Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Cô chủ à, có chuyện không hay rồi, cô Mạc.............

12h, Triết Hàm về đến nhà, trời mưa tầm tã bên ngoài kèm theo những tiếng sấm chớp vang trời. Không đợi cô giúp việc nói hết câu, Triết Hàm chạy ngay lên phòng nàng. Ở phòng khách cô đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ và tiếng nàng la thất thanh. Cánh cửa màu trắng hiện ra trước mắt cô, cô đẩy vội cửa vào. Những chiếc ly, những bình thủy tinh đầy màu sắc mà ngày trước nàng rất thích nằm la liệt trên sàn nhà, vỡ tan thành từng mảnh, cửa sổ mở toang, rèm cửa bị giật xuống đất, bị cắt thành từng mảnh tơi tả. Triết Hàm hốt hoảng chạy đến, ôm lấy nàng từ phía sau, nàng quay lại nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn. Bất chợt, nàng đẩy mạnh cô ra, Triết Hàm mất đà, té xuống đất, nàng dùng những chai nước hoa gần đó ném vào cô nhưng cô đã tránh kịp, rồi nàng lại dùng những đồ vật gần đó, ném vào cô, vừa ném vừa hét lớn:

- Tôi ghét cô, ghét cô, cô đã cướp đi người mà tôi yêu nhất, tôi không muốn nhìn thấy cô, cô biến đi.

Triết Hàm không cách nào lại gần được nàng khi mà nàng cứ liên tục ném đồ vào người cô và vẫn tiếp tục nói những câu không đầu không đuôi. Một cây kéo xước qua vai cô, vai cô tóe máu. Mạc Hàn cầm một bình hoa lớn, nàng giơ chiếc bình thật cao, chuẩn bị ném, cô bị nàng dồn vào góc tường nên không còn đường nào để tránh, vả lại cô cũng không thể chạy đến giằng lấy bình hoa từ tay nàng, bởi vì cô biết rằng hai người giằng co nhau chiếc bình hoa là rất nguy hiểm, cô không muốn làm nàng bị thương, cô nhắm hai mắt chuẩn bị cơn đau sắp tới. Tiếng bình hoa bị ném xuống đất, vỡ tan tành, nàng chạy đến níu lấy tay cô, giọng nói đầy hoảng loạn, đôi mắt nàng ràn rụa nước:

- Chị à, đừng đi, đừng bỏ em, đừng bỏ em...........

Nàng ôm cô thật chặt như sợ cô sẽ bất ngờ biến mất, cô ôm nhẹ lấy nàng thì thầm, dỗ dành vào tai nàng, khi đã nghe thấy tiếng nàng thở đều đều, cô mới bế nàng lên giường, cô nhẹ nhàng lấy những mảnh thủy tinh còn ghim trên tay nàng, và dọn dẹp mọi thứ trong phòng. Có vẻ những cơn ác mộng lại tìm về nàng, dù là trước kia cô cũng chưa bao giờ thấy nàng hoảng loạn như bây giờ. Tiếng thở dài của cô chìm trong đêm và cô cũng từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Tiếng la hét hoảng loạn của nàng giữa đêm làm cô giật mình tỉnh dậy. Nàng nằm co rúc người lại, những câu nói không rõ ràng hòa cùng tiếng hét. Từ miệng nàng chảy ra một dòng máu đỏ thẫm, Triết Hàm vội vã dùng hai tay mở miệng nàng ra, nhét ngón tay vào để không cho nàng tự cắn lưỡi. Nàng cắn chặt vào tay cô, đau nhưng cô không thể tự rút tay ra được. Mạc Hàn quẫy đạp liên tục trên giường, chiếc drap giường phẳng phiu nhanh chóng nhàu nát. Khi cảm thấy nàng không còn cắn vào tay mình nữa cô mới từ từ rút tay ra, bất ngờ, nàng ngồi dậy, định chạy trốn khỏi cô nhưng cô đã kịp thời kéo nàng lại, nàng cào cấu vào lưng cô, cố hết sức vấy thoát khỏi cô, rồi nàng cắn mạnh vào vai cô, vai cô ứa máu nhưng cô vẫn không buông nàng ra. Tiếng la hét thất thanh lại vang lên, giọng nàng khàn đi vì mệt, nàng gục đầu vào vai cô, Triết Hàm cảm nhận những giọt nước nóng hổi rơi trên vai mình,..........nàng thiếp đi trong mệt mỏi.

