Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hàn mở to mắt hết cỡ khi nhìn thấy Đới Manh từ cửa bước vào, là chị thật sao, có phải cô đang nằm mơ không, cô lấy ngón tay bấm mạnh vào tay mình, đau, không phải mơ rồi. Cô chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy chị thôi. Đới Manh nhìn cô, đôi mắt vẫn lạnh lùng , chị bước ngang qua cô, không nói một lời. Ba tháng xa nhau những tưởng chị sẽ đối xử tốt với cô một chút, nào ngờ chị vẫn cứ lãnh đạm như vậy. Mạc Hàn ngửi thấy mùi rượu bia thoang thoảng khi chị bước qua cô, cô nhìn theo dáng đi của chị đúng là có vẻ lảo đảo của một người đang say.

Đới Manh vào phòng, Mạc Hàn mang đống hành lý của chị xếp vào một góc. Hôm nay nhìn chị lạ lắm có vẻ rất buồn, lại còn đang say nữa chứ. Mạc Hàn chần chừ đứng trước cửa phòng chị hồi lâu, cô rụt rè gõ cửa, đẩy cửa bước vào. Phòng chị tối om, chị không bật đèn, cô mò mẫm đi trong bóng tối. Cô va phải chị, hai người đang đứng bên cửa sổ, khi đứng gần cái mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến cô khó chịu. Một tia chớp lóe lên, khuôn mặt chị lờ mờ hiện ra.

Mạc Hàn vô thức lùi lại phía sau, sao bỗng nhiên cô thấy sợ, cô khẽ hỏi:

-Đới Manh à, sao chị không bật đèn lên, chị ăn gì chưa, em làm gì cho chị ăn nhé

-………………..

- Chị mới uống rượu phải không, người chị toàn mùi rượu…….

- …………

Đáp trả lại cô chỉ là sự im lặng đến nặng nề, khiến cô càng thêm bối rối. Ánh chớp vẫn thi thoảng lóe lên, tiếng mưa rào rào, hơi thở chị gấp gáp, con tim cô đập thình thịch sợ hãi, Mạc Hàn nói lí nhí:

-Chắc chị mệt rồi, em ra ngoài cho chị nghỉ nhé. Chúc chị ngủ ngon.

Mạc Hàn nhanh chóng hướng ra cửa, nếu còn nấn ná ở đây, cô sợ mình sẽ không thể thở được nữa, cô sắp ngạt thở rồi. Thình lình, chị nắm lấy tay cô, siết mạnh ở cổ tay.

-Manh à, đau quá, chị nắm chặt quá……….

Cô đẩy tay chị ra nhưng chỉ làm chị siết mạnh hơn, Đới Manh kéo Mạc Hàn lại gần, chị dùng tay vuốt ve khuôn mặt cô, cô ngượng ngùng cúi mặt xuống, chị nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn say đắm…………

-Tiếu Ngâm à, lại đây với chị!

-Chị là đồ khốn. Chị ở với cô ta chưa đủ sao, buông ra, tôi không phải là Tiếu Ngâm của chị.

Mạc Hàn thấy nhói, nụ hôn nồng nàn lúc nãy không phải dành cho cô vì nó chưa bao giờ là của cô. Cô luôn khát khao nụ hôn của chị, nhưng hơn bao giờ hết, ngay lúc này đây, cô cảm thấy nó thật tởm lợm.

Bất ngờ chị lao đến, một lần nữa chiếm lấy bờ môi cô. Nụ hôn không còn nhẹ nhàng như lúc nãy nữa, nó thô bạo, đầy thú tính. Cô ra sức giãy giụa, cố dùng hết sức mình đẩy chị ra, không muốn đón nhận nụ hôn của chị. Nhưng chị vẫn cứ siết chặt lấy cô, thô bạo như một con thú hoang vồ lấy con mồi. Hình như chị muốn cô ngừng thở.

Cô cảm thấy mình sắp ngất lịm đi vì thiếu ôxi, Mạc Hàn cắn mạnh vào môi chị, khiến nó bật máu. Môi chị vẫn lì lợm ép vào môi cô, dòng máu tanh tưởi hòa lẫn với mùi rượu, nụ hôn càng thêm mặn đắng. Cô lại tiếp tục cắn mạnh vào môi chị, bất chợt, chị buông cô ra, cô nhận được một cái tát đau điếng từ chị. Mạc Hàn lảo đảo ngã xuống giường, cái tát trời giáng lúc nãy khiến cô không còn đủ tỉnh táo nữa.

