Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó tỉnh dậy ngoài trời đang mưa. Cơn mưa không lớn nhưng! Tại sao lòng nó lại buồn như vậy. Cô không có ở bên cạnh nó, trời đang mưa có phải cô lại trốn nó đi nghịch mưa không nhỉ. Nó bước ra ngoài ban công để tìm cô, nhưng cô không có ở đây, xuống bếp cũng không thấy cô, chạy ra ngoài vườn chỉ để mong nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khi cô đang ngồi trên xích đu nghịch nước mưa. Nhưng! Nó chỉ nhìn thấy một khoảng trống lạnh lẽo, buồn, nỗi buồn giống hệt như những giọt mưa cứ thấm sâu vào nó từng chút một. Tại sao nó lại cảm thấy bất an như thế này ?

Cũng có thể cô chỉ đi ra ngoài thôi mà, à! Đúng rồi điện thoại, nó sẽ gọi điện thoại để hỏi cô đang ở đâu, không sao mà chắc cô chỉ đi ra ngoài thôi. Nó tự trấn an mình như thế rồi từ từ bước lên nhà. Nó bước vào phòng ngủ và nó nhìn thấy có vật gì đó , hình dáng giống một bức thư đặt trên bàn phấn của cô. Bước chân nó run run, nó cầm bức thư được gấp ngay ngắn lên và từ từ mở ra

-Lão Công à!

Đã lâu lắm rồi em không gọi chị như vậy rồi, nhiều lúc muốn gọi chị như vậy lắm nhưng không được ,chắc là bởi vì cứ mỗi lần nhìn thấy mặt em là chị lại cáu gắt nên em lại thôi. Bây giờ chị đang không hiểu tại sao em lại viết bức thư này đúng không? Và em mong chị đừng vứt nó đi ngay bây giờ nhé! Chị hãy coi như đây là lần cuối cùng em làm phiền chị, vì khi chị đọc được bức thư này thì em đã đi xa khỏi cuộc sống của chị rồi.

…Manh Manh à! Cái gì cũng phải có giới hạn của nó và tình yêu của em cũng vậy. Trước đây em đã từng tự hứa với lòng mình rằng: Dù có thế nào đi chăng nữa em cũng không bao giờ buông tay chị ra, luôn luôn nắm chặt tay chị. Nhưng em không làm được, em không còn đủ sức để bắm víu lấy bàn tay cứ luôn đẩy mình ra xa nữa….

Trước đây em ngỡ tưởng rằng - Chỉ cần em luôn nắm chặt tay chị, đi theo chị và yêu chị bằng cả trái tim. Thì chị sẽ không bao giờ rời xa em luôn luôn ở bên cạnh em… nhưng!!!.thật ra thì…

Chị luôn bước đi về phía trước rồi bỏ em lại môt mình.Chỉ còn em như một con ngốc cứ chạy theo và gào thét tên chị….Chỉ mong chị quay lại nhìn em một lần.

Rồi em chỉ nhìn thấy chị từ phía sau, lưng chị dài và rộng, bóng chị in dài trên mặt đất, chị đang chậm rãi rời xa em……………Chị à, bước chân em nặng trĩu, cảm giác phải đuổi theo một người thật không dễ chịu chút nào………

Bây giờ em đã sẵn sàng rồi, sẵn sàng cho cái việc mà trước đây chưa bao giờ em nghĩ mình có thể làm được,em sẽ học cách buông……………. và để nó trôi đi………… trong lặng lẽ.

Chị à, vậy là từ đây, em phải tập sống một cuộc sống không có chị, một cuộc sống cho chính em chứ không phải sống vì chị nữa. Có cảm giác như hàng vạn mũi kim đang đâm vào tim em vậy,em đau, có ai hiểu cho em không?

Em vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay chị.

-Buông tay chị ra : Em sẽ là một đường thẳng song song với chị. Em và chị sẽ là hai người xa lạ

-Buông tay chị ra: Là những lúc em dầm mưa không có một bàn tay mạnh mẽ kéo em vào và rồi trách mắng em....

