Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Alo?

-Tôi là mẹ của Đới Manh

Giọng nói phía bên kia thật tao nhã và đầy uy lực

Mạc Hàn đứng ngây người.

-Cô là Mạc Hàn?

Nội thất bên trong chiếc Mercedes Benz thật tiện lợi và đơn giản, trang nhã như chính chủ nhân của nó vậy. Từ Thần Thần mặc một bộ váy màu trắng đục. Chưa bao giờ cô gặp một người phụ nữ xinh đẹp như thế, nên cứ đứng ngây người ra để nhìn.

-Cháu chào bác.

Bà Từ dùng đôi mắt buồn như mây đêm để quan sát Mạc Hàn hồi lâu…

-Cô thật giống mẹ của mình, Hàn Thanh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Bác vẫn nhớ tới mẹ cháu sao????????????????

-Mẹ cô mất bao năm rồi

-Dạ 5 năm rồi ạ.

-Bây giờ cô đang sống cùng gia đình họ Lý sao?

-Dạ!????????

-Cô và Đới Manh nhà tôi, mến nhau?

-Dạ.

-Đám bạn gái vây quanh Đới Manh đã gặp nhiều rồi, có đứa thì ngây thơ, có đứa thích khoe khoang, có đứa hay tỏ vẻ, có đứa lại sắc sảo.- Bà Từ lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt ưu tư như bầu trời đêm.

-Dạ.

-Một tháng, tôi sẽ để yên trong một tháng, khi chơi chán rồi nó sẽ ngoan ngoãn.- giọng bà lạnh hơn băng đá.

Cô mở tròn đôi mắt, 2 tay bối rối đan vào nhau vặn vẹo

-Chị…chị ấy yêu con, xin bác…

-Cô muốn gì, muốn tiền của nó sao, tôi sẽ cho cô.- Nói rồi bà ném cho cô một tấm phong bì trắng.

-Còn lại bao nhiêu tôi sẽ cho người chuyển vào tài khoản của cô.

-Không, cháu không cần tiền, cháu cần chị ấy… xin bác

*Chát!

Câu nói chưa dứt đã bị chặn lại bởi cái tát cực mạnh, tiếng vang chua chát, cô sững người trong thảng thốt…

-Nếu chị ấy muốn tôi đi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện lại

***

Đới Manh đang ngồi đọc sách ở trong phòng, tuy vậy đầu óc nó không thật sự tập trung vào cuốn sách, dòng suy nghĩ của nó tràn ngập màu đỏ của hoàng hôn với nụ hôn nồng cháy giữa nó và cô. Nó nhớ đôi môi nhỏ xinh, căng mọng và đôi mắt to tròn lấp lánh đã thu hút nó từ cái nhìn đầu tiên. Nói tóm lại là nó đang nhớ cô. Với tay lấy điện thoại, bấm số của Hàn Hàn.

-Em đang làm gì đấy!???????-Đới Manh nũng nịu

-……sao vậy….!????- giọng Hàn Hàn nghẹn ngào

-Em sao vậy, em đang ở đâu, sao em lại khóc, ai bắt nạt em à!????????????

-Không, chỉ tại thấy buồn nên khóc thôi.

-Em đang ở đâu thế, đứng yên ở đó, chị sẽ tới đó

-Em đang ở trạm xe bus số 8.

-Trạm xe bus á, sao em lại ở đấy. Chị đến đấy ngay đây.

Mưa vẫn không ngừng rơi, những chiếc xe bus được dịp đông khách hơn bình thường, người đứng chờ xe bus đông tới mức 30 phút cô vẫn không bắt được chiếc xe nào, Mạc Hàn quyết định đi bộ cho tới khi đôi chân mỏi rã rời. Giữa dòng  xe cộ đông đúc, bên kia hè là một người con gái nhỏ cầm chiếc ô màu xanh da trời đi thổn thức trong mưa…

Flasback:

-Dạ thưa bác, con về rồi ạ!

Người phụ nữ dáng người mập, thấp, có đôi mắt sắc sảo. Bà đang ngồi tay chầm chậm lần từng hạt trên chuỗi tràng hạt. Người đàn bà này tuy ăn chay niệm phật nhưng không hề có chút dáng vẻ hiền từ nào của Bồ Tát.