Cô thức dậy lần thứ hai trong đêm bởi cảm giác khó thở, nghèn nghẹn ở cổ. Triết Hàm từ từ mở mắt ra, Mạc Hàn đang dùng hai tay siết chặt cổ cô, móng tay nàng bấu chặt vào vùng da trên cổ, đôi mắt nàng man dại, nàng mím chặt môi, dồn hết sức lực vào đôi tay bóp chặt cổ cô. Cô cố hết sức đẩy nàng ra nhưng không được, cô gần như lịm đi, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, giọng nói nàng khàn đục vang lên:

- Tôi hận chị, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.

Bỗng nhiên Mạc Hàn buông lỏng đôi tay, nàng ôm lấy ngực thở một cách khó nhọc, nàng ngất đi. Tiếng sấm chớp ngoài kia xé tan màn đêm, nàng thì thầm một cái tên nào đó.

Những ngày sau đó, những cơn ác mộng về đêm lại tìm đến nàng, nàng la hét, khóc lóc, sợ hãi trong giấc ngủ. Nửa đêm, Triết Hàm giật mình thứ giấc, không thấy nàng bên cạnh, cô vội vã chạy ra ngoài, nàng đang đứng dưới nhà, trời thì vẫn mưa, đôi mắt nàng hướng về nơi xa xăm, nàng bảo sẽ đợi người đó về, đôi môi nàng cười thật tươi khi nhắc về người đó, nụ cười của nàng có khi nào là của cô.

.........................................

***

- Giai Kỳ à, tình hình của Mạc Hàn thế nào rồi?- Đới Manh hỏi.

- Khá hơn trước nhiều rồi nhưng ban đêm vẫn còn la hét trong giấc ngủ, tội Triết Hàm lắm, lo cho cô ấy mà mấy bữa nay mà ốm hẳn đi. Mà chị có vẻ quan tâm đến Mạc Hàn quá nhỉ.

- À không, em đừng nói vậy, chị chỉ buột miệng hỏi thôi, không có chuyện gì đâu.

- Uhm , em biết rồi, em giỡn thôi mà, [ đúng là có tật giật mình] . A, em định mua tặng cô ấy một món quà, chị nghĩ nên tặng quà gì?

- Quả cầu tuyết bằng pha lê tím, cô ấy rất thích......chị......nghĩ vậy.

- Chị tinh tế thiệt đó, ngay cả Triết Hàm còn chưa biết, em phục chị quá, chị biết rất rõ về người yêu của chị họ mình, người khác nhìn vào sẽ tưởng chị mới là người yêu của Mạc Hàn đó.

- ..................

- Hôm nay, chị biết là ngày gì không?

- Không, là ngày gì đặc biệt à?

- Không, em chỉ hỏi vậy thôi.........[ hôm nay là sinh nhật em.......]

Mỗi ngày, Đới Manh đều đậu xe ở một góc khuất ở gần nhà Triết Hàm, lén nhìn lên cửa sổ phòng nàng. Nó chỉ muốn chạy đến, muốn chính tay mình chăm sóc cho nàng...Nhưng nó không thể, nó chỉ có thể quan sát từ xa, từ trong xe nhìn lên cửa sổ, nó có thể thấy nàng rạng rỡ dưới nắng, rồi khi nàng tưới cây, nghịch nước trong vườn, nụ cười của nàng vẫn rất đẹp. Mưa xuống, nàng thích chí la lên, nàng đang bị bệnh, không thể dầm mưa được, Triết Hàm nhẹ nhàng kéo nàng vào trong, nó nhìn thấy chút hờn dỗi trên khuôn mặt nàng. Từ lúc nào chạm vào nàng là điều không thể...........

