Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

最美就是爱你的时间 05


Chương 5: 金宝良缘


Anh ta cứ ôm tôi như thế, hơi thở dồn dập dần bình ổn.

"Anh cứ định ôm ôm ấp ấp cho đến khi áo hong khô hả?" Tôi bật cười, đẩy Hứa Ngụy Châu ra rồi mở cửa nhà.

Trong lúc tôi đang pha trà gừng thì Hứa Ngụy Châu đứng trong phòng tắm tráng qua nước ấm và thay đồ. Thật may là trong nhà có đồ nam giới, tuy tôi xót của trong lòng nhưng lại không nỡ để anh ta mặc đồ ướt, cũng chẳng nỡ ép anh ta mặc đồ của phụ nữ.

Trà gừng nóng ấm tỏa hương thơm nghi ngút, tôi đặt xuống bàn kính ngoài phòng khách, còn cẩn thận gọt thêm mấy loại hoa quả bày ra như đãi khách quý. Phòng tắm hồi lâu mới có tiếng mở cửa. Tôi ngoảnh đầu nhìn. Hứa Ngụy Châu mặc chiếc quần ngủ màu xám ngắn trên mắt cá chân cùng chiếc áo sơ-mi màu hồng nhạt tôi treo đã 'phủi bụi' trong tủ. Tỉ lệ cơ thể hai người có sự chênh lệch, phần vạt áo hơi dài, cầu vai cũng dài hơn khiến Hứa Ngụy Châu thân trên như lọt thỏm trong lớp vải còn thân dưới lại thiếu độ ngắn. Chiếc áo là của tôi mua, chiếc quần là quần ngủ của chồng Jenny mà cô ấy mang đi giặt đồ lại để quên.

Tôi nhìn Hứa Ngụy Châu đi tới ngồi xuống sô-pha, đưa cho anh ta ly trà gừng rồi vào bếp nấu cháo, trong đầu lại miên man suy nghĩ. Anh chàng họ Hứa này gầy thật, chí ít là trông anh ta bé nhỏ hơn và không cao bằng chủ nhân của những chiếc áo sơ-mi này. Mà,....thực ra tôi cũng không chắc người kia mặc áo này vừa hay chật.

"Cô không hỏi tôi vì sao tới đây à?"

"Giật cả mình!" Tôi hét lên, suýt nữa đã làm đổ nổi cháo, vừa tức vừa cười quay ra nhìn anh chàng họ Hứa: "Thế anh muốn tôi phải hỏi gì? Anh đến đây lánh nạn à? Hay anh đến đây để làm scandal thêm rùm beng?"

"Cô không trách tôi chứ?" Hứa Ngụy Châu nói: "Tối đó tôi say rượu nên mới làm bừa."

"Hoàng đế ở xa mà, cho dù dư luận có xôn xao lên chưa chắc tôi đã bị ảnh hưởng. Đều là do người ta suy diễn ra thôi, tôi không bận tâm lắm. Anh vừa dính mưa xong nên uống hết trà gừng đi." Tôi nhìn cốc trà gừng trên tay anh chàng: "Nếu không sẽ ốm mất."

Thế nhưng trà gừng cũng chẳng cứu nổi, thanh niên cao to là thế nói ốm là ốm ngay được, tôi không rõ Hứa Ngụy Châu dầm mưa bao lâu. Anh ta chắc cũng chẳng ngốc đến mức đứng mãi ngoài trời, vậy mà lại ôm. Đến buổi chiều tôi định tống anh ta ra ngoài, yêu cầu đi thuê khách sạn thì người đàn ông ấy lại ốm. Anh ta ngủ luôn trên ghế sô-pha, trước cả lúc tôi nấu xong nồi cháo thịt hầm xương đãi khách lội mưa gió đến thăm.

Hứa Ngụy Châu sốt cao, tôi kiểm tra nhiệt độ thấy thân nhiệt tăng lên 39 độ. Cũng may là anh ta còn tỉnh táo, cơ thể chỉ mệt mỏi nên ngủ li bì. Sau khi ăn xong tô cháo và uống thuốc, người đàn ông ấy lại ngủ tiếp. Điện thoại của anh ta đổ chuống gần chục cuộc, tôi không còn cách nào khác phải nhấc máy, phỏng chừng người đầu dây bên kia rất gấp gáp:

"Châu Châu, cậu đi đâu thế hả? Điện thoại thì tắt máy mãi, giờ gọi lại không chịu nghe."