-Buông tay chị ra: Là khi em ngã em phải tự đứng dậy một mình...mặc dù chị chưa từng đỡ em đứng dậy và nhiều lúc em tự hỏi, liệu chị có thấy đau khi em ngã không?

-Buông tay chị ra: Chị sẽ bước tiếp trên con đường dài này mà không có em

-Buông tay chị ra: là khi em khóc. Không còn có một bờ vai vững chắc ở bên cạnh em nữa...cho dù bờ vai đó chưa một lần để em tựa vào

-Buông tay chị ra: là em đã mất chị thật sự cho dù chị chưa từng bao giờ thuộc về em

-Buông tay chị ra: Nước mắt em rơi..............................

-Buông tay chị ra: Không có nghĩa là em không còn yêu chị nữa, buông tay chị để chị có thể tìm hạnh phúc thật sự cho mình, hãy cứ để một mình em hứng chịu nỗi đau này khi biết rằng hạnh phúc không ở nơi em.

Em cảm thấy khó thở, cũng dễ hiểu thôi vì em vừa mất chị, mất đi hơi thở của chính mình, không sao, em sẽ làm quen với nó. Manh Manh à, có quá đáng không nếu em ước một ngày nào đó, dù chỉ một chút thôi, chị sẽ nhớ em. Chị sẽ muốn ôm em thật chặt, chị sẽ thấy đau khi em bị ngã, và chị sẽ hiểu rằng vì chị con tim em đã rỉ máu như thế nào?

Cái gì không thuộc về mình thì cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thể có được, em biết điều đó nhưng vẫn cứ cố chấp, hiểu cho em, con tim có tiếng nói riêng của nó. Nhưng, bây giờ thì kết thúc thật rồi, em không thể nghe theo con tim mãi được.

-Chị à! Có phải là khi quá đau con người ta sẽ trở nên ích kỉ đúng không chị? Và bây giờ em chắc sẽ tập sống ích kỉ! Em đã sống cho người khác quá lâu rồi nên bây giờ em chỉ sống cho em và chỉ mình em thôi. Em sẽ đi tìm hạnh phúc mới,tìm một người yêu em và cũng đau khi em ngã cũng khóc khi em buồn luôn chờ đợi em........Manh Manh à, em không nói dối đâu được quen chị và làm lão bà của chị là những năm tháng hạnh phúc nhất của em đấy tuy không phải là hạnh phúc trọn vẹn và em sẽ luôn cất giấu nó trong sâu thẳm trái tim mình.

-Manh Manh à…em phải tự rút lui thôi mà nói là rút lui cũng không đúng bởi vì em đã bao giờ được chính thức bước vào đâu để mà rút lui cơ chứ.

Mỗi lần em nhìn thấy chị ở bên Tiếu Ngâm là lúc đấy em lại thấy được con người khác của chị: một con người dịu dàng và yêu một cách chân thành nồng nhiệt (khác hẳn với khi ở bên cạnh em)

Em cảm giác như chính mình là kẻ thứ 3 chen vào cuộc tình của hai người, như một kẻ ngăn chị đi tìm hạnh phúc của chính mình

Em sẽ……………. dừng lại…………. buông tay……..........

Chị à! Không có em chị phải tự chăm sóc bản thân mình nhé, thực ra em muốn nói với chị rất nhiều điều nhưng thôi! Chị à, hãy sống thật hạnh phúc và có những đứa con đẹp như thiên thần.

Mong chị luôn vui vẻ…………………

PS: Chị không phải lo vì có một cái bóng cứ suốt ngày lẽo đẽo đi theo chị nữa rồi.

