Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tập ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa tầm mưa tã.

Ga giường của Châu Kha Vũ trơ trọi giữa sân, mặc cho mưa xối xả.

Riki trải giường xong, ngẩng đầu nhìn đám mây đen chắc chắn sẽ không biến mất trong chốc lát, thở dài một hơi, "Chúng ta dọn bàn trước đi." Châu Kha Vũ rầu đến mức không muốn đáp lời, chỉ gật gật đầu, cất chiếc ô do ekip đưa cho, theo Riki đi vào phòng bếp.

Không có nhiều thứ càn dọn dẹp mấy, cùng lắm là cái chảo với vài chén dĩa thôi. Riki bảo Châu Kha Vũ lau bàn, còn mình thì rửa bát.

"Kha Vũ thấy mì ngon không?" Phòng bếp yên tĩnh tới nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ, Riki bưng chén dĩa bỏ vào bồn, cảm giác bầu không khí có chút buồn tẻ, bèn lên tiếng nói chuyện với Châu Kha Vũ, "Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn cơm cùng nhau."

"Cũng không tệ." Châu Kha Vũ cay đắng cầm khăn lau lau mặt bàn, "Nhưng mà ăn mì của anh xong chăn tôi bị ướt, tôi nghĩ tôi với anh bát tự không hợp."

Riki không hiểu bát tự là gì, không dám trả lời bừa, bèn cười trừ.

Châu Kha Vũ còn đang bực dọc, mà Riki lại cười, cậu cáu hẳn. Cậu quăng cái khăn trong tay xuống, ỷ vào lợi thế chiều cao, trịch thượng nhìn Riki, "Tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu khổ, nhưng sau khi gặp anh, vận rủi cứ đeo bám tôi dai như đỉa. Đừng nói anh chơi ngải tôi nhé?"

"Kha Vũ nói nhanh quá." Riki tắt vòi nước, xoay người nhìn lại Châu Kha Vũ, "Ý cậu là tôi có phép thuật, lén lút phá hỏng vận may của cậu?"

"Xêm xêm thế."

"Hờ hờ, tôi không có."

"Anh nói không có là không có? Anh nghĩ tôi tin chắc? Anh muốn trả thù tôi vì tôi là antifan chứ gì."

"Kha Vũ nghĩ tôi xấu xa đến thế à. Nếu Riki có phép thuật, sẽ chỉ làm sao để tất cả mọi người đều được hạnh phúc." Riki chớp chớp mắt, ý bảo Châu Kha Vũ rằng anh thật lòng.

"Ồ? Anh có biết là khi đoạn này được phát sóng, fan của anh sẽ thiết lập cho anh hình tượng thánh mẫu không."

"Đoạn này có vấn đề gì cơ?"

Châu Kha Vũ nghĩ nghĩ, vô cùng trịnh trọng gật đầu, "Có. Anh đang xây dựng hình tượng."

Mặc dù không tài nào hiểu được ý Châu Kha Vũ, nhưng cậu bật tanh tách như thế, dám chắc không phải lời lẽ gì hay ho. "Kha Vũ lại mắng tôi nữa chứ gì. Thiệt tình, không thích cậu nữa."

"Tuyệt. Tôi cũng không thích anh."

"Không tuyệt chút nào. Chúng ta phải hòa thuận mới đúng." Riki cả giận trừng Châu Kha Vũ.

"Anh quên quy tắc sống chung thứ nhất rồi hả? Đâu nhất thiết phải hòa thuận, vốn như nào thì cứ như nấy."

"Hóa ra Kha Vũ ấn định quy tắc đó là vì không thích tôi?"

"Anh mới phát hiện à?"

Hai người lời qua tiếng lại trong bếp, nhưng cuộc cãi vã này cũng không có một tia lửa hay ác ý nào. Tổ đạo diễn bất đắc dĩ chờ ở phòng khách, chán quá nên mở ván cược "mưa dừng trước hay bọn họ dừng trước". Mễ PD đã ngăn một trận rồi, ngại ngăn thêm trận nữa, staff khác cũng ôm tâm lí tôn trọng quy tắc sống chung điều thứ hai, không đi quấy rầy, mà ghi lại vào cuốn sổ công tác: "Lần thứ ba học sinh tiểu học đấu võ mồm" .

Cuối cùng những staff cược mưa dừng trước thắng.

