Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Đã nói giả vờ yêu đương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Điền Chính Quốc thấy việc nghĩa hăng hái làm nên đã dấy lên một ngọn lửa nhỏ ở trường học. Ngay cả đầu trang chủ của diễn đàn cũng có liên tiếp mấy bài viết về anh.

"Dẫn cậu đi gặp thầy Điền vô cùng thần bí ở khối 12."

"Giáo viên nam đẹp nhất của trường."

"Wow! Thầy giáo này chính là nam thần của mình."

Nhưng mà có quá ít thông tin, chỉ có vài bức ảnh chụp trộm và ảnh trên trang web chính thức của trường, giới tính thứ hai là Omega, gia cảnh, độc thân hay không thì không ai biết.

Có tin đồn là Điền Chính Quốc có bạn trai, nhưng anh không thừa nhận, cũng không thấy bạn trai anh xuất hiện trong khuôn viên trường với anh nên không ai dám hỏi nữa.

Sự tích của anh được ghi lại trong hồ sơ, chắc chắn là một sự kiện vinh quang. Nhưng vì lý do này mà Điền Chính Quốc cũng bị bệnh viện chú ý hơn, Điền Chính Quốc bị bắt buộc kiểm tra mười ngày một lần, Trung Quốc cũng gửi lệnh cấm Omega có ý định phá thai cho anh.

Đến nỗi Điền Chính Quốc nghi ngờ là nếu như mình còn làm ra hành động nào nguy hiểm thì có phải bác sĩ sẽ nói với Alpha của mình không.

Cuối tuần Điền Chính Quốc phải đến nhà Kim Tại Hưởng.

Nói đến quan hệ đóng giả yêu đương này, hôm nay anh phải nhận cuộc gọi video của ông cụ Kim.

Kim Tại Hưởng: Đồ ăn làm nhiều lắm, trưa nay tiện thể qua đây ăn cơm đi.

Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo*, sau khi cân nhắc cẩn thận, Điền Chính Quốc cũng đi qua đó cọ bữa cơm.

*Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo (无事献殷勤, 非奸即盗): Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Được hời mà không chiếm thì quá ngốc, Kim Tại Hưởng bao cơm anh nhiều lần như vậy, lâu ngày cũng thành quen.

Nhà Kim Tại Hưởng lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, hàng ngày đều có người đến quét dọn, sáng sủa sạch sẽ, dù đến bao nhiêu lần thì vẫn có cảm giác nơi đây thường xuyên không có người ở và thiếu đi sức sống.

Trên bàn đặt một xấp báo, người mở cửa là dì giúp việc, Kim Tại Hưởng không có ở đây.

Dì nói: "Kim tiên sinh đến công ty bàn công việc, nếu cậu đói bụng thì ăn cơm trước nhé."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không cần đâu ạ, tôi chờ anh ấy."

Dì đáp lại một tiếng, vội vàng làm xong công việc của mình rồi rời đi.

Qua nửa tiếng, Kim Tại Hưởng gọi điện thoại đến: "Trong tủ lạnh vẫn còn bánh ngọt sáng nay tôi mua, em ăn cơm xong nghỉ ngơi nửa tiếng thì có thể ăn."

Điền Chính Quốc nói: "Tôi còn chưa ăn trưa, trưa nay anh không về à?"

Kim Tại Hưởng giật mình: "Em không đói bụng hả? Hẳn là dì đã làm cơm rồi chứ?"

Chủ nhà không có nhà, sao khách lại được ăn cơm trước chứ.

Kim Tại Hưởng vỡ lẽ: "Thầy Điền này, ở trong nhà tôi thì đừng coi mình là người ngoài."

Không biết tại sao nhưng chủ đề nói chuyện của người này luôn mập mờ ái muội như vậy, Điền Chính Quốc: "...Như thế thì quá thất lễ rồi."

Kim Tại Hưởng: "Người thất lễ là tôi mới phải, hôm nay đã hẹn ăn cơm cùng nhau, nhưng công ty có việc quan trọng đột xuất. Cho nên, em không trách tôi là tôi đã rất cảm ơn rồi."