Cửa sổ phòng nàng tối om, không còn đèn ngủ hắt ra nữa, Đới Manh vẫn ngồi đó thật lâu. Nó muốn sưởi ấm cho nàng, muốn ôm nàng thật chặt, muốn cảm nhận từng hơi thở nóng hổi, muốn nhìn thấy gương mặt lúc đang say ngủ của nàng........ nhưng nó không thể.

Sáng nay Triết Hàm có việc phải ra ngoài, Giai Kỳ cũng bận việc nên nhà chỉ có mỗi mình nàng. Tiếng cửa sắt mở ra vang lên, nàng lấp ló nhìn ra ngoài, xoay lưng đóng cửa lại, rồi chạy ra ngoài. Chắc chắn, Triết Hàm sẽ ko để nàng ra ngoài một mình như thế này, Đới Manh xuống xe, nó khóa cửa xe lại rồi chạy theo nàng.

Mạc Hàn đi loanh quanh khu phố, có cái xích đu, nàng tiến lại gần và ngồi lên, tiếng cót két vang lên. Nó nhìn thấy dải băng trắng trên đôi tay nàng khi nàng dùng tay vịn vào hai bên sợi sắt của xích đu. Nàng khẽ nhíu mày xòe bàn tay ra, nó chỉ có thể đứng nhìn, nếu bây giờ chạy đến, nó chỉ làm nàng sợ.

Một giọt nước rơi trên mặt nó, rồi hai giọt, ba giọt.......cơn mưa lại tìm đến. Tiếng vỗ tay thích thú, nàng ngửa mặt lên trời để mưa tạt vào mặt. Không là gì với nàng nhưng với nó nàng là tất cả, không biết nó cũng không sao, nó vẫn sẽ luôn dành tình yêu cho nàng.

- Hàn à,vào nhà đi, em.......đang bị bệnh

Có cái chạm nhẹ vào vai nàng, nàng xoay người lại, nàng biết người đó là em họ của Hàm, nhưng có cái gì đó mơ hồ không rõ.

- Em.........có thể.......ôm chị không?- Mạc Hàn lí nhí.

Mạc Hàn ôm chặt lấy Đới Manh, mưa nhưng vẫn thấy rất ấm, đôi tay nó siết chặt nàng. Nàng nghe thấy trái tim nó đập thình thịch, người nó nóng hổi, Mạc Hàn ngước lên, nàng chạm nhẹ vào khuôn mặt nó, đôi tay nàng mân mê gò má, rồi lướt nhẹ tay đến khóe môi nó. Khi nhìn nó, nàng lại thấy nhói ở trong lòng, nhưng vẫn không muốn rời ra. Đới Manh khẽ nâng cằm nàng lên, đôi mắt to tròn nhìn nó, nó đã kiếm tìm nàng khắp nơi, bây giờ nàng đang ở bên nó, thật gần. Điều đó là không thể nhưng chỉ một chút thôi.....Đới Manh hôn nhẹ lên môi nàng, đôi mắt nàng ở to kinh ngạc, nhưng nàng không đẩy nó ra...dù biết điều đó là không thể nhưng... chỉ một chút thôi.

Ngày mưa không chị

Phố cũng ngập nước mắt

Em chìm trong dòng đời tấp nập

Lặng lẽ ở một góc

Tìm hoài, sao không thấy chị

Ngày mưa không chị

Nước loang loáng trên mặt đường trầy trụa

Em thấy hình ảnh mình trong đó

Một mình..................

Em là mưa, em chỉ muốn làm cuộc sống chị dịu mát nhưng không biết rằng những cơn mưa dai dẳng, ướt át chỉ khiến chị mệt mỏi. Em chỉ là cơn mưa, ngày xưa, cơn mưa reo hò ầm ĩ vì nghĩ có thể ở bên cạnh chị, hôm nay, mưa lầm lì như nước từ khóe mắt. Trong lòng em, cơn mưa nỗi buồn cũng đang bắt đầu nhỏ giọt. Chị à, đừng lo, sao mưa mãi được, có ai đã từng nói mưa đi liền với nước mắt, chỉ gợi lại những nỗi buồn mênh mang....Chị à, bây giờ chẳng thể phân biệt được mưa với nước mắt nữa rồi. Em hòa vào những giọt mưa khác, vỡ òa, những cảm xúc dịu dàng ùa về cùng nỗi nhờ miên man từ nơi nào chẳng biết. Có những nỗi nhớ hóa thành nước mắt, và nước mắt lại lẫn lộn với mưa..............

