Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Tôi có siêu năng lực trong ngày tận thế, gương vỡ lại lành.

Thiết lập riêng như núi, ooc đều của tôi, bọn họ thuộc về nhau.

Trước khi bình minh đến gần, em và anh đều không sợ hãi.

01.

|Cái gọi là mây khói thoáng qua đều xuất phát từ lòng người thay đổi|

"Jackeylove, nghe được hãy trả lời, báo cáo tình hình khu vực."

"Lặp lại, Jackeylove, nghe được hãy trả lời, báo cáo tình hình khu vực."

"Lão Tống, đừng có sủa như chó, anh em đây sống chết ngàn cân treo sợi tóc, mày ở đó đòi mạng à?" Dụ Văn Ba một tay nhặt chiếc tai nghe vô tuyến vừa rơi xuống đất do giao tranh kịch liệt, vẫn đang phát ra tiếng kêu, tay kia giơ lên, lòng bàn tay tụ lại một quả cầu sét tím kêu lách tách, ném về phía đám xác sống đang nham nhở muốn tiến lại gần.

Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi tan hết, Dụ Văn Ba buông tay đang bịt mũi miệng xuống, như chợt nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn chiếc tai nghe vô tuyến trong tay, ngay cả tiếng tạp âm do tín hiệu không ổn định cũng không còn nữa. Dụ Văn Ba bĩu môi khẽ "chậc" một tiếng, tiện tay ném chiếc tai nghe xuống đất, tự lẩm bẩm, "Mình đã nói với lão Tống rồi, cái thứ vô tuyến điện này nó xung đột với quả cầu sét của mình đấy, đã hỏng bao nhiêu cái rồi mà bộ phận kỹ thuật vẫn cứ nhớ ăn nhưng không nhớ đánh(*)."

(*) ám chỉ một người hay mắc phải những sai lầm tương tự, dù đã từng bị phạt hoặc gặp phải hậu quả tiêu cực. nói cách khác, họ không rút kinh nghiệm từ những sai lầm đã qua và tiếp tục lặp lại chúng.

Dụ Văn Ba ngẩng đầu nhìn quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra bóng dáng đồng đội đã biến mất từ lâu, lúc nãy Tống Nghĩa Tiến vội vã gọi anh, chắc là khi kiểm kê số người mới phát hiện ra lạc mất Dụ Văn Ba.

Chuyện đã đến nước này, ăn trước, không, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Dụ Văn Ba sờ sờ mũi, nhặt túi tiếp tế từ trên đất lên, phủi bụi rồi nhìn xung quanh, chọn một hướng trông có vẻ quen thuộc mà đi.

Dụ Văn Ba càng đi về phía trước càng cảm thấy bầu không khí xung quanh không ổn, xung quanh quá yên tĩnh. Theo lý, thế giới bước vào năm tinh lịch, xuất hiện xác sống biến dị kỳ lạ, con người rút lui về các cứ điểm lớn hơn, do các cứ điểm tổ chức các đội dị năng nhỏ lẻ ra ngoài tìm kiếm vật tư, hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp, do đó bên ngoài cứ điểm đều là xác sống không biết gì, còn vị trí này, không có xác sống, cũng không có dấu vết đội quân đã dọn dẹp, điều này thật bất thường.

Xem ra anh em tôi đến đâu cũng là người được trời chọn, số phận duy nhất, Dụ Văn Ba bất lực lẩm bẩm trong lòng, loại tình huống càng yên tĩnh càng nguy hiểm này sao cứ phải để tôi gặp chứ.

Nói thì nói vậy, Dụ Văn Ba vẫn rút từ trong túi ra một khẩu súng phòng thân, cảnh giác nhìn xung quanh. Sau năm tinh lịch, những người như họ, có liên quan đến thi đấu thể thao, là nhóm người thức tỉnh dị năng thứ hai sau các vận động viên thể thao nhưng dị năng và tinh thần của bản thân không thể tách rời, để đảm bảo bản thân có đủ sức lực chiến đấu lâu dài, Tống Nghĩa Tiến đã nhiều lần nhắc nhở Dụ Văn Ba ra ngoài phải cố gắng dựa vào công cụ, gắn dị năng vào công cụ để sử dụng, tiết kiệm sức lực, đừng cứ dựa vào tuổi trẻ mà tiêu hao bừa bãi.

