Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"

  "CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"

  Xung quanh Tân Mộc vang lên những tiếng ồn ào, nhưng lúc này tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy chỉ là Giang Hành Chu đang dịu dàng nhìn mình trước mặt.

  Giang Hành Chu một tay ôm eo cậu, khóe miệng mỉm cười nhìn vào mắt Tân Mộc.

  Tân Mộc nhìn thấy chính mình trong mắt anh.

  Tim cậu đập loạn xạ, miệng khô khốc, sợ mình vừa bị ảo giác nên cẩn thận hỏi: "Anh vừa nói gì?"

  Giang Hành Chu siết chặt tay, để Tân Mộc bám chặt vào mình, nói từng chữ một: "Anh, thích, em."

  Nghe rõ ràng, đây thật sự là từng chữ đều nghe được.

  Cổ họng Tân Mộc nghẹn lại, gật đầu với Giang Hành Chu, liên tục gật đầu, nhưng lại không nói được.

  "Sao thế?"

  Tân Mộc nuốt nước miếng, vòng tay qua cổ Giang Hành Chu, nói: "em cũng vậy, em cũng thích anh."

  "Ừ," Giang Hành Chu dịu dàng mỉm cười, "anh biết."

  Anh chưa bao giờ nghi ngờ việc Tân Mộc thích anh.

  "Anh không biết!" Tân Mục phản bác, cảm thấy cực kỳ cuồng nhiệt: "em rất thích anh!"

  Giọng nói của cậu không hề trầm, vừa nói vừa nhảy cẫng lên, mọi người xung quanh đều nhìn sang, Tâm Mộc lặp đi lặp lại không ngừng: "em rất thích anh!"

  "Đúng vậy," Giang Hành Chu đặt tay lên eo anh, cảm xúc của Tâm Mộc luôn có thể lây nhiễm vào anh, anh ôm lấy Tâm Mộc: "anh cũng vậy."

  Tân Mộc hoàn toàn không khống chế được vui sướng, theo đuổi được người mình thích thật là hạnh phúc, quay đầu nhìn mọi người nói: "anh ấy nói anh ấy thích tôi! Tôi theo đuổi thành công rồi! Anh ấy thích tôi!"

  "Chúc mừng!"

  Có người nói gì đó, sau đó là tiếng vỗ tay của mọi người, sau đó có người tham gia vào cuộc vui: "Hôn một cái đi!"

  Tâm Mộc đang hưng phấn biến thành ngượng ngùng, cậu nhớ tới Đàm Tuệ và Kỷ Sướng tỏ tình trong ngày Quốc khánh, cậu xem náo nhiệt không có cảm giác gì, trải qua tình cảnh đó, cậu vẫn không khỏi ngượng ngùng.

  Đầu cậu vùi vào trong ngực Giang Hành Chu, Giang Hành Chu mỉm cười hôn lên đầu cậu.

  Có thể coi là làm hài lòng đám đông người tham gia cuộc vui.

  Sau khi đám đông tản đi, tâm trạng hưng phấn của Tân Mộc vẫn không hề giảm đi một chút, sau khi trở lại trường học, vẫn hăng như uống máu gà.

  Mới qua năm mới mà trường vẫn sôi động, dù đã hơn hai giờ sáng vẫn có học sinh đi lại trong khuôn viên trường.

  Khoảng cách giữa Tân Mộc và Giang Hành Chu từ bãi đỗ xe về ký túc xá trước đây rất dài, hôm nay Tân Mộc phát hiện nhanh như vậy, thậm chí còn chưa nắm tay nhau dọc đường.

  Vừa bước vào thang máy, Tân Mộc lập tức nắm lấy tay Giang Hành Chu, thuận tiện tựa vào vai anh.

  "Buồn ngủ?" Giang Hành Chu hỏi.

  "Không." Tân Mộc nói, cậu không những không buồn ngủ mà còn rất tỉnh táo.

  Hai người đi ra thang máy, dừng lại trước cửa ký túc xá Tân Mộc, Tân Mộc lấy chìa khóa mở cửa, hắn nhìn thấy Giang Hành Chu cũng lấy chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa.

  Nếu bình thường thì cậu ấy sẽ nói thẳng là muốn ngủ cùng phòng với Giang Hành Chu, dù sao họ cũng thường xuyên ngủ cùng nhau, trong thời gian tay bị thương, mỗi ngày họ đều ở cùng một phòng.

  Nhưng tình huống bây giờ đã khác, Tân Mộc xấu hổ nhắc tới.

  Ngủ cùng nhau dường như có một ý nghĩa khác.

Giang Hành Chu mở cửa, cũng có chút do dự đi vào, hai người nhìn nhau.

  "Vậy," Tân Mộc nói, "chúc ngủ ngon nhé?"

  "Được..." Giang Hành Chu do dự một chút, "Ngủ ngon."

  Chúc ngủ ngon sau khi không có người đi vào, đứng ở cửa nhìn nhau, Tân Mộc đi tới, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, xoay người đi vào ký túc xá, đóng cửa lại.