"Xin chào, tôi là bạn của H...Ngụy Châu, hiện giờ anh ấy đang hơi mệt nên ngủ rồi."

"Cô là bạn của Ngụy Châu? Vậy đợi cậu ta thức dậy phiền cô báo một tiếng, tôi có chuyện cần thảo luận."

"Tôi biết rồi. Chào anh."

"Chào cô."

Đêm đã khuya, lúc này cửa sổ chat ở góc màn hình lại xuất hiện. Tôi đeo tai nghe vào, mở video lên.

"Mẹ, khuya vậy rồi mẹ còn chưa đi ngủ?"

Mẹ nhìn tôi rồi chỉ vào bộ phim mẹ đang xem trên tivi, tôi cười cười.

"Đây là phim về đời con của Anadi phải không? Mẹ vẫn kiên trì với phim Ấn Độ thế cơ à."

Mẹ tôi đáp lại: "Nhiều lúc xem tức anh ách nhưng mà giờ trên tivi cũng chẳng có mấy phim hay, xem giết thời gian trong lúc chờ chúng nó dịch tập phim mới trên mạng thôi." Từ lúc tôi cho mẹ xem Sam Sam đến đây ăn nào, mẹ liền nghiện xem phim trên mạng, xem hết từ bộ này qua bộ khác, từ Thái Lan sang Trung Quốc,qua Singapore rồi lại về Việt Nam.

"Ở bên đấy có tốt không? Bao giờ thì cô định về Việt Nam sống cho tôi nhờ? Chồng con cũng phải lo dần dần đi, cứ theo mãi cái thằng Cờ Dít ấy à."

"Mẹ, anh ấy là Kris, không mẹ có thể gọi tên tiếng Trung mà, Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm đó mẹ."

"Trẻ con." Mẹ tôi cười trước phản ứng của tôi: "Hay về nhà tìm việc đi con, tiền mày làm ra mẹ cũng giữ cho mày thôi chứ chẳng tiêu nhiều làm gì. Về đây đi, hôm trước bác Thiện có quen một cô, con trai cô ấy học Bách Khoa, được cử đi du học Mỹ vừa mới về, trông cũng trắng trẻo, ưa nhìn."

"Mẹ, hiện tại con chưa về được, con mới ra trường không lâu mà, Tết con về thăm mẹ là được mà." Tôi nói khéo, lảng tránh vấn đề mai mối ngay lập tức.

"Thế cô không nhớ tôi à? Mỗi năm về một lần tôi làm sau chịu nổi."

"Mẹ còn có bố mà." Tôi cười vui vẻ.

"Nhưng mẹ chỉ có mỗi mình cô là con gái, cô mà không sớm..." Mẹ đang nói thì ngừng lại. Tôi thấy khuôn mặt mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên thì hơi lạ, nhìn vào màn hình mới thấy rõ có một người đang di chuyển về phía tôi. Hứa Ngụy Châu không biết tỉnh từ khi nào, đang dụi dụi mắt xem tôi làm cái gì, hơn nữa chắc do toát mồ hôi nên anh ta cởi phăng áo.

"Anh ra đây làm cái gì vậy." Tôi vội che camera, nói vội với mẹ: "Mẹ, khi khác con gọi cho mẹ nhé."

"Tôi...tôi không biết cô đang gọi video." Giọng anh ta khàn khàn: "Xin...xin lỗi."

"Anh..." Tôi còn chưa dứt lời thì lại có cuộc gọi đến. Tôi không dám không nghe: "Anh đi mặc áo vào hẳn hoi rồi ra đây."

Hứa Ngụy Châu liếc qua màn hình, anh ta đi về phòng một lúc lâu không biết làm gì còn tôi thì lấp lửng ứng phó với mẫu thân đại nhân. Mẹ không tin lời tôi nói.

"Cái gì mà 'chỉ là bạn'? Bạn gì mà nửa đêm ở trong phòng con gái nhà người ta còn cởi trần đi đi lại lại."

