Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chim và Cá - Flo Stilbene

Tác giả: @芴芄茋 

Link weibo: https://weibo.com/u/7376486780?is_all=1

Bản edit đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không chuyển ver hoặc đem đi đâu khác.

WARNING: OOC cực mạnh, nhân vật chỉ mượn tên, không liên quan đến ngoài đời thật.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Châu Kha Vũ vẫn còn nhớ, thuở bé hắn cùng gia đình sống trong một căn tứ hợp viện nhỏ chia thành nhiều gian. Một nhà sáu miệng ăn tính cả bố mẹ, anh em và một con chó, cùng chen chúc trong một gian chật hẹp phía đông của viện.

Cha hắn không biết từ nhà máy thép nào lôi về mấy cái lan can sắt rách để ghép thành một chiếc giường tầng đổ nát. Châu Kha Vũ khi ấy còn là một đứa trẻ, tất nhiên được hưởng đặc quyền độc chiếm riêng một tầng.

Đêm hè nóng nực, Châu Kha Vũ không thể ngủ được vì muỗi, thường nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi lung tung. Trẻ con mà, rất hay mơ mộng những điều viển vông. Hắn mơ về sau này, ngay tại cái nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh, hắn sẽ có một mái nhà riêng, làm một cái ổ nhỏ ở sân sau cho con chó của hắn.

Thời gian sau đó, cha hắn phất lên rồi. Châu Kha Vũ lần đầu tiên trong đời lênh đênh nửa tháng trên biển, trôi dạt sang phía bờ bên kia đại dương để định cư.

---

Hắn bắt đầu biết hút thuốc, đi bar, biết nhảy nhót gần gũi với những cô gái nước ngoài mông to ngực đẫy. Đàn ông Bắc Kinh trời sinh đã tự do dễ dãi, dù có nói tiếng Anh gần mười năm, khẩu âm quê hương vẫn không thể thay đổi, âm cuối vẫn cao vút lên. Nhưng không hiểu sao Châu Kha Vũ lại không giống với đa phần người Hoa ở đây, hắn giống một tên khốn New York bản địa hơn.

Khi gia đình còn khá giả, hắn chỉ cần đem theo cây đàn trên lưng, cầm một bao thuốc lá Hilton là có thể đi tới hết những tụ điểm khiêu vũ trên đại lộ số 5. Hắn trời sinh đẹp đẽ, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, vừa mở miệng là sẽ có người cho hắn ghi nợ, đêm nay chỉ cần say khướt, không cần lo lắng đến cơm ăn áo mặc ngày mai.

---

Châu Kha Vũ hiểu rất rõ việc cha mình chỉ là một thương nhân đầu cơ, nên khi khủng hoảng kinh tế ập đến với gia đình, hắn bình tĩnh chấp nhận việc mẹ hắn dứt khoát rời đi. Những gì nổi loạn ngờ nghệch của tuổi thành niên Châu Kha Vũ để lại trên đất Mỹ rốt cuộc vẫn bị gió cuốn đi, không thể tiếp tục giữ lại được nữa.

Nên Châu Kha Vũ đã vác theo cây đàn, đem những tờ đô la và đồ trang sức mà mẹ hắn để lại ra đổi lấy một tấm vé máy bay. Hắn hạ cánh xuống Bắc Kinh, trở về nhà cũ – căn tứ hợp viện chật hẹp nay đã trở thành một khu nhà mới mà hắn chẳng thể nhận ra. Trên sân nhà chất đầy những bức tường gạch cũ, ngổn ngang đổ nát. Và hắn đã ngồi bên cạnh mấy thanh thép trong đống đổ nát ấy, trải qua sinh nhật mười tám tuổi một mình.

Ngày hôm sau, khi Châu Kha Vũ ra ngân hàng đổi một ít nhân dân tệ, hắn nghe cô nhân viên làm ở chỗ đó nói rằng Thượng Hải phát triển nhanh hơn Bắc Kinh, cô thấy hắn hợp với thành phố đêm lãng mạn đó hơn là đất thủ đô nửa cũ nửa mới này. Rồi cô gái nhỏ thở dài, chính vì gia đình eo hẹp nên cô mới phải ở lại Bắc Kinh để lấy chồng.

Hắn nghe vậy thì lập tức lên xe lửa đi Thượng Hải. Dù sao hắn cũng chỉ có một mình, bao nhiêu năm chơi bời như vậy không ai có thể quản được hắn, cũng chẳng có ai muốn quản hắn. Từ trong xương cốt hắn đã vô cùng tự do phóng túng. Hắn thích ca hát, thích rượu và thuốc lá, thích guitar, và... hắn không có nhà.

---

Người của phòng hát rất hay chầu chực ở ga xe lửa để mời chào những kẻ trông có vẻ tứ cố vô thân. Châu Kha Vũ vừa xuống xe đã bị bọn họ dụ dỗ đưa đến MGM.

Ban ngày trong sảnh không có người, chỉ có nhân viên vệ sinh đang quét dọn sàn nhà. Mọi thứ thật lộn xộn, tàn thuốc lá và những chai rượu lăn lóc khắp nơi báo hiệu những trận cuồng hoan đêm qua, căn phòng tràn ngập thứ không khí bẩn thỉu.

Chỉ có một bóng người mặc áo xanh lam tựa dòng nước trong vắt là thoát khỏi sự hỗn loạn ấy. Trên sân khấu bật duy nhất một ngọn đèn, nhưng toàn thân người ấy lại như được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ, giống một thiên thần bất khả xâm phạm. Vạt áo nhẹ bẫng xoay vòng, tâm trí Châu Kha Vũ cũng bị cuốn lấy theo. Rồi hắn không kịp phòng bị mà rơi vào đôi mắt dịu dàng như ánh trăng xa xăm.

Hợp đồng giấy trắng mực đen để trước mặt hắn, trên đó ghi bao ăn bao ở. Châu Kha Vũ không chút do dự kí tên lên đó, rồi chỉ vào người trên sân khấu và hỏi: "Anh ấy là ai vậy?"

Mummy nói cho hắn biết kia là Lưu Vũ, là trụ cột của phòng hát này. Sau đó ả cười giả lả, bóp bóp thử cơ mặt hắn, xem xem đứa nhỏ này đẹp trai cỡ nào, "Em cứ hát đi, chỉ cần biết an phận, chị hứa sẽ đưa em trở thành trụ cột mới của nơi này."

Quả thật, chỉ cần Châu Kha Vũ cầm guitar đứng hát ở đây, bất kể hắn hát tiếng chim tiếng vượn gì, hoa hồng và phong bì vẫn sẽ chất thành đống bên sân khấu. Phong bì sẽ không chỉ chứa tâm tình của thiếu phụ hoài xuân, mà còn có cả một số tiền đáng kể.

---

Cuối cùng vẫn là các cô gái Trung Quốc dè dặt hơn, Châu Kha Vũ nghĩ, ai cũng chỉ dám lén lút tán tỉnh. Rất không giống với người Mỹ, cứ trực tiếp ép bầu ngực đầy đặn lên người hắn.