Đêm động phòng của chị và cô sau suốt 2 năm chung sống, cái cảm giác được gần gũi bên chị sao mà khác xa quá so với những gì cô tưởng tượng, không hề ấm áp mà trái lại chỉ thấy một sự lạnh lẽo luồn vào. Mưa, bên ngoài vẫn mưa, sao vẫn thấy đau, nước mắt chảy trong giấc mơ, hòa lẫn vào mưa.

Mạc Hàn giật mình thức giấc bởi tiếng sấm ầm ĩ ngoài kia……….. Cô thức giấc với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, từ lúc nào ngay cả trong mơ, cô vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau. Đới Manh đang ôm cô trong vòng tay nhưng sao cô thấy anh xa cách quá, cô không còn cảm nhận được hơi ấm của chị nữa. Tại sao càng cố gắng gần nhau chỉ càng đẩy nhau ra xa hơn? Tại sao càng cố gắng yêu thương nhau chỉ càng làm tổn thương nhau.

Mạc Hàn gỡ cánh tay của Đới Manh ra, nhẹ nhàng ngồi dậy thì một tay chị nắm tay cô lại. Chị nói trong mơ màng.

-Chị yêu em…………….

-Em, là Tiếu Ngâm hay Mạc Hàn?

Ranh giới giữa tình yêu và thù hận dường như rất mong manh.

Cô nhắm chặt mắt lại, cô sợ, nếu nhìn chị lúc này, có lẽ cô sẽ hận chị và giết chị mất.

-Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.

***

Tiếng điện thoại reo lên. Nó lờ mờ tỉnh dậy. Có tin nhắn được gửi tới

From: Tiếu Ngâm

-Chị tới nhà em đi. Nếu không tới, em sẽ biến mất ngay trước mặt chị

Đới Manh mặc, nó ném chiếc điện thoại sang một bên rồi lại vùi mặt vào chiếc chăn ấm, nó đang rất buồn ngủ chợt tiếng điện thoại reo lên lần hai, số lạ, nó không quen nghe điện thoại của người lạ, nhưng không hiểu sao, anh lại bắt máy.

-Alo

- Cô Đới Manh à, tôi là người giúp việc của cô Tiếu Ngâm, cô à, cô đến nhanh đi cô chủ tự tử rồi!

- Sao cơ!???????????

- Cô chủ cắt cổ tay tự tử rồi, cô ấy nhất định không chịu đến bệnh viện, cô mà không đến chắc cô ấy chết mất!

- Được rồi, tôi tới ngay.

Nó bật dậy mặc lại quần áo rồi lao xe tới căn hộ của Tiếu Ngâm, lòng nó nóng như lửa đốt, tại sao cô lại có hành động như thế được cô đâu phải là con người yếu đuối, nhưng tất cả các suy nghĩ đều bị nó gạt qua một bên, trên chiếc xe BMV đang phóng với vận tốc chết người khuôn mặt nó giờ đang trở nên căng thẳng một các cực độ.

Chiếc xe nhanh chóng được dừng trước căn biệt thự của Tiếu Ngâm. Nó lao vào bên trong, cửa nhà không khóa. Tiếu Ngâm đang nằm trên giường

Lúc đó đã là 4 giờ sáng, nó mệt mỏi lái xe về nhà để thu xếp đồ dùng cá nhân vì rất có thể nó sẽ ở lại viện chăm sóc Tiếu Ngâm, ngoài trời mưa, mưa rất to mưa khiến tầm nhìn của nó kém đi và cơn buồn ngủ kéo đến, nó muốn ngủ. Mà mệt cũng phải thôi đêm qua nó uống nhiều rượu lắm mà! Khoan đã! Có cái gì đó, đúng rồi, chắc chắn đêm qua đã có chuyện xảy ra. Nó cãi nhau với Tiếu Ngâm rồi nó về Thượng Hải, về rồi nó đã vào bar uống rất nhiều rượu và về nhà trong tình trạng say mềm, khi về nhà nó đã cùng với……

“Đêm hôm qua, cô gái đó là …………Hàn Hàn……….. hay…….. Tiếu Ngâm?”