"Anh ấy bị ốm, nên mồ hôi toát ra."

"Gọi nó ra đây."

"Anh ấy nói mẹ cũng không hiểu mà."

"Tôi vẫn nói được chút tiếng anh."

"Hello? Goodbye? Mẹ, anh ấy chị là bạn thân thôi." Tôi lên tiếng thanh minh.

"Hello!" Hứa Ngụy Châu xuất hiện từ lúc nào, gật đầu lễ phép với mẹ tôi sau đó quay sang hỏi tôi bằng tiếng mẹ đẻ: "Đây là ai?"

"My mommy."

Không biết anh ta định làm gì mà lấy điện thoại ra, bấm bấm rồi áp lên tai nghe đi nghe lại mấy lần, mồm còn lẩm bẩm. Trong lúc tôi đang tiếp tục giải thích với mẹ thì Hứa Ngụy Châu vỗ vai: "Để tôi."

"Để anh?"

"Tuy có rào cản về mặt ngôn ngữ nhưng tôi có phần mềm dịch, cứ để tôi nói chuyện với mẹ cô."

"Phần mềm dịch không đúng lắm đâu."

"Cô đi đun lại nồi cháo đi, tôi hơi đói rồi."

Tôi lưỡng lự mãi đành đứng lên, vừa đi được hai bước thì cứng đờ.

"Dì ơi, tôi là bạn trai của bạn ấy." Chất giọng lơ lớ khi nói ngôn ngữ có thanh điệu vang lên, thậm chí còn nhắc lại hai lần, nói thêm lần thứ ba bằng tiếng anh: "I'm her boyfriend."

Oh my god!

Tôi quay ngoắt người lại: "Hứa Ngụy Châu, anh điên à?"

Anh ta nhìn tôi cười tinh ranh: "Tôi nghĩ mẹ cô cũng không tin là bạn bình thường mà lại ở đây đêm khuya, còn cởi trần khoe thân, nên lý do như vậy sẽ ổn thỏa hơn. Hay là cô có bạn trai rồi?"

Tôi không đáp mà nhìn mẹ, bà đang ngạc nhiên nhưng sau đó không nói gì, tôi nào có tâm trạng đi đun nóng nồi cháo. Tôi ngồi kè kè bên cạnh, làm người phiên dịch bất đắc dĩ giữa hai người. Mẹ tôi phàn nàn không vui, bà nói không thích tôi lấy chồng xa, rồi lại bắt tôi dịch lại vài câu trả lời khách khí với Hứa Ngụy Châu rồi ngắt liên lạc. Tôi nhìn Hứa Ngụy Châu: "Mẹ tôi không thích anh, anh thấy rõ đó."

"Cô đi đun lại cháo đi, tôi hơi đói thật mà." Nói xong bản thân anh ta gọi điện cho người quản lí, hoàn toàn chẳng xem lời tôi nói lúc nãy là gì.

Nơi mà tôi thích nhất ở Trùng Khánh có lẽ là đi Thiên Đàm tự*. Nơi đây vốn chẳng nổi tiếng gì, cũng không nhiều người biết đến nhưng cô Phi Luân từng đến đó. Cô ấy nói cảnh sắc nơi đó rất đẹp, người dân bản địa đến tuổi kết hôn cũng hay tới cầu nhân duyên. Sáng sớm lúc ngủ dậy, ngồi ăn sáng Hứa Ngụy Châu có hỏi tôi thích đi đâu. Tôi bèn nói muốn đến nơi đó. Anh ta hỏi vì sao, tôi cười cười bâng quơ:

"Muốn cầu nhân duyên."

Núi non trùng trùng điệp điệp, khi leo tới đỉnh núi đã là giữa trưa.

