Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63: Sau này em thuộc về anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kim Tại Hưởng ra cửa, vừa vặn nghe thấy câu nói sau cùng của Uông Ngạn.

Hắn nắm chặt giấy trong tay hơi dừng lại, ánh mắt dần sâu đậm.

Điền Chính Quốc nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn hắn, cực kỳ tự nhiên đứng dậy: "Xong rồi à?"

Hai người đối diện nhau, ai nấy cũng thần sắc bình tĩnh, nhu hòa, đối thoại đơn giản, lại lộ ra sự ăn ý: "Xong rồi."

Đăng kí ở Hiệp hội quyền lợi Omega không phức tạp, ghi chép tin tức tố chủ yếu là kiểm tra sự khỏe mạnh của tuyến thể, quay video chủ yếu là muốn bọn họ nói lời thề.

Rất nhiều AO kết hôn sau khi Omega bị đánh dấu vĩnh viễn, đoạn thề non hẹn biển đó chủ yếu là vì nhắc nhở Alpha không được thay lòng đổi dạ.

Mặc dù chưa làm lễ cưới, mà hai người đã đeo nhẫn.

Cô gái tiếp tân nhìn thấy hai anh đẹp trai thì mắt sáng lên, hai má hồng hồng, còn kích động hơn cả họ.

"Mời hai anh kí tên vào đơn đăng kí. Bên dưới là bản photo copy, đem đến Cục Dân chính là được đăng ký kết hôn, lấy giấy chứng nhận."

Hai bản, một cây bút.

Hai người cùng lấy bút, tay chạm vào nhau. Điền Chính Quốc quay đầu liếc mắt nhìn, Kim Tại Hưởng rũ mắt, ngữ khí nhàn nhạt: "Em viết trước."

Mí mắt chị gái kia giật lên, nghe ngữ khí cưng chiều này kìa! Alpha ngầu lòi đẹp trai bá đạo còn cưng chiều như vậy người bình thường làm sao chống đỡ được!

Điền Chính Quốc bật cười. Chữ viết của cậu rất đẹp, mạnh mẽ, sợi tóc rũ xuống hơi che khuất lông mày, cậu rũ mắt xuống, nhìn vui tai vui mắt.

Kim Tại Hưởng nhìn chữ viết của cậu.

Cậu ấn tay trái lên trang giấy, ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay được cắt ngắn, trông mềm mại, rõ ràng hơn là ngón tay đeo nhẫn lấp lánh, ánh sáng lộng lẫy, đơn giản mà quý khí.

Chị gái che ngực, bị sự đẹp trai này làm cho không thở được.

Điền Chính Quốc viết xong, đẩy bút qua, thấy cô gái kia đang sững sờ, cậu mỉm cười.

Chị gái thành thật nói: "Anh đẹp thật, còn đẹp hơn con gái... Không không không, tôi không phải có ý đó..."

Điền Chính Quốc cong cong mặt mày: "Tôi biết, cảm ơn."

So với Kim Tại Hưởng làm Alpha có khí thế xâm lược tính công kích khá mãnh liệt, Điền Chính Quốc trái lại nhu hòa hơn nhiều, Omega bởi vì bản tính vô hại mà khiến người cảm thấy thoải mái hơn.

Uông Ngạn cũng dùng quyền hạn của mình, duyệt đơn xin trên Internet.

Anh đứng ở cửa, cắm một tay trong túi quần, bóng anh kéo dài trên đất. Anh chờ Kim Tại Hưởng tới, đấm bả vai đối phương, cười nói: "Ôm người đẹp về."

Thần sắc Điền Chính Quốc có chút mờ mịt, chớp mắt mấy lần.

Kim Tại Hưởng: "Mời cậu uống rượu cưới."

Uông Ngạn nghiêm nghị: "Tôi là đàn ông lập chí làm ba nuôi."

Đội trưởng Uông nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người rời đi. Hôm nay trời đẹp, nhiều mây, không có mặt trời, có gió hiu hắt.

Đại Cường đi tới: "Sếp, anh đang nhìn gì thế?"