Nhìn hai bóng người vẫn đang đối đầu nhau, Mễ PD rơi vào đường cùng, đành phải bước vô bếp cắt ngang bọn họ bằng nhiệm vụ tiếp theo.

"Trời tạnh rồi. Cảm phiền hai vị nhanh chóng thu xếp, chúng ta chuẩn bị phỏng vấn."

Nghe Mễ PD thông báo xong, Riki với Châu Kha Vũ đồng thời im lặng, lừ mắt lườm nhau một cái, rồi quay về vị trí của mình tiếp tục dọn dẹp.

Sau mỗi lần cãi cọ hai người đều không muốn mở miệng nữa. Nháy mắt phòng bếp đã yên tĩnh trở lại, chỉ vỏn vẹn tiếng chén dĩa va chạm với tiếng nước chảy. Lần này Châu Kha Vũ hoàn thành công việc trước, cậu đứng trước cửa bếp nhìn thoáng qua Riki còn đang rửa bát, xoay gót đi ra sân.

Ekip đang bố trí đèn chiếu dưới cây trúc đào, chỗ này sẽ dùng làm nơi phỏng vấn. Châu Kha Vũ đứng chờ, nhân lúc ekip đang bận bịu lẳng lặng rút điện thoại ra lên weibo.

Một lát sau,【 Hyogo nắm tay Purin 】cập nhật weibo.

[ @Hyogo nắm tay Purin

Sức chiến đấu thấp đến không ngờ ]

Tuy không chỉ mặt đặt tên, nhưng đã là fan Riki thì hẳn đều biết đang nói Riki rồi, coi như nhá trước cho bọn họ trước khi chương trình phát sóng. Châu Kha Vũ nghĩ vậy, cảm thấy mình lại làm được một chuyện tốt, liền mãn nguyện cất điện thoại.

Đèn chiếu và máy quay đã bố trí xong, Mễ PD chỉ vào chiếc ghế cạnh hòn non bộ, bảo Châu Kha Vũ ngồi đó. Giải thích kịch bản cho Châu Kha Vũ gchừng năm phút, sau đó bắt đầu ghi hình.

"Là một người ngoài ngành, lần đầu tiên tham gia show tạp kĩ cậu có cảm tưởng gì không?" Mễ PD ngồi đối diện Châu Kha Vũ, đưa ra câu hỏi đầu tiên.

"Rất tốt. Tôi càng ngày càng gần mục tiêu." Châu Kha Vũ lưu loát trả lời.

"Đến cuối ngày hôm nay, cậu thấy sống chung thế nào."

"Chẳng thấy thế nào, bởi vì không thích." Châu Kha Vũ không nghĩ ngợi gì đáp luôn.

"Ừm. . . . .Không thích ở điểm nào?"

Châu Kha Vũ cười khẩy, "Nhìn không ra ạ? Không thích Riki đó."

Ai dè Châu Kha Vũ lại thẳng thừng như vậy, Mễ PD nhất thời không biết nên hỏi câu gì tiếp theo. "Vậy. . . . .Có mong đợi gì đối với cuộc sống chung trong một tháng tới không?"

"Mong rằng tôi có thể bước lên vị trí thủ lĩnh antifan."

"Hôm nay có xảy ra chuyện gì khiến cậu nhớ mãi không quên không?"

"Cãi nhau thắng."

"Cậu có nghĩ sau khi chương trình phát sóng, cuộc sống của mình sẽ thay đổi gì không?"

"Chắc chắn rồi. Tôi chờ xem có bao nhiêu người tới cảm ơn tôi."

"OK! Cut!" Mễ PD thiệt sự hỏi không nổi nữa, đúng lúc Riki đã rửa bát xong đang chờ kế bên, cô vẫy vẫy tay bảo Riki ngồi xuống. Châu Kha Vũ bước hai bước, không đi xa lắm, đứng ở đằng sau camera quan sát.

Dẫu sao kinh nghiệm của Riki cũng phong phú, không cần giải thích thừa thãi, ngồi xuống là có thể bắt đầu ghi hình. Mễ PD chọn mấy câu hỏi không giống như Châu Kha Vũ trước, Riki trả lời xong mới hỏi mấy câu tương tự.

"Đến cuối ngày hôm nay, cậu thấy sống chung thế nào?"

"Anou. . . . ." Riki nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Châu Kha Vũ rất đẹp trai. Nhưng mà, hờ hờ, trẻ con."

Châu Kha Vũ nổi khùng, nhưng không được phát ra âm thanh, chỉ có thể dứ dứ nắm đấm về phía Riki.