Mummy vắt gần hết số tiền biểu diễn của hắn, chỉ để lại một khoản nhỏ để hắn trang trải cuộc sống hàng ngày. Ngày qua ngày sống vất vưởng như một con chó lang thang, hắn gầy đi, ăn không ngon, hai má hóp lại. Hơn nữa cách âm trong ký túc xá nhân viên cũng không tốt lắm, hầu như bên tai lúc nào cũng có tiếng cười dâm đãng và hơi thở nặng nhọc của đôi nam nữ nào đó. Đôi lúc hắn thử mở cánh cửa sổ dính đầy dầu mỡ ra để nhìn bầu trời bên ngoài, tầm nhìn hữu hạn như nhìn ra từ một cái giếng, như thể hắn lại trở về tuổi thơ chật chội trong kí ức của mình.

Châu Kha Vũ không thể hiểu được thị trường ở đại lục, hắn cảm thấy lúc nào cũng ngột ngạt. Rõ ràng hắn vẫn có thể thoải mái đi lại trên đường phố Thượng Hải, nhưng cảm giác có sợi dây xích sắt vô hình treo trên cổ, khiến hắn bị mắc kẹt trong phòng hát nhỏ này, bán đi tài hoa và nhan sắc, cậy mặt người khác để kiếm ăn.

Nửa đêm dựa bên ban công gẩy tàn thuốc, Châu Kha Vũ trầm mình trong làn khói mờ nhạt. Hắn ngửi mùi hương của Hilton, chợt nhớ rằng khi ở Mỹ hắn không như thế này. Hắn không để một nhóm người vây quanh và chỉ chỏ hắn bằng những phương ngữ Thượng Hải sắc bén, lạnh nhạt suy đoán cuộc đời của hắn như bây giờ. Hắn hát bài hát của Westlife, của Backstreet Boys, mọi người đều vỗ tay, nhưng không ai biết hắn đang hát cái gì, cũng chẳng ai muốn biết hắn đang hát cái gì.

Có những đêm hắn ôm đàn ra hát, mọi người đều nghĩ hắn đang réo tiếng chim tiếng vượn để quấy nhiễu giấc ngủ người khác. Nên nhân lúc hắn không có ở đó, có người đã đem hết vật dụng và hành lí của hắn nhét vào một cái hòm lớn, ném ra ngoài. Châu Kha Vũ im lặng không buồn dọn dẹp, cứ chui thẳng vào gian tạp vụ ở luôn, ngày ngày hút một đống thuốc lá nặng mùi. Việc nhập khẩu thuốc lá Hilton đã bị một nhóm xã hội đen nắm giữ, giá của nó ở đại lục quá đắt, hắn không thể có đủ tiền để mua nó, đành mua hàng nội địa.

Ngoài ra thì Châu Kha Vũ đã đầu tư phần lớn số tiền mình kiếm được để mua một máy thu âm kiểu cũ, lúc nào cũng phát những bài hát của Tề Dự. Hắn rất thích nghe Tề Dự, giọng hát phiêu phiêu vừa đem một nỗi buồn thanh tao, vừa có cảm giác tự do, đem đến cho hắn cái tự do hiếm hoi giữa không gian chật hẹp này.

---

Mummy vừa cười vừa bấm vào tờ tiền mà bà ta nhặt được trên sân khấu, nhân tiện chọc ghẹo Châu Kha Vũ bằng mấy bức thư tình các cô gái để lại, dụ hắn tiếp tục kí thêm một năm nữa. Châu Kha Vũ lại bán đi tuổi trẻ của mình trong một năm nữa trong sự mơ hồ. Nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, số tiền kiếm được thời gian qua không thể giúp hắn tự do thoải mái ở Thượng Hải được.

Hắn vừa bước ra khỏi văn phòng thì đụng phải một người dáng vẻ nhỏ nhắn ngoài cửa – cũng đang cầm một bản hợp đồng loạng choạng bước vào. Thiếu niên có vẻ sửng sốt, ngước đôi mắt tròn lúc nào cũng như có nước lên nhìn Châu Kha Vũ, "Thật xin lỗi, tôi cản đường cậu à?"

Châu Kha Vũ ngay từ lần đầu nhìn thấy đã không thể quên được đôi mắt này, bây giờ nhìn từ khoảng cách gần lại càng hấp dẫn hơn.

Là Lưu Vũ.

"Anh có ký tiếp không?", Châu Kha Vũ hỏi.

"Nếu không ký thì tôi còn có thể làm gì nữa? Bố mẹ tôi ly hôn sớm, chẳng ai muốn nuôi tôi cả nên họ đã bán tôi đến đây để khiêu vũ. Tôi đã ở đây từ khi còn là một đứa trẻ, và tôi cũng không thể làm gì khác ngoài khiêu vũ", Lưu Vũ cụp mắt xuống, nở nụ cười bất lực rồi quay đi.

Châu Kha Vũ vội đuổi theo: "Anh đã làm công việc này nhiều năm rồi, sao anh không rời đi chứ?"

"Vì vẫn chưa kiếm đủ tiền." Lưu Vũ quay đầu nhìn hắn, biểu cảm như một tên ngốc vô tội, "Hơn nữa tôi không có nơi nào để đi, cũng không có việc gì để làm cả. Mà cậu mới bao nhiêu tuổi, trẻ con đừng có dại mà ra ngoài trải nghiệm nữa, về nhà đi."

"Trông anh trẻ hơn tôi mà?", Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn cậu chằm chằm, "Anh dựa vào đâu mà nói tôi là trẻ con chứ?"

Lưu Vũ có chút bất lực vò vò mái tóc bù xù của hắn, giống như đang dỗ một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm. "Cậu cao hơn so với khi lần đầu cậu đến. Nếu không phải trẻ con thì sao có thể trổ mã nhanh vậy hả?"

Châu Kha Vũ sững sờ hơi ngây ra. Hắn ở ngoài một mình đã nhiều năm, ít ai nói chuyện nhẹ nhàng với hắn như vậy. Ngay cả anh trai hắn cũng chẳng mấy để tâm đến hắn, chỉ thỉnh thoảng sẽ kinh ngạc thốt lên: "Ôi, Kha Vũ của chúng ta đã cao đến thế này từ bao giờ vậy?" Tính khí trẻ con mà hắn đè nén bấy lâu nay bị sự dịu dàng của Lưu Vũ xuyên thủng, có một cảm xúc chua xót bất bình dâng lên.

Lưu Vũ khuyên hắn thêm một câu "Lãng tử hồi đầu" rồi lại tiếp tục bước đi. Châu Kha Vũ liền cúi đầu bước theo ngay phía sau cậu, giống như một con cún bự ngoan ngoãn.

"Em kí thêm một năm nữa à?"

"Ông chủ không nỡ để cái cần câu cơm như em rời đi, anh không nhìn ra hở?", Châu Kha Vũ thở dài, có chút bực bội khi nhắc đến việc này.

"Sau này đừng có ngốc nghếch như vậy nữa. Em làm việc đủ một năm này rồi rời đi ngay, hiểu không?", Lưu Vũ nhỏ giọng.

"Em hiểu", Châu Kha Vũ gật đầu.

Lưu Vũ đang đi lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn cười. Châu Kha Vũ không lường trước được, ánh mắt vẫn luôn đóng đinh trên người cậu, tay chân lập tức lúng túng không biết để đâu. Sau đó hắn gãi gãi tai, ngây ra ngắm nụ cười của người trước mặt. Ánh mắt người ấy vừa ôn hòa, vừa ngây thơ, là ánh mắt của một thiếu niên tài hoa.