Bỗng nhiên, Dụ Văn Ba chú ý đến một tiếng động nhỏ ở phía sau bên phải, dựa vào bản năng nguy hiểm, anh cúi người né sang trái, chỉ cảm thấy một bóng đen vụt qua bên tai phải mang theo một luồng gió có mùi tanh. Dụ Văn Ba giữ vững thân hình quay đầu lại, nhìn kỹ, quả nhiên là một xác sống phục kích, chỉ là trông khác với những con xác sống mà Dụ Văn Ba đã gặp kể từ khi thức tỉnh dị năng, anh nhanh chóng tính toán trong lòng, tốc độ lao tới của con xác sống kia không giống như xác sống bình thường, xem ra khu vực này yên tĩnh như vậy, rõ ràng là do sự tồn tại của con xác sống kia, khiến những con xác sống khác không dám lại gần.

Phía bên kia, xác sống không đánh trúng phát ra tiếng gầm gừ bực bội, lùi lại vài bước rồi bật nhảy lên cao, lao về phía Dụ Văn Ba.

"Thứ đồ chơi quái gì thế này, xác sống nào mà nhảy cao thế?" Dụ Văn Ba nhìn độ cao mà xác sống nhảy lên, tức giận mắng to, đồng thời lộn người né tránh, giơ khẩu súng lên, bọc đạn bằng sấm sét, bắn về phía bụng con xác sống.

Viên đạn xuyên vào cơ thể, sét mang theo mùi thịt thối cháy, Dụ Văn Ba ngửi thấy mà muốn nôn nhưng thấy con xác sống không hề biết gì, quay đầu lại phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ, xung quanh Dụ Văn Ba đột nhiên xuất hiện hai con xác sống giống hệt con ở trước mặt, đều toát ra vẻ quỷ dị.

"Không phải chứ, chúng mày còn biết đánh theo đội hình à?" Dụ Văn Ba trợn tròn mắt, thấy khẩu súng trong tay vô dụng, dứt khoát quay lưng ném súng về phía đầu con xác sống trước mặt, tay kia tụ lại một quả cầu sét, lo lắng súng ném không trúng, quả cầu sét đuổi theo hướng súng bay đi.

Xác sống nhìn thấy hướng súng bay tới, xoay người, đúng lúc Dụ Văn Ba cho rằng lần này cũng không trúng, thì súng và quả cầu sét đều đổi hướng một cách quỷ dị, thẳng tắp lao về phía đầu xác sống, trong nháy mắt đầu con xác sống bị nổ tung.

Dụ Văn Ba nhíu mày, nheo mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc, đột nhiên nhớ lại lúc con xác sống lao tới, theo tốc độ và hướng né tránh của anh, lẽ ra phải bị móng vuốt của xác sống cào trúng nhưng anh lại không hề hấn chút nào, rõ ràng là có thứ gì đó ngăn cản.

"Đánh nhau mà còn ngẩn người, cần tôi hô tạm dừng à?"

Dụ Văn Ba đang thất thần, hai xác sống xung quanh không chờ anh, gần như đồng thời nhảy lên lao về phía Dụ Văn Ba. Chưa kịp chạm vào gấu áo của Dụ Văn Ba, đã bị một bức tường vô hình chắn lại. Dụ Văn Ba mới kịp phản ứng, giơ hai tay tạo ra hơn mười mũi tên sét, hai bức tường như hiểu ý Dụ Văn Ba, đẩy xác sống về phía mũi tên của anh, Dụ Văn Ba ấn hai tay xuống, hơn mười mũi tên sét bắn ra, bức tường không khí đồng thời biến mất, mũi tên sét cắm thẳng vào đầu xác sống.