  Dựa vào cửa với vẻ mặt như thiếu nữ.

  cậu lấy điện thoại ra và gửi cho anh một tin nhắn WeChat.

  - Vừa rồi em quên nói với anh, sẽ bù đắp ngay.

  -CHÚC MỪNG NĂM MỚI!

  -CHÚC MỪNG NĂM MỚI.

  Giang Hành Chu lập tức quay lại chỗ ở, Tân Mộc vội vàng chạy ra ban công mở cửa, câuh cảm thấy tài khoản WeChat không đủ trang trọng nên liền hét lên: "Giáo sư Giang, năm mới vui vẻ."

  Cửa ban công bên cạnh cũng được mở ra, Giabg Hành Chu bước ra: "Chúc mừng năm mới."

  Tân Mộc tựa ở mép ban công, ngốc nghếch nhe răng, Giabg Hành Chu cũng đi đến mép ban công, hai người từ khoảng cách hơn mười centimet quan sát.

  Gió lạnh lùa vào người nhưng không ai nói là lạnh.

  "Tết này có bận không?" Tân Mộc nói.

  "Ừm, sắp thi rồi." Giang Hành Chu nói.

  "Vậy em sẽ giúp anh."

  "Được."

  "Hôm nay em rất rất vui vẻ," Tân Mộc dựa vào lan can, "Đây là ngày hạnh phúc nhất của em."

  "anh cũng rất vui," Khương Hành Chu cười nói, "Đừng nằm sấp, nguy hiểm."

  "Ồ." Tân Mộc đứng thẳng lên, lè lưỡi: "Vậy... Chúng ta yêu nhau à?"

  "Ừ!" Giang Hành Chu nghiêm túc gật đầu.

  "Yeah!" Tân Mục nắm chặt tay, vung lên trên không trung, nhìn thấy bộ dáng của cậu, Giang Hành Chu không khỏi cúi đầu mỉm cười.

  Thật đáng yêu, đáng yêu đến mức Giang Hành Chu bất cứ lúc nào cũng muốn đem Tân Mộc ở trong mắt.

  Nhưng điều này... có thể sẽ gây áp lực lên Tân Mộc.

  "Đã muộn rồi." Giang Hành Chu nói: "Ngủ đi."

  Tân Mộc hưng phấn đến không ngủ được, nằm trên giường không ngừng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nụ cười của Giang Hành Chu, nắm tay, hôn môi, tỏ tình.

  Những hành động này, chỉ cần nhắc tới cũng có thể khiến Tân Mộc mất ngủ, đều đã xảy ra hôm nay, hắn làm sao có thể chịu đựng được.

  Trong lúc hôn, sự dịu dàng lúc đầu của Giang Hành Chu có chút choáng váng, mỗi một cái đều có thể khiến Tâm Mộc nghiện.

  Nghĩ đến đây, bụng dưới của Tân Mộc bỗng nhiên căng lên, có chỗ lại bắt đầu mất khống chế.

  "A!" Tân Mộc dùng chăn che đầu, không khỏi kêu lên một tiếng, thật sự rất khó khăn.

  Kết quả cả đêm Tân Mộc không ngủ được nhiều là anh đã ngủ ngon lành trên bàn khi cùng Giang Hành Chu làm thêm giờ.

  Giang Hành Chu rất bận rộn, đang chuẩn bị đánh giá cuối kỳ cho học sinh trong mỗi lớp, ngẩng đầu lên khỏi máy tính xem Tân Mộc đang làm gì thì phát hiện cậu đang ngồi đối diện mình liền ngủ quên.

  Nửa khuôn mặt bị ép vào bàn và biến dạng, không biết cậu bắt đầu ngủ từ lúc nào, nếu thức dậy với tư thế này, cổ có thể bị đau.

  Giang Hành Chu lấy chiếc gối sau ghế, nhẹ nhàng nâng đầu Tân Mộc lên, đặt chiếc gối xuống dưới mặt cậu.

  Tân Mộc cựa quậy, quay đầu sang một bên tiếp tục ngủ, quay mặt về phía Giang Hành Chu, má trái có một vết đỏ.

  Cậu ấy không thức dậy mà dường như đang ngủ rất sâu.

  Giang Hành Chu cúi người hôn lên vết đỏ trên mặt cậu, khi ngồi lại trên ghế, anh mới tập trung, lại tiếp tục làm việc.

  Tân Mộc ngủ khá yên tĩnh, không ngáy cũng không nghiến răng, vẻ ngoài ngoan ngoãn có thể khiến Giang Hành Chu ngắm nhìn cậu rất lâu.

  Anh không khỏi bật máy ảnh lên và chụp lại bộ dáng của Tân Mộc.

  Một tiếng "tách" khiến Giang Hành Chu tay run lên, quên tắt âm thanh, may mắn thay Tân Mộc không để ý tới.

  "cốc cốc cốc"

  Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Giang Hành Chu sửng sốt, vô thức nhìn Tân Mộc, nhưng Tân Mộc không có phản ứng.

  Có người đẩy cửa ra: "Giáo sư Giang..."