Lưu Vũ bị đứa trẻ này làm cho buồn cười, không hiểu sao lại nghĩ đến một con chó lớn cụp đuôi cụp tai đi theo phía sau mình, mình mắng bao nhiêu cũng không dám phản bác lấy một câu.

"Cái miệng ngốc nghếch của em sao có thể sinh tồn trong xã hội được chứ, hả?" Cậu chọc vào gò má hơi hóp của Châu Kha Vũ, "Sau này em cứ đến tìm anh ăn cơm đi. Nhìn em gầy quá, hồi anh bằng tuổi em mặt vẫn còn béo đến búng ra sữa cơ."

"Em hơn mười tám tuổi rồi." Hắn lập tức vặn lại.

"Mười tám thì sao, trước mặt anh thì em vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi." Lưu Vũ cười nói.

Nhiệt độ đầu ngón tay cậu khiến má Châu Kha Vũ nóng bừng lên, sau đó màu đỏ lan khắp cổ đến gáy. Hắn cố gắng không nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập ý cười của Lưu Vũ, cái ánh mắt khiến người ta lầm tưởng rằng cậu chẳng có chút phiền muộn gì kia.

Người như cậu ấy trở thành trụ cột của phòng hát khổng lồ này cũng không có gì lạ. Vẻ quyến rũ lạ lùng ấy, dáng người ấy, khuôn mặt ấy, tất cả đều khiến người ta thở dài rằng ông trời quá bất công. Từ đầu đến chân cậu đều rất đẹp, cứ như một món quà của tạo hóa ấy.

Từ đó trở đi, hầu như tất cả nhân viên đều nhìn thấy, phía sau vị thần tiên không nhuốm bụi trần của phòng hát có thêm một chàng trai cao gầy bám theo không rời nửa bước. Ai cũng cười thầm, cười cái kẻ từ Mỹ trở về đã nhìn quen gái ngoại rồi giờ lại bị đóa hoa của bọn họ mê hoặc thần trí.

Lưu Vũ lấy một khoản tiền đặt mua hai tháng sữa bò từ người bán sữa, rồi lại đi chợ mua rất nhiều trứng về. Từ đó mỗi ngày cậu đều đem sữa, trứng với nước đường ra nấu cho Châu Kha Vũ một bát trứng sữa yến, ép hắn ăn để bổ sung dinh dưỡng. Châu Kha Vũ ban đầu còn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau đó ăn đến phát ngán rồi, thậm chí còn mơ thấy một con gà mái cưỡi bò đuổi theo sau mông mình để đòi nợ.

Hắn vừa ngồi vào bàn liền kéo tay áo Lưu Vũ, dùng đôi mắt cún con nhìn cậu một cách đáng thương, "Vũ ca, em hát cho anh nghe một bài, anh đừng bắt em ăn nữa."

"Không được, ai bảo em lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc thân thể chứ", Lưu Vũ không nhượng bộ, thậm chí còn đe dọa hắn, "Nếu không thì cả chúng ta đều lùi lại một bước đi, anh không bắt em uống sữa, em cũng không được hút thuốc nữa. Em nếu còn không chịu nữa thì anh sẽ cắt đứt nốt cả hai niềm vui còn sót lại của em đấy. Cứ mơ tiếp đi."

Châu Kha Vũ lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, "Vũ ca anh nhìn xem, em mới 18 tuổi mà đã cao thế này rồi. Em không muốn cao thêm nữa đâu, nếu không sau này người ta nhìn lại nghĩ anh mới là em em thì xấu hổ chết mất".

Nói xong hắn nhanh chóng nhảy dựng lên, cười to rồi chạy trốn. Lưu Vũ thoáng chốc đuổi kịp, hắn vội xoay người chặn nắm đấm của cậu, vừa lùi vừa ép cậu vào tường.

Hắn rất chân thành nói: "Vũ ca, em thực sự không cố ý trêu chọc chiều cao của anh đâu. Em lúc nào cũng ước anh nhỏ hơn em mà."

Hai người con trai cùng chui vào một góc nhỏ này, không khí dường như ngưng đọng giữa hai người. Hơi thở của Lưu Vũ dần trở nên gấp gáp, cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên kiên định trước mặt, quai hàm sắc như dao, bờ vai lại rộng dài, mơ hồ có dáng dấp của một người trưởng thành.

Cổ tay Lưu Vũ bị bàn tay to lớn của hắn giam chặt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng ấm áp của người trước mặt. Cậu vùng ra khỏi sự giam giữ ấy, đột nhiên vùi đầu vào trong hốc vai hắn, "Anh biết, anh biết hết mà."

----------------------------------------------------------------------------

Năm 1998, [Hồng đậu] của Vương Phi đã lan rộng đến tất cả các phòng hát ở Thượng Hải. Châu Kha Vũ đã hát đi hát lại bài này rất nhiều lần, đến mức mà chỉ vừa chạm dây đàn chưa kịp nghĩ gì đã gảy xong khúc dạo đầu của nó.

Nửa đêm không ngủ được hắn lại vác đàn lên sân thượng hút thuốc, không ngờ lại đụng phải Lưu Vũ ở đây. Cậu vẫn chưa thay trang phục biểu diễn của mình ra. Chiếc áo choàng rộng khiến người cậu mỏng manh như một tờ giấy. Cậu ngồi trên mái nhà, bàn chân nhô ra khỏi lan can khẽ đung đưa, cảm giác như một cơn gió cũng có thể cuốn cậu đi.

Châu Kha Vũ hoảng sợ đến mức ném cây đàn xuống đất, lao tới bên mép mái nhà, từ đằng sau vồ chặt lấy thân hình nhỏ bé mà kéo lại. Lưu Vũ chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người kia kéo vào trong lòng. Lưu Vũ mãi sau mới nhỏ giọng hỏi Châu Kha Vũ: "Có chuyện gì sao?"

Có chuyện gì ư? Châu Kha Vũ chỉ biết ban nãy mình sợ đến mức sống lưng phát lạnh, tay chân mềm nhũn. Trong lòng không ngừng gào thét muốn hỏi Lưu Vũ sao nửa đêm nửa hôm còn trèo lên đây ngồi vắt vẻo như vậy làm gì. Nhưng cuối cùng hắn chỉ im lặng cởi áo khoác của mình, trùm lên kín người Lưu Vũ, ghì cổ áo cậu lại rồi ôm chặt cậu vào lòng. Chỉ có trái tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn nói cho Lưu Vũ biết hắn hoảng sợ thế nào. Lưu Vũ cũng rất muốn an ủi hắn, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được một câu: "Không sao rồi."

Giọng cậu khàn khàn, cứ như một bóng ma mới từ địa ngục leo lên.

Châu Kha Vũ nghe ra có gì đó không ổn, hai tay nắm lấy vai Lưu Vũ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng. Hắn nhìn thấy làn nước không thể nào tan và hình ảnh phản chiếu của chính mình trong con ngươi cậu.

Nhưng Lưu Vũ không chịu nói gì cả, chỉ nói đi nói lại với hắn rằng cậu không sao, chỉ là nửa đêm trên sân thượng gió to quá, nói xong còn khịt khịt mũi.