*** *** *** *** ***

- Alo, Cô có phải là Khổng Tiếu Ngâm không?

- Cô là ai, sao lại biết số của tôi?

- Tôi là ai không quan trọng, cô vẫn còn quan tâm đến người tên là Đới Manh chứ, nếu có hứng thú thì tối nay hãy đến bar U, tôi sẽ giúp cô giành lại người phụ nữ của mình.

***

Cũng bởi vì có những con đường cứ mãi hút về xa

Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ.

Những giọt mưa lạnh buốt từng đợt tát vào mặt nó và nàng. Nó ôm lấy eo nàng siết mạnh, như sợ rằng một lần nữa nàng sẽ biến mất khỏi tay nó. Nó chỉ muốn nụ hôn này là bất tận, bất chợt, nàng đẩy nó ra.

- ..........em xin lỗi, không hiểu sao em lại cư xử một cách kì cục vậy.........thôi chào chị, em về nhé!

Nàng đã ở bên nó thật gần, gần đến nỗi, chỉ cần có thể đưa tay ra là có thể ôm nàng vào lòng, từ lúc nào, nó đã không thể chạm vào nàng được nữa, từ lúc nào, nàng cứ mãi chạy thật xa, nó chỉ còn thấy cái dáng người nhỏ bé ấy từ từ rời khỏi nó rồi mất hút ở đằng xa.

Mạc Hàn rẽ trái ở góc công viên rồi chạy thật nhanh về nhà. Dới Manh vẫn đi theo nàng, nó bắt kịp nàng nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Căn nhà màu trắng hiện ra trước mặt, Mạc Hàn đứng tần ngần trước cửa hồi lâu, nàng nghe tiếng Đới Manh hối nàng hãy mau vào nhà thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm. Nàng nhìn nó, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, nàng chậm chạp mở cửa, đi vào trong, tiếng chốt cửa vang lên khô khốc.

Vẫn dán chặt mắt vào cánh cửa, Đới Manh không hề biết rằng, nàng vẫn đang nhìn nó qua khe cửa. Tiếng thở dài của nó chìm trong màn mưa, nó uể oải mở cửa xe, quần áo ướt sũng khiến nó khó chịu. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, mọi vật nhạt nhòa trong mưa, về nhà lúc này, chỉ có căn nhà lạnh lẽo, vắng ngắt. Mưa chẳng có dấu hiệu gì là sắp tạnh, Đới Manh gọi điện cho Triết Hàm, chẳng có ai bắt máy, chắc Hàm đang bận hay họp hành gì đó, bộ quần áo đang ướt sũng khiến nó khó chịu, nhưng nàng lại đang ở nhà một mình, nó không yên tâm, nó sợ lúc không có ai nàng lại làm điều gì dại dột mà hậu quả của điều đó thì chỉ có trời mới biết được.

Một ngày mưa nhẹ, Mạc Hàn nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong rồi khép cánh cửa. Căn nhà tối om, có lẽ Triết Hàm đã ngủ rồi, nàng rón rén bước từng bước. Nàng đi ngang qua phòng khách, Triết Hàm ngủ quên trên ghế, cánh tay buông thỏng dưới ghế. Nàng khẽ khàng tiến đến, lay nhẹ vai cô.

- Chị à, về phòng ngủ đi, nằm ở đây lạnh lắm.

- Uhm.......em đi đâu về muộn thế?

- Dạ.........dạ..........em..........đi chơi với Giai Kỳ và........Đới Manh, vui quá nên quên giờ về. Em xin lỗi, lần sau em không về muộn nữa đâu.[ thật ra thì chỉ có mỗi Đới Manh thôi, sao em lại không thể nói thật với chị nhỉ?]