*Mạc Hàn

Nó cảm thấy ngộp thở, nước mắt nó rơi. Đau, nó ghét, ghét cái cảm giác này…tại sao? Tại sao? Cô lại có thể bỏ nó mà đi như vậy cơ chứ? Cô đã từng nói rằng “ dù cả thế gian này có sụp xuống em cũng không bao giờ rời bỏ chị, em sẽ mãi mãi níu tay chị và chỉ buông tay chị ra khi con tim em ngừng đập”. Nó còn rất nhiều điều muốn nói với cô muốn làm cho cô, vậy mà….

Đới Manh pov’: Em là đồ xấu xa ,đồ thất hứa, chị sẽ sống thế nào đây?- end Đới Manh pov’

Nó mở cửa bước vào trong phòng cô rúc mặt thật sâu vào drap giường chỉ mong tìm lại được mùi hương của cô. Đôi mắt nó hướng về phía giá sách và rồi tay nó chạm phải một quyển sổ màu trắng, nó từ từ mở quyển sổ đó ra

Ngày…tháng…năm

Hôm nay là ngày cưới của chúng mình, sao mình cảm thấy hụt hẫng quá, tổ chức sơ sài không khách khứa, không nhẫn cưới…Có cảm giác mình thật rẻ tiền, nhưng thôi đó chỉ là hình thức, quan trọng là bây giờ mình đã là lão bà của Đới Manh, mình phải chăm sóc chị ấy thật tốt.

Ngày…tháng…năm

Chị à, tối qua bị cúp điện, em sợ vô cùng. Chị đã đi đâu mà mấy ngày liền không chịu về. Đang ngồi trong phòng, bỗng nhiên xung quanh tối om, em chỉ biết ngồi co ro một chỗ, lí nhí gọi tên chị. Nhà rộng quá, ở một mình đã thấy thật khiếp rồi bay giờ còn cúp điện nữa. Lúc đó mà có cái gì thình lình xuất hiện chắc em chết mất, chị ác quá, bỏ em đi lâu thế. Ngồi như vậy rất lâu, em thu hết can đảm đi tìm đèn pin, mò mẫm trong bóng tối thật là khó, ước gì có chị ở bên.

Ngày…tháng…năm

Chị à, điểm thi cuối khóa của em cao nhất đó, thấy em giỏi chưa, chị có tự hào về em không? Em phải thức mấy ngày liền để ôn bài đó, bây giờ mắt em như mắt con gấu trúc rồi nhưng em vẫn thức đợi chị để khoe điểm đây, mắt em mở hết cỡ lên rồi đó, 2h sáng rồi, chị không biết mệt sao, không cần ngủ hả?

Ngày…tháng…năm

Chị sang Nhật chơi hai tuần, đúng ngày, em đứng chờ chị trước sây bay. Những tiếng hò reo, những cái ôm siết lấy nhau, những khuôn mặt mừng vui khi gặp lại người thân. Từng đoàn người tấp nập bước ra, em thấy chị rồi. Vẫy tay như một con ngốc vậy, chị không thấy em sao? Chị đang đi thẳng tới một chỗ khác, đi đến chỗ một cô gái xinh đẹp, đặt lên môi cô ấy nụ hôn nồng cháy. Chắc chị nhớ cô ấy nhiều lắm, sao em chỉ có thể câm lặng đứng nhìn chị từ xa, em sợ khi xuất hiện mình sẽ trở thành người thừa………………….

Ngày… tháng….năm

Hôm nay là tốt nghiệp rồi, ai cũng có cha mẹ và họ hàng đến chụp hình chung. Mình chỉ biết đứng đơ ra, dù sao cũng được an ủi là mình đã được nhận vào tập đoàn JK, đúng với ước mơ của mình. Chị à, em kể mà chị có nghe không vậy, sao cứ mãi chụp hình với Tiếu Ngâm vậy, biết chị chụp ăn ảnh rồi nhưng nghe em nói một chút có được không?