Châu Kha Vũ cũng hết cách, chỉ muốn đưa cậu trở về thôi. Nhưng Lưu Vũ không chịu, cậu chỉ chỉ cây đàn bị hắn vứt trơ trọi trên mặt đất, "Đến thì cũng đến rồi."

Đến thì cũng đến rồi.

Châu Kha Vũ không ép được cậu nên đành thuận theo. Hắn nhặt cây đàn lên, chuẩn bị chơi bài "Hồng đậu". Nhưng Lưu Vũ lại đã giữ hắn lại: "Anh nghe chán bài này rồi, đổi sang bài khác đi. Em đã từng nghe đến Tề Dự chưa?"

"Có chứ, em thường hay nghe lắm. Nhưng mà có vẻ mọi người đều không muốn nghe, em cứ tưởng chỉ có mỗi mình em thích chứ."

Và thế là hắn chơi bài "Chim và cá".

"Nếu lần đó chẳng có cánh chim anh chao đảo lưu lạc, nếu lần ấy em chẳng nhìn quanh rồi chú ý đến anh

Thì đã chẳng có mối tình ngang trái như vậy

Anh là chú chim có thể vỗ cánh bay khắp nơi, còn em là con cá đã sớm mất đi nhiệt độ cơ thể

Trời xanh biển xanh đã chia cắt anh và em."

Hắn vẫn còn quá trẻ, trải qua chưa đủ nhiều, trong lời hắn hát không nghe được nỗi buồn phân phân hợp hợp, chỉ có sự cô đơn lưu lạc.

---

Hắn vừa ôm cây đàn, vừa cõng Lưu Vũ đang ngái ngủ trên lưng về nhà. Nước chảy xuống cổ hắn, thấm vào quần áo, không biết là nước mắt hay mồ hôi, chỉ cảm thấy dòng nước mặn mặn đập vào lưng hắn rất đau.

Châu Kha Vũ đem người đặt ở trên giường trong ký túc xá, nhưng sau đó lại không rời khỏi người cậu nổi. Lưu Vũ nắm chặt góc áo của hắn, giống như một người chết đuối đang túm chặt cọng rơm cứu mạng. Châu Kha Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng qua ánh trăng, hắn nhìn thấy đáy mắt Lưu Vũ có nước.

Anh ấy đang khóc.

Châu Kha Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu, chiếc giường đơn nhỏ phát ra tiếng kêu cót két. Hắn cứ như vậy mà nắm tay cậu, bồi cậu đi đến hết đêm dài.

---------------------------------------------------------------------------

(2)

Ngày hôm sau tỉnh dậy cảm giác như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng Lưu Vũ đã quên đánh sữa trứng cho Châu Kha Vũ. Còn Châu Kha Vũ thì cuối cùng cũng không hát bài hát của Vương Phi nữa, lần đầu tiên hắn hát "Chim và cá" trên sân khấu.

Nếu thần thái thanh tao của Tề Dự tô đậm nỗi bi thương trong cô, thì tông giọng trầm khàn khàn của người đàn ông trẻ tuổi này lại như đang bình tĩnh kể lại một câu chuyện cũ. Có lẽ hắn thực sự không hiểu gì, nhưng hắn đúng là con chim đậu khắp tứ xứ.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lưu Vũ nghe hắn hát nghiêm túc trước khán giả, ánh mắt buồn bã dịu dàng cũng giống như giọng hát của Tề Dự. Xem ra không phải là cậu không thích nghe hát, mà là trước giờ chưa có ai hát chạm đến trái tim cậu cả.

Từ đó về sau, Châu Kha Vũ chỉ hát Tề Dự, nào là "Dục thủy", nào là "Cây ô liu trắng". Ở giữa thời đại chơi bời thác loạn này, trong vũ trường hoan lạc ấy, hình ảnh một chàng trai vừa đàn guitar vừa hát những bài hát buồn đúng là rất mới mẻ.

Châu Kha Vũ bắt đầu kiếm được nhiều tiền hơn, hắn có thể mua rượu, rồi tới những thứ giá trị cao hơn, và cả Hilton nữa. Hắn thường xuyên lên sân thượng để hít thở, bởi vì ở nơi đó, trên đầu hắn không còn là trần nhà ẩm mốc nữa mà là bầu trời thực sự.

Có khi Lưu Vũ cũng trèo lên đây, bắt gặp Châu Kha Vũ thì sẽ lôi hắn về ngủ bằng được. Rồi Châu Kha Vũ sẽ dựa vào cơn say của mình náo loạn một trận, cứ như đứng giữa trời đất hoang vu, ôm đàn trong tay, coi cả màn đêm là vũ đài rộng lớn nhất. Chẳng có con chim nào chịu trói buộc yên một chỗ trên bầu trời cả.

Lưu Vũ thường trêu ghẹo, đứa nhỏ này bình thường ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu, vậy mà uống rượu vào liền trở nên điên cuồng như vậy.

Náo loạn mệt rồi, Châu Kha Vũ sẽ nằm gối đầu lên đùi Lưu Vũ, mái tóc mềm sẽ cọ cọ dụi dụi vào chân cậu. Hắn nói rằng ở Bắc Kinh không ai quan tâm đến hắn, mà ở Mỹ cũng thế, hắn đã sống độc đoán từ khi còn là một đứa trẻ rồi.

Có những vì tinh tú ngập tràn trong mắt hắn, và giữa đôi đồng tử sáng ngời phản chiếu hình ảnh bạch nguyệt quang của lòng hắn.

"Nhưng mà bây giờ em phải ngoan một chút, nếu không em sợ Vũ ca của em không quan tâm đến em nữa."

Châu Kha Vũ muốn tiết kiệm tiền, muốn chuyển ra khỏi ký túc xá chật chội để thuê nhà. Hắn luôn cảm thấy rằng cần phải có một mái ấm riêng, nếu không hắn vẫn sẽ có cảm giác phải lang bạt qua ngày một mình như trước kia. Hắn hát một cách tuyệt vọng, cũng giống như cách Lưu Vũ liều lĩnh nhảy múa vậy. Y sam phiêu phiêu của Lưu Vũ vĩnh viễn bay trên sân khấu, còn tiếng guitar của Châu Kha Vũ sẽ mãi mãi bao quanh cậu.

---

Mummy rất thích Châu Kha Vũ, thích chết đi được. Bởi vì đứa nhỏ này kiếm được nhiều, còn ít nói, khuôn mặt nhỏ nhắn, trái tim mạnh mẽ. Mỗi khi ả đưa cho Châu Kha Vũ tiền lương, ả đều mặc những bộ quần áo rất mát mẻ, chờ cơ hội để sờ mó cơ thể trẻ trung này.

Châu Kha Vũ không dám trốn. Mỗi lần sau khi nhận tiền xong, hắn lập tức chạy về ký túc xá không ngoảnh nhìn lại. Sau đó hắn sẽ rửa mặt rửa tay, hết lần này đến lần khác, kì cọ tẩy rửa thật sạch sẽ.