"Có mong đợi gì đối với cuộc sống chung trong một tháng tới không?"

"Có. Hy vọng Kha Vũ sẽ ngừng làm antifan của tôi."

Nghe thế, Châu Kha Vũ vừa tức vừa buồn cười, đứng ngoài khung hình xì một cái. Trùng hợp Riki đảo mắt sang, trông thấy biểu cảm hết sức tsundere của Châu Kha Vũ, không nhịn được cười thành tiếng, "Hờ hờ, Kha Vũ, đáng yêu."

Mễ PD tưởng mấy câu này cũng là câu trả lời, gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi, "Hôm nay có xảy ra chuyện gì khiến cậu nhớ mãi không quên không?"

Riki "etou" vài giây, nói: "Trời mưa khiến cho tôi thấy rất khó quên."

"Được. Cut!" Mễ PD ước tính thời lượng đã đủ, kết thúc cuộc phỏng vấn.

Staff ra hiệu cho Riki rời đi, Riki cảm ơn một tiếng rồi bước đến bên cạnh Châu Kha Vũ.

"Thích trận mưa này thế cơ à?" Châu Kha Vũ rõ là không hài lòng với câu trả lời cuối của Riki, thấy Riki tủm tỉm đi tới liền hậm hực hỏi.

"Bởi vì, thời điểm nó tới, rất thú vị." Riki không nhận ra Châu Kha Vũ đang mỉa mai, nghiêm túc trả lời cậu.

"Với tôi thì chả hay ho gì. Không phải anh cố tình chọc tức tôi đấy chứ?"

"Không đâu. Kha Vũ đừng nghĩ linh tinh."

Hai người đứng cạnh hòn non bộ bắt đầu bát nháo, không thèm để ekip vào mắt. "Tạm dừng tạm dừng." Mễ PD cầm quyển kịch bản lên tiếng, "Khoan hẵng cãi lộn, làm phiền hai vị một chút, lát nữa phải quảng cáo cho hãng tài trợ, hai vị hợp tác nhé."

Là một nghệ sĩ, Riki biết kim chủ là quan trọng nhất, anh qua chỗ Mễ PD trước. Châu Kha Vũ thấy Riki bỏ đi, khinh bỉ lẩm bẩm, "Sức chiến đấu thực sự quá thấp."

Sau khi ghi hình phỏng vấn kết thúc cũng không còn sớm nữa. Ekip thu dọn đạo cụ, chuẩn bị rút quân. Riki với Châu Kha Vũ về phòng mình vệ sinh cá nhân. Châu Kha Vũ rửa mặt xong bước ra, chợt nghe thấy giọng của Mễ PD truyền đến từ ngoài cửa, "Tối nay đừng bật camera trong phòng Kha Vũ, tiết kiệm điện chút, bật cái bên phòng Riki là được rồi, dù sao bọn họ cũng ngủ chung." Châu Kha Vũ còn chưa kịp phản ứng, Mễ PD với các staff đã vội vàng đóng cửa nhà lỉnh mất.

"Chuyện gì thế, Kha Vũ nghe Mễ PD nói gì vậy?" Riki mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi tới.

"Cô ấy bảo đêm nay tôi ngủ với anh."

"Hờ hờ, そうです (à đúng). Kha Vũ không có giường nhỉ."

Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, xoang mũi tràn ngập mùi sữa tắm của Riki. Hương thơm ngòn ngọt khiến cậu lập tức không kìm được nói, "Lạ thật, anh ngọt quá. . . . ."

"Gì cơ?"

"Tôi bảo sữa tắm của anh quá ngọt." Châu Kha Vũ quay người đi tới phòng khách, "Tôi ngủ sofa."

Riki nâng tay ngửi ngửi, anh thấy sữa tắm mình chọn mùi rất thanh mà. "Sao lại ngọt được? Kha Vũ. . . . . ." Riki ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ bước vào phòng khách, "Sofa, có vẻ cứng lắm."

Hình như Châu Kha Vũ nghe được, cậu dừng chân trước cửa phòng khách, ngó bộ ghế gỗ được chế tác tinh xảo, nhớ lại hồi sáng Mễ PD từng nói với cậu, ghế này được làm từ gỗ cẩm lai hẳn hoi. Có hẳn hoi thì cái lưng cậu vẫn quan trọng hơn. Châu Kha Vũ nghĩ nghĩ một hồi, sau đó bật mode không cảm xúc Hồ Quang Hiếu, chấp nhận đi vào phòng Riki.