“CHỊ LÀ ĐỒ KHỐN! CHỊ Ở VỚI NÓ CHƯA ĐỦ SAO???....BUÔNG TÔI RA TÔI KHÔNG PHẢI TIẾU NGÂM CỦA CHỊ!!!!!!!”

Nó về nhà, mở cửa phòng mình, tìm đến bếp…cô không có ở đây, tìm tới phòng khách… không có gì. Nó sang phòng cô, bên trong tối om, có tiếng nước xả trong phòng tắm.

Cạch! Tiếng mở cửa khô khốc vang lên. Một mùi tanh xộc vào mũi khiến nó buồn nôn, cô ngồi đó tựa lưng vào tường với ánh mắt đờ đẫn, một dòng máu đỏ tươi, cô bật ra những âm thanh không rõ ràng trong cổ họng, khuôn mặt ngu ngơ, trông cô chẳng khác nào một con búp bê ma trên sàn nhà tắm xung quanh là những vệt máu nhỏ li ti, trong bồn tắm máu khẽ rỉ ra, máu và nước trộn lẫn vào nhau.

Nó với tay ra bật đèn phòng ngủ, một hình ảnh kinh hoàng khác đập vào mắt nó, máu vương vãi loang lổ trên sàn, nền gạch trắng chỗ thì li ti những chấm máu nhỏ, chỗ thì đỏ thẫm một vệt máu chảy dài, trên tường bê bết những mảng máu mà nó đoán là do cô dùng tay quệt lên. Có cảm giác như nơi đây vừa xảy ra một cuộc thảm sát

-H...Hàn à!!!!!!!!!!!

Nó chạy sang phòng tìm quần áo cho cô rồi trở lại và rồi…..nó phải đưa nhanh tay lên bụm miệng mình lại vì cảnh trước mặt nó bây giờ quá đỗi hãi hùng

Bàn tay cô đẫm trong máu,cô đưa nó lên miệng, mút mát, liếm láp những đầu ngón tay, máu dính đầy xung quanh miệng, dính lên mặt. Từng giọt, từng giọt, máu chảy vào miệng cô, không để chừa đi giọt nào, cô hứng máu một cách thèm thuồng, vòm miệng cô giờ đỏ thẫm đầy máu, âm thanh chóp chép vang lên tiếng mút mát từng đầu ngón tay, cái mùi máu tanh tưởi cứ xộc vào mũi nó. Cô trây trét máu ra khắp cánh tay, và mặt. Rồi dùng đôi bàn tay đầy máu tươi quệt một mảng máu lớn lên tường, lấy tay vò mái tóc rối … những tiếng cười bật ra, những âm thanh không rõ ràng, tiếng gió gào rú, tiếng cành cây đập vào cánh cửa, tiếng sấm chớp ngoài kia, tiếng mưa rơi lộp bộp, tiếng nước chảy từ vòi sen, những âm thanh bật ra khi cô mút ngón tay, tiếng nó khóc… một bản nhạc ghê rợn vang lên trong đêm tối, những âm thanh ma quái, những nốt trầm bổng vang lên như đang dìu dắt người ta vào cõi chết……………..

-Đừng Hàn à, đừng liếm nữa em không thấy máu tanh à?

Không thể chịu thêm cảnh tượng trước mắt, Đới Manh tiến lại gần cô, tắt vòi nước, nó cầm lấy tay cô, không cho cô mút ngón tay nữa

-Ư… ư… ư… ư… ư... ư…….. hưc…hưc- Mạc Hàn co rúm người lại, khuôn mặt cô đầy vẻ hoảng sợ, cô úp mặt vào đầu gối, những tiếng khóc thút thít, cô sợ nó

-Hàn Hàn à……….Chị…………

Nó sững sờ khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của cô…Một dòng máu dài túa ra từ vết cắt sâu hoắm trên cổ tay cô, máu…nó giữ chặt cổ tay cô để cầm máu…nhưng càng giữ máu càng tuôn ra thêm…máu vấy đầy người nó và nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi nó đang mặc chỉ trong chốc lát. Nó xé vội cái khăn mặt rồi băng cổ tay cô lại ngăn không cho máu chảy ra nữa. Cô khẽ nhăn mặt, chắc là rất đau