Có một lần Lưu Vũ bắt gặp, cậu liền truy hỏi hắn có chuyện gì đã xảy ra. Châu Kha Vũ mới nói được mấy câu cậu đã hiểu hết tất cả, liền lạnh mặt kéo hắn đến bên bồn rửa giúp hắn cọ tay, giống như bình thường ép hắn uống sữa vậy, thậm chí còn yêu cầu hắn cởi quần áo ra để cậu đem đi giặt.

"Lần sau đi lấy tiền thì bảo anh đi cùng, anh trông chừng bà ta giúp em. Nghe rõ chưa hả?" Lưu Vũ hung dữ vò vò quần áo trong tay, suýt nữa còn xé rách chúng ra.

Châu Kha Vũ nhanh chóng đồng ý với cậu, nhân tiện giải cứu đống quần áo đang phải chịu khổ. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Vũ, xoa xoa khớp ngón tay của cậu, thỏ thẻ, "Vũ ca, đừng lấy quần áo ra trút giận. Anh nhìn xem, tay anh đỏ hết cả lên rồi này."

---

Hôm đó, Lưu Vũ xuống sân khấu liền tìm Châu Kha Vũ đi ăn tối. Nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu, cậu liền túm một vũ công đứng đầu hàng lại hỏi. Ánh mắt cô ta thoáng dao động rồi bắt đầu né tránh, ậm ờ nửa ngày cũng không nói ra được hẳn hoi.

Lưu Vũ cực kì sốt ruột, tóm lấy cổ áo cô ta, gặng hỏi, "Ai dẫn cậu ta đi rồi?". Ngay cả giọng nói của cậu cũng thay đổi.

Vũ công kia vừa giận vừa xấu hổ hất tay Lưu Vũ ra, nói cho cậu biết ông chủ đang tiếp đón một nhân vật lớn từ Hongkong. Trước khi ở nhượng quyền buôn bán một mặt hàng ở tô giới Anh, ông ta đòi người đến hát mấy bài tiếng Anh cho ông ta nghe. Nên quản lí đã tìm Châu Kha Vũ, nói muốn giúp cậu ấy kiếm nhiều tiền hơn.

Lưu Vũ không thay y phục sân khấu ra nữa, xông thẳng đến văn phòng của Mummy. Cậu thô bạo giật lấy tiền trong tay ả, giơ sang một bên. Rồi trừng đôi mắt đỏ ngầu, cậu gằn giọng, "Người ở đâu?". Sát khí hiếm khi lộ ra thực sự khiến ả đàn bà đang trầm mình trong nhục dục kia khiếp sợ.

Ả vội vã gom đống tiền dưới đất, nói cho cậu biết người đang ở chỗ ông chủ Vương, ả chỉ là xây một cây cầu nối thôi. Một bên muốn người, một bên muốn tiền, có gì không thỏa đáng cơ chứ?

Lưu Vũ lập tức lạnh toát cả sống lưng, cậu đột nhiên nhớ tới cái tên mập mạp dầu mỡ đêm đó, cái miệng đầy mùi thuốc lá cùng đôi bàn tay ghê tởm. Cậu vịn vào tường suýt nữa nôn mửa, khóe mắt ứa đầy nước mắt sinh lý, ánh mắt thất thần. Cuối cùng trong mắt cậu chỉ còn lại ánh đèn rực rỡ của phòng hát, và Châu Kha Vũ. Phải, Châu Kha Vũ, hắn vẫn còn là một đứa bé thanh thuần sạch sẽ.

Cậu chạy nhanh ra hành lang, đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài qua cửa sổ. Âm thanh chai rượu đập vào tường một tiếng vỡ giòn tan, rồi sau đó là một tiếng kêu đau đớn. Lưu Vũ vội lao tới con hẻm sau, tiện tay vớ lấy cây gậy sắt quật mạnh vào phía sau kẻ đứng gần nhất. Hắn ta giơ tay lên giữ chặt vết thương đang rỉ máu, dựa vào tường thở phì phò.

Châu Kha Vũ bị dọa đến tỉnh cả người, lập tức đứng thẳng lưng, đem Lưu Vũ giữ ở phía sau thân mình để bảo vệ, cả người căng lên như một con sói, ánh mắt lạnh lùng dữ tợn.

"Sao anh lại tới đây chứ?"

"Nếu anh không tới thì em định thế nào đây? Định để người ta đánh chết rồi kêu anh đến nhặt xác cho em à?"

"Nhưng mà bọn chúng muốn..."

"Anh biết mà, sao anh lại không biết chúng muốn gì được. Bây giờ phải chạy trốn đi, chạy thật nhanh đừng để chúng bắt lại. Bị bắt lại rồi thì vĩnh viễn sẽ không thoát nổi nữa đâu."

Cả một đám người vây bắt hai thanh niên trong ngõ hẹp. Hai khó địch nổi bốn, hai người dần có dấu hiệu sa sút.

Châu Kha Vũ vừa cố hết sức đấm vào mặt một người, nhưng thì bên tai đã nghe thấy tiếng gió vút đến từ phía sau. Hắn nhắm mắt, giây phút ấy chợt nghĩ, "Kết thúc cả rồi."

Nhưng cuối cùng chẳng có vật nào giáng vào lưng hắn. Hắn nghe thấy Lưu Vũ rít lên một tiếng thảm thiết, kế tiếp là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Hai mắt Châu Kha Vũ như muốn nứt ra, hắn nhìn thấy Lưu Vũ ngã xuống, ôm chặt lấy đầu gối, cả người run lên vì đau đớn. Hắn lập tức hoảng sợ, quỳ sụp xuống bên cạnh Lưu Vũ, hai tay run rẩy duỗi ra không dám chạm vào người cậu.

Hắn gào lên "Vũ ca", thanh âm lạc đi vì khóc.

Những người xung quanh ngẩn ra, đều bàng hoàng dừng lại. Mummy lúc này mới từ đâu chạy tới, dựa lưng vào tường thở hổn hển mà nhìn.

Ả chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ tay vào đám người thành sự không thấy, bại sự có thừa kia, gào lên bảo chúng mau cút đi. Ả nhận ra mình đã sai rồi, ả không nghĩ xương cốt của đứa trẻ cao cao gầy gầy như cây đũa này lại là một thanh sắt không thể uốn cong.

Vậy mà ả còn khoe với ông chủ đến từ Hồng Kông kia, nói rằng đứa trẻ từ Mỹ về vẫn còn chưa cai sữa mẹ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị lừa, đổ cho hai bình sữa, dỗ dành một chút là có thể dẫn về rồi. Rồi cái gì mà thân thể người ca hát không mềm dẻo như người khiêu vũ, có lẽ sẽ tốn sức một chút, nhưng đảm bảo kích thích.

Lưu Vũ nằm trong vòng tay Châu Kha Vũ thở nghẹn, nhưng cậu không quên nhướng mày trừng mắt đe dọa Mummy. Cậu nói rằng sẽ gọi cảnh sát, để những kẻ có liên quan trước đó cũng phải chịu tội cùng.

Đỉnh đầu Châu Kha Vũ hơi giật giật, nhưng hắn đã mơ hồ hiểu được một số chuyện.

Hắn nhớ lại ngày hôm đó nhìn thấy Lưu Vũ trên sân thượng, thân ảnh đơn bạc lạnh lẽo đến nhường nào, quả thật khi đó chỉ cần hắn đi sai một li thì gió đã cuốn cậu ấy đi mất rồi.