Điền Chính Quốc hỏi: "Anh thường xuyên ăn uống thất thường như thế này sao?"

Kim Tại Hưởng không đáp, có vẻ như đang bận.

Điền Chính Quốc ăn trưa xong, đợi một lúc nữa thì Kim Tại Hưởng mới về.

Ông cụ Kim đã giục hai lần, Kim Tại Hưởng lập tức mở video, chưa kịp kết nối đã quay đầu nhìn Điền Chính Quốc: "Luyện lại một lần nữa, em phải gọi tôi là gì?"

Hai người ngồi rất gần nhau, trước mặt là máy tính, Kim Tại Hưởng dựa sát vào anh, hơi thở ấm áp của hắn phả vào vành tai Điền Chính Quốc, ngứa ngáy như đang có người thì thầm bên tai vậy.

Lỗ tai Điền Chính Quốc nóng lên, anh nói: "Kim tiên sinh."

Kim Tại Hưởng nhìn đi chỗ khác, video đã được kết nối.

Ông cụ Kim đã tám mươi tuổi, mái tóc hoa râm, trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, vì trước đó ông còn phải nằm viện nên thoạt nhìn già hơn, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt mang theo ý tứ dò xét.

Ông nhìn lướt qua Điền Chính Quốc, giọng nói già nua, âm điệu không tốt lắm: "Đây là Điền tiên sinh?"

Mặc dù cách một cái màn hình, ít nhiều cũng có chút không thật nhưng giá trị nhan sắc của anh quá tốt, khuôn mặt xem ra vẫn khá kinh diễm.

Ông cụ Kim đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu khuôn mặt xuất chúng, bất kể là nam hay nữ, ông cũng không hy vọng đối tượng của cháu trai duy nhất của mình quá đẹp, chỉ cần hiền lương thục đức, có thể sinh con, gia cảnh bình thường không quá hỗn loạn là được.

Bởi vậy, cái nhìn đầu tiên của ông với Điền Chính Quốc không tốt lắm.

Điền Chính Quốc vẫn đúng mực, chào hỏi ông.

Ông cụ Kim nói: "Tại Hưởng à, cháu tránh đi một chút, ông muốn nói chuyện riêng với Điền tiên sinh."

Kim Tại Hưởng khẽ cau mày: "Ông nội..."

Ông cụ Kim nói: "Sao, không nghe lời ông nói nữa? Ông nhớ trước kia con rất nghe lời ông."

Điền Chính Quốc cúi đầu, giọng điệu của ông cụ Kim không giống như là sự yêu thương của ông nội đối với cháu trai, mà chỉ có sự hà khắc của bề trên. Điền Chính Quốc nghiêng đầu, đè lên mu bàn tay của Kim Tại Hưởng, nói: "Kim tiên sinh, anh vừa từ công ty trở về, đừng ở đây cùng tôi, đi xuống ăn cơm trưa trước đi."

Kim Tại Hưởng im lặng nhìn anh, nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt ấy. Điền Chính Quốc nở một nụ cười rất nhạt: "Đừng quên hâm nóng."

Lòng bàn tay anh rất nóng, nóng như một quả cầu lửa.

Kim Tại Hưởng thu liễm khí thế của mình lại, hắn siết chặt bàn tay mình, đứng dậy nói: "Tôi đi trước."

Điền Chính Quốc ngồi giữa camera: "Ông nội, cháu có thể tán gẫu với ông một lúc về chuyện của Kim tổng, nhưng mà cháu nghe nói nửa giờ nữa ngài sẽ nghỉ trưa, chi bằng chúng ta nói ngắn gọn thôi được không ạ?"

Ông cụ Kim: "Cháu rất thích cháu trai tôi? Thích nó ở chỗ nào?"

Điền Chính Quốc bình tĩnh, vẻ mặt thâm tình nói: "Tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy cháu đều thích. Cháu đối với anh ấy là vừa gặp đã yêu."

Ông cụ Kim nghi ngờ nhìn anh: "Không phải vì tiền sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Hẳn là ngài cũng đã biết gia thế và nghề nghiệp của cháu, tiền bạc, cháu không phủ nhận là nó rất quan trọng nhưng nó chưa bao giờ là kiểu sống mà cháu theo đuổi."