-Thưa bác, con không thấy chị Vũ Kỳ đâu cả, chị ấy đi đâu rồi ạ!???????

Nghe tiếng cô nói, bấy giờ bà mới dừng tay. Chậm rãi đứng dậy, tiến về phía cô. Bà cầm chuỗi tràng hạt sang bên tay trái, tay phải giơ cao, tát “ bốp” lên má cô.

Sau đó bà liếc xéo cô rồi nói.

-Cô biết thân phận của mình là gì không?

Ta cũng không ngờ cô mồi chài ong bướm giỏi thế, mà cũng phải rồi cô đâu có cha mẹ dạy dỗ nên hư hỏng là đúng thôi.

-Ý bác………….?- Mạc Hàn sững sờ, đây là sự thật sao?

-Còn hỏi sao nữa à, cô đúng là con hồ li tinh, hồ li tinh. Cô lừa dối tán tỉnh con ta, rồi bây giờ lại qua ve vãn lấy Đới Manh. Ta đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà.

-Con xin bác, con làm sai chuyện gì thì bác cứ mắng con đánh con nhưng xin bác đừng đụng tới ba mẹ con………….

-Im ngay! Đồ láo toét, cô giống hệt mẹ mình, con đàn bà bỉ ổi vô liêm sỉ.

-Bác nói gì thế, bác đừng xúc phạm người đã chết như vậy

“Bốp” một cái bạt tai nữa rơi thẳng vào mặt Mạc Hàn.

- Bây giờ cô dám lên mặt dạy đời ta hả? Đồ ti tiện,cô chỉ là môt con mồ côi, một con mồ côi không ai dạy dỗ, nếu ngày xưa Vũ Kỳ nhà ta không cứu cô, đưa cô từ trại trẻ mồ côi về thì bây giờ có lẽ cô đã đi ăn cắp ăn trộm ở đâu đó hoặc làm gái bao kiếm tiền rồi, giờ đủ lông đủ cánh rồi nên quên luôn chuyện xưa hả đồ vong ân bội nghĩa…………….

-Bác đừng nói nữa, con xin bác…………………….- Mạc Hàn ràn rụa nước mắt

Nhưng càng nhìn thấy những giọt nước mắt đó bà lại càng nổi điên lên, bà chỉ tay vào mặt Mạc Hàn quát lớn.

-Cút! Cút ra khỏi nhà ta ngay, ta không muốn nhìn thấy mặt cô ở đây nữa....

End Flasback

Đới Manh nhấn gọi nhiều lần tới số máy cô nhưng đáp lại chỉ là những tiếng chuông dài. Nó lòng vòng đi khắp khu phố tìm cô nhưng không thấy.

Đới Manh mở cửa ô tô ngồi vào ghế, hai tay vắt qua đầu, nhắm mắt lại thở dài một tiếng rồi lái xe đi tiếp. Chiếc xe vẫn chầm chậm chạy, bước chân người con gái vẫn lộp cộp bước đi giữa nền đường ướt đẫm nước mưa. Người cô không bị ướt, nhưng gió ẩm của những cơn mưa đã khiến đôi vai cô run rẩy. Khi cô dừng lại tránh mưa ở một trạm xe bus gần đó cũng là lúc chiếc xe BMV đen đi ngang qua. Một tay cầm lái, một tay bấm điện thoại. Chuông reo, Mạc Hàn nhấc máy:

-Em đang ở đâu thế?

-Em….

-Em nói đi, chị đi dưới mưa tìm em từ nãy tới giờ rồi

-Em đang trú mưa ở trạm xe……

-Đứng yên đó, chị thấy em rồi.

Một cô gái nhỏ đứng co ro bên chiếc ô màu xanh, Đới Manh đưa đôi mắt xót xa nhìn về phía cô. Nó chạy nhanh lại gần phía Mạc Hàn.

-Em sao vậy? Em có ngốc không, mưa lớn vậy sao lại còn đi tới đây, sao không về nhà, em có biết chị lo cho em thế nào không, sao em chỉ biết làm chị lo lắng thế- Đới Manh gắt lên

-……….hu hu hu, không biết đâu, em ghét chị lắm,ghét chị lắm, vì ai mà em lại ra nông nỗi này chứ…hu hu…- Mạc Hàn lao vào ôm chặt lấy Đới Manh khóc òa lên

-………………..

