Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Thẩm Ý ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, dẫn đường cho người tự xưng là anh em của Ngô Khoan, quấn túi nilon đựng đồ trên đầu ngón tay, trong lòng bồn chồn.

Ngô Hiểu Mãnh vừa lái xe vừa quay đầu sang nhìn Thẩm Ý, cười ha hả, "Anh nói trùng hợp không cơ chứ, tôi vừa mới vào thôn hỏi người, không ngờ gặp đúng người luôn." Nói xong tựa như thân quen hỏi Thẩm Ý, "Anh tôi bảo anh là giáo viên, sao tôi nhìn không giống nhỉ? Anh giống sinh viên Đại học hơn á!"

Thẩm Ý đã tốt nghiệp lâu lắm rồi, hành nghề cũng đã nhiều năm, nên cũng quẫn bách lắm, đành cười trừ, chuyển đề tài câu chuyện: "Cậu Ngô đã đi ra ngoài rồi, có thể một lúc nữa mới về." Còn một lúc là bao lâu, anh cũng không rõ nữa.

Ngô Hiểu Mãnh chỉnh lại loa, không để tâm lắm nói, "Không sao cả, chờ anh ấy là được mà."

"??? ừ."

Đi qua mấy lần cua quẹo cuối cùng cũng đến cổng tiểu viện. Ngô Hiểu Mãnh tắt máy xuống xe, nhìn căn nhà hai tầng còn có cả cửa sổ sát đất lẫn ban công kia, nhìn từ ngoài cũng được phết, chỉ là hơi vắng lặng. Cậu ta hỏi Thẩm Ý, "Cũng không tệ lắm ha, anh tôi ở tầng một hay tầng hai thế?"

Mở cổng, Thẩm Ý bị hỏi vậy cũng lúng túng, cúi đầu đẩy cửa vào, chỉ căn phòng nhỏ một tầng trong viện, "Cậu Ngô...cậu ấy ở phòng kia."

Ngô Hiểu Mãnh nhìn theo phía anh chỉ, nửa tin nửa ngờ tiến lên phía trước, "Ở đây á?" lúc đi Ngô Khoan không đóng cửa sổ, cậu ta ngó từ ngoài cửa sổ nhìn vào. Căn phòng rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường gỗ với hai cái bàn, hết. Chỉ là sàn vẫn là sàn xi măng, tường đã bị bẩn xám xịt không nhìn ra màu vôi trắng ban đầu. Nếu không phải trong đó cái cái bàn đựng hành ký của Ngô Khoan, thực sự cậu ta không tin nổi.

"Đệch mợ!" Ngô Hiểu Mãnh thấy ức thay cho Ngô Khoan, thẳng thừng nói, "Mẹ kiếp còn thảm hơn lúc ở trong bộ đội ấy chứ! Anh tôi nghĩ cái gì thế, dùng tiền lại đi ở cái chỗ như này!!!"

Thẩm Ý lúng túng càng cúi thấp đầu hơn, nghe Ngô Hiểu Mãnh lại nói "Không được, tôi phải bắt người về, không thể để anh ấy chịu tội thế này được!", móng tay đã ghìm ngón cái đến trắng bệch.

Vừa xuống xe bus, Ngô Khoan thảnh thơi từ từ về thôn. Ven đường cậu nghe thấy mấy người già nói cái gì mà Tiểu Thẩm cái gì mà xe hơi màu trắng, nhíu mày, vô thức tăng nhanh tốc độ về nhà.

Đến nhà Thẩm Ý, nhìn biển số xe đang đậu trước cổng, Ngô Khoan lập tức biết ai đến. Cậu vòng qua xe vào cổng, nhìn căn phòng của mình vẫn đóng còn nhà lớn đang mở, quay người đi về phía nhà lớn, cứng rắn mở miệng: "Ngô Hiểu Mãnh, đi ra đây cho anh!"

"Đại ca tôi về rồi kìa!"

