Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Vương Nhất Bác chạy ra phía cửa lại chợt nhớ ra đây không phải phòng mình. Ngộ nhỡ cậu mở cửa ra người ra lại tưởng cậu là ăn trộm thì sao? Mà thôi kệ đi! Có sao thì cái người ở trong kia sẽ làm luật sư cho cậu.

Nghĩ là làm, cậu mở cửa. Trước mặt cậu là một anh "giai" cao to nhưng không đen còn hôi hay không thì cậu không biết. Cơ mà cũng chẳng liên quan đến cậu. Người trước mặt thấy cậu liền cúi người chào, cậu cũng chào đáp lễ rồi quay gót về phòng.

- Tiêu tổng! Phu nhân cho gọi ngài về nhà chính.

- Tôi biết rồi, cậu về trước đi.

- Thưa, phu nhân nói ngài phải về ngay.

Tiêu Chiến thấy cậu ta nói vậy cũng không làm khó. Anh biết Tiêu phu nhân là người như thế nào.

- Cậu xuống xe trước đợi tôi một chút, tôi xuống ngay.

Cậu ta cúi đầu chào anh rồi đi ra ngoài. Tiêu Chiến mang tô cháo xuống bếp, xong anh vào trong phòng lấy gì đó rồi đi qua phòng Vương Nhất Bác.

- Nhất Bác! Là tôi.

Tiêu Chiến gõ cửa gọi. Mãi một lúc sau Vương Nhất Bác mới đi ra mở cửa. HÌnh như cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt tạo thành từng lọn, nước theo đó chảy xuống dọc khuôn mặt rồi xuống cái cổ trắng mịn của cậu. Tiêu Chiến nhìn cậu liền cảm thấy bản thân phi thường khó chịu nhưng lại phải cố tiết chế lại.

Anh quay mặt sang chỗ khác, đưa cho cậu cái bọc nilon vừa lấy trong phòng ra:

- Em cầm đi.

- Cái gì thế?

Vương Nhất Bác nhìn cái bọc trong tay Tiêu Chiến thắc mắc.

- Ờm... Thuốc. 

- Thuốc? Tôi đâu có bị gì đâu... Anh bị sao thế? Có phải bị bệnh rồi không? Nhìn anh không được khỏe...

Vương Nhất Bác thấy biểu cảm  khổ sở kiềm chế của Tiêu Chiến lại nghĩ anh bị bệnh, xổ ra một trang hỏi han.

Nhìn Vương Nhất Bác lo lắng cho mình, cổ họng Tiêu Chiến càng khô khốc, cảm thấy tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi đây. Bằng không lại dọa sợ Cún con nhà anh mất.

- Tôi có việc phải về nhà một lúc. Em có cần gì cứ dặn dò nhân viên ở đây. Đừng đi lung tung một mình. Thuốc này em nhớ uống, chỉ là mấy viên thuốc bổ thôi. Còn có...

- Được được được, tôi biết rồi. Tôi đâu phải con nít nữa. Lúc này nhìn anh giống một ông cụ lắm đó. Haha... Lão Tiêu!

Vương Nhất Bác nhìn người trước mặt dặn dò mình như mấy ông cụ đang căn dặn con cháu, nói mãi không dứt không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu lớn rồi mà. Với lại anh ta về nhà anh ta mắc gì phải nói với cậu. Lạ lùng ghê. 

- Được được. Em nhớ phải nghe lời ông cụ này đấy nhé. Bye bye Lão Vương!

- Lão! Tiêu! Đi cẩn thận. Bye bye.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến khi anh gọi cậu là "Lão Vương" nhưng cậu không thấy khó chịu về nó. Không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với Tiêu Chiến Vương Nhất Bác lại vô cùng thoải mái.

Sau khi chào tạm biệt với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cúi đầu thở hắt ra một cái rồi rảo bước xuống dưới lầu. Không biết lần này Tiêu phu nhân đột nhiên gọi anh về gấp như thế là có chuyện gì. 

Mới xa Vương Nhất Bác được có vài phút, Tiêu Chiến lại cảm thấy nhớ cậu rồi. Anh mở điện thoại lên. Trên màn hình là ảnh của anh chụp cùng một cậu con trai trong ngày sinh nhật năm anh hai mươi bảy tuổi. Hai người trông rất thân thiết, nhìn cứ như một cặp tình nhân ngọt ngào đang đón sinh nhật cùng nhau vậy. 

