Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39

Tôn Vi mở cửa, cười, "Ái chà, đây là Tân Mộc đó hả?"

Tân Mộc đi theo sau Giang Hành Chu, gật đầu, "Con chào dì út, con là Tân Mộc ạ."

"Nào nào nào, vào đi." Tôn Vi vỗ vỗ vai Giang Hành Chu, đẩy anh một chút, nhìn Tân Mộc, "Ôi trời, mua nhiều đồ vậy con?"

"Không nhiều đâu ạ." Tân Mộc đưa thực phẩm dinh dưỡng "Dì út đừng chê nhé."

Tôn Vi đánh vào lưng Giang Hành Chu, "Sao con lại để người ta mua nhiều đồ như thế hả?"

Giang Hành Chu không nói gì, khom lưng lấy ra một đôi dép lê đặt trên đất.

"Không chê." Tôn Vi nhận đồ, "Nghe Tiểu Chu nói con vừa tốt nghiệp mới đi làm, đừng tiêu tiền hoang phí, có thể đến ăn cơm là dì út vui rồi."

Tân Mộc thay giày, dì út Giang Hành Chu là một người rất nhiệt tình, kéo Tân Mộc ngồi lên bàn ăn, giới thiệu với cậu về dượng và em họ của Giang Hành Chu, còn có em rể.

"Anh Tân Mộc." Em họ Tề San cầm nước trái cây lên, "Em cảm ơn anh hôm đó đã cứu mẹ em, hiện giờ em đang mang thai, không thể uống rượu, lấy nước ngọt thay rượu kính anh một ly."

Tân Mộc lập tức bưng ly rượu lên, "Quá khách sáo rồi, ngày đó anh trùng hợp ở đấy thôi."

"Mặc kệ có phải trùng hợp hay không, anh cứu mẹ em là sự thật." Tề San chạm vào ly rượu của cậu, "Cảm ơn anh."

Tân Mộc uống một ngụm rượu, cười cười: "Mọi người thật sự quá khách sáo rồi, lần trước dì út chiên cá chiên cho con con đã nhận được, rất ngon ạ."

"Thích thì tốt." Tôn Vi vỗ đùi, "Vậy dì chiên thêm một chút, đợi lát nữa mang về nhé."

"Không được không được..."

"Sao mà không được, dì cố ý chiên cho hai đứa." Tôn Vi nói, "Nhất định phải đem về, nếu muốn ăn thì nói với Tiểu Chu, dì sẽ chiên rồi bảo nó đưa cho con."

Tân Mộc không từ chối nữa, cậu vẫn thích những gì liên quan đến Giang Hành Chu, cho dù làm như vậy rất không biết xấu hổ.

Cơm nước xong lại tán gẫu một hồi, Tân Mộc nhìn một đống bát dơ trên bàn cực kì muốn động tay rửa giúp, nhịn thì không nhịn được, cậu xắn tay áo hoodie lên, nói, "Dì út, con giúp dì rửa chén nhé."

"Ấy ấy ấy." Dì út hoảng hốt, vội vàng đứng lên, "Sao có thể để con rửa, dì và San San rửa là được rồi."

Sợ Tân Mộc muốn rửa, Tôn Vi thúc giục Giang Hành Chu, "Thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Chu, đưa Tiểu Mộc về đi, San San, đem cá chiên mẹ chuẩn bị sẵn trong bếp lên đây."

Tề San cầm cái hộp, Tôn Vi nhét cái hộp vào lòng Tân Mộc, "Muốn ăn thì nói với Tiểu Chu, dì út sẽ làm cho con."

Tôn Vi đẩy hai người rời đi, "Tiểu Chu lái xe cẩn thận nhé, trên đường chú ý an toàn."

Bà mỉm cười đóng cửa lại, "Đứa trẻ đó rất lịch sự."

Bà và Tề San dọn bàn, bưng bát dơ vào bếp, Tề San dùng chân đẩy lên cửa nhà bếp, nói, "Mẹ, mẹ chú ý chưa?"

"Chú ý gì?" Tôn Vi hỏi.

"Anh, nhẫn cưới của ảnh." Tề San quơ quơ tay trái, "Không còn nữa."

"Thiệt hả?" Tôn Vi nhớ lại lúc ăn cơm, sự chú ý của bà tập trung vào Tân Mộc, "Không còn thì không còn, dù sao nó và Nhạc Nhạc cũng ly hôn rồi."

"Không phải." Tề San lắc đầu, "Lần trước ảnh về nhà ăn cơm còn đeo, lúc đó cũng ly hôn, khi ấy sao không tháo ra đi."

