Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Cũng coi như là hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Tư Diệu Âm còn sắc hơn đạo diễn Tôn, soi mói hơn, không thì nghệ sĩ phòng làm việc của cô cũng không nổi tiếng từng người một.

Vẻ ngoài của cậu thì miêu tả đến mấy cũng không thể hình dung chuẩn xác. Trái lại cô có thể dùng một từ khái quát người trước mặt, đó là thịnh thế mỹ nhan.

Trong giới giải trí có thể được khen là thịnh thế mỹ nhan cũng không có nhiều người.

Kim Tại Hưởng không dấu vết ngăn cản tầm mắt cô, đưa tay ra: "Tư tiểu thư."

Tư Diệu Âm đứng dậy bắt tay hắn, khí tràng mạnh mẽ, thậm chí có thể đối chọi với Kim Tại Hưởng, khá chói mắt.

Là một Alpha. Điền Chính Quốc có thể cảm giác được.

Kim Tại Hưởng giới thiệu, "Đây là bạn đời của tôi, Điền Chính Quốc."

Tư Diệu Âm kinh ngạc, vội thu liễm, vươn tay thở dài: " Điền tiên sinh, hân hạnh, vừa nãy nói sai ngại quá, thật sự là cậu làm tôi sáng mắt lên."

Điền Chính Quốc cười nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Tư tiểu thư không cần để bụng."

Tư Diệu Âm nhíu mày.

Cô quen Kim Tại Hưởng trong yến tiệc hào môn, lúc đó cô một mình dốc sức làm ăn, Kim Tại Hưởng mới về Kim gia, tình cảnh hai người rất gian nan, vì vậy hợp tác với nhau, trợ giúp nhau qua một đoạn thời gian.

Mà Tư Diệu Âm cũng không bởi vậy mà sinh ra tình yêu gì với đối phương. Kim Tại Hưởng quá quyết liệt, cũng sắc bén, tất cả mọi người cho là đối phương mặc dù kết hôn cũng là vì lợi ích của gia tộc mà sẽ không bị tình cảm lay động.

Lẽ nào mỗi một Alpha lãnh khốc vô tình khát máu đều chạy không thoát một Omega vừa đẹp đẽ vừa mềm mại hả?

Tư Diệu Âm đầy lòng hiếu kỳ, cô cũng than thở tự đáy lòng: "Tướng mạo này của Điền tiên sinh không vào giới thực sự là đáng tiếc. Điền tiên sinh làm việc ở đâu thế?"

Điền Chính Quốc cười: "Quá khen. Trong giới đều là phái thực lực, tôi chỉ là giáo viên cấp ba nho nhỏ, công tác chỉ là kiếm cơm ăn mà thôi."

Tư Diệu Âm nhíu mày: "Giáo viên nhân dân! A, có ý nghĩa quá, tôi có thể gọi cậu là thầy Điền không? Nếu như tương lai tôi có con, tôi có thể mời cậu dạy không? Mắt nhìn người của Chủ tịch Kim, tôi tin."

Khen nhau mãi, Kim Tại Hưởng nói: "Tư Diệu Âm, đừng đùa Omega nhà tôi, chị hiếm thấy mới có thời gian, không ngại thì nói hợp đồng đi."

Nói đến công tác, biểu tình Tư Diệu Âm khôi phục nghiêm túc.

Điền Chính Quốc cũng trầm mặc lắng nghe. Cậu không kiêu ngạo tự cao, hỉ nộ không hiện rõ, như là vĩnh viễn trấn định tự nhiên.

Tướng mạo là ba mẹ cho, giáo dưỡng là Thường Mân thuở nhỏ yêu cầu cậu, làm con bà trừ phẩm hạnh nhất định phải có, còn khí chất bình tĩnh...

Làm giáo viên, thật sự là không có cách nào không bình tĩnh. Trên phải đối mặt lãnh đạo, dưới phải giáo dục học sinh, đi nói chuyện với lãnh đạo còn căng thẳng hơn học sinh, tuyệt đối không được.

Điền Chính Quốc sớm luyện thành bản lĩnh đối mặt với bất kỳ ánh mắt nào cũng an tĩnh bất động.

