Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Omega sẽ rất nghe lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc phát hiện sau khi Kim Tại Hưởng trở lại, hắn luôn vô tình hay cố ý tiếp cận anh, như đang cẩn thận thăm dò cái gì đó.

Cố tình hết lần này tới lần khác vẫn cứ khăng khăng đụng tới điểm mấu chốt của anh, thoáng một cái ra tay, làm cho anh không thể tìm ra lỗi gì để trách cứ người này. Ngược lại bất tri bất giác càng ngày càng buông lỏng cảnh giác và phòng bị đối với Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc có tâm lý cực kỳ chán ghét Alpha, điều này bắt nguồn từ bi kịch của mẹ ruột anh. Nếu Alpha khác đánh dấu tạm thời mình, Điền Chính Quốc nhất định sẽ cho hắn một đấm.

Nhưng vào lúc này anh lại chủ động lên xe của Kim Tại Hưởng, cùng Alpha trong một không gian kín. Mặc dù có bị ảnh hưởng bởi rượu.

Điền Chính Quốc cắn kẹo sữa thỏ trắng nghĩ mãi không ra.

Kẹo sữa ngọt ngào, qua tay Kim Tại Hưởng, có vị chát nhàn nhạt, như là mùi vị tin tức tố của hắn, giúp trung hòa vị ngọt của kẹo.

Anh đã quên mất vẫn còn bị ký hiệu tạm thời ảnh hưởng, Omega bị đánh dấu có bản năng tự nhiên phục tùng Alpha của mình.

Nói đơn giản, Omega sẽ rất nghe lời.

Bệnh viện đã gọi điện tới để thông báo cho anh về tiến độ nhận tin tức tố Alpha nhân tạo có thể phải chậm lại, vì đảm bảo an toàn, giảm nguy cơ bị đào thải.

Điền Chính Quốc không phản đối, anh cảm thấy thuốc ức chế và ký hiệu tạm thời hoàn toàn có thể chống đỡ thêm một quãng thời gian.

Cái này làm tiêu tốn một khoản tiền để dành của anh, gần như làm cho anh phải giật gấu vá vai*. May mắn là anh dẫn dắt lớp 12, trường học có trợ cấp thêm nhất định cho những giáo viên chăm chỉ. Điền Chính Quốc lại nhận được giấy chứng nhận giáo viên ưu tú, hiệu trưởng rất ưu ái anh, tiền trợ cấp cũng tăng lên rất nhiều.

*Như câu 'nghèo rớt mồng tơi'.

Lúc Điền Chính Quốc quyết toán thu chi cá nhân, không khỏi cảm khái rằng việc làm một người bình thường quả thật cũng không hề dễ dàng.

Mà sau khi trưởng thành dựa vào năng lực của bản thân độc lập tài chính, hoàn toàn thoát ly gia đình, cũng khiến anh thoải mái hơn nhiều.

Anh không muốn nhận của Điền gia quá nhiều, để về sau không phải gặp những tình huống như thế.

Tài chính Điền gia xảy ra vấn đề, Điền Lương Bình hối hả ngược xuôi không thể làm gì, muốn đem con trai trưởng của mình đi tạo quan hệ thông gia.

Là Omega, nhưng mẹ qua đời, nhà mẹ đẻ cũng suy thoái nhiều năm không có triển vọng, là vật hy sinh tốt nhất.

Điền Chính Quốc nghĩ đến đây, anh cảm thấy mình không trở mặt với Điền Lương Bình, đoạn tuyệt quan hệ cha con, đều là vì công ơn nuôi dưỡng nhiều năm.

Thời điểm lớp 12 bước vào đợt tổng ôn tập thứ ba, còn nửa tháng nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Điền Chính Quốc bận rộn liên tục, dường như gầy đi một chút, mỗi ngày đều hít phấn, suýt nữa hỏng cả cổ họng. Thỉnh thoảng cuối tuần, anh lại phải về Điền gia một chuyến.

Thật trùng hợp, vừa là thời gian nghỉ ở nhà của Điền Hoa Hạo.