Hắn hối hận vì đã không sớm nhìn thấy những vết bầm tím nông sâu trên cơ thể cậu, nếu không hắn đã ôm lấy cậu rời khỏi nơi này từ lâu rồi. Hắn hối hận vì đêm đó không hôn lên giọt nước mắt của cậu, không ôm chặt cậu vào lòng, hối hận vì bỏ mặc cậu trong cơn ác mộng triền miên.

Hắn cõng Lưu Vũ loạng choạng quay trở lại ký túc xá, định lấy số tiền hai người đã dành dụm thời gian qua. Nhưng về đến nơi hắn mới phát hiện ra hợp đồng đã bị xé nát. Mummy ở ngoài cửa nói, vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền, số tiền kia chính là để bù vào đó. Châu Kha Vũ nhìn ả ta chằm chằm, tay nắm chặt muốn xông lên đánh cho ả một trận.

Lưu Vũ ngăn hắn lại. Cậu mệt mỏi nói với ả, "Chúng tôi không muốn báo cảnh sát, nên để chúng tôi rời đi đi."

Cuối cùng Châu Kha Vũ đã bỏ lại mọi thứ, chỉ ôm theo Lưu Vũ trên lưng, rời khỏi MGM. Sức nặng của người trên lưng không khiến hắn cảm thấy bức bối đè nén, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Giống như đã thở hắt ra được luồng không khí vẩn đục ngưng tụ bấy lâu trong lồng ngực, giống như sống lưng thiếu niên cuối cùng cũng được đứng thẳng, trở thành một người đàn ông gánh vác nửa góc trời.

"Bây giờ mọi người đều vô lý như vậy sao? Người có tiền thì có thể tùy ý kiểm soát cuộc sống của người khác à?", Châu Kha Vũ bất bình.

"Không phải, bây giờ không phải là xã hội cũ nữa rồi. Chỉ cần em không muốn bị người khác chèn ép thì sẽ không ai có thể kiểm soát được em cả", Lưu Vũ nhẹ giọng đáp.

Lưu Vũ ngăn không cho hắn đưa cậu đến bệnh viện, cậu nói muốn về nhà.

"Nhà của anh ở đâu cơ?"

Lưu Vũ đọc cho hắn một địa chỉ, "Đó là một ngôi nhà anh thuê, nhưng mà từ khi gặp em, anh đã không trở lại nơi đó nữa."

Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót lẫn ngọt ngào, nghẹn giọng hỏi Lưu Vũ, "Anh có nhà sao lại không muốn về?"

"Nơi đó không có hơi người, anh không ở nổi."

"Với cả, anh còn gặp được một bạn nhỏ vừa đẹp trai vừa đáng thương, rất biết ca hát nhưng lại chẳng biết cách làm thế nào để bản thân sống tốt hơn chút. Anh muốn giúp cậu ấy", rồi cậu ôm chặt lấy cổ hắn, "Châu Kha Vũ, em có muốn cùng anh trở về không?"

Châu Kha Vũ im lặng gật đầu, hắn chuyển Lưu Vũ từ trên lưng ra phía trước, ôm bổng cậu lên.

"Đầu gối anh bị thương rồi, tương lai có lẽ không thể nhảy được nữa, phải làm sao đây?"

"Không sao cả, em làm việc chăm chỉ hơn một chút là được mà"

Châu Kha Vũ muốn chi tiền cho Lưu Vũ đi khám bệnh, nhưng cậu không đồng ý, cậu muốn để lại để trả tiền thuê nhà. Hắn bắt đầu đi hát dưới gầm cầu, chẳng còn ai ăn chặn của hắn nữa, số tiền kiếm được không kém gì ở MGM.

Lưu Vũ thương xót hắn phải vất vả chạy đi chạy lại, đi sớm về khuya, ngày nào cũng bắt hắn uống sữa ăn trứng. Châu Kha Vũ cũng không có ý kiến gì, buổi sáng ngoan ngoãn ăn hết rồi ôm guitar đi làm, buổi tối về lại vụng về giúp Lưu Vũ thay quần áo.

Đôi khi họ hôn nhau trên giường, Châu Kha Vũ sẽ quàng tay qua ôm vòng eo mảnh mai mềm mại của Lưu Vũ. Hắn không ngừng gặm cắn, để lại dấu hôn trên cổ, trên xương quai xanh, rồi ngậm lấy hai cánh môi như cánh hoa đào của Lưu Vũ, triền miên đến tận khi hô hấp cậu không ổn định, hai má ửng hồng như trái đào chín mọng, cả người mềm oặt biến thành vũng nước nằm liệt trên ngực hắn.

Châu Kha Vũ cứ nghĩ là Lưu Vũ đã ổn rồi.

Cho đến đêm hôm đó, Thượng Hải trời mưa lớn. Lần cuối cùng Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng sấm lớn như vậy là hồi còn ở Long Beach, Hoa Kỳ, tiếng sấm rền vang như từ mặt đất nứt ra. Không khí ẩm ướt khiến đầu gối của Lưu Vũ lại đau như bị kim châm. Cậu lại ném vào cơn ác mộng, như thể trở lại cái đêm ghê rợn ở MGM đó.

Một quản lí đến và nói với cậu rằng ông chủ Ngân hàng Thượng Hải đang quan tâm đến cậu, muốn giới thiệu cậu với con gái ông ta. Nhưng khi cậu đến căn phòng ám khói đó, cậu chỉ thấy một lão già tai to vừa mới tắm xong đang quấn áo choàng tắm, cậu mới biết rằng không có người con gái nào cả, tất cả đều là lừa lọc.

Cậu muốn bỏ chạy nhưng lão ta cười hềnh hệch kéo lê cậu xuống đất. Cậu vừa vùng vẫy vừa la hét nhưng hai chân đã bị xé toạc trong tuyệt vọng, không khác nào cá trên thớt, đã đánh mất hơi thở từ lâu, chỉ còn nằm yên để bị giết thịt. Cậu chỉ cảm thấy đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng, máu hòa với rượu mạnh chảy ra từ hạ thể, không gì có thể khống chế được.

Cậu nhìn khuôn mặt phóng đại đầy da thịt trước mắt, và tuyệt vọng nhận ra rằng ngay cả khoái cảm cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. Cậu thấy ghê tởm đến mức muốn chết đi cho xong, cậu đau đớn muốn đập đầu xuống đất ngay lập tức. Trong cơn hôn mê cứ ngỡ mình đã trèo lên được sân thượng, thống thống khoái khoái mà chết đi, nhưng khi tỉnh dậy cậu thấy mình vẫn nằm dưới ông ta, vừa đau khổ vừa phóng đãng.

Lưu Vũ không thể thoát ra khỏi chu kỳ lặp lại của cơn ác mộng. Cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng, hết lần này đến lần khác ngã xuống. Cậu kêu gào mong ai đó cứu mình, những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, và chẳng ai đến cứu cậu cả.

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ há miệng như muốn rống lên, nhưng lại không phát ra được âm thanh gì cả, cứ như vậy lăn qua lộn lại, cau mày khóc nức nở trong giấc mơ. Hắn vội ôm chặt lấy Lưu Vũ, gọi "Vũ ca" hết lần này đến lần khác.