Ngày…tháng…năm

Manh Manh à, hôm nay em nhận được thư tỏ tình từ một người đồng nghiệp, anh ấy cao và đẹp trai lắm, anh ấy muốn làm bạn trai của em. Hi hi, em cũng thu hút lắm chứ bộ. Mà nè chị không chịu giữ lão bà là lão bè đi ngoại tình đó. Em đùa thôi, chị biết em đã trả lời người ấy thế nào không? “ Xin lỗi anh, em đã có lão công và chị ấy đang đợi em ở nhà, em yêu chị ấy lắm”…Nghe mà buồn cười thật, ở nhà có người đang chờ mình thật sao? Không, không hề có đâu……………….

Ngày…tháng…năm…

Manh Manh à, hôm nay em có xem một bộ phim, tựa là gì em chẳng nhớ. Bộ phim nói về một cô gái đang sống hạnh phúc bên chồng mình thì một ngày kia cô ấy bị mắc bệnh mất trí nhớ, cô ấy đã quên tất cả mọi thứ, từ chồng, người thân, bạn bè, rồi ngay cả chính cô là ai. Manh Manh à, em chẳng còn gì để mất, nếu là trước kia, em sẽ chẳng ngại gì nếu có một ngày em mắc bệnh, thậm trí là vui mừng. Nhưng bây giờ em đã có chị, em sợ một ngày nào đó mình sẽ quên chị, nhìn chị như một kẻ xa lạ. Lúc đó, liệu chị có níu tay em lại hay hai ta sẽ lướt qua nhau như chưa từng quen biết. Hãy níu em lại chị nhé, nhắc cho em nhớ em là ai và vì ai em đã biến thành một con ngốc, vì ai mà em đã trở nên mít ướt thế này…………

Ngày…tháng…năm

Chị à, hôm nay Tiếu Ngâm đến nhà mình. Không phải tự nhiên mà em tát cô ta đâu. Chị chưa hiểu mọi chuyện thế nào đã ra tát em rồi. Chị đau lòng khi thấy cô ta bị đánh sao? Em cũng đau mà…..Chị biết cô ta nói gì không? Rằng cô ấy thương hại em, người bên cạnh em ôm và ngủ với người khác em cũng không biết. Cô ta bảo rằng chị chán ghét khi ở bên cạnh em,rằng mỗi đêm chị không muốn về nhà, không muốn gặp một cục nợ phiền phức. Lần đầu tiên em đánh người khác nhưng em không hối hận đâu. Cô ta chỉ bịa chuyện thôi, đúng không chị, em không tin cô ta đâu. Chị à, chị tát đau quá……………

Ngày…tháng…năm

Đới Manh à, hôm nay nhận được cuốn phim, không ghi tên người gửi. Chị biết nội dung phim là gì không? Cuốn phim ghi lại cảnh nóng giữa…chị và Tiếu Ngâm….chị à, em phải làm sao đây, tìm chị, đưa cho chị cuốn phim rồi nhảy dựng lên vì ghen à, đúng kiểu của những người phụ nữ khi biết lão công của mình ngoại tình. Liệu em có tư cách làm vậy không khi lão công của em trước kia đã thẳng thừng nói rằng chưa từng coi em là lão bà, chỉ là do em ngu muội chạy theo thôi. Buồn cười thật, em cứ dán mắt vào những cảnh phim đau lòng ấy. Và em vừa phát hiện ra một điều, qua những nụ hôn nồng cháy, những tiếng thở gấp gáp, những cử chỉ vội vã, em biết rằng chị rất yêu Tiếu Ngâm, rằng chị khát khao cô ta đến thế nào, có lẽ chính em mới là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, chính em là kẻ ngăn chị đi tìm hạnh phúc đích thực của đời mình…….