Thời gian này cũng không phải cuối tuần, càng không phải dịp lễ tết nên Thiên Đàm tự vắng vẻ hiu quạnh vô cùng, nhưng tôi lại thích không khí như vậy. Đứng giữa nơi phật đường linh thiêng, tâm tĩnh lại, mũi vấn vương mùi hương khói, tôi cảm thấy như vậy thì mọi chuyện u sầu, mệt mỏi không còn bám lấy mình nữa. Trước đây Tống Trạch hay đi cùng tôi tới chùa, miếu nhưng mỗi lần anh ấy đều dừng lại bên ngoài cổng vào. Tôi hỏi vì sao thì anh lắc đầu, mỉm cười nhe: "Anh không tin Phật, đối với anh, tin bản thân mình mới quan trọng." Tôi véo mũi anh, hừ lạnh: "Anh đó, trời sẽ phạt anh, sau này sẽ không để em bên anh nữa, xem anh còn dám nói thế không."

"Vớ vẩn!" Tống Trạch đã nhíu mày không vui, bàn tay giữ chặt eo tôi hơn. Còn bây giờ, tôi lại dùng câu hỏi đó để hỏi một người khác. Đứng dưới bóng cây cổ thụ, tôi ngước lên nhìn những dải lụa có viết lời cầu ước được ném vắt ngang qua những tán lá, cười cười:

"Hứa Ngụy Châu, anh có tin Phật không?"

Hứa Ngụy Châu nhìn một vị sư đang đứng trên ghế gỡ các dải lụa xuống mang đi đốt rồi nhìn tôi:

"Không biết."

Tôi ngạc nhiên. Không biết ư?

"Có những lúc tôi thầm cầu nguyện mong chờ một điều nào đó nhưng có những lúc tôi chỉ tin vào sự lựa chọn của mình. Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn nhỉ? Thứ tôi tin duy nhất là duyên phận."

"Duyên phận ư?"

"Đàn ông thường không đa sầu đa cảm như phụ nữ, nên mấy thứ liên quan đến tâm linh thường không tác động nhiều đến đàn ông. Tôi không dám đánh đồng toàn bộ đàn ông trên thế giới này, nhưng với tôi, thứ duy nhất đáng tin là duyên phận, ví dụ như cuộc gặp gỡ của cô vào tôi, Ngữ Diên, cô không thấy lần đầu gặp gỡ của chúng ta đặc biệt à?"

Tôi cong môi cười, đúng là hơi đặc biệt.

"Đi thôi, anh vẫn chưa khỏe hẳn, đợi tôi vào viết một dải lụa cầu nguyện, sau đó chúng ta trở về, anh còn phải giải quyết đống lộn xộn mà anh gây ra chứ."

Tôi viết lên mảnh vải hai dòng chữ, ban đầu định viết tiếng mẹ đẻ nhưng đột nhiên lại có suy nghĩ ngớ ngẩn là phật ở đâu thì hiểu người ở đó, thế nên cuối cùng hạ bút viết chữ hán. Hứa Ngụy Châu bên cạnh cũng viết, nhưng kì lạ là chỉ có một chữ "cô ấy". Tôi liếc nhìn, anh ta cười cười nhìn tôi rồi nhìn mảnh vải trong tay tôi, không nói gì.

( *Thiên Đàm tự là địa danh không có thật. )

Lúc trở về thành phố tôi nhận được điện thoại của Ngữ Cảnh sư huynh. Anh ấy hỏi địa chỉ nhà tôi. Khi tôi và Hứa Ngụy Châu về tới khu chung cư liền bắt gặp một người đang lôi lôi kéo kéo va-li nặng trịch.

"Anh Ngữ Cảnh?" Tôi nghi hoặc lên tiếng.

Người đàn ông ngoảnh lại, nhìn tôi rồi nhìn Hứa Ngụy Châu, sau đó dứt khoát hạ vali xuống, đi tới khoác vai tôi: "Sư muội, bạn trai à?"

"Không phải, bạn thôi." Tôi lắc đầu: "Sao anh không về khách sạn cất đồ rồi tới."

"Anh định ở nhờ nhà em, công ty lần này không cấp tiền ăn ở, chỉ cấp tiền đi lại, tháng lương của anh đã đổ hêt ra mua áo tặng bố mẹ em rồi, em không thể tống anh đi ở khách sạn như vậy được."

Tôi nhăn mặt, cảm thấy ở chung như thế cực kì bất tiện, tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, nhưng khi nghĩ tới tấm thịnh tình trước đó của sư huynh đành gật đầu:

"Vậy..."