Phòng Riki hơi nhỏ, so với phòng Châu Kha Vũ thì chỉ bằng hai phần ba. Châu Kha Vũ lặng thinh dựa tường, nhìn chằm chằm chiếc giường đôi mét tám trong phòng, nội tâm bắt đầu xỉ vả chính bản thân vì sáng nay đã để Riki ở phòng này. Riki cầm sản phẩm tài trợ, bước đến bên giường chuẩn bị quảng cáo với Châu Kha Vũ. Nhà tài trợ là một nhãn hiệu chăm sóc da khá nổi tiếng, Riki lấy một ít kem bôi lên mặt. "Kha Vũ muốn dưỡng da không?"

Châu Kha Vũ gật gật đầu, bước tới cạnh Riki. Nhìn gần mới phát hiện da Riki rất đẹp, trắng như trong suốt. Riki nhét tuýp kem vào tay Châu Kha Vũ, "Kha Vũ cũng dùng một chút đi, chất lượng rất ổn."

Riki nói xong, Châu Kha Vũ nhẽ ra phải tiếp lời theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn, nhưng cậu lại đột nhiên không nhớ mình nên nói gì, quanh co mãi mới lên tiếng: "Da của anh vừa đẹp vừa trắng vừa đáng yêu như vậy là do dùng nó à?"

Bởi vì Châu Kha Vũ nói không giống kịch bản, Riki "Eh" một tiếng, mơ hồ trả lời: "Ừ, nó đó."

"Được, vậy tôi cũng dùng." Châu Kha Vũ rất hài lòng với màn thể hiện vừa rồi của mình, tâm trạng tốt hẳn lên, thậm chí lúc thoa kem còn huýt sáo. Riki thì ngây cả người, vẫn đang hồi tưởng lại những gì Châu Kha Vũ vừa nói. "Sao anh chưa lên giường nữa?" Châu Kha Vũ thấy Riki đứng như trời trồng, bèn ló đầu ra hỏi.

"Anou, đang đợi Kha Vũ ấy mà."

"Anh lên trước đi. Tôi dưỡng da xong sẽ đi ngủ."

"Không sao, tôi sẽ đợi Kha Vũ."

Châu Kha Vũ tưởng tượng đến cảnh mình nằm trên giường chờ Riki leo lên, cảm giác kì quặc khó mà giải thích, "Không được, anh lên giường trước đi."

"Nhưng mà, tôi thức rất khuya, Kha Vũ nên ngủ trước đi." Riki lắc đầu, vẫn không muốn nằm trên giường. Anh sợ tiếng ngáy lúc ngủ của mình ảnh hưởng đến Châu Kha Vũ.

"Tôi biết anh thức khuya, nhưng tôi còn thức khuya hơn. Cho nên anh lên trước đi."

"Kha Vũ trước."

"Anh trước."

"Mắc gì không phải Kha Vũ trước."

"Thế mắc gì anh không chịu lên trước."

Hai người rơi vào cái vòng lẩn quẩn "ai ngủ trước", không ai chịu nhường ai. Lần này không có Mễ PD tới khuyên can, Châu Kha Vũ và Riki vật lộn với vấn đề này suốt năm phút, cuối cùng hai người quyết định, ba hai một, nằm xuống giường cùng lúc.

"Được rồi." Riki thở dài một hơi, "Ba, hai, một."

Hai người theo khẩu lệnh cùng nhau ngã xuống hai bên giường, vì di chuyển quá nhanh mà quên mất kiểm soát khoảng cách, hai người tạo thành hình chữ nhân. Đầu Châu Kha Vũ cách Riki không đến ba mươi cm, nhưng hai chân như cả một vòng Trái Đất, cảnh tượng lại một lần nữa hết sức kì quặc. Camera ở góc chéo đối diện giường lóe sáng, ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, đôi bên cũng khó mở miệng lên tiếng, cuối cùng Riki ngồi dậy tắt đèn, hai người lặng lẽ sửa lại vị trí.

Riki không quen ngủ với người khác lắm, nhưng ngày hôm nay quá đỗi mệt mỏi, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù Châu Kha Vũ cũng mệt chết đi được, nhưng mí mắt lại không nghe lời sống chết mở trừng trừng, cậu xoay người, đưa lưng về phía Riki, lấy điện thoại ra mở wechat.

