Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, thành phố W bước vào mùa thu, thành phố W thuộc về vị trí Giang Nam, cuối thu mát mẻ, sinh viên năm nhất cũng chính thức bước vào giai đoạn học tập.

Khối lượng công việc của Tân Mộc không lớn, dạy một lớp học rất thoải mái, trong lớp ngoại trừ học sinh nghịch ngợm ra những người khác cũng rất ngoan, sẽ không gây chuyện thị phi cho cậu.

Nhưng có người ngược lại rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng lại mang đến một chút bận rộn cho công việc không mấy vất vả của Tân Mộc.

"Cậu lại muốn đổi ký túc xá?" Tân Mộc nhìn Nhậm Dư Hoàn ngậm một cây kẹo mút trong miệng, trên người người này luôn có một khí chất côn đồ, kẹo mút cũng có thể ăn ra kiểu hút thuốc.

"Cao Minh ngáy làm tôi không ngủ được." Nhậm Dư Hoàn tựa vào hành lang, nói, "Gã mập mạp chết tiệt kia..."

"Không nên công kích người khác." Tân Mộc ngăn hắn lại.

Nhậm Dư Hoàn đổi giọng, "Cậu ta ngáy ở ký túc xá bên cạnh, ký túc xá đối diện tất cả đều có thể nghe thấy, ầm ĩ chết đi được, mấy đêm tôi không ngủ ngon, tôi muốn đổi."

"Ký túc xá không dễ đổi đâu, không có vị trí trống, lần trước đổi cho cậu vẫn khuyên Lưu Nhất Vũ thật lâu mới đổi với cậu." Tân Mộc nói, "Cậu muốn đổi nữa, tôi chỉ có thể đổi sang khoa khác cho cậu, tôi còn phải nói chuyện với các cố vấn khác, hơn nữa chẳng thể đảm bảo cho cậu những người khác trong ký túc xá mới có ngáy hay không."

Nhậm Dư Hoàn cắn cắn cây kẹo, "Vậy nếu không anh để tôi ra ngoài thuê nhà, tôi ở một mình sẽ không làm phiền anh, anh bớt lo, tôi cũng bớt mệt."

Tân Mộc híp híp mắt, vậy là tên nhóc này ở đây chờ cậu, còn rất hiểu cách thương lượng.

"Năm nhất không được." Tân Mộc nói, "Trừ khi có thư bảo lãnh của cha mẹ cậu, nếu không tôi cũng đành chịu."

"Tôi đã là người lớn, cần gì cha mẹ bảo lãnh." Nhậm Dư Hoàn cầm cây kẹo mút, nói, "Bộ tôi không thể tự bảo vệ bản thân sao?"

"Quy định của trường."

"Cái gì quy định." Nhậm Dư Hoàn trợn mắt, "Nếu tôi muốn ở bên ngoài, trường học có thể làm gì tôi."

Tân Mộc nhìn hắn, tư liệu cá nhân của Nhậm Dư Hoàn cậu cũng xem qua, thành viên trong gia đình bên kia chỉ có thông tin của ba không có mẹ, hơn nữa lúc trước hắn và Tần Nghiệp mâu thuẫn, cậu suy đoán có lẽ Nhậm Dư Hoàn không có mẹ, hiện tại xem ra, quan hệ giữa hắn và ba cũng không tốt lắm.

Hắn chắc có điều gì đó không vui trong lòng.

"Đi, cùng đi ăn cơm." Tân Mộc vỗ vỗ vai của hắn.

Nhậm Dư Hoàn lấy làm lạ nhìn cậu, đối với đề tài sao lại không hiểu sao lại chuyển biến nhanh như vậy có chút không thích ứng, cậu sột sột cắn nát kẹo mút.

"Cậu chờ tôi xíu, tôi lên lầu gọi người." Tân Mộc xoay người lên lầu, đến văn phòng Giang Hành Chu gọi người xuống.

"Đây là học trò của tôi Nhậm Dư Hoàn." Tân Mộc giới thiệu, "Đây là Giang..."

"Chào giáo sư Giang." Nhậm Dư Hoàn chủ động chào hỏi.