"Anh ở cùng tôi đi." Hứa Ngụy Châu lên tiếng giải cứu: "Tôi có ở đây vài ngày, dù sao phòng tôi thuê có hai giường, người bạn đi cùng cũng không ở đây, thừa một giường."

Ngữ Cảnh có vẻ không ngờ Hứa Ngụy Châu lại mở lời, anh cũng chẳng nhận ra đây là người nổi tiếng, không khách khí hỏi: "Anh ở đây mấy ngày?"

"Bốn ngày."

"Vừa khéo, tôi chỉ ở đây hai ngày. Tối mai sẽ bay, vậy làm phiền anh một đêm rồi."

"Không có gì, bạn của Tiểu Diên cũng là bạn của tôi." Hứa Ngụy Châu cười rất tươi, còn huých vai tôi: "Không phải em nói muốn nấu sườn xào chua ngọt cho tôi ăn à? Đi thôi." Nói rồi anh ta còn quay ra cười với Ngữ Cảnh: "Để tôi giúp anh xách va-li nhé?"

Ngữ Cảnh từ chối: "Va-li cũng không nặng, sức của tôi có thể tự đem lên được."

Tôi nhìn hai người đàn ông vừa đi vừa nói phía trước mình, trong lòng thầm nghĩ, sau đó đột nhiên sáng tỏ.

Hứa Ngụy Châu có đặt phòng khách sạn, vậy mà tối qua anh ta lại đến đây. Là ý gì?

Mãi tới lúc nấu cơm tôi mới đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Tôi đột ngột trở về Trùng Khánh, lại có tin tức xấu, chẳng nhẽ anh ta nghĩ tôi giận nên tới để cầu hòa?

Tôi quan trọng thế ư?

Buổi tối ăn cơm xong, Hứa Ngụy Châu có việc gấp phải rời đi trước, trợ lý đến tìm, mang quần áo cho Hứa Ngụy Châu. Anh ta để lại địa chỉ cho Ngữ Cảnh rồi thay quần áo rời đi.

Tôi ở trong bếp rửa sạch bát đũa sau đó đi ra, ngồi trên sô-pha đối diện với Ngữ Cảnh:

"Bộ phận bên này có vấn đề nghiêm trọng hay sao mà một nhân vật quan trọng như anh phải đích thân đi xử lí?" Tôi cầm một miếng táo ăn, lơ đãng hỏi.

"Cũng không quá nghiêm trọng, là anh tình nguyện xin đi. Anh muốn tới gặp em thôi." Ngữ Cảnh nói, ánh mắt anh chứa đựng một ý định mà tôi không muốn nhìn thấy.

"Sư huynh, anh quá coi trọng em rồi." Tôi giả vờ cười: "Nếu để bạn gái tương lai mà nghe thấy câu này, chắc cô ấy đau lòng chết mất. Sẽ ghét em."

"Ngữ Diên..."

Tôi ngắt lời anh.

"Mấy năm qua em vẫn không quên được anh ấy. Đến bây giờ em thấy khá mệt, cũng không muốn dính dáng thêm bất kì ai thân thiết với anh ấy. Một Tống Trạch, một Vưu Kỳ là quá đủ rồi. Sư huynh, em sợ ba người không nhìn mặt nhau nữa." Tôi mím môi. Ngữ Cảnh cũng ngầm hiểu lời từ chối của tôi. Anh trầm ngâm một lát rồi cười như vẻ bản thân đã trút được nỗi niềm:

"Đấu qua đấu lại, không ngờ mấy năm trước người thắng là Tống Trạch, mấy năm sau vẫn là cậu ấy. Vưu Kỳ hẳn cũng biết điều này nên mới tàn nhẫn ra đòn phủ đầu trước. Ngữ Diên, em có hận cậu ấy không?"

"Tống Trạch? Không hận, nhưng cứ day dứt mãi không quên được, không mong anh ấy vui vẻ. Vưu Kỳ? Lúc trước rất giận nhưng giờ thì không."

Ngữ Cảnh lại trầm ngâm, sau đó anh đứng dậy: "Lần này tới đây gặp em hỏi thăm như vậy là được rồi, ngày mai xong việc có lẽ anh sẽ về luôn. Em nhớ phải giữ sức khỏe, có dịp thì tới Bắc Kinh chơi, và nhớ lời mời chào của anh trước đó nhé."