Ngày… tháng…năm

Chị à, hôm nay là kỉ niệm một năm mình lấy nhau đó, chị đi đâu rồi? Gọi mãi mà chị chẳng chịu bắt máy, đêm qua em năn nỉ mãi chị mới chịu về sớm. Chị chỉ cần về nhà, ngồi ăn cơm với em một chút thôi cũng được. Em đã làm rất nhiều món ngon đó, bị phỏng ngay mu bàn tay, đứt ba ngón tay, rồi còn bị nước văng trúng chân nữa. Đừng phụ công sức của em chứ chị……..Chị quát lên trong máy khi em gọi mãi. Chị bảo em lắm mồm, em phiền phức. Còn chị thì hay ho gì khi hứa mà chẳng chịu giữ lời. Em có bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chị, em chỉ xin chị vài giờ ngắn ngủi thôi mà, phải chi lúc đầu chị đừng hứa, em sẽ chẳng phải thức trắng đêm để đợi chị như thế này.

Ngày… tháng…năm

Chị à, em lại nhận được một cuốn phim, vẫn là chị và Tiếu Ngâm, đêm qua, chị đã không về mà ở cùng cô ta phải không? Chị ôm cô ta vào lòng, rất dịu dàng………………

Ngày… tháng…năm

Hôm nay là Noel, ngoài đường rộn rã quá, sao mình cảm giác ai cũng có đôi hết. Nhìn sang phải thấy những cô cậu nhóc đang đứng hẹn hò dưới một cây thông to dưới quảng trường, nhìn sang trái là một đôi tình nhân đang tay trong tay, nhìn trước mặt thì thấy…..chị và người ta, môi khóa chặt môi. Yêu nhau mãnh liệt tới mức phải chứng minh cho người khác xem giữa nơi công cộng, đến mức không cảm thấy sự khó chịu của những người xung quanh, đến mức không biết rằng em cũng là một trong số những người đang rất khó chịu đó.

Em thử đặt cược một ván bài, cá cược rằng đêm nay chị có về không? Giáng sinh biết đâu chị sẽ tạt qua nhà mấy giây thì sao, và em đã thua, thua thê thảm. Cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông cũng không lạnh bằng con tim tê tái của em lúc này. Giờ này chắc chị đang ấm êm bên người, chỉ còn một con ngu đứng chờ chị.

Ngày… tháng … năm

Một cuốn phim khác , vẫn là………………….

Ngày … tháng…năm

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, mình đã đứng suốt 3 giờ đồng hồ trước cửa phòng làm việc của chị, chị hứa sẽ dẫn mình đi ăn, chị không biết lúc đó mình vui đến cỡ nào đâu. Mình và chị đi ăn ở nhà hàng Hàn Quốc và chị nhận được điện thoại của Tiếu Ngâm. Dĩ nhiên, mình không phải là người được chọn. Chị thanh toán tiền cho nhà hàng rồi cũng mau chóng bước đi. Chỉ còn mình với bàn bàn ăn thịnh soạn nhưng lạnh lẽo vô cùng. Đã có những ánh mắt thương hại đâu đó nhìn mình, nhưng họ cũng mau chóng quên đi, hòa vào những phút giây mặn nồng với người yêu. Ước gì mình có can đảm níu tay chị lại, giữ chị lại cho riêng mình, chỉ trong đêm nay thôi. Mình chỉ có thể nhìn chị từ từ rời xa mình….. Lão công à!Vậy là chị không may mắn được ăn chocolate em làm rồi, em sẽ ăn một mình…………..

Ngày…tháng…năm

Đới Manh à, hôm nay đang đi trên đường, có một nhóm người chạy xe môtô ném đá vào người em. Khẳng định một điều là em chẳng biết họ là ai nhưng hình như họ biết chị. Họ bảo em hãy tránh xa chị ra, đùa à, dù có giết em thì em cũng chẳng bao giờ làm vậy vì………………Manh Manh của em rất gọn gàng, chị luôn thích xếp áo sơmi theo màu, treo ngay ngắn vào tủ, và chỉ mặc khi áo đã được ủi thẳng thướm, chỉ có em biết được thói quen đó. Vì Manh Manh của em rất khó tính trong chuyện ăn uống, chỉ có em mới hiểu được thói quen của chị. Vì Manh Manh của em rất ít nói, nếu như không có người nhiều chuyện như em ở bên cạnh thì sẽ không ai nói chuyện với chị cả………

Ngày… tháng…năm

Cuốn phim thứ ba mình nhận được

Ngày… tháng…năm

Hôm nay mình thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay mình không thể ăn được gì cả. Em nhớ chị, chị à, nếu chị ở bên cạnh em bây giờ, liệu chị có chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và mua thức ăn cho em không? Hạnh phúc của em chỉ ngắn ngủi như vậy thôi, nhưng sao lại không được hả chị?