- Ừ, chị biết rồi, có hai người đó đi chung là chị yên tâm rồi, lần sau có về muộn thì nhớ gọi cho chị. Aissssssss, em chỉ biết làm tui lo lắng thôi.

- Hi hi em buồn ngủ rồi, chị cõng em về phòng đi.

- Lại đây...............À, có ai gửi cái gì cho em đó, ngày mai chị đưa em đến nơi này.

Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời hiếm hoi trong những tháng ngày mưa tầm tã. Chiếc xe của cô lướt nhanh trên con đường vắng, cô có vẻ trầm ngâm hơn mọi ngày, Mạc Hàn tò mò hỏi rằng cô đang đưa nàng đi đâu, cô chỉ mỉm cười và bảo rằng chút nữa sẽ biết. Nàng thấy nụ cười hôm đó của cô có gì thật buồn.

Nơi cô đưa nàng đến là một bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô thành phố, bệnh viện ấy không lớn bằng nơi cô làm việc, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của cây lá. Triết Hàm nắm tay nàng dẫn vào trong, đi ngang qua họ là những cô y tá mặt mũi phờ phạc, mí mắt thâm quầng, có những vị bác sĩ với bước chân vội vã, một số người thấy cô đi đến thì mỉm cười chào, có vẻ như cô rất hay tới đây.

Cô dẫn nàng đi lên tầng thứ 3, đi hết dãy hành lang, rẽ phải rồi dừng lại trước một cánh cửa màu cam nhạt. Nàng vẫn nhìn cô thắc mắc, cô mỉm cười trấn an nàng rồi đẩy cửa bước vào, nàng đi sau cô. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi khi nàng bước vào, trên sàn bừa bãi những cuốn sách, quần áo chưa giặt, những bông hoa màu vàng bị giẫm nát. Triết Hàm cúi xuống dọn dẹp, cô gom tất cả quần áo để lại một chỗ, những quyển sách được đặt lên cái bàn gỗ nhỏ gần đó.

Cánh cửa cam nhạt mở ra, một cô y tá bước vào, nắm tay một người phụ nữ có gương mặt đờ đẫn, đầu tóc rối bời, miệng lảm nhảm cái gì đó không rõ ràng, thấy cô, y tá đó mỉm cười, họ trao đổi cái gì đó về tình trạng người phụ nữ kia rồi Triết Hàm đỡ người phụ nữ đó lên giường.

- Hàn Hàn à, đây là mẹ chị.

Cô lấy một chậu nước, dùng khăn lau nhẹ những ngón tay, kì cọ nhẹ gương mặt bà, khuôn mặt mẹ cô gần như vô cảm, không bộc lộ một chút cảm xúc.

- Mẹ à, con xin lỗi vì dạo này bận quá, không đến thăm mẹ thường xuyên được. Hôm nay, con muốn giới thiệu với mẹ một người, cô ấy tên là Mạc Hàn, là người rất quan trọng với con.

Mạc Hàn cúi chào mẹ cô một cách lễ phép, bà vẫn không phản ứng gì, miệng vẫn lảm nhảm gì đó. Triết Hàm ngồi trên giường, nàng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, cô kể cho bà nghe nhiều thứ, về lần đầu cô đã gặp nàng như thế nào, công việc của cô dạo này ra sao, cô cũng nói cho bà nghe về dự định sẽ đi Nhật của mình, đợi sau khi nàng khỏi bệnh co sẽ dẫn nàng đi theo, có thể rất lâu nữa cô mới về thăm bà được, trước khi đi, cô hứa sẽ đến đây chào bà. Nói chuyên một hồi, mẹ cô chìm vào giấc ngủ, cô kéo chăn đắp lại cho bà, hôn lên trán bà rồi kéo nàng đứng dậy, tần ngần một chút rồi khép lại cánh cửa.

Chiều hôm đó trời mưa tầm tã, tiếng mưa rơi trên mái nhà lộp độp, những âm thanh não nề của mưa như thấm đẫm nỗi buồn của từng người. Căn phòng ngủ tối om, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt ngoài kia chiếu vào, cô ôm nàng thật chặt trên giường, dụi mặt mình vào những sợi tóc mềm mại của nàng. Giong nói của cô như chìm vào cơn mưa đang gào thét ngoài kia.