Đau, cô không biết cô có đau không? Có lẽ cô mất cảm giác rồi chăng, cô không biết, cô sợ, chỉ đơn giản là thấy sợ thôi. Sợ rằng vì quá yêu chị nên sẽ hận chị, hận chị nên chỉ muốn chị thuộc về mình, hận chị nên chỉ muốn giết chết chị. Yêu chị nhiều lắm nhưng cũng không ít lần bị chị dày vò, hành hạ. Yêu chị, muốn ở gần bên chị, chăm sóc cho chị, càng muốn gần chị thì chỉ càng bị chị ruồng rẫy, gần chị để chị biết rằng chị đã sai tới mức nào, cô sợ, cô cảm thấy ghê tởm……………………

Nó tìm thấy một con dao gấp được cô vứt lăn lóc trên nền gạch loang lổ máu và đó đã cho thấy không ai khác ngoài cô tự hành hạ bản thân mình còn lí do tại sao thì

***

Trưa hôm sau:

Mạc Hàn tỉnh dậy, xung quanh cô là một căn phòng toàn màu trắng, tiếng chim hót nhè nhẹ nắng nhạt qua khe cửa, hình như đây là bệnh viện. Toàn thân cô mỏi như và bàn tay tê buốt, ở phía cổ tay đã được băng kín mít. Cô đưa mắt nhìn khắp xung quanh phòng rồi khẽ thở dài, cả căn phòng trống trải và người cô mong đợi xuất hiện không hề có mặt ở đó. Chị đã không tới. Bất chợt, cánh cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ mặc áo blue trắng xuất hiện:

-Mạc Hàn đến giờ băng lại vết thương rồi.

-Uhm! dạ, à mà chị ơi tôi bị làm sao mà phải vào đây vây? Ai đưa tôi đến đây thế chị có biết không ạ?

-Uhm mà 4 giờ sáng hôm qua, có một cô gái hơn hai mươi tuổi đã đưa cô vào đây! đi tìm cô ta mà cảm ơn đi, nghe đâu cô ta có người nhà nằm phòng 204 đấy

-Vâng

Mạc Hàn mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, tại sao chỉ một đêm không ngủ mà cô thương tích đầy mình như thế này, càng cố nhớ lại càng thấy đau lòng, mưa, những nụ hôn, nước mắt và máu. Mí mắt cô từ từ khép lại cô muốn ngủ, ngủ để không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Flashback

2:00 am:

Chị lao nhanh ra khỏi nhà, vì lo lắng về Tiếu Ngâm của chị.

-Không được Đới Manh à! Đừng đi mà, chị quay lại nhìn em đi, em ở ngay sau chị này, quay lại đi chị! Chỉ một bước nữa thôi!!!!!!!!!!

Cánh cửa đóng sầm lại, còn mình cô với bóng tối, cô độc. Bóng tối bủa vây như đang nuốt chửng cô và nỗi lòng đang tan nát của cô.

- Đới Manh à! Chị đừng đi nữa………

Cô nhìn theo bóng hình chị đang tan biến dần trong màn đêm mà bật khóc, khóc không thành tiếng, nó nghẹn ngào nơi cổ họng

-Đới Manh à! Đừng đi nữa, làm ơn, em xin chị đấy, em không muốn như thế này đâu, tại sao lại đối xử với em như thế…………………tạaaaaaaaai saooooooo?

Mạc Hàn tiến đến chiếc ghế nơi góc phòng, nhấp nhè nhẹ từng ngụm rượu vang đắng chát…Chắc gì nó đã đắng hơn giọt nước mắt của cô lúc này. Bó hoa hồng bị vứt chỏng chơ dưới đất. Cô đã toan phớt lờ bó hồng, phớt lờ nỗi ê chề đang ghẹn ứ trong lòng cô. Nhưng cuối cùng cô bị khuất phục bởi màu đỏ đầy mời gọi của bó hồng . Cô lục tìm chiếc lọ pha lê đẹp nhất của mình rồi nhặt bó hồng cắm ngay ngắn vào trong lọ….Cô ngồi đờ đẫn ngắm bó hoa hồng mặc hai má ướt đẫm những giọt mặn chát….Giá mà những giọt nước mắt của cô có thể làm phai tàn màu máu đỏ của những cánh hồng và biến chúng thành màu trắng trong như tình yêu cô dành cho chị thì……….