-Sao chị lại lớn tiếng mắng em…hưc…mà…hưc hưc…chị xem…hưc…có lão công nào…hưc…bắt nạt…hưc…lão bà cũa mình vậy đâu! hu hu …..

Bất chợt Đới Manh ôm chặt lấy Mạc Hàn và trao cho cô một nụ hôn đắm đuối. Đôi môi nó mơn nhẹ môi cô. Mạc Hàn  mở to mắt đầy kinh ngạc nhưng cô không đẩy nó ra, Mạc Hàn ôm chặt lại nó, kéo nó lại gần để nụ hôn được sâu hơn.

Người đi qua lại nườm nượp trước mặt, trên con đường mưa ngày càng nặng hạt, những giọt mưa lanh buốt cứ tát thẳng vào cô và nó, mọi người chạy nhanh thật nhanh để tìm chỗ trú còn cô và nó cứ kéo dài nụ hôn ướt át ,say đắm…Bất tận.

Chiếc xe BMV lăn bánh đều đều về ngôi nhà ở phía xa kia. Đới Manh lấy hành lí cho cô vào nhà. Đó là một căn nhà 2 tầng màu trắng với giàn hoa giấy và hoa tigôn đua nhau khoe sắc hồng, mùi hoa Tử Đinh Hương nhẹ nhàng thoảng quanh.

Mạc Hàn bước vào nhà, cô ngồi gục xuống ghế sofa. Đới Manh tiến đến lại gần, nó nghe thấy giọng cô khe khẽ hỏi

-Tại sao những người có quyền lực luôn tàn nhẫn đánh đổi hạnh phúc của chính đứa con mình rứt ruột sinh ra?- Cô co người cúi đầu xuống

-Có chuyện gì vậy?- nó đưa đôi bàn tay vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô…
Mắt nó mở to kinh ngạc.

-Hôm nay…mẹ chị tới tìm em.- Mạc Hàn ngậm ngùi.

-Mẹ chị, đánh em?- Nhìn vào bên má sưng thũng lằn đỏ dấu tay, ánh nhìn nó thoáng chút giận giữ, đau xót, đôi đồng tử đen sẫm lại bàn tay bất giác siết chặt chiếc cằm nhỏ.

-A!- Cô nhăn mặt la khẽ làm nó giật mình buông tay

- chị à, em không sao đâu

…………………………………………….

Đới Manh đạp chiếc bàn kính ra xa, khuỵ một bên gối tì xuống sàn, mặt đối mặt với cô. Nhìn rõ ràng hơn vết sưng, cảm giác như bị kim châm vào cơ thể, đau nhói, nhức nhối…xót xa. Bàn tay ấm nóng ủ lấy gương mặt cô và mơn nhẹ lên vết thương, thật nhẹ nhàng chậm rãi như sợ làm đau cô.

-Bà ấy, luôn tát chị như thế này sao? Chị đau hơn em, phải không?- Cô vẫn dùng đôi mắt to tròn mọng nước nhìn nó.

-Ngốc, lúc nào rồi còn lo cho chị…Có đau không?- giọng Đới Manh trầm ấm dịu dàng. Khuôn mặt cô bây giờ mới đầy vẻ ủy khuất, nước mắt trào ra lăn trên tay nó.

-Là tại em, em không đủ để làm mẹ chị vừa lòng, em đúng là một đứa con gái kém cỏi…A!- cô giật mình thảng thốt cứng người, nước mắt lăn trong vô thức…Chị đang hôn nhẹ lên má cô, lau đi những giọt nước mắt trượt dài ướt đẫm đôi má bầu bĩnh, chị tìm đến bờ môi đỏ mọng và bắt đầu hôn. Cô khẽ mở mắt ra nhìn khuôn mặt chị đang phóng đại trước mặt mình, đôi lông mày kiếm mạnh mẽ, hàng mi dày và làn da trắng, chị ấy thật sự rất đẹp…và nụ hôn của chị ấy thật nhẹ nhàng…Cô khép mắt đón nhận nụ hôn của chị...Cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể.Hai trái tim như cùng chung nhịp đập, hòa quyện lại với nhau. Chị nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống nệm.















________________
Hihi! Câu cuối cùng ám chỉ điều gì đây?

Có hay không có thì hãy đợi Chap sau ha😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top