Điền Lương Bình vì chuyện tiền vốn mà xã giao ở bên ngoài, Điền Chính Quốc an nhàn không ít, anh hỏi quản gia, mới biết được tình hình nghiêm trọng như thế nào.

Thấy Điền Lương Bình không có ở đó, Lý Thiến vui vẻ hẹn chị em ra ngoài dạo phố. Trước khi đi bà ta còn nhắc nhở Điền Chính Quốc: "Con ở lại nhà thêm một đêm, buổi tối Lương Bình về không gặp được con, sẽ nổi nóng."

Lý Thiến cố ý trang điểm, bà ta được bảo dưỡng rất tốt, dáng người cũng không thay đổi, thoạt nhìn giống như còn rất trẻ, ăn mặc sang trọng, thoạt nhìn như là phu nhân nhà giàu sang quyền thế. Điền Chính Quốc là một giáo viên dạy toán, không nghĩ được từ nào để miêu tả những thứ trang phục đẹp đẽ này.

Giày cao gót lạch cạch, khiến Điền Chính Quốc khó chịu muốn bịt tai lại.

Mối quan hệ hài hòa nhất của Điền Chính Quốc ở cái nhà này là Điền Khiết. Điền Khiết là con đầu lòng của Lý Thiến khi được gả vào Điền gia, khi đó Lý Thiến làm việc tương đối có chừng mực, giáo dục Điền Khiết cũng rất có chừng mực, Điền Khiết cũng tôn trọng người anh cùng cha khác mẹ của cô.

Cuối tuần công ty cho nghỉ hai ngày, Điền Khiết làm ổ ở trên ghế sô pha vừa xem ti vi vừa cầm điện thoại, thỉnh thoảng nắm tóc, có vẻ hơi phiền não.

Điền Chính Quốc xuống lầu rót trà, tiện thể cắt ít hoa quả, nghe thấy Điền Khiết ở bên ngoài kêu rên: "Kim tổng diễn thuyết mà cũng đẹp trai như vậy? Chưa từng thấy Alpha nào đẹp trai như thế, nhìn cái ánh mắt kia kìa! Thật sự muốn nổ tung! A a a sớm biết tôi đã đến trường Nhất Trung nhìn rồi, kết quả bây giờ tôi vẫn không thể hỏi được số riêng của anh ấy, khóc..."

Bạn của cô nói: "Cậu có thể hỏi trợ lý Kim tổng một chút, trợ lý chắc chắn biết rõ."

Điền Khiết nói: "Trợ lý Tôn quá hung dữ, tôi mà nói với cô ta loại chuyện phiếm này, cô ta nhất định sẽ tự tay bóp chết tôi. Đến lúc đó tôi bị đuổi việc, thì thật sự ngay cả mặt Kim tổng cũng đừng mong gặp được."

Trên lầu có tiếng bước chân, Điền Hoa Hạo cầm bài kiểm tra chạy xuống, cầm bút, mặt buồn rười rượi ngồi xuống ghế sô pha, "Chị, em thật sự không biết làm mấy câu hỏi này."

Điền Khiết để điện thoại xuống nhìn mấy lần, thành tích của cô vốn cũng tầm thường, sau nhiều năm đại học như vậy đã sớm đem kiến thức trả lại cho giáo viên, khó khăn nói: "Chị cũng đã quên mất, em hỏi bạn học một chút xem sao, hoặc là chờ ngày mai gia sư đến xem."

Điền Hoa Hạo nói: "Tuần này gia sư xin nghỉ, ngày mai không đến. Thứ hai mới đến."

Điền Khiết kinh ngạc nói: "Em trai ngoan của chị, ngày nào cũng tự giam mình ở trong phòng làm bài tập? Không biết làm thì cứ để trống, rồi chép bài của bạn học."

Điền Hoa Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây không phải là bởi vì ba muốn kiểm tra sao. Không làm xong, sẽ đánh gãy chân em."