Tân Mộc cười cười, phải rồi, cậu đã quên Giang Hành Chu nổi tiếng trong sinh viên năm nhất.

"Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều nhé." Tân Mộc dán vào bên tai Giang Hành Chu, "Anh có thể ăn cùng nhóc ấy không?"

Giang Hành Chu nhẹ nhàng gật đầu, ăn cơm với ai cũng không sao, dù sao có Tân Mộc ở đây thì sẽ không xấu hổ.

Tân Mộc đưa họ đến căn tin, Nhậm Dư Hoàn nói, "Còn tưởng rằng anh mời tôi ra ngoài ăn một bữa linh đình chứ."

"Nếu cậu ngoan ngoãn." Tân Mộc cầm khay thức ăn đưa cho hắn, "Chờ tôi nhận lương sẽ mời cậu ra ngoài ăn."

"Xùy, chỉ cần chút tiền lương của anh thì thôi khỏi." Nhậm Dư Hoàn cầm khay xếp hàng.

Tân Mộc khay xếp hàng ở khu vực mì phở với Giang Hành Chu, cậu nói, "Giáo sư Giang, nếu như anh là cố vấn, anh sẽ làm gì với một học sinh như Nhậm Dư Hoàn, người không tuân theo quy định của nhà trường mà khăng khăng đòi ra ngoài thuê nhà?"

Giang Hành Chu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề của cậu, nói thật, anh đổi vị trí, nếu anh là cố vấn, anh chưa chắc có thể xử lý tốt vấn đề của học sinh.

Đây là chuyện anh không am hiểu nhất.

"Xin lỗi, tôi không giúp được gì cho cậu." Giang Hành Chu thành thật nói.

Tân Mộc cười cười, cậu vốn đâu muốn Giang Hành Chu giúp cậu, cậu xếp hàng phía sau Giang Hành Chu, vươn đầu, nhỏ giọng nói, "Đừng xin lỗi, tôi chỉ muốn chia sẻ với anh chuyện quanh tôi, cuộc sống của tôi, công việc của tôi, học trò của tôi làm chuyện gì, tôi đều muốn chia sẻ với anh, không phải thật sự muốn anh giúp tôi đưa ra chủ ý."

Giang Hành Chu dừng một chút, người xếp hàng trước anh đã lấy xong, Tân Mộc đẩy anh, vội nói, "Nhanh lên nhanh lên, dì ơi, cho bọn cháu hai phần sủi cảo và rau tề thái¹!"

[1]
"Hai người các anh ăn có một xíu thôi à?" Nhậm Dư Hoàn nhìn khay cơm của bọn họ lại nhìn thức ăn mình chất thành núi nhỏ, hơi ngượng, "Ăn no chứ?"

"Sao không." Tân Mộc nói, "Cậu còn trẻ, ăn nhiều một chút cũng chẳng có vấn đề gì cả."

"Anh lớn hơn tôi có bốn tuổi thôi." Nhậm Dư Hoàn nhét một miếng thịt kho tàu, miệng nhòm nhào, "Giáo sư Giang cũng ăn ít thế à?"

"Ừm." Giang Hành Chu vẫn như trước dùng một chữ trả lời.

Thật ra không phải Giang Hành Chu ăn ít, mà là Giang Hành Chu còn đang trong giai đoạn khôi phục thân thể, bác sĩ nói trong vòng một tháng phải ăn lành mạnh.

"Cậu lo ăn của cậu đi, nhiều chuyện thế làm gì." Tân Mộc nói.

"Anh cũng quản tôi còn ít sao?" Nhậm Dư Hoàn không phục, "Mắc mớ gì tôi không thể thuê nhà ở bên ngoài."

"Không phải không thể, mà năm nhất không thể, trừ khi có phụ huynh..."

"Thư bảo lãnh." Nhậm Dư Hoàn nói, "Tôi không hiểu, thư bảo lãnh khỉ ấy, nếu tôi ở bên ngoài làm cái gì, thư bảo lãnh này có thể quản thúc tôi sao, trường học đây là không dám chịu trách nhiệm..."