Xác sống ngã xuống, xung quanh trở lại bình thường, Dụ Văn Ba thu hồi bàn tay vừa phóng thích dị năng, ngón tay bất an mà vuốt ve, khẽ thì thầm: "Anh Lam."

"Dụ Văn Ba, lâu rồi không gặp." Dụ Văn Ba nhìn xuống thấy một đôi giày dính đầy bụi bẩn và chất lỏng nhớp nháp không rõ nguồn gốc, anh từ từ nâng tầm mắt lên theo đôi giày, người đứng trước mặt anh đã bỏ kính, vốn là vật bất ly thân, sau khi sửa răng, nụ cười của anh ấy trở nên dịu dàng nhưng xa cách, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào Dụ Văn Ba, không vui cũng không buồn.

"Jack!" Từ phía sau truyền đến tiếng gọi không rõ ràng của Tống Nghĩa Tiến, mang theo mùi thịt cừu, Dụ Văn Ba quay đầu, vẫy tay với Tống Nghĩa Tiến, định gọi thêm Vương Liễu Nghệ, quay lại, vị trí ban nãy đâu còn bóng dáng Vương Liễu Nghệ.

"Jack, mày tìm gì thế?" Tống Nghĩa Tiến đi tới, thấy Dụ Văn Ba nhìn trái ngó phải về phía khoảng trống trước mặt, vỗ vai anh hỏi.

"Lão Tống, lúc chúng mày đến có thấy anh Lam của tao không?" Dụ Văn Ba hỏi Tống Nghĩa Tiến đang đi tới, "Anh Lam rõ ràng vừa mới ở đây mà?"

"Anh Lam nào?" Điền Dã theo tầm mắt của Dụ Văn Ba nhìn xung quanh, "Mày đang nói Bảo Lam à? Hai người đã bao lâu không liên lạc rồi, Dụ Văn Ba, mày bị điên ư?"

"Jack, bọn tao chỉ thấy mỗi mày thôi." Tống Nghĩa Tiến nhìn Dụ Văn Ba với vẻ mặt phức tạp, "Không có ai khác."

"Jack, tất cả những xác sống này đều do cậu giết à?" Cao Thiên Lượng rút con dao găm Mitsubishi luôn mang theo người ra, quỳ xuống xem xét xác chết của những xác sống còn sót lại trên mặt đất.

"Tian, cẩn thận, những con xác sống này có vẻ giống với những con chúng ta vừa gặp." Bạch Gia Hạo nhắc nhở Cao Thiên Lượng, "Không biết những con này có bị ảnh hưởng bởi chất ăn mòn như những con trước không."

"Có." Điền Dã đột nhiên lên tiếng, kéo Cao Thiên Lượng đang cúi người gần xác chết ra, bàn tay trái đã ngưng tụ một quả cầu ánh sáng trắng, nhanh chóng cầm máu mũi cho Cao Thiên Lượng.

Dụ Văn Ba bị Tống Nghĩa Tiến kéo lùi lại một bước, cúi đầu nhìn xuống, chất lỏng tràn ra từ đầu xác sống chảy trên đường nhựa, lập tức ăn mòn tạo thành một cái hố lớn, khói trắng ăn mòn bốc lên, đây chính là thủ phạm khiến mũi của Cao Thiên Lượng bị ăn mòn.

"Nơi này không thể ở lâu, mau đi thôi." Tống Nghĩa Tiến ra lệnh, mấy người nhanh chóng lùi lại vài bước, quay người bỏ chạy, rút lui khỏi nơi nguy hiểm với tốc độ nhanh nhất.

Dụ Văn Ba chạy được một đoạn thì đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại, chỉ thấy trên đường phía sau họ xuất hiện một bức tường vô hình, bao vây khói trắng bốc lên từ mặt đất.