Không biết Tiêu Chiến nghĩ gì, chỉ thấy anh chăm chú nhìn vào màn hình sau đó nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười ngọt ngào nhưng lại man mác buồn...

Vương Nhất Bác trở vào trong phòng, đem cái túi kia đặt lên trên bàn rồi tìm khăn lau khô tóc. Khi nãy Tiêu Chiến gọi cửa cậu đang tắm, chỉ mặc vội quần áo rồi đi ra.
Cậu vừa nhớ lại những lười của Tiêu Chiến vừa cảm thấy kì lạ. Sao Tiêu Chiến lại đem chuyện anh ta phải về nhà nói với cậu làm chi? Cậu cũng đâu có quản được chuyện này.
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ trong thâm tâm, Vương Nhất Bác lại thấy phảng phất một bầu ấm áp.

Chiếc xe ô tô chở Tiêu Chiến đi vào một tòa nhà lớn. Bên trong sảnh chính của tòa nhà là Tiêu phu nhân đang ngồi cùng với một cô gái cười nói vui vẻ. Vừa thấy Tiêu Chiến bước vào, cô gái kia lập tức chạy ra ôm chầm lấy anh, tươi tươi cười cười nói:

- Anh Tiêu Chiến, anh về rồi!

- Liễu An Di? Sao em lại ở đây?

Liễu An Di - thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Dương Mĩ được mọi người nhận xét là một cô gái xinh đẹp, thông minh. Có rất nhiều người con trai đã lọt vào lưới tình của cô nhưng trước giờ Liễu An Di đều không để ý đến họ. 

Liễu An Di kém Tiêu Chiến một tuổi. Hai người quen nhau từ lúc học đại học qua sự giới thiệu của một người bạn-một người rất quan trọng đối với anh. Và có lẽ là cả Liễu An Di nữa...

Từ đấy Liễu An Di hay tìm cách để gặp mặt Tiêu Chiến, nhất là sau khi người bạn kia không biết nguyên do gì lại biệt tăm biệt tích. Có lẽ là do Liễu An Di sợ Tiêu Chiến buồn phiền về việc đó.

Đặc biệt kể từ sau khi hai tập đoàn lớn là Tiêu thị và Dương Mĩ hợp tác với nhau thì tần suất Liễu An Di có mặt tại nhà Tiêu Chiến tăng lên theo cấp số nhân. Thỉnh thoảng là về chuyện công việc, thỉnh thoảng lại là đến trò chuyện với Tiêu phu nhân nên Tiêu phu nhân đối với Liễu An Di có phần yêu quý. Bất quá thì số lần Tiêu Chiến ở nhà từ bao giờ lại ngày càng trở nên khan hiếm.

Tiêu Chiến nhìn người con gái trước mặt ôm mình không khỏi ngạc nhiên. Anh theo phép lịch sự chào hỏi Liễu An Di đồng thời cũng khéo léo tách tay cô ra khỏi người mình.

Liễu An Di thấy Tiêu Chiến muốn giữ khoảng cách với mình, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ, ánh mắt đanh lại nhưng rất nhanh chóng sau đó lại hướng Tiêu Chiến tỏ vẻ giận dỗi, cứ như nét khó chịu kia chưa từng xuất hiện trên gương mặt vậy:

-Em qua trò chuyện với bác gái từ hồi chiều. Sao bây giờ anh mới về?

- Làm phiền em rồi. Anh có chút việc bận.

Tiêu Chiến nở nụ cười thương mại thường trực đối với Liễu An Di rồi trực tiếp đi về hướng Tiêu phu nhân hỏi:

- Mẹ gọi con về gấp vậy? Có chuyện gì sao? 

- Con ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói với con.

Tiêu phu nhân nhìn anh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, song bà quay sang nhìnLiễu  An Di. Liễu An Di hiểu ý bà cũng rất thức thời liền viện cớ "giờ đã muộn, xin về nhà" tránh mặt để hai người họ có không gian riêng tư. Trước khi ra khỏi cửa chính, ánh mắt của Liễu An Di còn thoáng quét qua Tiêu Chiến, nở một nụ cười ma mị câu nhân.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top