Daniel: [ Tao không ngủ được ]

Daniel: [ Riki đang bên cạnh ]

👤 [ Mới hơn mười một giờ đã ngủ rồi? ]

👤 [ Từ từ? Tao không nhìn nhầm chớ? ]

👤 [ Riki đang bên cạnh mày ? ? ? ]

Daniel: [ Tụi tao ngủ cùng một giường ]

👤 [ Ồ hóa ra mày làm antifan của anh ta liên tục bash anh ta thậm chí sẵn lòng tham gia show tạp kĩ là để ngủ với anh ta cơ à ]

👤 [ Hảo hán, âm mưu khá lắm ]

👤 [ Chúc mừng chúc mừng, mới ngày đầu tiên đã đạt được mục tiêu ]

👤 [ Không hổ là Châu thiếu gia ]

Daniel: [ . . .Im đi ]

Daniel: [ Ăn nói vớ va vớ vẩn, cái gì mà ngủ với anh ta ]

Daniel: [ Tao bất đắc dĩ thôi ]

👤 [ Trên thế giới này còn có người có thể khiến Châu thiếu gia bất đắc dĩ? Tao không tin ]

Daniel: [. . . . . . . .Tức tỉnh cả ngủ mà ]

Châu Kha Vũ buông điện thoại, bị tin nhắn của thằng bạn chọc tức đến nỗi muốn hút một điếu, nhưng khi liếc sang Riki, trông thấy anh đã ngủ say, đành phải nằm xuống trở lại.

Sao lại đen thế nhỉ? Châu Kha Vũ hồi tưởng lại ngày hôm nay, về những gì mình đã trải qua, trong lòng càng khẳng định chắc nịch, mình với Riki bát tự không hợp.

Không biết lăn qua lộn bao nhiêu lần, cuối cùng Châu Kha Vũ cũng thiếp đi trong tiếng ngáy khe khẽ của Riki.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mỗi Châu Kha Vũ. Cậu xốc chăn bật dậy, nhìn lướt qua điện thoại, đã hơn chín giờ. Lâu rồi Châu Kha Vũ không ngủ nướng được như vậy, cậu vươn vai, leo xuống giường về phòng mình sửa soạn thay đồ.

Sau khi ra khỏi phòng, Riki đang phơi ga cho Châu Kha Vũ ngoài sân, lúc Châu Kha Vũ chưa tỉnh anh đã giặt lại ga cho cậu lần nữa, bây giờ đúng lúc vừa giặt xong.

"Cậu dậy rồi à Purin." Mễ PD không biết từ đâu xuất hiện, "Cậu xem Riki chăm chỉ như nào kìa."

"Sao lại gọi tôi Purin nữa. Hôm qua sửa rồi mà?" Châu Kha Vũ nói, "Purin là để chỉ Riki, không phải tôi."

"Hờ hờ, fan tôi cũng nói, tôi giống Purin." Riki nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, chêm vào một câu.

"Ồ, xem ra cậu yêu Riki sâu đậm dữ lắm nhỉ. Ngay cả ID weibo cũng là biệt danh của anh ấy." Mễ PD cười hề hề đầy bỉ ổi.

". . . . . .Không phải, mắc mớ gì đặt tên Purin là yêu anh ta? Antifan không được dùng Purin à?"

"Không có không có. Dùng được dùng được." Mễ PD lắc đầu, "Nhưng mà sáng nay tôi hỏi Riki, anh ấy nói tối hôm qua cậu rất đáng yêu. Tình cảm của hai người sắp sửa ngang bằng nhau rồi đấy."

Châu Kha Vũ không nói nên lời, đáp lại Mễ PD bằng vẻ mặt cạn ngôn. Riki phơi xong ga liền bước tới hỏi: "ID weibo của Kha Vũ là gì thế?"

"Không nói cho anh. Làm gì có antifan nào đi cung cấp ID của mình cho chính chủ đâu, lỡ anh kiện tôi thì sao?"

"Tôi sẽ không như vậy, etou, chẳng qua là Riki muốn biết ID của Kha Vũ là Purin gì thôi." Riki có chút tủi thân đáp.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Châu Kha Vũ làm bộ như không thấy vẻ mặt hờn dỗi của Riki.