Tôn Vi nghe không hiểu, "Vậy thì sao chứ?"

Tề San lấy xà phòng tẩy rửa, nói, "Mẹ, mẹ xem anh nhiều năm như vậy có đến gần ai trừ Nghê Nhạc đâu, bên cạnh ngay cả bạn bè cũng không có, Tân Mộc vừa nhìn đã biết là có quan hệ tốt với anh... Tình cảm của anh đối với Nghê Nhạc chúng ta đều nhìn thấy, lúc trước biết anh ly hôn, con thật sự sợ anh không vượt qua được, hiện giờ thấy, hình như ổn rồi."

Tôn Vi như suy tư gì đó gật gật đầu, "Con nói như vậy, hình như đúng nha, lần trước còn chủ động nói với mẹ chuyện Tân Mộc, rất tốt, nên kết giao bạn bè nhiều hơn."

"Cho nên nhá." Tề San cầm bát cọ rửa, cười, "Hiện giờ anh được như vậy, công lao Tân Mộc nhất định không thể thiếu."

"Ờ há." Tôn Vi cười cười, nghĩ đến gì đó nhìn Tề San, "Con nói xem, hai đứa nó có thể..."

Tề San nhún nhún vai, "Cái này khó nói lắm, dù sao con cảm thấy Tân Mộc tốt hơn Nghê Nhạc."

"Tại sao."

"Bởi vì..." Tề San buông bát xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bởi vì, anh trai ở trước mặt anh ấy đều nói thật, anh thoải mái gọi dì út, trong lòng thản nhiên lại thoải mái, đây là trước mặt Nghê Nhạc không có."

"Dì út của anh tốt quá." Tân Mộc ôm cái hộp cùng Giang Hành Chu xuống lầu, "Tay nghề cũng tốt, nấu ăn cũng ngon nữa."

"Cậu thích thì tốt." Giang Hành Chu nói.

"Thích chứ!" Tân Mộc nói, "Tôi nói anh nghe, tôi chưa bao giờ ăn một bữa ăn do trưởng bối nấu cả."

Giang Hành Chu dừng bước, đứng dưới bậc thềm quay đầu nhìn cậu.

Tân Mộc cười chọt chọt vai anh, "Đi tiếp thôi."

Giang Hành Chu tiếp tục đi xuống, Tân Mộc đi theo phía sau anh, nói, "Trước khi ba tôi qua đời là ba tôi nấu cơm cho tôi, mẹ tôi chưa bao giờ lo cho tôi, còn nhớ người tôi từng nói với anh là thầy bói cho tôi chứ? Khi tôi còn nhỏ, chú ấy sống ở tầng dưới nhà tôi, tôi thường đến nhà chú ấy để ăn cơm."

Nghĩ đến những thứ đó Tân Mộc bật cười, "Chú ấy làm cơm quá khó ăn, nhưng không ăn thì tôi chẳng còn gì khác mà ăn, tôi cố ăn hết, chú ấy cảm thấy mình nấu nướng rất ngon, thường xuyên lấy tôi làm thí nghiệm, để đáp lại, tôi sẽ rửa chén, quét rác, cho nên vừa thấy chén bát đầy bàn tôi liền khó chịu."

Giang Hành Chu lẳng lặng nghe, Tân Mộc có một chỗ rất thần kỳ, cho dù những chuyện không tốt đẹp khi còn bé kia, cậu cũng có thể cười dùng hình thức đùa giỡn mà kể.

Trong lòng anh khâm phục, nhưng xen lẫn trong đó cũng có chút đau lòng.

"Nếu cậu đồng ý, sau này có thể thường xuyên đến." Giang Hành Chu đi xuống lầu một, mở cửa căn hộ, sửng sốt.

"Thật hả?" Tân Mộc nhảy xuống bậc thang cuối cùng, "Vậy tôi cũng không khách..."

Nụ cười ngưng đọng trên mặt, Nghê Nhạc ngồi ngoài cửa căn hộ toàn thân màu đen, hiển nhiên là gã chờ đã lâu, lúc đứng lên chân tê dại lảo đảo một chút.

Nghê Nhạc đi tới, nhìn Giang Hành Chu, "Vì sao anh lại dẫn cậu ta về ăn cơm, hai người có quan hệ gì?"

Giang Hành Chu cũng không định nói, quan hệ gì anh đã nói rồi, không muốn lặp lại, anh nghiêng người đi qua Nghê Nhạc.