Lưu Vũ cảm giác được có người lại một lần nữa ở trên sân thượng kéo cậu trở về, mồ hôi nhễ nhại tỉnh dậy từ trong mộng, hai mắt đẫm lệ, khàn giọng hỏi: "Là em đúng không, Kha Vũ?".

Châu Kha Vũ không nỡ nhất chính là nhìn thấy Lưu Vũ khóc. Khi cậu khóc, từ khóe mắt đến chóp mũi đều đỏ hoe, giống như một con búp bê xinh đẹp bị tàn phá. Nước mắt của cậu rơi vào lòng Châu Kha Vũ, trân quý không gì đo đếm được, khiến trái tim hắn run rẩy.

Hắn lại vội vàng ôm người vào lòng, sờ sờ vuốt ve dọc đốt sống lưng, liên tục cố gắng xua đi cơn ác mộng đang giày vò cậu, "Em đây, Vũ ca, em ở đây. Em là Châu Kha Vũ, anh nhìn em này, em là Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ mở miệng hôn loạn lên mặt hắn, cậu thì thào: "Châu Kha Vũ, hôn anh đi. Chỉ cần em hôn anh, anh sẽ quên hết tất cả mọi chuyện."

Ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, hai người hôn nhau trong tiếng sét xé rách bầu trời, cuồng nhiệt như thể đôi tình nhân đang lưu luyến dây dưa trước khi cách biệt. Răng môi va chạm nhau, trúc trắc lạ lùng nhưng không khí giữa hai người lại nóng hơn bao giờ hết. Châu Kha Vũ gắt gao ôm chặt lấy cậu, như muốn hòa tan cả vào trong xương máu hắn, hôn hết cả những tâm bệnh đang dằn vặt cậu. Hắn hôn không mấy thành thục, nhưng vẫn tham lam muốn hút hết hơi thở của cậu. Môi Lưu Vũ bị cắn đến mức chảy máu, đau nhưng mà thoải mái. Cậu vừa hé răng ra định đáp trả, hắn đã lanh lẹ luồn lưỡi vào khuấy loạn cả khoang miệng.

Lăn lộn một hồi, cả hai chợt dừng lại, nằm ôm nhau thở hổn hển. Châu Kha Vũ vò đầu bứt tai, đột nhiên bò dậy: "Thôi để em ra ngoài tự giải quyết thì hơn."

Nhưng hắn bị Lưu Vũ túm lại.

Người trên giường quần áo xộc xệch, vết hôn đỏ hồng nổi bật trên xương quai xanh trắng muốt, cứ như trái cấm trong Vườn Địa Đàng, cám dỗ Châu Kha Vũ. Đôi mắt đầy nước ấy không chút do dự nhìn thẳng vào hắn.

"Em sợ anh đau. Em sợ em sẽ làm tổn thương anh, Vũ ca", Châu Kha Vũ nhẹ giọng.

"Không sao hết, em làm đau anh, tốt hơn người khác làm đau anh nhiều. Anh không muốn bị người khác làm đau thêm một lần nào nữa."

Đêm hôm đó, giữa tiếng sét nhức óc, hai người triền miên, gắt gao dây dưa, tia chớp xẹt qua cơn ác mộng trong lòng. Nước mắt Lưu Vũ giống như mưa to ngoài cửa sổ, gột rửa mọi thứ, thân thể vẫn vô thức kháng cự nhưng trái tim lại gào thét hướng về người mình yêu.

Châu Kha Vũ vừa dịu dàng hôn lên mắt cậu, vừa dỗ dành, "Em là Châu Kha Vũ, anh chỉ cần nhìn em, chỉ cần ghi nhớ em, vậy là được rồi."

Sau đó, Lưu Vũ mệt đến mức ngủ thiếp đi. Châu Kha Vũ ôm chặt người thương vào lòng, giữa mưa to gió lớn làm một nơi trú ẩn an toàn cho cậu dựa dẫm.

"Nào là biển và trời hòa chung một sắc, địa ngục thiên đường, trống chiều chuông sớm

Always together, forever apart."

---

Cuối cùng thì, chân của Lưu Vũ do không chịu chữa trị hẳn hoi nên đã để lại tổn thương vĩnh viễn. Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, hôn lên đầu gối cậu một cách đầy tội lỗi.

Lưu Vũ hơi buồn cười, nhìn hai tai con cún bự sắp rũ xuống đến nơi, xoa xoa mái tóc mượt mà của hắn, dịu dàng an ủi: "Thế này cũng tốt, không cần phải mệt lên mệt xuống mà vẫn bị người ta ghim nữa."

Cậu sẽ lui về phía sau hậu trường, tham gia biên đạo cho các đoàn múa. Dáng vẻ cậu nhảy múa chỉ còn mình Châu Kha Vũ có thể nhìn thấy. Nhảy trong đôi mắt mình hắn, nhảy ở trên giường, nhảy đến mức biến một vũng xuân thủy.

---

Quãng thời gian hát dạo giữa đường của Châu Kha Vũ kết thúc vào mùa đông năm 1999, khi một công ty thu âm ký hợp đồng với hắn. Hắn không những không cần phải ra đường mưu sinh nữa, mà còn có thể viết những bài hát mà hắn muốn ngay tại nhà.

Lưu Vũ cố ý mở một chai rượu để ăn mừng việc tài năng của hắn cuối cùng cũng được nhìn thấy. Châu Kha Vũ biểu thị, nếu như uống rượu xong mà phát sinh ra chuyện gì, thì sau này nên dùng cái kiểu ăn mừng này nhiều hơn.

Nửa người Lưu Vũ dựa trên bàn, nâng cằm liếc mắt nhìn hắn. Lông mi dài gần như che gần hết đôi mắt, nốt ruồi bên khóe mắt giống như nốt chu sa nhỏ, vừa yêu kiều vừa quyến rũ. Cử chỉ trở nên biếng nhác y như một con mèo được cưng chiều, kéo kéo cổ áo hắn, kề miệng sát lại, "Anh bạn nhỏ, em đừng uống nhiều rượu quá đấy", xong còn nhẹ nhàng liếm cắn vành tai hắn vốn đã bị cồn làm nóng.

Mặt Châu Kha Vũ thoáng chốc đỏ bừng lên, hắn muốn nổ tung ngay tại chỗ.

Châu Kha Vũ cố gắng duy trì chút lí trí cuối cùng, ôm người trong lòng loạng choạng trở về phòng ngủ. Người trên giường trực tiếp níu lấy tay áo hắn, lôi đến bên gối. Trên ga giường trơn láng, làn da trắng sữa thấp thoáng sau cổ áo hé mở, gương mặt bởi vì uống chút rượu mà biểu cảm mê man say khướt, hai mắt nhướng khẽ híp lại.

Cái vị thường ngày không khác nào thần tiên giờ lại bị hơi cồn mạnh mẽ ép lộ ra cái đuôi. Cậu hé mắt nhìn hắn, hốc mắt phủ một tầng sương mù, đôi môi ửng hồng hơi sưng lên, ánh nước lấp lánh. Lưu Vũ mỉm cười với hắn, như một lời mời im lặng.

Không phải em muốn khen thưởng sao, con sâu rượu trên giường đã buông bỏ hết tất cả mọi thứ trước mắt em rồi đấy, còn đứng ngây ra đấy không làm gì à?

