Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Gọi đồ nhắm rượu, Ngô Khoan chờ nhân viên phục vụ rời đi rồi mới nói: "Bữa này để anh mời, cảm tạ cậu vẫn còn nhớ người anh em này mà lặn lội tới đây."

Ngô Hiểu Mãnh vung tay, cũng không chối từ. Bọn họ đã là anh em hai mươi mấy năm, không cần phải khách sáo chối từ gì cả, giả tạo kinh lên được. Cậu lấy ví tiền từ trong cặp ra, rút một tấm thẻ ngân hàng đẩy tới trước mặt Ngô Khoan, hai ngón tay trỏ đụng nhau một chút, rồi lại xòe bàn tay ra.

"Tên Ngốc bảo em đưa cho anh, nói là ba năm nay đấy." Ngô Hiểu Mãnh nói: "Anh cứ cầm đi. Trước đây anh khăng khăng chỉ muốn ở trong bộ đội không chịu lấy, bọn em giữ giúp anh... giờ anh cũng đã trở về rồi, nên trả lại anh thôi." Cậu ta nói xong, nghẹn ngào than thở: "Mẹ kiếp cái tên trứng thối kia, cứ nghĩ lại thấy tức! Tên nhóc khốn kia tốt nhất nên mất tích luôn đi, nếu không em..."

"Được rồi." Ngô Khoan cầm tấm thẻ, ngắt lời cậu nhóc: "Đều qua hết rồi." Cậu thơ ơ cười khẽ, "Việc này anh cũng chả trách ai cả, cứ như vậy thôi. Sau này đừng nhắc lại nữa, không cần để ý."

Ngô Hiểu Mãnh thấy cậu cũng không giống như giả bộ, gật đầu một cái, còn nói: "Anh, anh theo em về nhé?"

"Hả?" Ngô Khoan không hiểu, "Sao lại nói chuyện này?"

Ngô Hiểu Mãnh nhấc bình rượu rót vào ly rồi để trước mặt cậu, "Trước đây anh nói chỗ này tốt, non xanh nước biếc thích hợp cho anh điều dưỡng, em cũng tin. Kết quả hôm nay em đến, mới phát hiện cái phòng anh ở kia tệ thế."

Ngô Khoan nhấp ngụm rượu, nhíu mày, "Chỉ là hơi nhỏ hơi cũ thôi, không đến nỗi tệ." Thầy Tiểu Thẩm cũng không lừa cậu, tháng trước có mấy trận mưa, không hề bị dột, cửa sổ cũng vẫn chắc chắn kín gió vô cùng.

Ngô Hiểu Mãnh nhe răng, "Dù gì cũng kém mà, cả cái căn kia, mùa hè nóng đông thì lạnh, anh dưỡng thương kiểu gì?" rồi lại khuyên nhủ: "Anh vẫn nên theo em về đi, em với Tên Ngốc còn có thể chăm sóc anh. Anh ở đây cũng không có người thân gì." Cậu ta nhớ đến vị chủ trọ kia, lại nói thêm: "Tuy rằng Thẩm Ý nhìn cũng là người đàng hoàng, nhưng dù sao vẫn là người ngoài, sao bằng anh em thân thiết được?"

Ngô Khoan cười gắp thức ăn vào bát cho cậu ta, "Anh đây có phải bệnh nặng liệt người gì đâu mà cần hai đứa chăm sóc." Lúc đưa tay về lại nhớ về Thẩm Ý, còn có cả đôi môi nóng đỏ kia, không biết miệng lưỡi sao rồi. Không cho mình xem, hừ.

Xoa đầu ngón tay, Ngô Khoan nói: "Thầy Tiểu Thẩm là người rất tốt, yên tâm đi. Tuy căn phòng hơi nhỏ, nhưng anh ở rất thoải mái."

Ngô Hiểu Mãnh vỗ cổ. Tốt? Làm sao mà tốt hả? Thoải mái? Thoải mái sao được hả? Hay là bầu không khí gay gay trước đó???

Cậu nhìn Ngô Khoan, cả đội đều công nhận anh ấy là một tên thẳng như sắt. Sặc cay ho một hồi, Ngô Hiểu Mãnh cầm ly rượu lên lại thấy buồn bực, để ly xuống rồi quyệt miệng: "Anh à?"

Ngô Khoan nhìn cậu.

Ngô Hiểu Mãnh kiên trì nói tiếp: "Anh còn nhớ Ớt Nhỏ không?"

Ngô Khoan nghĩ một lúc, nghĩ ra, nở nụ cười: "Nhớ, sao thế?"

Ớt Nhỏ, nam, tính hướng nam. Nhưng lại bị anh em trong đội là quả ớt nhỏ, một là vì cậu ta quê ở Tứ Xuyên, hai là tính khí vô cùng nóng nảy, đụng tới một tí là phát nổ. Chỉ là không đánh cho mày một trận, mà là trêu đùa mày, trêu đến mức khiến mày ngơ ngơ ngác ngác. Nhưng lúc gặp Ngô Khoan cậu ta lại hoàn toàn khác hẳn, phải nói là dịu dàng như nước như chim nhỏ nép vào người, nói ba câu thôi cũng có thể đỏ mặt cả đêm.