Nghê Nhạc không buông tha, chạy đến trước mặt anh dang tay ngăn cản anh, "Anh nói chuyện đi chứ, rốt cuộc hai người có quan hệ gì, anh chưa bao giờ dẫn người ngoài tới."

"Chúng tôi là đồng nghiệp!" Tân Mộc nhìn không nổi, cậu không thích Nghê Nhạc bức bách Giang Hành Chu như vậy, cậu đến gần Nghê Nhạc, "Chúng tôi vẫn là bạn bè, tôi thích anh ấy, tôi đang theo đuổi anh ấy đấy."

Nghê Nhạc nhìn Tân Mộc, trên mặt toát ra vẻ tôi biết, "Cậu theo đuổi anh ấy? Theo đuổi từ khi nào? Cậu có biết anh ấy vừa ly hôn không? Hay cậu đã theo đuổi anh ấy trước khi anh ấy ly hôn?"

"Tôi biết, anh yên tâm, lúc tôi theo đuổi anh ấy anh ấy đã ly hôn rồi, là độc thân." Tân Mộc nói, "Anh ấy độc thân, anh ấy có thể được bất kì ai theo đuổi, tôi cũng độc thân, tôi có thể theo đuổi bất cứ ai, tôi nghĩ rằng những điều này không liên quan gì đến anh."

"Không liên quan?" Nghê Nhạc cười lạnh, "Cậu cảm thấy cậu có thể theo đuổi được anh ấy à? Cậu có biết tình cảm của chúng tôi bao nhiêu năm không? Chúng ta quen nhau từ khi còn là mười mấy tuổi, hơn hai mươi tuổi ở bên nhau, kết hôn..."

Giang Hành Chu kéo cổ tay Tân Mộc đi thẳng, không muốn nghe Nghê Nhạc nói những chuyện này.

"Giang Hành Chu!" Nghê Nhạc hô to một tiếng, "Có phải vì cậu ta mới không đồng ý hòa giải với em không?"

Giang Hành Chu bước nhanh, tay nắm cổ tay Tân Mộc càng ngày càng chặt, Tân Mộc cũng không dám nói chuyện, đi theo bước chân của anh.

Hòa giải, hóa ra Nghê Nhạc là muốn hòa giải.

Xe đậu bên ngoài tiểu khu, hai người ngồi vào xe, Giang Hành Chu nói, "Xin lỗi."

"Hả?" Tân Mộc lắc đầu, "Không sao."

Giang Hành Chu hẳn là lo lắng Nghê Nhạc đuổi theo, anh khởi động xe, Tân Mộc nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Nghê Nhạc đuổi theo ra tiểu khu.

Dọc đường đi Giang Hành Chu đều rất im lặng, ngay cả Tân Mộc cũng không nói mấy câu, cậu bồn chồn trong lòng, cũng không xác định Giang Hành Chu nghĩ thế nào, cậu thậm chí ngay cả hỏi cũng không dám hỏi.

Vẫn ôm chặt cái hộp trong ngực, mùi cá chiên trong hộp thẳng chui vào lỗ mũi Tân Mộc.

Cậu mở cái hộp, cầm lấy cá chiên nhét vào miệng, cá rất giòn, rộp rộp trong miệng, mang đến chút âm thanh trong khoảng yên ả.

Chờ đèn đỏ, Giang Hành Chu nhìn thoáng qua, Tân Mộc cúi đầu chuyên chú ăn, má tròn xoe, thật đáng yêu.

Hôm nay Tân Mộc khác thường, nói rất ít, sau khi lên xe cũng không nói gì, cái này không giống cậu, chắc là do Nghê Nhạc xuất hiện khiến Tân Mộc trở nên khác thường.

Giang Hành Chu rất không quen với Tân Mộc như này.

Khi đèn xanh bật sáng, Giang Hành Chu đạp chân ga, tự hỏi làm thế nào mới có thể làm cho tâm trạng Tân Mộc tốt hơn đây, có điều anh quả thực không giỏi dỗ dành người khác.

"Thứ sáu tôi có một cuộc diễn thuyết tại Đại học thành phố U." Giang Hành Chu nói.

Tân Mộc nhai cá trong miệng, gật gật đầu, "Ừ, biết."

"Bên kia có một tòa nhà cao nhất Giang Nam, cậu đã từng đến chưa?"

"Chưa, chưa đến thành phố U bao giờ."

Giang Hành Chu nói, "Đi cùng không?"

Tân Mộc xoay đầu, trong miệng ngậm miếng cá, vẻ mặt cậu hoang mang.

"Vừa hay là thứ bảy." Giang Hành Chu nhìn nhìn "Đi không?"