  Giang Hành Châu giơ tay ra hiệu im lặng, Quách Nam Chúc dừng lại, liếc nhìn người đang nằm trên bàn mình.

  Giang Hành Chu vẫy tay với cô, nhẹ giọng nói: "Ra ngoài nói chuyện."

  Quách Nam Chúc đứng ở cửa, Khương Hành Chu đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, "Thông tin có gì không đúng sao?"

  Quách Nam Chúc nói: "Tài liệu không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn hỏi về khóa học mới của anh thôi."

  "Tới văn phòng của cô nói chuyện nhé." Giang Hành Chu nói.

  Tân Mộc mở mắt ra, vô thức đưa tay lau khóe miệng, may mắn là không có ồn ào.

  cậu đứng thẳng dậy, nhìn chiếc gối nhỏ trên bàn rồi mỉm cười.

  Chỗ ngồi của Giang Hành Chu trống rỗng, điện thoại ở bên cạnh, sổ tay mở ra, bút cũng không đóng lại, Tân Mộc ngồi trên ghế, tài liệu trong máy tính cũng mở ra.

  Tại sao người đàn ông này lại biến mất giữa chừng khi đang làm việc?

  Tân Mộc dựa vào ghế, mũi chân hướng xuống đất, xoay nửa vòng, phía sau là tủ sách của Giang Hành Chu, ngăn nắp xếp các loại sách liên quan đến cơ học kiến ​​trúc, cũng như một số ít môn học khác.

  Đều là sách chuyên nghiệp, cho nên Tân Mộc vẫn nhìn rõ ràng một cái bìa đen không liên quan gì đến sách mà giống như một cuốn sách nhưng không có tựa đề.

  Trên tủ sách trên cùng tầng hai, ngoài cùng bên phải, Tân Mộc mở tủ sách lấy ra quyển sổ màu đen này, ba chữ trên bìa khiến Tân Mộc cảm thấy có chút kỳ lạ.

  [Bạn cùng lớp]

  quyển sổ đã rất cũ rồi, ở thời đại Tân Mộc này, nhật kí như vậy đã không còn phổ biến nữa, cậu rất muốn mở ra xem thử, nhưng lại cảm thấy nếu không có sự đồng ý của Giang Hành Chu mà tự ý xem thì sẽ rất bất lịch sự.

  thông tin về bạn cùng lớp trông khá mới, chứng tỏ Hành Chu bảo quản rất tốt.

  Chỉ đọc một trang, cậu còn chưa nghe kể về những chuyện thời đi học của Hành Chu, sau khi thỏa mãn tò mò sẽ trả lại.

  Tân Mộc tẩy não chính mình, cậu chậm rãi lật sang một trang, trên trang tiêu đề có một đoạn chữ màu đen.

  [Ngày 19 tháng 6 năm 20XX chúng tôi tốt nghiệp, không, phải là tôi tốt nghiệp, vì Giang Hành Chu, anh còn phải tiếp tục học cao học và thạc sĩ. Tuy nhiên, sau này anh sẽ không được như này nữa, từ trường cao học hoặc thạc sĩ, dù anh có bao nhiêu bạn cùng lớp, nhưng anh có thể sẽ không có quyển sổ như thế này. Không ai sẵn lòng viết nhật kí cho anh khi thấy khuôn mặt như cá chết của anh. Đây là do tôi kêu gọi mọi người viết cho anh. Vì vậy, sau này anh không bao giờ được quên tôi! 】

Dưới đây là chữ viết tay của một người khác trả lời câu trên: [được, tôi không quên].

  Tân Mộc không biết chữ viết phía trên là của ai, nhưng đối với ba chữ phía dưới, cậu xoay ghế liếc nhìn cuốn sổ đang viết dở trên bàn làm việc, hai nét chữ giống hệt nhau.

  Tân Mộc không tiếp tục xem nội dung ghi chép của nhật kí, cậu đem nhật kí bạn cùng lớp để lại chỗ cũ, cậu thật sự không nên xem những thứ riếng tư này, như vậy chính là quấy rối!

 Cậu thấy bản thân thật tệ

  Khi Giang Hành Chu trở lại, Tân Mộc ngơ ngác ngồi ở chỗ ngồi.

  "Dậy rồi à." Giang Hành Chu đặt túi mua hàng lên bàn rồi lấy hoa quả ra, "Muốn ăn dâu tây không?"

  "Anh đi mua dâu à?"

  "Nói chuyện với Quách tiên sinh, lúc về anh đã mua luôn," Giang Hành Chu nói: "anh đi rửa đã."

  "Em rửa cho." Tâm Mộc đứng lên: "Việc của anh còn chưa xong sao?"

  "Em ngồi đi, sắp xong rồi..." Giang Hành Chu không cho cậu cơ hội, cầm dâu tây đi ra ngoài.

  Tân Mộc có chút tức giận, không biết là vì nhìn thấy nội dung trong nhật kí bạn cùng lớp khiến cậu cảm thấy kỳ quái, hay là vì cái gì khác.

  Tóm lại cậu có chút không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bl#dammy