Điền Khiết gãi đầu, nói: "Em đi hỏi anh cả đi. Anh ấy đưa bài cho em, chắc chắn biết đáp án."

Điền Hoa Hạo nhíu mày, lửa giận đột nhiên xông ra, chính là vì bài kiểm tra mà anh ta đưa cho, nên cậu mới bị nhốt ở nhà làm bài đấy!

Điền Chính Quốc bưng đĩa hoa quả ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Điền Hoa Hạo nhìn mình, vừa tức giận vừa ảo não.

Cậu ấy cũng giống như những học sinh được giao thêm bài tập về nhà, chán nản và cáu kỉnh. Con trai ở tuổi mới lớn đều như vậy, còn quá trẻ, cảm xúc đều viết lên mặt.

Điền Chính Quốc cau mày, đem trái táo đã gọt xong đặt xuống bàn trà, "Lại đây, tôi xem cho cậu."

Điền Hoa Hạo không nhúc nhích, Điền Khiết đẩy cậu một cái: "Đưa anh Chính Quốc xem đi."

Điền Chính Quốc bất chợt nảy ra một ý nghĩ, bình tĩnh nói: "Đúng rồi, tôi có một người bạn tương đối thân với Kim tổng, có số điện thoại riêng của anh ấy, Điền Khiết có muốn không?"

Điền Khiết ngừng một lát, hai mắt sáng lên: "Có thật không? Có thể cho em không?"

Cô gái nhỏ lấy được số điện thoại, ôm điện thoại di động, hưng phấn chạy lên lầu.

Điền Hoa Hạo cúi đầu đẩy bài kiểm tra qua. Cậu sợ, đến tối không làm xong, Điền Lương Bình sẽ đem gậy ra đánh gãy chân cậu, như vậy cậu sẽ không có cách nào ra ngoài chơi bóng, so với việc bị Điền Lương Bình cắt tiền sinh hoạt còn đáng sợ hơn.

Điền Chính Quốc cúi đầu liếc mắt nhìn vài lần: "Câu hỏi nhỏ thứ nhất làm ra đi, không sai. Phần tính toán này có sai không? Để tôi phân tích cho cậu một chút, nắm rõ được ý tưởng là có thể làm tốt rồi..."

Bài tập này Điền Chính Quốc vừa mới cùng học sinh của mình trao đổi qua, lúc này cũng rất trôi chảy mà tự thuật lại một lần nữa.

Điền Hoa Hạo đột nhiên nhận ra. Điền Chính Quốc được chọn là giáo viên ưu tú xem ra quả thật là chính xác, hơn nữa cách giảng giải cũng rất đặc sắc, giọng điệu bình tĩnh, nét mặt nghiêm túc, cẩn thận, như là vĩnh viễn không sẽ có bộ dáng luống cuống.

Điền Hoa Hạo từ khi bắt đầu có kí ức, anh cả trong mắt cậu là một người như vậy, luôn lạnh mặt, thản nhiên, cái gì cũng đều không quan tâm. Cậu đố kị Điền Chính Quốc, ưu tú chói mắt như vậy, khiến Điền Lương Bình luôn so sánh giữa hai bọn họ, mà cậu lại vĩnh viễn không đuổi kịp anh mình.

Cậu muốn một người anh thật sự làm gương, thay vì luôn đứng về phía đối lập để so sánh.

Điền Chính Quốc thấy cậu mất tập trung, cầm bút gõ lên đầu Điền Hoa Hạo một cái: "Tập trung, đang suy nghĩ gì đấy? Cố gắng giảng bài cho cậu, cậu cũng không nghe, lúc thi làm sao làm được bài."

Điền Hoa Hạo vừa ngẩng đầu, có thể do khoảng cách gần, cậu nhìn thẳng vào hai mắt Điền Chính Quốc.

Thật sự đẹp giống như lưu ly, như thể có ánh sáng bên trong.

Điền Lương Bình và Lý Thiến không như vậy, hẳn là anh thừa hưởng bộ dáng của mẹ ruột mình.

Điền Hoa Hạo nói: "Tôi lo lắng... Mình không thi nổi đại học."