Ngày… tháng…năm

Chị à, em có thai rồi, đáng lẽ em phải vui chứ, nhưng sao em không thể cười nổi thế này. Em nhắn tin và gọi điện thông báo với chị, rồi chỉ nhận được 2 chữ vỏn vẹn “ thế à”….chị đúng là khô khan mà, chị không thể nói với em vài lời đại loạn như em cố gắng ăn uống nhiều vào hay giữ gìn sức khỏe nhớ mặc quần áo ấm. Nói thế sợ tốn thời gian hả chị? Mình bỗng dưng tức bụng quá, con à, con ngoan nhé, con nhớ baba phải không? Mẹ cũng rất nhớ baba con. Chị à, con và em đang nhớ chị nhiều lắm….

Ngày…tháng…năm

Đôi khi chỉ muốn ôm chị thật chặt, muốn chị là của riêng mình……….

Đôi khi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt chị đang say ngủ…….

Đôi khi chỉ muốn chọc chị giận, để có thể nghe tiếng la mắng của chị…..

Đôi khi chỉ muốn nhắn cho chị những tin nhắn yêu thương………

Đôi khi chỉ muốn khóc thật nhiều vì chị………….

Đôi khi chỉ muốn nghe chị gọi : “Lão bà à”………

Đôi khi chỉ muốn gọi tên chị thật to, để chị quay lại nhìn em…………….

Đôi khi chỉ muốn được chị yêu thương dù chỉ một giây………………..

Đôi khi chỉ muốn hiểu được cảm giác yêu và được yêu là như thế nào……….

Đôi khi nhớ chị thật nhiều, dẫu biết rằng người chị nhớ không phải là em………..

Thôi thì em sẽ cố nhớ chị thật nhiều để một ngày nào đó có thể quên chị…………..

Cô đi rồi, nó không thể giữ cô ở lại, bởi vì đó là quyết định của cô. Cô đi rồi, sao còn để lại bức thư ủy mị như vậy, nó ghét điều đó. Sao cô không đem theo cuốn nhật ký vớ vẩn này, nó ghét, vì càng đọc nó càng thấy nhiều hơn những dòng chữ hòa trong nước mắt, tại sao nó lại khóc, nó ghét điều đó. Vậy tại sao………………

Đới Manh nói nó ghét bức thư, một bức thư sướt mướt nhưng khi đọc xong nó không xé nó đi, nó gấp bức thư cẩn thận rồi nhét vào túi áo.

Đới Manh nói nó ghét cuốn nhật ký, nó không vứt nó vào thùng rác, nó để cuốn nhật ký ở đầy giường, đêm đêm vô thức ôm nó vào lòng.

Đới Manh nói nó ghét cô, nó sẽ quên cô đi, vậy sao đêm nào nó cũng nhìn lại những bức ảnh của cô, vô thức gọi tên cô………………………

Đới Manh nói không có cô nó càng tự do hơn, nó dự định những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng cùng người tình bé nhỏ của mình nhưng nó luôn là người rời bỏ cuộc vui giữa chừng, nó chạy vội về nhà, hình như nó sợ có ai đang chờ nó.

Đới Manh nói nó ghét cô nói nhiều, khi đang ngồi trong phòng khách, nó quát lên rằng sao hôm nay cô im lặng đột xuất, không nói gì. Quay sang mới biết nó đang nói chuyện một mình.

Đới Manh nói nó ghét lạnh, nó đã mặc rất nhiều áo, bật lò sưởi, sao vẫn thấy lạnh. Có lẽ tại vì nó chỉ có một mình.