Tuy rằng không biết chuyện trong giới, nhưng cậu tỉ mỉ nghe hai người nói chuyện, cũng có thể nghe ra không ít thứ thú vị.

Kim Tại Hưởng và Tư Diệu Âm đều là nhân vật đứng đầu ở một số lĩnh vực, đối với một chuyện một ít quyết sách có ánh mắt chuẩn xác và phán đoán rõ ràng, bất kể là phân tích chân tướng hay là dự đoán hướng phát triển tương lai.

Điền Chính Quốc lúc này mới ý thức được, đây mới là giới đại lão hào môn, bọn họ có bối cảnh hiển hách, tương tự cũng có thực lực xứng đôi. Mà cậu xuất thân hào môn, nhưng vẫn chưa từng đi vào giới hào môn.

Mà nếu như cậu có thể đứng cạnh Kim Tại Hưởng, đi đâu cũng chẳng sao.

Quyết định hợp đồng trên bàn cơm, trong mắt Kim Tại Hưởng đầy vẻ sắc bén: "Hợp tác vui vẻ."

Tư Diệu Âm cười không chịu thua chút nào.

Uông Ngạn vỗ vỗ cánh tay Điền Chính Quốc: "Cậu xem, cường cường liên hợp, cậu không lo Alpha của mình bị cướp đi hả?"

Điền Chính Quốc nói chuyện với anh hơn nửa ngày, cũng hiểu sơ tính nết đối phương, tính tình Uông Ngạn ngả ngớn, thích nhất là đùa cợt. Cậu lại nghĩ đến mình bị đối phương chọc thủng bí mật, Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Đội trưởng Uông, xem ít phim tám giờ thôi."

Uông Ngạn: "... Omega như cậu cũng thú vị đấy. Lão Kim, tôi nhận em dâu này."



Kim Tại Hưởng khó giải thích được bị rớt bối phận: "?"

Ăn cơm trưa xong, Kim Tại Hưởng định đưa Điền Chính Quốc đến khu giải trí chơi, mà Điền Chính Quốc từ sáng đến bây giờ đã đi không ít, mệt không chơi nổi, hai người đành cùng đi xem phim.

Cũng coi như là hẹn hò.

Trong góc sau cùng, ánh đèn tối tăm, Điền Chính Quốc lấy bỏng ăn, bỗng nhiên cảm giác trên mu bàn tay có một bàn tay khác ấm áp đặt lên.

Kim Tại Hưởng nắm tay cậu.

Điền Chính Quốc quay đầu, đôi mắt Alpha phản chiếu ánh sáng trên màn hình, mặt mày hắn cong cong, như đang cười.

Điền Chính Quốc đến gần, hai người không dám lộ liễu, chỉ hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Những người khác trong rạp chiếu phim đang bị tình tiết hấp dẫn, tất cả lực chú ý của Điền Chính Quốc lại dồn vào bàn tay Kim Tại Hưởng nắm tay mình, lòng bàn tay khá nóng, tim cậu đập nhanh.

Kim Tại Hưởng nhẹ giọng hỏi: "Mặc dù Uông Ngạn chỉ nói đùa, mà hình như em không ghen? Tin anh vậy sao?"

Điền Chính Quốc chưa bao giờ nghi ngờ hắn, trả lời: "Hả? Anh không hài lòng à? Vậy em phối hợp chút. Kim tiên sinh, vì để cho em tin anh, anh có thể cho em một nửa bất động sản trên danh nghĩa của anh, thêm 30 triệu(*) tiền mặt, cũng không cần cổ phần gì, em bảo đảm sẽ khăng khăng một mực với anh."

(30 triệu NDT khoảng 105 tỉ VND)

Kim Tại Hưởng khựng lại: "... Em nghiêm túc?"

Điền Chính Quốc cười nói: "Đương nhiên, lời thoại phim tám giờ tiêu chuẩn. Đại tổng tài, suy tính không?"

Đương nhiên là đùa giỡn.

Phim chiếu được nửa, Điền Chính Quốc không chống đỡ nổi, tựa vào vai Kim Tại Hưởng ngủ.