Đãi ngộ khác biệt thế này, ai nhìn vào cũng có thể nhìn ra. Huống chi tên nhóc Ớt Nhỏ cũng chưa từng phủ nhận bao giờ cả. Lâu dần, nghe người khác đồn thổi chuyện của mình với Ngô Khoan, lại còn có chút đắc ý dạt dào.

Đáng tiếc Ngô Khoan lại không rõ phong tình, không hề phát hiện ra Ớt Nhỏ có tâm tư với mình, vẫn luôn coi người này như anh em đồng đội của mình. Mãi đến tận khi người kia giải ngũ, cậu vẫn còn chúc người ta một câu "Chúc cậu sớm ngày lấy được vợ đẹp." Làm người kia nước mắt lưng tròng, vô cùng không cam lòng.

Không thèm nói chuyện với tên thẳng nam như anh nữa.

Ngô Hiểu Mãnh gãi gáy, "Anh, vậy anh còn nhớ chuyện Ớt nhỏ thích anh không?"

Ngô Khoan vui vẻ, "Ngày đó mấy đứa vô liêm sỉ bàn tán trêu đùa như thế, còn dám nhắc lại à?"

Ngô Hiểu Mãnh hô to oan cho em quá, giơ tay nói: "Thật sự không phải nói đùa mà, Ớt nhỏ thực sự thích anh đó! Anh không tin thì em xin thề!"

Ngô Khoan nhìn ba đầu ngón tay của cậu ta, nhíu mày, vẫn không tin.

"Ôi ôi, anh trai thẳng như sắt của tôi ơi." Ngô Hiểu Mãnh sổ cả tràng, "Vậy anh nói xem tại sao lúc nào nhìn chúng em cũng không hòa nhã gì, lại chỉ cười hì hì với anh thôi. Lại nói mỗi lần cậu ta về quê thăm người thân, chỉ cho anh ăn chứ chả chia gì cho bọn em thế. Còn gì nữa không nhỉ, còn cùng anh đi tắm cùng anh rời giường. Còn có còn có nữa, anh còn nhớ không, mỗi lần cậu ta bị ốm, cũng toàn là anh cõng cậu ta xuống phòng y tế đó thôi, người khác cậu ta còn chả cho đụng vào đâu?"

Cậu ta nói từng câu từng câu, Ngô Khoan dần dần yên lặng.

Ngô Hiểu Mãnh lắc đầu một cái, chẹp chẹp miệng, "May mà mỗi lần anh bắt gặp cậu ta nhìn lén còn có thể bình tĩnh mà hỏi cậu ta làm sao vậy. Người ta là muốn nhìn mặt anh đấy, muốn ấy ấy anh đấy!!" Nói đến chỗ kích động, cậu ta vỗ bàn, "Một người đàn ông bình thường sao có thể nhìn lén một người đàn ông khác nhiều lần như vậy được cơ chứ, nhìn xong lại còn đỏ mặt thẹn thùng được. Đó là không bình thường, vì cậu ta thích anh đấy!!"

Ngô Khoan càng nhíu mày hơn, giữa hai hàng lông mày như có chữ "Xuyên".

Nhìn lén, nhiều lần, đỏ mặt, thẹn thùng?

Hình ảnh Thẩm Ý đỏ mặt thẹn thùng tránh ánh mắt của mình hiện lên trong đầu, Ngô Khoan rùng mình, trong giây phút đó lại có cảm giác giác ngộ ra điều gì đó.

Thì ra, thầy Tiểu Thẩm anh ấy...

Đệt...không thể nào?!

Ngô Hiểu Mãnh vẫy tay trước mặt Ngô Khoan, "Này, anh, anh?"

"Đệt!"

Che mặt, Ngô Khoan khuyên chính mình, đây chỉ là suy đoán mà thôi. Cố tình là Ngô Hiểu Mãnh lại uốn tới ẹo lui, nói một câu: "Anh, thực ra em nói nhiều như vậy, vì, vì là, em thấy ánh mắt Thẩm Ý nhìn anh, giống hệt ánh mắt Ớt nhỏ nhìn anh, giống lắm. Cho nên em mới nhắc lại chuyện của Ớt nhỏ."

"?!!"

Ngô Khoan ngẩng đầu lên trừng người, dọa Ngô Hiểu Mãnh giật mình đổ cả chén rượu, không để ý tới liên tục xua tay, "Đừng nhìn đừng nhìn em như vậy, em đoán mò, anh chớ coi là thật, nghe vậy thôi."

Nhưng tiếc là chậm, những câu nói kia, đã bắt đầu gieo ma chú trong đầu Ngô Khoan mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top