Cơ thể hai người áp vào nhau, hơi thở gấp gáp và nóng bỏng. Nụ hôn của Châu Kha Vũ đầu tiên rơi xuống trán Lưu Vũ, sau đó đến khóe mắt, rồi tới má cậu. Hắn vừa từ từ vén lớp quần áo dính sát người, vừa hôn rải rác dọc theo chiếc cổ trắng thuần, làm làn da Lưu Vũ hơi run lên.

Lưu Vũ hô hấp loạn nhịp, hé cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra cái lưỡi hồng nhuận, thuần khiết quyến rũ. Mồ hôi như pha lê trượt dọc xương quai xanh vào trong hốc vai, hơi rượu êm dịu thôi thúc dục vọng từ từ lên men.

Nụ hôn tinh tế dày đặc đã rơi đến bụng dưới. Châu Kha Vũ dò dọc theo cơ bụng hôn xuống. eo và bụng Lưu Vũ quá mẫn cảm, dịch thể ẩm ướt trượt dọc theo từng chuyển động. Không hiểu sao luôn cảm thấy có cái gì đó sắp trào khỏi cổ họng cậu. Cậu chịu không nổi nữa, cuống họng thút thít vài tiếng, đầu gối cọ vào eo người bên trên, như là thúc giục.

Kỹ thuật của Châu Kha Vũ mấy năm này đã thành thục hơn rất nhiều. Đôi tay nổi lên một lớp thô ráp vì chơi đàn guitar quanh năm không ngừng xoa nắn eo Lưu Vũ, cứ như hắn đang vuốt ve vào một cây đàn, ngón tay gảy dở một dạ khúc chưa kịp hoàn thành. Tay thì bận xoa nắn, miệng lại ngậm lấy điểm hồng nhạt trước ngực, vừa liếm vừa cắn cho đến khi nó dựng đứng lên, đỏ ửng ánh nước.

Lưu Vũ toàn thân vô lực, nhẹ nhàng đẩy cái đầu đang chôn ở trước ngực cậu, "Em là chó đấy à, sao lại biết cắn người thế này?"

Sau đó Châu Kha Vũ mới rảnh tay, nắm lấy hạ bộ cậu, di chuyển lên xuống. Bàn tay to lớn vừa xoa vừa trêu đùa quy đầu, thứ trong tay hắn dần dần cứng lên. Tay kia ở phía sau lanh lẹ đút một ngón vào, da dầu cậu lập tức tê rần. Hắn đã bôi trơn nhẹ nhàng ở ngoại vi rồi, cảm giác đường hầm dần dần giãn ra mới đưa một ngón tay vào, khuấy động thành trong lên, sau đó ấn vào chỗ sâu mẫn cảm nhất, từ từ đẩy chất dịch dinh dính vào.

Kích thích từ cả trước lẫn sau khiến người dưới thân hắn không chịu nổi, hô hấp dần trở nên gấp gáp. Tiếng rên rỉ ngập ngừng thoát từ trong miệng, người cậu như biến thành một quả đào chín mềm, mềm đến nỗi suýt chảy nước ra. Châu Kha Vũ cố ý nghịch ngợm, chặn lại ngay lúc cậu muốn phát tiết, ghé sát vào lỗ tai Lưu Vũ, "Ca, em có thể không?"

Lưu Vũ bị khoái cảm dưới thân bóp nghẹt, lỗ nhỏ co rút kịch liệt, chất dịch nhầy trong suốt không ngừng chảy ra. Cậu bị ép đến rơi nước mắt, giương đôi mắt phủ nước nhìn đứa nhỏ nhà mình không biết học thói xấu ở đâu ra, "Phí lời cái gì, muốn tiến vào thì cứ tiến, đừng lãng phí thời gian nữa."

Châu Kha Vũ trầm giông vâng một tiếng, sau đó hắn đâm thẳng về phía trước không chút do dự. Nước chảy dọc theo các kẽ hở, bờ mông trắng nõn dính đầy dâm thủy, dục vọng tràn vào trong màn đêm. Lưu Vũ ngửa cổ thở hắt ra tiếng rên rỉ dài, liên tục bắn ra từng chút tinh dịch, bạch quang lóe lên trong tâm trí, trực tiếp đạt đến cực khoái.

---

Khi cậu tỉnh lại lần nữa thì đã yên ổn nằm trên giường, TV đang phát sóng trực tiếp đêm giao thừa bến Thượng Hải. Một đám đông người tụ tập dọc sông Hoàng Phố để chờ đón thiên niên kỷ mới.

Lưu Vũ có chút ngây ngốc siết chặt tay Châu Kha Vũ dưới lớp chăn bông, hỏi mấy giờ rồi. Châu Kha Vũ vòng tay từ eo đến ngực cậu, hôn lên mặt cậu, dịu dàng đáp, "Sắp đến lúc đếm ngược rồi. Vũ ca, chúng ta hãy cùng nhau chào đón năm 2000 nhé."

Pháo hoa ngoài cửa sổ thắp sáng màn đêm rực rỡ y hệt ban ngày. Hai người trẻ tuổi hôn nhau ngọt ngào dưới lớp chăn bông, bên tai là tiếng chuông báo hiệu thiên niên kỷ mới.

"Vũ ca, sang năm mới chúng ta hãy nuôi một con chó đi. Kiếm con nào nhỏ nhỏ, ngoan ngãn nghe lời, giống như con trước đây mà nhà em nuôi ấy."

Lưu Vũ khép hờ hai mắt, mắng hắn lại tự tìm phiền phức. Rõ ràng mặt tỏ vẻ chán ghét, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười, "Không biết là con cún bự nào nửa đêm toàn quấy rầy làm anh ngủ không ngon. Nhà chúng ta không thể có thêm một con thứ hai nữa."

Rồi cậu xoay người rúc đầu vào ngực Châu Kha Vũ, tìm một vị trí thoải mái nhất để dựa vào, cọ cọ mặt, "Nuôi thì cũng được thôi, nhưng em phải tự dọn chuồng cho nó. Nếu dám để bừa bộn, anh sẽ ném cả em lẫn con chó ra ngoài đấy."

Châu Kha Vũ làm bộ ủy khuất, dẩu môi hôn loạn lên mặt cậu, "Vũ ca, anh không nỡ làm vậy với em đâu, đúng không?"

Lưu Vũ buồn ngủ đến không mở nổi mắt ra, giữa những nụ hôn liên tiếp rơi trên mặt, tiếng thì thầm của cậu rải rác trong tiếng pháo nổ vọng lại từ bên ngoài, ghép lại thành câu "Anh yêu em".

---

Châu Kha Vũ bắt tay vào viết lại một bài hát về Chim và Cá khác, hắn muốn để tình yêu của hai cá thể ấy vượt qua khoảng cách biển và trời. Chim không phải là cánh chim phiêu bạt tứ xứ nữa, còn cá sẽ là loài cá thoải mái tự do nhất.

Hắn ôm cây đàn ngồi trong căn phòng, chỉ hát cho mình người yêu của hắn nghe.

--------------------------------------------------------------------------------

END

Tác giả: Lấy cảm hứng từ câu chuyện "Sông Tô Châu"

Đề xuất bài hát "Chim và cá" của cô Tề Dự.

---------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top