Uông Ngạn nói: "Anh có thằng bạn tốt, từ nhỏ cậu ấy đã kham khổ, không cha không mẹ, lớn lên ở viện mồ côi, dựa vào cứu tế của chính phủ sống sót."

Đầu Đại Cường đầy đầu chấm hỏi.

"Sau đó người nhà tìm thấy cậu ấy, nói cậu ấy vốn là thiếu gia nhà giàu bị bắt cóc, tới đón cậu ấy về. Cậu ấy phát hiện, năm đó bị bắt cóc hóa ra là một hồi âm mưu từ trước. Cậu ấy vốn là kẻ bị vứt bỏ, chỉ là quá may mắn, may mắn còn sống."

Đại Cường hỏi: "Sau đó thì sao, anh ta xoay mình thành công, còn trả thù?"

Uông Ngạn lắc đầu: "Sau đó cậu ấy có người yêu, sinh hoạt hạnh phúc viên mãn."

Đại Cường: "... Đội trưởng, anh đang kể truyện cổ tích lừa phỉnh em hả?"



Uông Ngạn cười: "Không lừa chú đâu, anh em của anh, Kim gia hào môn thế gia tiếng tăm lừng lẫy, người nắm quyền Kim Tại Hưởng, cậu ta đấy."

...

"Tất nhiên là anh phải báo thù, không ai đánh được lại anh. Anh là con rơi, lại thành người thắng cuối cùng." Kim Tại Hưởng lái xe, tốc độ khá chậm, hắn nói, "Ông già muốn bồi dưỡng anh thành một con rối, anh vẫn thoát khỏi tay ông ta. Sau đó anh cảm thấy không thú vị gì nên về nước."

Tất cả quá khứ, nếu như không hỏi, hắn sẽ tận lực không nói đến.

Điền Chính Quốc cùng hắn lấy giấy kết hôn, ngoại lệ một lần ngồi ghế lái phụ, nghe vậy cúi đầu nhìn giấy kết hôn trong tay.

Ảnh để làm giấy kết hôn có phông nền đỏ thẫm, hai người, một người anh tuấn trầm lặng, đôi mắt thâm thúy, một người ôn nhã tuấn tú, miệng mỉm cười.

Điền Chính Quốc thấp hơn Kim Tại Hưởng nửa cái đầu, cậu hơi nghiêng đầu, Kim Tại Hưởng cũng hơi cúi xuống, hai người dán chặt vào nhau, thoạt nhìn ngọt ngào mà ân ái.

Điền Chính Quốc chỉ thuận miệng nói chuyện Kim Tại Hưởng ở nước ngoài, hỏi ít chi tiết nhỏ, một chốc cũng không nói hết.

Cậu nói: "Kim tiên sinh, ảnh đẹp đấy, anh rất đẹp trai."

Kim Tại Hưởng lấy được giấy kết hôn rồi chỉ nhìn lướt qua, "Thầy Điền ăn ảnh nhất."

Điền Chính Quốc cong môi cười.

Kim Tại Hưởng: "Em từng đi luyện chữ à?"

Điền Chính Quốc: "Lúc đi học em luyện với anh Trần, hai người chúng em mua bảng chữ mẫu cùng nhau. Chỉ là đi làm rồi chữ viết cũng thay đổi. Đẹp không?"

Kim Tại Hưởng cong môi nói: "Đẹp, rất mềm mại."

Hắn đã biết chuyện nét bút của hai người tương tự từ lâu, cũng đoán được chút nguyên nhân.

Hắn nheo mắt lại, dừng trước đèn đỏ: "Thầy Điền, em đã giao nửa đời sau của em cho anh rồi."

Điền Chính Quốc nói: "Anh nói với em là muốn chăm sóc nửa đời sau của em mà, thôi được rồi lời đàn ông nói trên giường không thể tin hoàn toàn. Anh cũng nói rồi, muốn đem mạng của mình cho em. Câu này tin được không?"