Mặc dù nhà họ Điền đang xuống dốc, nhưng vẫn là một phú hào, danh tiếng và vinh quang của nhà họ Thường năm đó cũng có thể sánh được với nhà họ Kim, ông cụ Kim ngoại trừ hài lòng với giới tính thứ hai của anh, thì việc anh được sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương đã suy tàn nên rất dễ khống chế.

Ông cụ Kim nói: "Rất thú vị. Nhưng chuyện tôi muốn nói với cháu là một chuyện khác."

Vẻ mặt Điền Chính Quốc có chút cứng lại.

Ông cụ Kim: "Nó vừa mới về à? Bởi vì tôi tạo một chút rắc rối cho nó ở Trung Quốc. Người ngay không làm chuyện mờ ám, phần lớn quyền lực nhà họ Kim đều nằm trong tay nó, nhưng quyền lực chính yếu vẫn ở trong tay tôi."

Điền Chính Quốc cười nói: "Ông nội, ngài nói với cháu những chuyện này có ổn không?"

Ông cụ Kim nói: "Tôi cảm thấy cháu cần phải biết rõ. Mấy ngày trước, bệnh tim của tôi tái phát, là bị nó làm cho tức thành vậy. Cháu đoán xem nó nói lời đại nghịch bất đạo gì."

Điền Chính Quốc: "...Có phải ngài có hiểu lầm gì không?"

Ông cụ Kim: "Nó nói, sau này nhất định sẽ không sinh con."

Ông cụ Kim rất coi trọng con nối dõi, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho đứa cháu đích tôn mà ông nắm trong tay, nghe Kim Tại Hưởng nói mình không muốn có con, chắc chắn là ông cụ tức giận đến mức lên cơn đau tim và phải nhập viện. Sau đó ông rút đi một phần quyền lực của Kim Tại Hưởng ở trụ sở tập đoàn Kim thị ở nước M như để cảnh cáo Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc ngơ ngác không nói nên lời.

Ông cụ Kim: "Dưới gối tôi chỉ có một đứa cháu trai là nó, hy vọng nó có thể kéo dài huyết mạch của nhà họ Kim. Cho nên, tôi cũng rất tò mò nó vừa ý vị Omega nào mà khiến nó chết mê chết mệt như vậy."

Trước đó Điền Chính Quốc đã hỏi Kim Tại Hưởng, nếu như đối tượng kết hôn của hắn không muốn sinh đứa nhỏ cho hắn thì thế nào? Vậy là bản thân hắn không muốn đứa nhỏ hay là có chuyện gì xảy ra? Đáng lẽ ra Điền Chính Quốc không nên nói đến chuyện không muốn đứa nhỏ, rồi Kim Tại Hưởng cũng nói không muốn đứa nhỏ?

Đầu óc Điền Chính Quốc rối bời, nhất thời không đáp lại ông.

Ông cụ Kim nói: "Vậy Điền tiên sinh, tại sao cháu không muốn có con?"

Điền Chính Quốc siết chặt tay mình, cố nở một nụ cười: "Ông nội, ông hiểu lầm rồi, không phải lỗi của cháu. Cháu chỉ than phiền với anh ấy một chút là trẻ con rất ồn ào, cháu và anh ấy vẫn còn trẻ nên muốn có muộn một chút. Người trẻ bây giờ đều tôn sùng tự do, có con sẽ thêm gánh nặng."

Rất có lý lẽ, ông cụ Kim nheo mắt lại: "Nếu là như vậy thì không sao. Tôi cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý. Điền tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?"

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó là mấy câu hỏi sinh hoạt thường ngày như công việc như thế nào, bình thường yêu thích cái gì, có sở trường gì không.

Một lúc sau, Kim Tại Hưởng đi lên, ông cụ Kim nói: "Rất đúng lúc, ông với bạn trai cháu cũng tán gẫu xong rồi. Tại Hưởng, cháu lại đây, như vậy đi, cháu hôn bạn trai mình một chút rồi ông sẽ tắt video."