"Thôi thôi." Mễ PD ngắt lời bọn họ, "Ekip tụi tôi phát hiện hôm qua hai người không mua đủ nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay, cho nên hiện tại tụi tôi quyết định mời hai người đi ăn sáng, rồi đi mua thức ăn." Mễ PD chìa ra ba tấm thẻ, "Ekip rất hào phóng. Có ba lựa chọn cho bữa sáng, hai người lựa một cái đi."

Riki chọn thẻ ở giữa, lật lên, "Eh? Bữa. . . . .Bữa sáng kiểu Quảng Đông?"

"Tuyệt vời." Châu Kha Vũ khá hài lòng với lựa chọn này, "Có khá nhiều món, còn có thể nhân cơ hội tiêu tiền ekip một phen." Riki không hiểu nhiều về nó lắm, nhưng nghe thấy Châu Kha Vũ nói vậy cũng nóng lòng muốn thử một lần, cực kì hớn hở thúc giục mọi người xuất phát. Nhìn khách mời hào hứng như vậy, một nhóm staff cũng mau chóng lên xe chạy tới quán ăn trước.

Giờ hành chính nhân viên nhà hàng không nhiều lắm, Châu Kha Vũ với Riki tìm một chỗ trong góc ngồi xuống rồi gọi món dưới sự trợ giúp của Mễ PD. Trên đường đi Riki đã search thử bữa sáng kiểu Quảng Đông trên mạng, hình ảnh trên mạng rất bắt mắt, khiến anh càng mong ngóng tợn.

Đợi gần hai mươi phút, từng đĩa từng đĩa bắt đầu được dọn lên. Đồ hấp, xíu mại, há cảo tôm, chân gà, bánh trứng. . . . .Đồ ăn đa dạng đến kinh ngạc, Riki vội vàng lấy điện thoại ra chụp hình.

Châu Kha Vũ đã gắp một miếng há cảo tôm, camera PD đứng bên cạnh quay cận cảnh chiếc há cảo trong suốt như pha lê, sau đó lia sang biểu cảm thỏa mãn của Châu Kha Vũ.

Sau khi Riki chụp xong đồ ăn, định nhờ Châu Kha Vũ chụp mình giúp, nhưng chợt thấy Châu Kha Vũ đang mải mê ăn uống đành phải nhờ staff chụp hộ một tấm với bàn đồ ăn để lưu lại kỉ niệm lần đầu thử bữa sáng kiểu Quảng Đông.

Staff nháy cỡ bảy tám tấm rồi trả lại điện thoại cho Riki. Riki mở album xem qua, hài lòng mỉm cười. "Hờ hờ, chị chụp đẹp ghê."

"Đẹp như nào? Tôi xem với." Dù đang say sưa với đồ ăn Châu Kha Vũ vẫn rất tò mò ảnh chụp của Riki.

"Kha Vũ đánh giá chút đi. Nhưng mà không được mượn mác antifan để chê bôi đâu đấy." Riki đưa điện thoại cho Châu Kha Vũ, vờ hung dữ nói.

"Tôi sẽ đánh giá một cách công bằng và khách quan nhất ok." Châu Kha Vũ buông đũa, cầm điện thoại, nhìn không đến một phút đồng hồ, nghĩ ngợi thêm một phút nữa, rồi đưa ra một nhận xét mà cậu cho là rất đúng trọng tâm.

"Tôi thấy, trông như thể một nữ cường độc thân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từng bước dốc sức bước lên vị trí sếp tổng, do cha mẹ thúc giục kết hôn mà rơi vào đường cùng phải miễn cưỡng đi xem mắt, sau khi đến nhà hàng thì phát hiện đối phương cực kì không phù hợp với điều kiện của mình liền muốn bỏ chạy, nhưng ngại người ta bảo mình lỗ mãng, cho nên đành phải lạnh mặt nhìn bát đĩa muốn ăn lại không muốn động đũa. Ờ, hợp với mấy topic kiểu <Làm sao để ứng phó với buổi xem mắt không tự nguyện> trên zhihu lắm đấy."

Châu Kha Vũ tuôn một tràng làm Riki ù cả tai, sững sờ mãi mới nói được một câu.

"Eh? Nữ cường?"

________________

tập này em xin phép khom trans phần thảo luận nhớ 🙂💧 tại vì nó dài xám hồn, 43 trang u là tr á, cả nó cũng không ảnh hưởng hay thêm thông tin gì mấy

tới tập ba là tác giả hếc cập nhật rùi đó mấy chị, lần cuối là từ 3/6 cơ 🙂💧cơ mà mấy chị yên tâm vào nhà em là không lo đói =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top