Kim Tại Hưởng bật cười: "Em dám muốn, anh dám cho."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Rồi rồi rồi, năm phần trăm cổ phần, coi như anh cho rồi."

Kim Tại Hưởng: "Đúng, em nắm mạng của anh."

Điền Chính Quốc thuận miệng nói: "Lời này của anh như thể em nắm thằng em của anh ấy."(*)

(thầy Điền chơi chữ, Kim tiên sinh nói nắm mệnh, ẻm nói nắm mệnh căn tử = chym)

Thân xe lắc lư một cái, Kim Tại Hưởng ổn định vô lăng, suýt nữa giẫm nhầm phanh xe. Hắn hít sâu một hơi, "Thầy Điền, có phải là em ỷ vào anh không dám làm gì em, cho nên cái gì cũng dám nói đúng không?"

Điền Chính Quốc cười rụt cổ: "Anh lo lái xe đi."

Về đến nhà, Điền Chính Quốc mệt nằm trên ghế salon.

Kim Tại Hưởng kiểm tra lịch trình, cau mày nói: "Chúng ta quên chưa đi bệnh viện."

Điền Chính Quốc ấn điện thoại xuống: "A? Không đi, đi sau đi, trên đời này Omega nào cũng yếu ớt thế sao? Chân em mỏi thắt lưng đau, thực sự không muốn đi."

Lúc này thai nhi mới mười tám tuần, cậu khẩu vị tốt, ăn gì cũng ngon, tràn đầy sức sống, chỉ là mới đi đường được chút đã mỏi chăn, qua lại nhiều là mệt.

Kim Tại Hưởng đi tới: "Đang mang thai, khác nhau. Em mỏi chỗ nào?"

Hắn ném cái gối qua, nâng cẳng chân Điền Chính Quốc lên đặt trên đùi, nhẹ nhàng xoa bóp.

Điền Chính Quốc đệm gối ôm ở phần eo, ngửa đầu chơi điện thoại.

Vốn bác sĩ cũng khuyên ít chơi điện thoại thôi, mà hôm nay đi ra ngoài bận bịu lâu như vậy, cho người ta chơi một lát cũng không sao.

Kim Tại Hưởng hỏi: "Em hỏi Uông Ngạn chuyển hộ khẩu làm gì?"

Điền Chính Quốc không ngẩng đầu: "Chuyển ra khỏi Điền gia, thoát ly quan hệ."



Kim Tại Hưởng: "Vậy em có biết không, em chỉ có thể chuyển vào nhà bạn đời Alpha?"

Điền Chính Quốc để điện thoại xuống, thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Đúng vậy, đội trưởng Uông cũng nói với em rồi. Vậy thì sao, nghĩ như thế, em có cảm giác dê vào miệng cọp đấy."

Kim Tại Hưởng rũ mắt: "Sợ?"

Điền Chính Quốc cười nói: "Sao phải sợ, trước khi chưa đánh dấu vĩnh viễn, chả có gì phải lo cả."

Đấy, lại nữa rồi, hiện tại Kim Tại Hưởng có thể hoàn toàn chắc chắn người này là ỷ vào mình không dám làm gì cậu nên cả ngày hung hăng còn hay chọc ghẹo, sắp bò lên đầu hắn rồi.

Kim Tại Hưởng nói đầy thâm ý: "Vậy thì chuyển, vừa hay anh có hộ tịch Trung Quốc, chuyển đến sổ hộ khẩu của anh đi. Thầy Điền, sau này em thuộc về anh."

...

Chuyển hộ khẩu không cần về Điền gia, Điền Chính Quốc chứng minh thân phận, trực tiếp chuyển ra, không nghĩ tới lại bị Điền Lương Bình biết được tin.

Điền Lương Bình cuống lên, gọi điện thoại: " Điền Chính Quốc, con chuyển hộ khẩu đi đâu?!"

Điền Chính Quốc: "Tôi kết hôn rồi, chắc là ông gọi nhầm."