"Đi chứ!" Tân Mộc nhai cá trong miệng, u ám trên mặt tan biến, "Tôi sẽ mua vé!"

Cậu nhanh chóng di chuyển, đóng hộp đồ ăn, lấy điện thoại ra đặt vé.

Cả người giống như là đánh máu gà, Giang Hành Chu trong lòng lặng lẽ thở ra một hơi, cái này đúng rồi, Tân Mộc như vậy, mới là bình thường.

"Bài diễn thuyết của tôi kết thúc vào khoảng 5 giờ đến 6 giờ chiều." Giang Hành Chu nói, "Thứ sáu sau giờ làm việc cậu đến đó đi."

"Á." Tân Mộc nhìn anh, "Không cùng đi đến đó sao?"

"Có làm chậm trễ công việc của cậu không?"

"Không đâu, gần đây họ rất ngoan, không gây rắc rối cho tôi nữa." Tân Mộc nói, "Tôi muốn đi cùng anh."

Giang Hành Chu gật đầu, "Được, vậy cậu mua vé khoảng mười giờ sáng đi."

"À mà, anh có mua vé luôn không, tôi mua cho anh nhé, để chúng ta có thể ngồi cạnh nhau."

"Đủ tiền không, tôi chuyển cho cậu."

"Đủ!" Tân Mộc cười, mỗi lần Giang Hành Chu nhắc tới chuyển tiền, trong lòng cậu vừa ngứa ngáy lại ngọt ngào.

Chuyện cùng đi thành phố U làm cho Tân Mộc tràn ngập chờ mong, đâu rảnh lo Nghê Nhạc gã muốn làm gì, trước tiên cậu và Giang Hành Chu chơi hai ngày rồi nói sau.

Hơn nữa, chủ yếu nhất, lần này là Giang Hành Chu chủ động đề nghị! Chủ động!

Chỉ cần chủ động này là có thể làm cho tâm trạng Tân Mộc bay lên.

Thấp thỏm liên tiếp vài ngày, vất vả lắm mới ngóng trông tới thứ sáu, cậu thu xếp hành lý xong, đi hai ba ngày cậu không mang theo quá nhiều đồ đạc, một cái balo là ok.

Tân Mộc đeo balo đi gặp Giang Hành Chu, một đường chạy về phía cổng trường, Giang Hành Chu đã hẹn gặp nhau ở cổng trường.

Bên cạnh còn có một đám nữ sinh chạy ra cổng trường.

"Thật hả, thật hả?"

"Cái này cũng quá kích thích rồi! Nhanh lên nhanh lên!"

Tân Mộc nhìn bốn phía, phát hiện không ít người đều chạy tới cổng trường, trực giác Tân Mộc bảo không phải việc tốt, chẳng lẽ Giang Hành Chu đã xảy ra chuyện gì?

Cậu dùng tốc độ chạy nước rút hơn trăm mét, còn chưa tới cổng trường đã nhìn thấy cổng trường bị vây kín nước chảy không suôn, rất nhiều người trong tay cầm điện thoại đang quay gì đó, vẻ mặt hóng hớt.

Cảnh này không thua gì gặp các minh tinh...

Minh tinh?

Tân Mộc thông suốt, còn có minh tinh nào đây, đương nhiên là Nghê Nhạc!

"Nhường một chút!" Tân Mộc lách qua đám người, "Nhường một chút, tôi muốn ra ngoài, phiền nhường đường cho."

Tân Mộc khó khăn chen từ trong đám người ra, cho dù chuẩn bị tâm lý xong, cũng vẫn bị Nghê Nhạc cao giọng mà làm hờ hững.

Nghê Nhạc thay đổi giọng hát khiêm tốn trước đó, gã không đội mũ, hay đeo khẩu trang, cũng không mặc đồ đen, rõ ràng gã trang điểm, mặc áo khoác màu lam, ăn vận xinh đẹp chói mắt, đứng trước mặt Giang Hành Chu nhìn anh, ra dáng tuyên thệ chủ quyền.

"Đây là tới truy phu đúng không?"

"Chắc chắn là vậy rồi, xem ra trong diễn đàn nói đều là sự thật, giáo sư Giang và Nghê Nhạc là bạn thời đại học, đoán chừng họ đã sớm ở bên nhau."

"Đều đẹp trai như nhau, thì ra giáo sư Giang thích kiểu này."

Bên tai là tiếng thảo luận của mọi người, Tân Mộc bỗng nhiên mất đi dũng khí bước lên, hai người bọn họ trông như trời sinh một cặp cực kỳ xứng đôi.

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bl#dammy