Mùi dầu gội đầu và mùi sữa thơm của Omega hỗn hợp, Kim Tại Hưởng cúi đầu xuống, cố ý cong người, thậm chí còn cho cậu đệm cánh tay lên, khiến người dựa vào thoải mái hơn.

Hôm nay Điền Chính Quốc dậy sớm, thi và giao tiếp với người tốn sức, ăn no lại buồn ngủ, vì vậy ngủ đến kết phim mới tỉnh lại.

Phim chiếu cái gì? Đừng hỏi, hỏi là không biết.

Vào chỉ để hẹn hò thôi.

...

Công ty mới vào quỹ đạo, Kim Tại Hưởng không bận rộn như trước, mà qua mười ngày nữa là sinh nhật của Điền Chính Quốc, hắn đang suy tư nên đón sinh nhật này thế nào.

Khi còn bé Điền Chính Quốc hay tổ chức sinh nhật ở viện mồ côi, viện trưởng Trần hay mua cho cậu một cái bánh ngọt lớn, Điền Lương Bình cũng cho cậu một bao tiền lì xì.

Sau này lớn rồi, không đón sinh nhật nữa.

Điền Chính Quốc không thích náo nhiệt lắm, Kim Tại Hưởng nghĩ hay là mời Trần Kim đến cùng tổ chức tiệc sinh nhật, mà lại cảm thấy đây là ngày đặc biệt có ý nghĩa kỉ niệm sau khi hai người hẹn hò, bầu không khí của hai người tốt hơn, không chừng có thể tiến một bước củng cố quan hệ.

Vì vậy hắn quyết định kế hoạch, buổi trưa mời khách, buổi tối ăn bữa tối lãng mạn chỉ hai người dưới ánh nến.

Nhưng trước sinh nhật, Điền Chính Quốc ra ngoài xảy ra một chuyện.

Không phải nguy hiểm gì, chỉ là lúc cậu đi siêu thị mua đồ gặp Điền Hoa Hạo mặc đồ nhân viên, đối phương đang cùng mấy nhân viên siêu thị dỡ hàng.

Mặt trời chói chang giữa trời, nắng nóng vẫn chưa tan.

Điền Hoa Hạo còn trẻ, vóc người cao ráo, quần áo trên người vừa cũ vừa bẩn, tóc đen bị mồ hôi nhiễm ẩm ướt, mặt mày xám xịt, xách một cái thùng vừa lớn vừa nặng. Lúc hắn xách xong quay lại, vừa vặn nhìn thấy Điền Chính Quốc dừng lại.

Dưới tàng cây loang lổ.

Hai người ngồi trên cái ghế ven đường, tâm tình Điền Hoa Hạo phức tạp, vừa cảm thấy lúng túng, vừa cảm thấy ủy khuất vô cùng, không biết nên nói thế nào, trước mắt lại xuất hiện một chai nước khoáng.



Điền Chính Quốc không hỏi gì, chỉ nói: "Uống ngụm nước trước, mệt thì nghỉ ngơi một lúc."

Điền Hoa Hạo nghẹn ngào nói: "Anh."

Thành tích thi vào đại học của hắn không tệ, phát huy vượt xa người thường, vào được đại học không khó.

Nhưng mà lúc thả lỏng lại xảy ra một chuyện lớn.

Chuyện phải nói đến mấy chục ngày trước hắn tỏ tình với nữ thần trường cấp ba, bị đối phương từ chối. Hắn đau lòng chán nản, cùng mấy người bạn đến quán bar uống rượu. Hắn uống say, bị người đưa đi, người thấy nóng ran, sau một đêm hoang đường, tỉnh lại hắn thấy trên giường có một người phụ nữ.

Sắc mặt Điền Chính Quốc hơi trắng: "Giới tính thứ hai của đối phương."

Điền Hoa Hạo cúi đầu: "Beta."

Beta, vạn hạnh trong bất hạnh.

Không có đánh dấu, cũng không có gì ngoài ý muốn. Mà có lúc, đạo đức không thể phán xét như thế.