"Cậu là đồ ngốc sao? Hay cậu cho rằng mình là phế phẩm?" Giọng điệu Điền Chính Quốc nghiêm khắc hơn rất nhiều, "Nếu như không phải, vậy thì có thể nỗ lực, nếu có thể nỗ lực, vậy tại sao không nỗ lực? Điền Hoa Hạo, đừng để tôi cảm thấy cậu là đồ vô dụng."

Điền Hoa Hạo vừa giận vừa xấu hổ, rống lên: "Ba nói rất đúng, so với anh, tôi chính là đồ vô dụng, được chưa!"

Nam sinh lớp 12 mặc dù trưởng thành, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chính chắn, đặc biệt trong khoảng thời gian này, cảm nhận được áp lực đè nặng lên vai khiến người ta khó thở, vậy nên cũng hơi dễ tức giận.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì thả lỏng một chút đi "

Biệt thự Điền gia, trong vườn hoa có sân bóng rổ nhỏ. Điền Hoa Hạo ôm bóng trong tay.

Điền Hoa Hạo tràn đầy năng lượng, gạt bỏ đống bài kiểm tra mù mịt qua một bên, tràn đầy tự tin.

Điền Chính Quốc bật cười. Anh xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, vóc người tuy cao, nhưng vẫn yếu hơn Điền Hoa Hạo rất nhiều.

So đấu bóng rổ, ba hiệp thắng hai hiệp, hiệp nào có số điểm cao nhất coi như thắng.

Điền Hoa Hạo nắm chắc phần thắng. Anh trai của cậu quanh năm ngồi ở văn phòng, trông yếu ớt như vậy, còn là Omega, liệu có thể so được với Alpha thường xuyên vận động thể thao như cậu?

Sau gần một tiếng.

Cậu bị Điền Chính Quốc áp sát, không thể vượt qua hai hiệp đấu.

"Cậu thua rồi." Điền Chính Quốc thở hổn hển, nở nụ cười ranh mãnh dưới ánh nắng, "Hồi đại học tôi từng tham gia đội bóng rổ cấp trường, với trình độ của cậu, còn cần phải nỗ lực thêm mới được."

Điền Hoa Hạo đầu đầy mồ hôi, ủ rũ nói: "Ba không cho tôi vào đội bóng rổ của trường! Làm sao mà có chuyên môn được."

Thực sự là thiếu kỹ năng, Điền Hoa Hạo nếu chỉ dựa vào sức mạnh và hình thể đều không thể vượt qua Điền Chính Quốc. Không chỉ là kỹ năng, Điền Chính Quốc mặc dù ngoại hình mỏng manh, nhưng sức công phá thực sự vượt xa Omega bình thường.

Điền Hoa Hạo không thể không chịu thua.

Điền Chính Quốc nói: "Thua rồi, ngoan ngoãn về làm bài đi."

Điền Chính Quốc ném quả bóng rổ cho cậu: "Tôi có thể đánh cược, cậu chơi game cũng không thắng được tôi."

Điền Hoa Hạo nói: "Tôi không phục! Có bản lĩnh chúng ta chơi 1 trận!"

Điền Chính Quốc cười nói: "Lừa tôi để cậu chơi game à, ba về sẽ mắng tôi đó."

Vận động một phen, trên người đầy mồ hôi, Điền Chính Quốc lên lầu tắm rửa, thay quần áo khác, nhìn thấy Kim Tại Hưởng gửi tin nhắn cho anh: Cậu đưa số riêng của tôi cho người khác?

Điền Chính Quốc: Kim tổng đã gặp tiểu mê muội nhà tôi?

Còn có thể đùa giỡn, tâm tình chắc chắn không tệ, Kim Tại Hưởng hỏi: Không phải cậu ở Điền gia à?

Một câu hỏi ngược lại. Điền Chính Quốc không ngạc nhiên khi bên kia biết lịch trình của mình, trả lời: Ừ. Chơi rất vui.

Hết chương 22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lvoe