"Nhậm Dư Hoàn." Tân Mộc buông đũa xuống, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn hắn.

Nhậm Dư Hoàn hừ một tiếng, tức giận dùng đũa chọc cơm, "Phiền chết được, đệch!"

"Muốn ăn phải ăn cho đàng hoàng, đừng chà đạp đồ ăn." Tân Mộc đưa tay đánh vào mu bàn tay hắn một cái.

"Chát" một tiếng, nghe có vẻ sức lực không nhỏ, tư thế Giang Hành Chu cúi đầu ăn cơm lại ngơ ngẩn cả người.

- "Con đừng giở trò với dì, con dám chà đạp đồ ăn dì sẽ bỏ đói con hai bữa."

- "Ăn hay không ăn?"

- "Ăn thì ăn cho đàng hoàng, ở chỗ dì, có kén ăn cũng vô dụng, có cái gì thì ăn cái đó."

Những lời nghiêm khắc của dì út chợt xuất hiện trong đầu anh, thật ra hai người không có liên hệ trực tiếp, nhưng vẫn khiến anh nghĩ đến.

Trên người Tân Mộc thỉnh thoảng sẽ có một loại hành động đặc biệt chững chạc.

Ăn cơm chiều xong Giang Hành Chu trở lại văn phòng chuẩn bị bài học, điện thoại di động trên bàn thỉnh thoảng sáng lên, tin nhắn Wechat không ngừng truyền đến, người có thể thường xuyên nhắn tin cho anh như vậy chỉ có Tân Mộc.

Anh sẽ không lập tức xem ngay, anh không thích lúc bận rộn mà nói chuyện phiếm, bình thường Tân Mộc gửi cho anh cũng chẳng có nội dung gì.

Chờ anh bận rộn xong rồi mới xem.

Bận rộn xong hơn chín giờ, anh tắt máy tính, cầm điện thoại di động rời khỏi văn phòng, vừa đi một chút mở Wechat, chỉ riêng tin tức của Tân Mộc đã có mấy chục tin.

- Nhậm Dư Hoàn tên này không chịu ở ký túc xá, nhất định phải đến chỗ tôi ngủ dưới đất.

- Cho anh xem chỗ nằm cậu ấy nằm nè.

- Hình ảnh.

- Hình ảnh.

-Tôi tâm sự với cậu ấy, tên nhóc ấy chắc có quan hệ không tốt với người nhà.

- Tôi đã kể cho cậu nhóc một vài câu chuyện nhỏ về tình cảm gia đình, mà hiệu quả dường như cũng ổn.

- Ha ha ha.

- Sao tôi cứ cảm thấy mình lại vừa làm cố vấn vừa làm mẹ vậy kìa.

- Ôi làm lòng tôi phiền muộn quá.

- Anh vẫn còn bận hả?

- Anh làm xong rồi về mua cho tôi một cây kem được không, muốn ăn quá.

- Vị nào cũng được.

- Mua hai cây đi, tôi cũng không thể ăn một mình trước mặt học sinh.

Nói linh ta linh tinh, cái gì cũng có, Giang Hành Chu mỗi tin đều đọc, tay đặt lên bàn phím không biết nhấn gì, thậm chí còn không biết phải trả lời tin nhắn nào của Tân Mộc.

Cuối cùng phải gửi cho cậu hai từ: Rất bận.

Vừa mới gửi đi đã nhận được hồi âm.

- Ok ok, chờ kem của anh~~

Giang Hành Chu không nhắn nữa, rời khỏi lịch sử trò chuyện với Tân Mộc, nhìn những thứ chưa đọc khác, phần lớn đều liên quan đến công việc, anh cũng lần lượt trả lời.

Ngón tay lướt xuống, dừng lại.

Có mấy tin nhắn Tiểu Dư gửi cho anh, là hơn hai giờ trước.

- Giáo sư Giang, anh có thể gọi cho tôi không?

- Gần đây tâm tình anh Nhạc giống như đạp phải thuốc nổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự không làm được nữa.