Anh Lam, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Mọi người trở về căn cứ TES, Tống Nghĩa Tiến phải đi báo cáo tình hình hoàn thành nhiệm vụ trước, những người khác cũng tản ra. Dụ Văn Ba bước lên cầu thang định về phòng, Cao Thiên Lượng chạy tới, "Jack, lúc nãy cậu gọi anh Lam, thật sự là Bảo Lam à?"

Dụ Văn Ba khẽ nhếch mép, liếc mắt nhìn gã, "Chẳng lẽ ngoài Bảo Lam ra, anh bạn còn gọi ai là anh Lam?"

"Nhưng mà không phải trước đây cậu còn nói, những người mà cậu gọi là anh đều là kiểu người gì cơ mà." Cao Thiên Lượng chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, "Trong đó có Bảo Lam không?"

"Cao Thiên Lượng, mày muốn chết à?" Ngón tay Dụ Văn Ba hiện lên ánh chớp màu xanh tím, cả giọng nói cũng cao hơn hẳn.

Cao Thiên Lượng thấy Dụ Văn Ba tức giận, thuận tay làm động tác kéo khóa miệng, vội vàng im lặng.

"Được rồi Jack," Tống Nghĩa Tiến vừa đi ra từ văn phòng báo cáo, thấy hai người sắp đánh nhau trong đại sảnh căn cứ, vội vàng lên tiếng ngăn cản, "Jack, thu hồi dị năng đi, căn cứ không cho phép sử dụng dị năng, cậu muốn bị phạt à?"

"Tiểu Thiên, anh cũng thế," Bạch Gia Hạo vội vàng kéo Cao Thiên Lượng đi, "Lần đầu tiên anh biết đến điểm yếu của Jack à, không phải anh muốn bị đánh đấy chứ."

Tống Nghĩa Tiến nhìn Bạch Gia Hạo và Cao Thiên Lượng lên lầu, đi đến bên cạnh Dụ Văn Ba, "Hôm nay cậu làm sao vậy?"

"Lão Tống, rốt cuộc anh Lam ở đâu?" Dụ Văn Ba trầm giọng hỏi, "Hôm nay anh ấy rõ ràng ở đó, tại sao mọi người đều nói không thấy?"

"Dụ Văn Ba," Tống Nghĩa Tiến nhìn vẻ kiên định của anh cũng chỉ có thể thở dài, "Lúc đầu người muốn đi là mày, tao đến TES cùng mày, chuyện sau này của IG, tao thật sự không biết. Hôm nay chúng ta lạc nhau, sau đó vất vả mãi cũng tìm được mày dựa vào tín hiệu cuối cùng của bộ đàm, khi bọn tao thấy mày, ở đó không có ai khác."

"Tao không tin." Dụ Văn Ba mặt đỏ bừng, gần như nghiến răng nói tiếp, "Cho dù mày thật sự không biết anh Lam sau đó đi đâu, tao không tin mày và Ninh Vương cùng The Shy đều mất liên lạc, Lão Tống, mày không phải người như vậy."

Tống Nghĩa Tiến quay đi không nhìn Dụ Văn Ba, quay đầu nhìn về phía cửa căn cứ, "Tao chỉ biết, sau khi IG giải tán, họ không gia nhập căn cứ nào khác, đều trở thành người tự do, bởi vì người tự do không được ghi vào danh sách dị năng giả chính thức, vì vậy Dụ Văn Ba, cho dù hôm nay mày thật sự gặp ai đó có dị năng rất giống Bảo Lam, cũng có thể là bất kỳ người tự do nào không có trong danh sách."

"Đừng bám víu quá khứ, Jack." Tống Nghĩa Tiến không biết đã nghĩ đến điều gì, vươn tay vỗ vai Dụ Văn Ba, quay người đi lên tầng, lúc đi ngang qua, để lại một câu mà Dụ Văn Ba suýt nữa không nghe rõ, "Có duyên phận thì các cậu sẽ gặp lại."