- Hàn Hàn à, hôm nay là một trong những ngày đặc biệt, khi chị tới, mẹ chị đã không giận giữ đuổi chị ra ngoài, dù không nhận ra chị nhưng chị vẫn thấy thi thoảng bà có gọi tên chị.

-Hàn Hàn à, mẹ chị ngày xưa rất đẹp, bà rất dịu dàng, chị thích ăn cơm mẹ nấu..............

-Hàn Hàn à, chị đã cố học thật nhiều, nhưng chị vẫn không thể chữa cho mẹ chị khỏi bệnh.

- Hàn Hàn à, bây giờ chị chỉ còn em thôi...................

-Hàn Hàn à, chị sợ mưa, mưa đã đưa mẹ chị đi, mưa đem em đến bên chị, vậy mưa có cướp em đi không?

- Hàn Hàn à, chị lạnh quá...............

- Hàn Hàn à, chị sợ.......................

- Hàn Hàn à, đừng đi đâu nhé...................

- Hàn Hàn à..........................................

-Hàn hàn à...........................

- Hàn Hàn à..........................

- Hàn Hàn à........................

Nàng chìm vào trong giấc ngủ với những lời thì thầm của cô vang vọng trong những giấc mơ chập chờn.

[- Hàn à, 3h chiều nay, chị sẽ đợi em trước nhà, chị có chuyện muốn nói với em.]

..................................................

5h, cơn mưa vẫn chưa ngớt hạt, 7h, trời tối, ánh đèn đường hiu hắt, 8h30, cánh cửa màu trắng vẫn nằm yên bất động. Những giọt nước mưa chảy dài trên khuôn mặt Đới Manh, quần áo nó ướt sũng, lạnh buốt, từng giọt mưa như những lưỡi dao cứa sâu vào tâm hồn bằng những vũ điệu mạnh mẽ nhất. Nó sẽ còn đứng đó nếu Giai Kỳ không xuất hiện, kéo nó về, mặc dù nó đã phản đối quyết liệt vì nó hứa sẽ không đi đâu khi chưa gặp được nàng.

Đới Manh đã muốn đưa nàng ra biển, sau đó đưa nàng về căn nhà ngày xưa nó và nàng sống, nhắc lại cho nàng mọi chuyện, rồi nàng sẽ hận nó thật nhiều nhưng không sao, nó sẽ chấp nhận tất cả miễn là nàng nhớ tới cô, còn hơn bây giờ nàng nhìn nó như một người xa lạ. Nó là một người ích kỉ, một người tồi tệ khi đã cướp đi người yêu của chị họ mình, đúng, nó không biện hộ cho những gì mình đã làm, vì đó là nàng, nó không thể nhường cho bất cứ ai, dù người đó có là Triết Hàm.

Giai Kỳ nhìn nó mỉm cười. Nếu nó không thể rời mắt được nụ cười của Mạc Hàn thì nụ cười của Giai Kỳ lại khiến nó cảm thấy được an ủi. Giai Kỳ đưa cho nó một li rượu, những giọt rượu đỏ như màu máu, hương dịu nhẹ nhưng vị lại say nồng, đăng đắng ở đầu lưỡi rồi từ từ ngọt dần khi nuốt xuống, và cứ thế nó nhấm nháp từng ngụm, cho đến khi không còn ý thức được mọi việc xung quanh.

Giai Kỳ dìu Đới Manh về phòng, Giai Kỳ đỡ nó nằm xuống giường, đôi tay cô mân mê từng đường nét trên khuôn mặt nó

- Đới Manh à! Em yêu chị nhiều lắm- Cô thỏ thẻ vào tai nó

Rồi cô hôn nhẹ lên đôi môi nó, từng chiếc cúc áo được tháo ra, cô nhìn nó, khẽ mỉm cười.

- Chị à, đêm nay, em là của chị nhé!

.............................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top