Người kia tên là Mạnh Thiền, minh tinh tuyến mười tám, cũng đẹp, tính tình lại nhát gan, chắc chắn là có người chỉ điểm sau lưng, lại còn chụp ảnh. Một khi bị lộ, thanh danh của Mạnh Thiền và Điền Hoa Hạo sẽ bị hủy diệt sạch.

Điền Hoa Hạo nói: "Cô ta nói cô ta bị người đại diện ép, người đại diện có ảnh của cô ta, nếu như không muốn ảnh bị rò rì thì phải làm."

Điền Chính Quốc cười nhạt: "Một diễn viên nhỏ, cùng đường mạt lộ đến thế nào mới ăn vạ cậu?"

"Em đã điều tra gốc gác của cô ta, xuất thân thấp, trong nhà có em trai chữa bệnh cần tiền gấp." Điền Hoa Hạo nói, "Cô ta cũng đáng thương, mà em cũng không phòng bị, bị người hại, tóm lại phải có trách nhiệm. Em đã nghĩ tất cả mọi cách cho cô ta tiền rồi, mà không thể xin ba quá nhiều, vì vậy em phải ra ngoài làm thêm."

Điền Chính Quốc hỏi: "Cậu ra ngoài đã bao lâu rồi? Nói với ba thế nào?"

Điền Hoa Hạo sững sờ, không nghĩ tới câu đầu tiên của Điền Chính Quốc là quan tâm hắn, lòng rất cảm động. Hắn nói: "Em nói muốn cùng bạn ra ngoài du lịch, ba cũng bởi vậy mà cho em không ít tiền."

Điền Chính Quốc kéo tay hắn, cạy ngón tay ra, trên tay toàn là bụi bẩn và vết xước, hoàn toàn là bàn tay thô ráp trải qua việc nặng.

Tiền cho Mạnh Thiền hết, Điền Hoa Hạo vẫn đang tìm việc làm, dỡ hàng chuyển thùng chuyển gạch, tất cả đều là sức lao động giá rẻ, có tiền nhanh.

Nhưng hắn cũng chịu không ít những oan ức khác, tỷ như làm không tốt bị mắng, hoặc là bị ép nợ lương. Điền Hoa Hạo không dám nói.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại.

Tính chất nghiêm trọng của vấn đề không ở chỗ Mạnh Thiền, mà là người thiết kế cạm bẫy này, trong tay đối phương có thứ có thể làm cho Điền Hoa Hạo thân bại danh liệt.

Điền Chính Quốc hỏi: "Không thể để cho đối phương nắm mũi dẫn đi, người đại diện của minh tinh kia là ai, không thù không oán, không có lý tìm tới cậu."

"Em không điều tra được, đối phương cẩn thận lắm." Điền Hoa Hạo ngẩng đầu lên nói, "Mà em hỏi bạn uống rượu với em, sau khi em uống say là Trang Hải đưa em đi."

Bên này khá gần biệt thự, Điền Chính Quốc đành đưa người về cho Điền Hoa Hạo tắm, thay quần áo khác trước.

Dì Chúc nấu cơm xong, mấy ngày nay Điền Hoa Hạo ăn ít, ăn bữa nay lo bữa mai, gầy không ít.

Điền Hoa Hạo vẫn hơi sợ: "Anh, người kia không đến đây chứ?"

Điền Chính Quốc: "Cậu ăn đi, yên tâm, anh ở đây."

Cậu vừa dứt lời, đã có tiếng mở cửa, Kim Tại Hưởng cởi âu phục, cúi đầu thay giày: "Thầy Điền, hình như anh quên tập văn kiện..."

Ánh sáng lạnh trong mắt hắn bắn ra, " Điền nhị thiếu?"

Hắn hơi giật mình, lúc thấy đối phương rất sợ sệt nhìn mình thì khí định thần nhàn nói: "Gọi anh rể, không thì cút ra ngoài."

Điền Hoa Hạo vốn rất sợ hắn, nghe vậy lại tức giận, "Anh vô liêm sỉ quá đấy! Anh rõ ràng còn chưa đánh dấu vĩnh viễn anh tôi đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lvoe