Tôi gật đầu, tiễn Ngữ Cảnh ra về. Tôi biết lúc này mọi lời đều là thừa thãi. Nếu không có ý thì thà dứt khoát chặt đứt ý niệm nảy sinh của người ta còn hơn để kéo dài, càng lâu thì khoảng cách ngượng ngùng giữa cả hai càng khó hàn gắn.

Tuy rằng mãi về sau này anh ấy không còn niềm nở với tôi như trước đây, đi với nhau chúng tôi có nhiều lúc trầm lặng không biết tìm đề tài, nhưng tôi không hối hận vì mọi chuyện tôi đã làm ngày hôm nay.

Scandal cuối cùng đã được dẹp yên, Hứa Ngụy Châu đi từ tối hôm đó đến chiều ngày hôm sau mới xuất hiện gõ cửa nhà tôi. Trông vẻ mặt anh bơ phờ, thiếu ngủ.

"Tôi ngủ một lát, đến bữa ăn thì gọi nhé."

"Sao anh không về khách sạn?" Tôi nhíu mày.

"Ở đó nhiều phóng viên quá, hơn nữa đường về cũng xa hơn nhà cô." Hứa Ngụy Châu nói rồi đi thẳng vào phòng ngủ dành cho khách, đóng sập cửa. Tôi đứng im giữa căn phòng, muốn cười chả được muốn cáu cũng không, đành lảm nhảm mấy lời phê bình rồi đi vào bếp nấu đồ ăn.

Đồ ăn vừa nấu xong thì Jenny gọi tới.

"Bảo bối, mấy hôm nay mưa thật ghét, nghe nói sắp sửa chuyển mùa, cuối tuần rảnh đi sắm sẵn nhé?"

"Ừ"

"Này, hình như mình có em bé rồi."

"Thật ư? Đi khám chưa?"

"Chưa, dù gì cũng chưa được một tháng, chỉ là cảm thấy trong người khác khác."

"Tốt quá, nếu mà có thai thật thì gia đình cậu quá hạnh phúc rồi." Tôi chúc phúc: "Bao giờ mới đến lượt mình lên xe hoa đây."

"Lấy chồng đi."

"Định về nước kiếm chồng, Dù sao mình cũng không nghĩ là sẽ xa mẹ mãi."

"Này, định bỏ mình ở lại ư?" Jenny không vui còn tôi thì cười.

"Gái lớn gả chồng, cậu có chồng rồi còn nghĩ tới mình nữa sao? Cậu không biết mình ở một mình trong căn phòng này cô đơn biết bao, lắm lúc mưa to còn sợ mất điện, sợ ma quỷ." Tôi vừa nói vừa múc nốt nước canh ra bát: "Có khi ở đây thêm một năm rồi sẽ về với mẹ."

Jenny bỗng cười phá lên ở đầu dây bên kia:

"Ngữ Diên bé bỏng, tớ hỏi nè, liệu về đó có lấy được chồng không?"

"Ý gì đây?"

"Lần đầu tiên ấy, không còn."

"Đàn ông Việt Nam giờ đâu có cổ hủ như trước đâu." Tôi phản lời Jenny: "Hơn nữa, tiểu nữ vẫn một thân hoàn bích, sẽ không sợ tướng công ruồng bỏ." Tôi tinh nghịch đáp lời rồi kết thúc cuộc gọi: "Thôi được rồi, đến giờ ăn cơm của mình rồi, không nói với cậu nữa."

Jenny vẫn hét lên: "Ngữ Diên, cậu là gái trinh, gái trinh á, gái...." Tôi cúp luôn máy.

Gái trinh thì có gì lạ.

Tôi tự thấy mình có chút cổ hủ, rất coi trọng chuyện quan hệ tình dục. Nếu tôi không yêu người đó sâu đậm, tôi sẽ không tự nguyện, hoặc giả người tôi yêu đòi hỏi và tôi cảm thấy anh ta không chân thật thì tôi cũng sẽ từ chối. Nghĩ tới đây, trong đầu tôi lại nhớ tới Tống Trạch.

