Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Thẩm Ý đạp xe vội vội vàng vàng từ trường về, từ xa đã nhìn thấy một người cao cao lớn lớn đang thẳng lưng ngồi ở hàng ghế trước cửa hàng tạp hóa, bên cạnh còn đặt một cái balo du lịch trên mặt đất.

Người kia là ai thế?

Thẩm Ý suy đoán, người bị mình nhìn chằm chằm đột nhiên quay ra. Nhìn gương mặt kia, trong lòng Thẩm Ý giật thót, không nhịn được lại quay mặt lại nhìn, xốn xao xốn xao. Đến khi đến cửa hàng rồi, bốn mắt nhìn nhau, anh mới cúi đầu, hơi đỏ mặt xấu hổ, gọi với vào trong nhà: "Thím ơi?"

Bà chủ tiệm tạp hóa đáp một tiếng, từ từ đi ra, trên người vẫn còn mặc tạp dề, chắc đang làm cơm tối. Bà ha hả cười, nhìn Thẩm Ý, lại nhìn người vừa mới đứng lên kia, oán giận nói: "Tiểu Thẩm à, chờ cháu cả buổi đấy, rốt cuộc cũng đến rồi."

Thẩm Ý liếc trộm người kia, nhìn cánh tay rồi từ trên xuống dưới quét qua hết, mới mím môi trả lời: "Hôm nay ở trường có cuộc họp ạ, nên về muộn một chút."

Anh nói xong, người đàn ông đẹp trai cao lớn kia cũng đang quan sát anh, ánh mắt sắc như dao, khiến Thẩm Ý thấy nóng cả mặt. Cũng may giờ đang là mùa hè, nhìn cũng không đến nỗi kỳ quái.

Bà chủ giới thiệu, chỉ vào người đàn ông kia rồi nói: "Tiểu Thẩm à, vị này gọi là Ngô Khoan, từ thành phố tới, nói muốn thuê phòng để ở." Bà nháy mắt với Thẩm Ý, ý là mình đã tra hỏi qua, không có vấn đề gì, không phải người xấu, lại vui vẻ vỗ vỗ tay, "Cháu nói có đúng dịp không cơ chứ, hôm qua nghe cháu nói muốn cho thuê phòng trong tiểu viện, hôm nay lại có người đến hỏi này."

Thẩm Ý ngẩng đầu nhìn Ngô Khoan, ánh mắt vừa chạm vào đã vội tách ra, do dự nói: "Thím à, thím nói với người ta tình trạng chỗ cháu chưa?"

Tiểu viện của anh có một căn nhà hai tầng, có một căn một tầng nho nhỏ khác nữa, một nhà vệ sinh, với một gian nhà bếp gió lùa bốn phía, nhưng được cái sân đất khá rộng, có tường vây xung quanh, cũng có cổng sắt.

Thực ra với căn nhà như vậy, Thẩm Ý cảm thấy sẽ chẳng có ai muốn đến ở đâu, anh chỉ nghĩ có ai muốn làm căn xưởng nhỏ không thôi, không ngờ thím ấy lại giới thiệu một người khách trọ cho mình.

Nghe Thẩm Ý hỏi như vậy, bà chủ kéo tay anh, nháy mắt ra hiệu: "Ôi kìa, thím nói rồi, cậu ta biết mà. Cháu thấy thím cũng không có phòng trống để cho người khác ở nữa, cứ đi nhìn chỗ cháu đã, được hay không được nói sau đi." Nói xong bà còn cười cười với Ngô Khoan, Ngô Khoan nghi hoặc nhìn bà và Thẩm Ý, đôi mày rậm nhẹ nhàng dịu xuống.

Thẩm Ý hơi xấu hổ, anh biết, thực ra thím chỉ vì tiền giới thiệu thôi, nếu người kia đồng ý là sẽ có. Lại nhìn Ngô Khoan, Thẩm Ý lại không nhịn được mà đồng ý: "Vậy...vậy đi xem trước đi?"

Rốt cuộc Ngô Khoan cũng mở miệng, y sảng khoái nhặt balo trên đất đeo lên lưng , "Đi thôi."

Thẩm Ý thấy sau lưng tê rần, giọng của Ngô Khoan rất từ tính. Anh đáp vâng, nhìn thím, bà chỉnh lại tạp dề trên người nói: "Ôi thôi hai người đi đi, tôi còn đang nấu cơm đây, chú nhà sắp về rồi. Hơn nữa cửa hàng vẫn cần có người trông chứ. Cháu cứ dẫn cậu ấy đi đi."

"??"

Thẩm Ý cũng không biết mình nên vui vẻ hay là sợ hãi.

Anh là gay, anh thích đàn ông, mà Ngô Khoan lại đúng là gu của mình. Để anh đi cùng một người đàn ông đầy hormone nam tính lại mạnh mẽ như thế này cùng về nhà, Thẩm Ý hơi hơi sợ.

Xe đạp không thể chở người được, Thẩm Ý đành phải dắt xe đi bộ cùng người kia. Đọc theo đường đi, có mấy học trò lớp chào anh, cũng tò mò đánh giá người lạ mặt bên cạnh. Thẩm Ý dịu dàng cười, nhắc nhở một chút đám nhóc đang chơi vui đến quên trời đất này, "Chú ý cẩn thận đấy, nhớ về nhà sớm."

"Thưa thầy vâng ạ!" Nói xong lại láo nháo chạy ra xa.