Tống Nghĩa Tiến trở về cửa phòng của mình, chuẩn bị đẩy cửa thì phát hiện cửa phòng để hở một khe, hắn sững sờ một giây, quay đầu nhìn lại những cánh cửa đóng chặt của các thành viên khác, vô cùng chắc chắn rằng trước khi mình đi làm nhiệm vụ đã khóa cửa. Tống Nghĩa Tiến rút một con dao quân đội từ thắt lưng, cường hóa lưỡi dao, tay kia từ từ đẩy cửa phòng, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh cửa sổ mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu xác nhận không ai theo sau, lập tức nghiêng người lách vào phòng, đóng cửa lại.

"Đội trưởng Rookie giờ đã cẩn thận như vậy rồi sao?" Người bên cạnh cửa sổ quay đầu lại, quả nhiên là Vương Liễu Nghệ mà Dụ Văn Ba gặp hôm nay, y nhìn thấy Tống Nghĩa Tiến vẫn cầm con dao được cường hóa trong tay, bật cười, "May là tao không nghĩ đến việc đứng sau cửa để cho mày một bất ngờ."

"Mày còn nói nữa, Bảo Lam." Tống Nghĩa Tiến vừa thu con dao trong tay vào vỏ, vừa buộc lại trên thắt lưng, vừa trừng mắt nhìn Vương Liễu Nghệ, "Hôm nay nếu không phải tao biết dị năng không gian của mày tiến hóa có thể bóp méo không gian làm thay đổi những gì người khác nhìn thấy, tao cũng sẽ nghĩ Jack bị điên đấy, hai người đã gặp mặt rồi?"

"Hôm nay các cậu gặp loại xác sống này có khác với những loại xác sống trước đây không?" Vương Liễu Nghệ cố ý né tránh câu hỏi của Tống Nghĩa Tiến.

"Chính xác, xác sống gặp hôm nay đều nhanh hơn trước, hơn nữa, nói sao nhỉ," Tống Nghĩa Tiến cân nhắc từ ngữ, "Hình như thông minh hơn xác sống bình thường."

"Gần đây tình huống đấy xảy ra ngày càng nhiều ở khu này, ra ngoài tốt nhất đừng đi một mình." Vương Liễu Nghệ lấy ra cuốn sổ tay mang theo người, xé một tờ giấy, viết một hàng số trên đó rồi đưa cho Tống Nghĩa Tiến, "Đây là kênh bộ đàm của tao, nếu gặp khó khăn, có thể tìm được kênh này, tao ở gần đó."

Tống Nghĩa Tiến nhận lấy tờ giấy mà Vương Liễu Nghệ đưa, liếc mắt nhìn, gật đầu tỏ ý hiểu, nhìn Vương Liễu Nghệ đẩy cửa sổ phòng định rời đi, bất lực gọi y lại, "Đây là tầng ba, cho dù mày nhảy xuống rồi bóp méo không gian cũng không an toàn, không bằng mày đi vào như thế nào thì ra như vậy, dù sao cũng không ai phát hiện."

"Cũng được, vậy lão Tống, mày đi mở cửa." Vương Liễu Nghệ thu tay đẩy cửa sổ, quay đầu nháy mắt cười gian, chỉ về phía cửa, tỏ ý, "Cửa phòng mày không thể tự mở được."

Tống Nghĩa Tiến để tờ giấy lên bàn, sửa sang áo khoác trên người, giả vờ định ra ngoài đi đến cửa, ấn tay nắm cửa xuống thì cảm nhận được một luồng khí không tầm thường, chưa kịp do dự, cửa đã bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh, đập vào tường phát ra tiếng vang lớn.

Vương Liễu Nghệ đang bóp méo tường khí, bàn tay dừng lại, ánh sáng trắng ở lòng bàn tay chưa tan hết, y ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng động, đứng ở cửa phòng Tống Nghĩa Tiến, chính là Dụ Văn Ba mắt đỏ hoe.

"Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tuyệt đối không thể nhìn nhầm, anh còn muốn trốn đi đâu, Vương Liễu Nghệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top