Quãng thời gian tôi theo chân anh lên Thượng Hải, suýt chút nữa thì....

Quay người ra, tôi giật mình suýt làm đổ bát canh nóng trên tay. Hứa Ngụy Châu đã dậy từ bao giờ, trên tay anh ta là một hộp sữa chua uống, một bàn tay đang bịt miệng nhìn tôi, sữa chua từ kẽ ngón tay chảy ra, rơi xuống thảm trải sàn.

Tôi thầm than trong lòng, hai má nóng bừng. Xem biểu hiện, có lẽ anh ta nghe thấy hết rồi. Jenny trước nay không có thói quen nói tiếng mẹ đẻ, cô ấy nói tiếng Trung của cô ấy không tốt, phải luyện mỗi ngày, luyện thường xuyên nên ngoài lúc lên Facebook nói chuyện với bạn bè cũ, thời gian còn lại Jenny đều nói tiếng Trung.

"Lát nữa phiền anh giặt thảm trải sàn." Tôi giả vờ bình tĩnh sắp xếp đũa và bát: "Còn nữa, tới giờ ăn cơm rồi. Thử xem tôi nấu có được không. Món ăn Việt Nam không cầu kì như người nơi đây, luộc rau là luộc thôi, không có chuyện phải lấy nước hầm xương hầm rau đâu."

Hai ngày sau Hứa Ngụy Châu đã bay trở về Bắc Kinh. Tôi theo dõi trên mạng thấy trên weibo của anh ta có đăng một hình ảnh người đàn ông tỉ mỉ bên chiếc bánh kem phủ đầy những miếng dâu tây thái lát. Bên dưới có ghi vài dòng: "Làm cho người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời tôi - mẹ yêu."

Quả là cao tay. Chỉ một thông điệp đơn giản đã ngầm thanh minh hiện tại mình không hẹn hò. Tôi bấm một nút "Like" rồi tắt máy tính rồi tới công ty. Guồng quay của công việc cộng với sự bận rộn mỗi lần tới hạn nộp bản dịch cho phía nhà xuất bản làm tôi không có thời gian thư giãn, nhoáng cái đã sang năm mới. Tôi cũng không gặp lại hay liên lac với Hứa Ngụy Châu, anh ta như bong bóng biến mất khỏi cuộc đời tôi kể từ tối hôm tôi thốt ra câu mình vẫn còn 'hoàn bích' ấy.

Giám đốc của chúng tôi dạo này vẫn bận rộn với việc chuẩn bị chuyển công ty lên Bắc Kinh, thành ra tần suất xuất hiện ở Trùng Khánh rất ít, cứ ba, bốn ngày lại bay tới Bắc Kinh để theo dõi tình hình thi công, bày trí trong công ty. Tôi nghe nói công ty tọa lạc ở Bắc Kinh sẽ là công ty chính thức, nơi đó còn có một bên khác đầu tư vốn, quy mô vươn rộng ra cả việc sản xuất phim ảnh. Nói như vậy có nghĩa là văn phòng của chúng tôi sẽ trở thành một phòng ban trong công ty đó, có lẽ sẽ chia lại các phòng ban thành nhỏ hơn. Dù sao trước nay tôi vẫn đơn thương độc mã làm việc, quan hệ với đồng nghiệp hòa hợp nhưng không gọi là thân thiết nên nếu có phải chia lại, đến nơi khác tôi cũng không buồn lắm. Việc cô đơn này nhiều năm sau khi du học đã thành thói quen của tôi rồi.

Đợt này công ty cho nhân viên nghỉ sớm, một phần cũng vì công ty cũ sắp đóng cửa, mọi người thu dọn hết đồ đạc của mình, bỏ vào thùng giấy chuyển về nhà, lần này tôi cũng dự định sẽ về quê ăn Tết nên sẵn tiện lên mạng đặt vé máy bay. Sau khi thanh toán, điện thoại nhận được tin nhắn phía ngân hàng nhắn tới. Tôi thầm lặng nuốt lệ vào trong, định bụng lát sẽ rút thêm ít tiền đi mua quà cho gia đình, rồi lại phải hẹn chủ nhà thương lượng việc trả lại phòng trước thời hạn. Không biết họ có hoàn trả lại tiền hay không, dù sao tôi xác định là mất trắng rồi!