Đới Manh nói nó ghét mưa, nó đứng dưới mưa bốn tiếng đồng hồ, cô thích mưa, biết đâu nó sẽ lại thấy cô………..

Đới Manh nói nó ghét cô khóc vì lúc đó, cô chỉ khóc một mình, không cho nó biết……………

Đới Manh nói nó ghét cô, vì cô, nó mới làm những chuyện điên rồ thế này….

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi có em trong vòng tay, tôi sẽ siết em thật chặt và không bao giờ buông tay ra. Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối tôi nhìn thấy nụ cười của em thi tôi thà giết chết em để em chỉ thuộc về mình tôi

-Ngốc……………….

***

Mạc Hàn trở về bãi biển nơi cô và Đới Manh trao nhau nụ hôn đầu. Biển vẫn bình yên từng cơn sóng nhẹ, chỉ có chị và cô đã thay đổi. Cô chạy dọc theo bờ biển chơi rượt bắt một mình, cô viết tên chị và cô trong một vòng trái tim, sóng vỗ nhẹ và cuốn trôi tất cả, đúng rồi hãy cuốn chúng đi đi, cuốn đi một chuyện tình chẳng có mở đầu nên cũng không có kết thúc

Cơn mưa ào ạt trút xuống, một chiếc xe lao đi vội vã, một dáng người bất ngờ lao ra, thân hình ấy nảy tung lên, máu chảy xối xả…mưa lạnh…máu đỏ thẫm……

-Manh Manh à! Yêu một người là rời xa người đó mãi mãi để người đó không phải bận tâm về mình nữa

***

-Chị à! Em là kẻ ngốc còn chị là người thông minh, chị không thể yêu em được.

-Chẳng phải người thông minh sinh ra là để ở bên cạnh kẻ ngốc sao?

-Chị đừng cười! Chị đang đau mà…! Hãy tránh xa em ra. Em nợ chị kiếp này nhé, kiếp sau em nhất định sẽ trả lại chị.

-Chị không thể!

***

Đới Manh bước đi vội vã trên con phố đông người, cố len lỏi theo bóng dáng người con gái đó. Cái dáng gầy gầy và gương mặt ấy,…lạ lùng…nhưng mang cho nó cảm giác rất thân quen. Nó tò mò đi theo cô cho dù chẳng biết mình bước đi theo cô ấy làm gì. Nó ngắm nhìn cô ấy, rất xa, rất gần, cô ấy bước đi ngắm nhìn phố xá hai bên đường, rồi ghé qua sạp báo mua một tờ tin tức buổi sáng và ghé vào tiêm cà phê gọi một li campuchino nóng hổi. Đến cả những vật cô ấy lựa chọn, nó đều thấy rất thân thuộc. Như là! Nó biết rõ thói quen của cô ấy.

Bất giác đã đến giao lộ, cô ấy băng sang đường. Nó vội vã đi theo. Cô ấy không đi trên vạch trắng, thật nguy hiểm! Nhưng điều quan trọng nhất, cô ấy đang làm như thế, có chiếc xe lao tới, nó đuổi theo nếp váy xanh, nỗi sợ hãi trào dâng. Nó băng qua giao lộ, nó đứng ngay sau lưng cô ấy, nó vươn tay vừa sắp chạm đến khuỷu tay cô thì bất chợt một cô gái khác từ bên kia đường đưa tay kéo cô ấy vào, và cô ấy òa vào vòng tay của người con gái xa lạ phía bên kia giao lộ. Thói quen nhấc bổng đôi chân khỏi mặt đất khi vòng tay ôm, những thói quen này rất quen thuộc… có cái gì đó làm nó thấy nhói. Nó cảm thấy đau đầu và sụp xuống bên lề đường .Còn cô gái ấy khoác tay, dựa vào vai cô gái xa lạ rồi hòa lẫn vào dòng người…Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top