Ngô Khoan nghiêng đầu nhìn người cứ giữ khoảng cách hai bước chân với mình, có thể nói là một người đàn ông dáng người nhỏ xinh, coi như mở miệng nói chuyện đánh vỡ sự im lặng nãy giờ: "Anh dạy lớp mấy thế?"

"Hả?" Thẩm Ý không ngờ người kia sẽ hỏi đến, ngây ra giật mình rồi quay đầu lại nhìn người ta một hồi, mới vội vàng gãi tóc nhìn mặt đường, nhỏ giọng đáp: "Dạy ngữ văn, lớp ba."

Ngô Khoan à một tiếng, tự nói về mình: "Tôi là quân nhân, nhưng đã xuất ngũ rồi. Năm nay hai tám, độc thân, không xe không nhà, ở một mình."

Thẩm Ý trợn to mắt. Mấy lời của Ngô Khoan, giống như là đi xem mắt thế?

Khóe môi giật giật, Thẩm Ý cũng không biết mình nên nói gì tiếp, đơn giản là ngậm miệng luôn.

Ngô Khoan nhìn Thẩm Ý, gò má thanh thoát, ách một tiếng. Cậu ở trong quân ngũ đã hơn mười năm, quen nhìn đống đực rựa thô thiển rồi, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông giống như con gái thế này, lại thấy hơi không quen. Lại nhìn gương mặt kia, thực sự rất đẹp, cảnh đẹp ý vui, thực sự nhìn không ra đây là một người đã ba mươi tuổi rồi ấy.

"Đến nơi rồi."

"Hửm?"

Thẩm Ý dựng xe xong, chỉ căn nhà lẻ loi giữa cánh đồng phía trước, hơi xấu hổ nói: "Nhà tôi đây."

Ngô Khoan cũng chưa ý thức được mình đang nhìn mê mẩn một người đàn ông, lắc lắc đầu cảm thấy chuyện này thật điên rồ, chạy nhanh đến bên cạnh người kia. Nhìn xung quanh một chút, thật lạ nha, căn nhà này cách căn bên cạnh gần nhất cũng phải đến ba trăm mét. Ở cái góc này, nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, thật đúng là kêu trời trời chả biết kêu đất đất chả hay.

Thẩm Ý dẫn người vào trong viện, lo lắng nhìn người kia đi qua đi lại, trong lòng tính toán. Nếu cậu ta không hài lòng, mình có nên để cậu ấy ở luôn phòng lớn không đây?

Đang rối rắm, Thẩm Ý thấy người kia đã đi ra, đặt balo xuống, trong tay còn cầm một vài thứ. Thẩm Ý nghĩ chắc sẽ nghe thấy lời từ chối, Ngô Khoan lại có vẻ không có vấn đề gì cả, nói: "Tốt lắm, chỉ cần không bị dột mưa là được."

Nóc nhà vẫn còn rất tốt, cửa sổ trong phòng cũng kín, tuyệt đối không có vấn đề gì. Tim Thẩm Ý lại bắt đầu đập loạn.

"Đây." Ngô Khoan đưa cái gì đó qua, Thẩm Ý nhìn, cũng không đưa tay tiếp ngay, "Cái gì thế?"

Ánh mắt Ngô Khoan mềm chút, nở nụ cười: "Sao anh không cảnh giác chút nào thế?" Lại đặt đồ vào trong tay người kia, "Đây là căn cước của tôi, với chứng nhận xuất ngũ nữa. Hàng thật giá thật, tuyệt đối không phải giả đâu."

Thẩm Ý cầm thứ này trên tay, cúi đầu a một tiếng, phát ngốc mà nói: "Tôi..thấy cậu không giống người xấu mà."

Ngô Khoan nghe thấy cũng sửng sốt, lại càng vui vẻ. Nhìn vị chỉ nhà gầy yếu chả có mấy sức lực này, nheo nheo mắt cố ý tỏ ra làm người xấu, trầm giọng nói: "Anh sao mà biết được? Nói không chừng đợi tới nửa đêm, tôi sẽ.." Cậu định nói sẽ hiếp trước giết sau, lại nhớ ra vị trước mắt này tuy nhỏ xinh nhưng cũng là đàn ông, liền nói lái sang chuyện khác: "..trói anh lại cho vào bao ném lên núi kia, giết người cướp của đấy."

Thẩm Ý kinh ngạc trừng mắt, ánh mắt vụt sáng nhìn người kia, chả sợ hãi tí nào. Không những không sợ, anh còn buồn rầu nhận ra, giọng trầm của Ngô Khoan, thực sự hay muốn chết. Đúng là bị bán cũng cảm thấy thật cam tâm tình nguyện.

Khụ một tiếng, Ngô Khoan thấy lời mình nói thật ngây thơ, thu nét đùa giỡn lại mà nghiêm túc nói: "Mấy thứ này anh cứ cầm đi, ngày mai làm hợp đồng, chúng ta sẽ ký."

Lúc này Thẩm Ý mới nhớ ra vấn đề, hỏi: "Cậu định thuê bao lâu?"

Ngô Khoan nhìn mặt trời đang lặn ở phía Tây, mờ mịt thở dài: "Tôi không biết nữa."

Sự vui vẻ của Thẩm Ý mới dần vơi bớt. Anh suýt thì quên, người đàn ông này chỉ là một người khách qua đường, cậu ta không thuộc về nơi này. Có lẽ là một tuần, cũng có thể là một tháng, hay là dài hơn, một năm ư? Dù sao cậu ta cũng sẽ rời đi thôi.

Cậu ta chỉ là người dự định sẽ ẩn cư ở đây thôi, anh lại muốn hy vọng xa vời cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top