Điền Lương Bình ngăn cản: "Con kết hôn rồi?! Kết hôn lúc nào? Kết hôn với ai? Không phải chứ, sao con kết hôn mà không thương lượng với ba? Uổng công ba nuôi con nhiều năm như vậy, con còn coi ba là ba ruột con không?"

"Ông nuôi tôi bao lâu nay, tôi sẽ tính tiền, chuyển vào thẻ cho ông."

Điền Chính Quốc gằn từng chữ từng chữ, "Tôi kết hôn với Kim Tại Hưởng, chuyển đến hộ khẩu của anh ấy."

Cậu nói xong rồi cúp máy.

Điền Lương Bình tức điên: "Thằng nghịch tử này, dám cúp máy của mình? !"

Lý Thiến và Điền Khiết ngồi bên cạnh, tò mò đoạn đối thoại vừa nãy, "Chuyện gì thế?"

Điền Lương Bình ngồi lại ghế salon, "Chính Quốc và con trai độc nhất Kim gia kia, Kim Tại Hưởng kết hôn rồi."

Điền Khiết kinh hãi: "Làm sao có khả năng, giả ạ?"

Điền Lương Bình: "Giả cái rắm, lấy giấy kết hôn rồi, chuyển cả hộ khẩu ra ngoài."

...

Một bên khác, Điền Chính Quốc nghĩ may mà Điền Hoa Hạo đã đi huấn luyện quân sự, không thì thằng em vợ này biết chuyện kết hôn rồi, khẳng định sẽ điên.

Cậu mới cúp máy, Kim Tại Hưởng lại gọi đến: "Vừa nãy em đang gọi điện thoại với ai thế? Ra đi, anh ở ngoài, mang đồ theo, chúng ta đi bệnh viện."

Đi bệnh viện một là bởi vì kiểm tra sức khoẻ như thường lệ, hai là vì chuẩn bị ra nước ngoài.

Bác sĩ Liễu chuyên khoa Omega nói: "Khỏe mạnh, khỏe mạnh đến độ không thể khỏe hơn, trạng thái hai ba con rất tốt... Ra nước ngoài? Đi máy bay? Đương nhiên không sao, lúc này ra nước ngoài du lịch là thích hợp nhất. Chú ý an toàn, không được vận động dữ dội, chủ yếu vẫn phải an dưỡng."

"Còn nữa, Alpha phải chú ý chăm sóc Omega nhà mình, mặc dù có đánh dấu tạm thời, mà tần suất phát nhiệt sẽ không giảm."

Từ sau khi cắn tuyến thể đánh dấu tạm thời, tuy rằng phát nhiệt còn xuất hiện, mà không nghiêm trọng lắm, chỉ cần ôm hôn là có thể giải quyết, thoạt nhìn không giống như là vấn đề lớn.

Mà Kim Tại Hưởng so sánh Điền Chính Quốc với trước kia, sâu sắc ý thức được Omega đối với Alpha của mình thật sự là vô cùng ỷ lại. Nói trắng ra là dính người, không thể rời bỏ.

Ngủ phải ôm một cái, muốn ăn kẹo muốn hôn hôn, Kim Tại Hưởng sắp không đè ép được ngọn lửa trong lòng.

Mà Omega không hề phòng bị, đang núp dưới cánh chim hắn, mỗi ngày sống vui sướng còn tự do.

Điền Chính Quốc gọi điện thoại nói chuyện kết hôn cho ông Thường, bị gọi đi ăn bữa cơm, lại bị dạy bảo một bữa, đại để toàn là sao không thương lượng với người lớn rồi đi kết hôn, nói làm cho hai người câm nín.

Điền Chính Quốc không nghĩ tới chuyện thương lượng với người khác, nhiều nhất là thông báo sớm nhất có thể. Cậu thuở nhỏ đã không được ba mẹ chăm sóc, tất cả sự lựa chọn đều là tự mình quyết định, quyết định xong cậu sẽ làm không chút do dự.

Như vậy thì còn...

Điền Chính Quốc hỏi Kim Tại Hưởng: "... Nên nói chuyện kết hôn cho anh Trần không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lvoe