Nghe thấy tiếng gọi, Ngô Hiểu Mãnh nói một câu như vậy với Thẩm Ý, rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Thẩm Ý vẫn luôn đứng ngồi không yên ở phía sau, ở huyền quan nhìn hai người kia đang vui vẻ ôm nhau, mím môi không tiến lên, trong lòng bỗng thấy trống trải.

Ngô Khoan nhìn thấy Thẩm Ý, vỗ vai Ngô Hiểu Mãnh, giới thiệu với anh: "Thầy Tiểu Thẩm, đây là người anh em từ nhỏ của tôi, lại cùng chung một đội hồi còn trong quân đội, Ngô Hiểu Mãnh." Ngô Hiểu Mãnh huých tay vào dưới mạn sườn cậu ta, ngắt lời: "Thôi đi, lúc anh không ở em đã nói với người ta rồi, đúng không Thẩm Ý?" Cậu ta gọi thẳng tên Thẩm Ý, giống như bạn bè đã biết nhau lâu rồi vậy.

Ngô Khoan nghe, cảm thấy giống như quan hệ của mình với Thẩm Ý còn không tốt bằng tên nhóc thối này.

"Tên nhóc này sao tới mà không nói trước với anh một tiếng, không sợ tìm sai chỗ à?"

"Không thể nào đâu, chỉ dẫn trên xe cũng không phải giả mà?"

"Tự mình đến à? Có nói với Tên Ngốc không?"

"Kìa, nói sao được, nói thì sao hắn không tới cơ chứ."

Thẩm Ý nhìn bọn họ đứng đó nói chuyện, lại nhìn đồ ăn vặt trên bàn trà, nhân lúc bọn họ chưa kịp nói tiếp liền hỏi: "Hai người có muốn ngồi xuống nói chuyện không?" Lại nhìn Ngô Khoan. Dáy mắt có chút bất an, "Cậu Ngô, cậu khát không? Tôi rót cho cậu cốc nước nhé!"

Ngô Khoan nhìn sang, lúc này mới để ý đôi môi Thẩm Ý hồng là lạ, hình như còn hơi sưng. Cậu muốn hỏi, đã bị Ngô Hiểu Mãnh giành trước, "Đã sắp mười một giờ rồi, còn uống nước gì nữa. Đi, anh, em mời anh vào thành phố bồi bổ, gọi thêm bình rượu, chúng ta vừa ăn vừa nói."

Hiếm khi anh em gặp được nhau, Ngô Khoan cũng không từ chối, mời thêm cả Thẩm Ý. Thẩm Ý không muốn đi, thứ nhất là ngại mình không quen người kia, thứ hai... anh sợ nghe Ngô Khoan nói không muốn thuê nhà nữa.

Ngô Hiểu Mãnh cũng mời cả Thẩm Ý, thấy người kia thực sự không muốn đành vung tay: "Vậy cũng được."

Lúc này Ngô Khoan mới có thể hỏi Thẩm Ý, nhìn vào đôi môi sưng kia, "Thầy Tiểu Thẩm, môi thầy bị sao vậy?"

Thẩm Ý giơ tay đụng lên môi, "xì" một tiếng, anh cứ nghĩ chỉ lưỡi bị bỏng thôi, thì ra môi cũng dính. Vừa nãy mải nghĩ chuyện khác nên cũng không để ý, giờ bị Ngô Khoan nhắc tới, lúc đụng vào cũng thật đau. Đầu lưỡi trong miệng cũng đau, giống như bị bong mất một lớp da vậy.

Ngô Khoan muốn nhìn vết thương bên trong, sao Thẩm Ý dám để cậu nhìn, đỏ mặt lắc đầu. Hai người đứng đối diện nhau rất gần, một người cúi một người hơi ngẩng, một ánh mắt kiên định bình tĩnh một ánh mắt thì hoảng hốt phiêu loạn? Ngô Hiểu Mãnh bị ăn bơ, run rẩy nổi một lớp da gà. Trời ạ, sao cậu cảm thấy đại ca nhà mình với chủ trọ này gay gay sao á!! Ôi mẹ, nói một giây sau bọn họ hôn nhau cậu cũng dám tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top