- Thật ra anh Nhạc rất nhớ anh, anh gọi điện thoại tới đây đi mà, làm ơn làm ơn.

Giang Hành Chu không gọi điện thoại tới, Nghê Nhạc thế nào cũng không liên quan gì đến anh, chỉ là...

Câu nói 'Nghê Nhạc nhớ anh' khiến lòng anh loạn lên.

Nếu như trước khi ly hôn, nghe được những lời này anh có thể không suy nghĩ, có lẽ vì những lời này hơn nửa đêm cho dù ngày hôm sau phải đi làm, anh cũng sẽ bay qua, bay đến bên cạnh Nghê Nhạc, giúp gã giải tỏa phiền muộn.

Hiện giờ những lời này chỉ có thể mang đến cho anh một ít loạn trong lòng.

Nghê Nhạc sẽ thật sự nhớ anh chăng?

Thật hay giả thì có gì quan trọng đâu, quan trọng là chính anh, anh muốn tương lai có một ngày, lại nghe được tất cả tin tức về Nghê Nhạc, nội tâm có thể gặp được sóng mà không sợ hãi.

Giang Hành Chu xóa bỏ Wechat của Tiểu Dư.

Làm tốt lắm, đây là một bước mà anh nhìn về phía trước và thực hiện.

Giang Hành Chu cầm hai cây kem đi con đường dẫn vào ký túc xá giáo viên, nhìn thấy người chờ dưới ánh đèn đường.

Tân Mộc mặc một chiếc áo khoác denim, đứng dưới ánh đèn đường ngóng trông.

Khi nhìn thấy anh, Tân Mộc chạy về phía anh, "Còn tưởng rằng anh lạc luôn ở trong trường... anh mua kem thật hả?"

Tân Mộc cầm lấy cây kem trên tay anh, hì hì cười, "Cảm ơn anh nhé."

Cậu xé vỏ cây kem, là sữa và chocolate, "Làm sao anh biết cái này ngon?"

Giang Hành Chu không biết, anh lấy đại, bởi vì loại này ở trên cùng tủ đông.

Hai người đi về, Tân Mộc nói, "Anh là vòng qua cửa hàng tiện lợi phía tây hả?"

"Ừm." Giang Hành Chu trả lời qua loa, anh không muốn giải thích quá nhiều mình bởi vì giảm bớt tâm tình mà chậm trễ.

Tân Mộc nhìn anh, không nói thêm gì.

Trở lại ký túc xá Tân Mộc đá Nhậm Dư Hoàn nằm sấp trên mặt đất chơi game, "Cho cậu này."

Nhậm Dư Hoàn nâng mí mắt lên, "Đặt đó đi."

"Không ăn thì tôi ăn." Tân Mộc xé mở bao bì, tự mình cắn một cái.

"Tôi đâu nói tôi không ăn!" Nhậm Dư Hoàn chống cánh tay nhìn cậu, "Không thấy tôi đang chơi game sao, không rảnh ăn."

"Chờ cậu chơi xong thì nó đã sớm tan thành nước rồi." Tân Mộc đưa cây kem đã cắn một miếng cho hắn, "Muốn không?"

Nhậm Dư Hoàn nhìn kem rồi lại nhìn cậu, "Tôi thật sự chưa từng thấy giáo viên nào như anh, giành đồ ăn với học sinh."

"Ha ha." Tân Mộc cười ăn một mình, "Cậu chơi của cậu đi."

Cậu đẩy cửa ban công ra, dựa vào ban công bên cạnh nhìn đối diện, Tân Mộc có thể cảm giác được tâm tình Giang Hành Chu không tốt.

Phía tây không có cửa hàng tiện lợi, sơ hở như vậy Giang Hành Chu lại không nghe ra, rõ ràng là trong lòng có việc.

Cậu từ từ ăn kem xong, sờ sờ bụng, liên tiếp ăn hai cây, dạ dày lành lạnh.

Tân Mộc lấy điện thoại di động ra, gửi Wechat cho Giang Hành Chu.

- Ngày Quốc Khánh chúng ta có thể ra ngoài chơi không?

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bl#dammy