Điền Chính Quốc ngồi thẳng lưng: ???

Ông cụ Kim: "Ông già như ông còn không sợ, hai người trẻ các cháu xấu hổ cái gì? Hay là Điền tiên sinh lớn lên ở trong nước nên bảo thủ? Vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa."

Điền Chính Quốc lại căng thẳng, ông cụ Kim là một người rất nhạy bén, nếu như không chịu tương tác thì có bị coi là giả vờ không?

Kim Tại Hưởng đi tới, vươn tay ôm lấy vai anh, nửa quỳ trên ghế da, nắm chặt cổ tay anh, cúi người hôn lên môi anh.

Màn hình tối đen, video kết thúc.

Cơ thể người đàn ông bao trùm lấy anh, mùi linh sam đăng đắng xen lẫn mùi sữa ngọt dịu. Anh ngửa đầu lên, đường cong của cổ rất đẹp, hầu kết khẽ nhúc nhích, đồng tử của anh tối sầm lại do bị cản ánh sáng.

"Nhắm mắt lại."

Một nụ hôn sâu.

Kỳ phát tình một tháng trước là do ý loạn tình mê, suốt một ngày một đêm sau đó hồi tưởng lại vẫn như đang ở trong mộng. Nhưng lúc này hai người đều tỉnh táo lại làm ra hành động quá mức thân mật.

Kim Tại Hưởng bắt lấy cổ tay rất gầy kia, chóp mũi đều là mùi sữa. Điền Chính Quốc ngửa đầu, đôi mắt trước sau như một trong trẻo như lưu ly, lúc này lại có chút ẩm ướt, hơi thở nặng nề.

Hai người đối mặt nhau, bầu không khí rất ái muội.

Kim Tại Hưởng nói: "Tôi xin lỗi."

Tôi thích em.

Nói chỉ đóng giả quan hệ yêu đương nhưng hắn lại động tâm trước.

Diễn xong rồi, cả tinh thần và thể xác của Điền Chính Quốc đều kiệt sức, cộng với nụ hôn xấu hổ khiến tim anh đập thình thịch vừa rồi, nhất thời làm cho anh mất đi vẻ bình tĩnh trước đây.

Động tác lẫn lời nói trong lúc đó cũng giống như một đứa trẻ.

Kim Tại Hưởng cởi âu phục, hắn mặc bộ quần áo ở nhà vẫn rất đẹp trai: "Xin lỗi, nếu như em để bụng thì tôi có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của em."

Điền Chính Quốc lắc đầu, môi anh có hơi đỏ, vành tai nóng cháy, vẻ mặt có hơi ngơ ngác, hai tay đặt bên hông, thoạt nhìn vừa dễ lừa vừa ngoan ngoãn.

Kim Tại Hưởng chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của Điền Chính Quốc, trong lòng hắn hơi ngứa ngáy.

Thật quyến rũ.

Bỗng Kim Tại Hưởng cảm thấy rất không yên tâm: "Để tôi đưa em về nhé."

Trên đường đi, trái tim đang đập thình thịch của Điền Chính Quốc cuối cùng cũng dịu đi, đầu óc cũng bình tĩnh trở lại.

Không ai biết mình mất kiểm soát từ lúc nào, là Kim Tại Hưởng đưa đầu lưỡi vào thăm dò hay là anh không tránh né, chung quy là hai người không ai cự tuyệt đối phương.

Điền Chính Quốc cũng không thể phân rõ là do ảnh hưởng của bản năng Omega đối với một Alpha tốt hay là do tâm lý mình rối loạn. Tóm lại là anh cũng không phân rõ được.

Kim Tại Hưởng hỏi: "Ông nội tôi có nói gì không?"

"Ông ấy hỏi về tình hình gần đây của tôi", Điền Chính Quốc hoàn hồn: "Ông ấy còn nói, anh đã quyết định không sinh con."

Kim Tại Hưởng thở dài: "Đúng vậy, tôi và đối tượng kết hôn tương lai có thể sẽ không muốn sinh em bé."

Hết chương 38


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lvoe