Mùa đông ở Trung Quốc rất lạnh, sức chịu đựng của tôi lại kém nên cứ đến thời điểm tuyết giăng đầy lối đi là mũi sẽ đỏ ửng, sụt sịt rất khó chịu. Lần này chẳng khác. Bước từ trong nhà chủ ra, khuôn mặt hớn hở vui mừng của tôi lại càng làm cái mũi đỏ hơn. Chủ nhà cũng dễ tính hơn tôi tưởng, đồng ý trả lại tiền cho tôi, còn chúc tôi lên Bắc Kinh sống vui vẻ.

Bỗng có người đi ngược hướng đụng trúng tôi. Tôi loạng choạng vài bước, quay lại nhìn, người đó cũng quay lại nhìn tôi, giọng vội vã: "Ôi xin lỗi, xin lỗi cô, tôi vội quá...."

Tôi nhìn anh ta, tuy trong lòng hơi bực nhưng vẫn cười nhẹ nhàng, tôi không muốn gây gổ hay biến thành một người chanh chua, ít ra là tôi thấy việc mở miệng kiểu đó rất tốn sức: "Không sao!"

Người đó nhìn tôi cảm kích rồi tiếp tục đi băng băng về phía trước. Tôi nhìn theo hướng anh ta đi, thắc mắc không biết vì sao lại vội như thế. Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, tôi lần mò vào túi áo khoác của mình. May quá, túi tiền vẫn còn nguyên. Trên mặt đất cũng có một thứ nằm im lặng. Đó là một chiếc điện thoại Apple kiểu dáng mới nhất màu vàng đồng. Tôi nhặt lên, đoán là của người vừa nãy nhưng anh ta đã đi khuất bóng từ khi nào. Chiếc điện thoại không khóa mật khẩu nên tôi dễ dàng mở ra. Tôi nhìn chằm chằm nó một hồi rồi đút vào túi, tính sẽ liên lạc với người bị mất sau.

Đến tối về nhà tôi vứt chiếc áo khoác lên giường rồi tất bật thu dọn quần áo. Chuyến bay của tôi 5 giờ sáng sẽ cất cánh nên tối nay tôi cần đi ngủ sớm, mà muốn ngủ sớm cũng phải thu dọn xong đồ đạc. Mẹ biết tôi về có lẽ sẽ vui lắm.

Chiếc điện thoại bị người lạ mặt làm rơi đã bị tôi lãng quên, mãi tới lúc nhân viên trên máy bay nhắc nhở tôi tắt điện thoại đi tôi mới ngờ ngợ. Điện thoại của tôi đã tắt từ lúc làm thủ tục ở quầy check-in, làm sao....nhưng khi tôi sờ tay vào túi áo, chạm phải một vật lành lạnh, tôi mới nhớ tới chiếc điện thoại đáng thương kia. Thời gian chẳng còn nhiều, tôi tắt máy rồi thầm xin lỗi trong lòng.

"Không phải tôi cố ý ăn trộm, thật xin lỗi."

Chuyến bay khởi hành không về thẳng Việt Nam mà phải bay qua một chặng nữa, chuyển lên chuyển xuống, tới lúc đặt chân xuống sân bay Nội Bài, mặt tôi đã phờ phạc vì mệt mỏi. Tôi nhìn thấy mẹ từ xa, đứng bên cạnh là bố, anh trai, chị dâu và cháu gái của tôi. Mẹ là người đầu tiên lao tới ôm tôi, vừa ôm vừa vò tung mái tóc:

"Đứa con gái bất hiếu này, cuối cùng cũng chịu về gặp tôi rồi!"

"Mẹ, mẹ đẹp quá."

"Đừng có nịnh."

Tôi cười hì hì, gục đầu vào vai mẹ, ngửi mùi thơm của loại dầu gội Dove mà bao năm nay mẹ vẫn dùng, nhưng hình như nó không phải mùi hương của dầu gội mà là mùi hương của ngôi nhà ấy, mùi hương của gia đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hyena121