Và vào lúc đó….

Cô quyết định tự giải thoát cho mình.

End Flashback
***

Cô mở mắt ra, ánh nắng nhạt buổi chiều khiến cô khẽ nhíu mắt lại. Mạc Hàn gắng gượng ngồi dậy, người cô đau ê ẩm , đau đầu khủng khiếp, loay hoay mãi cô mới có thể ngồi ngay ngắn lên, lưng tựa vào thành giường. Một thiên đường màu trắng ở trước mắt cô….thì ra cô vẫn ở bệnh viện, nhìn sang bên trái cô thấy chị đang nằm ngủ trên ghế sofa, nhìn chị, nhớ đến chị, rồi cái kí ức kinh hoàng ấy lại hiện về. Từng dòng kí ức như thước phim quay chậm dần dần rõ nét, cái đêm kinh hoàng ấy, cái đêm mà cô nghĩ nó sẽ phải là đêm hạnh phúc nhất đời cô, cái đêm cô nhận được thái độ hờ hững đến tàn nhẫn từ chị. Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác hạnh phúc thế nào khi chị hôn cô, rồi đến nỗi nghẹn ngào khi nghe anh gọi tên Tiếu Ngâm, cô đã khóc rất nhiều. Cô thức dậy giữa đêm gối ướt đẫm nước mắt, và chị lại gọi tên cô ta. Sau đó chị nhận được điện thoại có liên quan đến cô ta, chị lại lao nhanh ra khỏi nhà.

Nghĩ đến đây Mạc Hàn bật khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào hòa cùng những giọt nước mắt tủi nhục đắng cay. Cô khóc vì cái gì? Khóc khi mình bị người mình yêu đùa cợt hay khóc khi người mình yêu nhẫn tâm quay lưng bỏ đi khi cô đang cần người ấy nhất. Cô khóc rồi lại mỉm cười chua chát, cười mình ngu ngốc, cười mình khờ dại, cười khi mình đã quá mong chờ vào một tình yêu không thật rồi cô lại khóc.

-Đừng khóc! Chỉ đơn giản là chị muốn em đừng khóc thôi, hãy cứ cười lên em nhé! Và hãy cứ nghĩ rằng chúng mình sinh ra là để dành cho nhau

Đới Manh nhắm nhẹ đôi mắt, ngay lúc này nó muốn chạy thật nhanh đến bên cô rồi ôm chặt cô vào lòng , nhưng hình như giữa cả hai người vẫn còn có một khoảng cách rất lớn khoảng cách mà chính hai người tự tạo ra để tránh làm mình tổn thương nhất.

-Tại sao lại khóc ?!

-……………………….- cô mở đôi mắt to tròn ậng nước nhìn về phía nó

-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Cô có biết rằng tôi ghét cô thế nào không? – bất chợt, cô vơ lấy chiếc gối ném về phía nó, ngay lập tức nó nắm chặt tay đè cô xuống nệm mặt nó lạnh lùng phun ra từng chữ

- Không phải là cô yêu tôi lắm sao? Tôi muốn cô phải ở bên tôi cho tới lúc chết! đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn hay là tự tử ở đây, nếu cô còn muốn sống thì ngoan ngoãn mà nghe lời, còn không đừng trách tôi tàn nhẫn- nó khẽ nhếch môi cười rồi quay đi

-Chị là đồ tồi!

Đới Manh bỏ đi không quay đầu lại, đôi môi nó khẽ nhếch một nụ cười, một nụ cười khiến con người ta ớn lạnh.

Và rồi khi cánh cửa kia đóng lại người ta sẽ không còn thấy nó là một Đới Manh lạnh lùng và tàn nhẫn nữa, chút lạnh lùng nó vừa thể hiện chợt tan hết. Nó đâu đủ để làm một người có trái tim sắt đá, thờ ơ! Nó cũng biết khóc,biết đau như bao người bình thường khác.

Đới Manh đưa tay đấm mạnh vào tường…một dòng máu dài tứa ra từ tay nó, nhưng nó mặc , những giọt lệ nặng nề vương trên hàng mi buồn và đen láy

-Chị…xin…lỗi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top