Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Chuông báo thức vang lên, Thẩm Ý ấn tắt, nằm xuống một hồi mới mơ mơ hồ hồ xuống giường. Áo ngủ trên người đã bị cuốn lên tới ngực, anh vừa xuống giường đã đi vén mành lên, ánh mặt trời chói mắt, cả người anh chắn ở phía trước, cúi đầu lập tức thấy trong sân nhà mình có người đàn ông, để ngực trần chỉ mặc một cái quần đùi rộng rãi, đang chống đẩy trên mặt đất, co lên gập xuống, động tác rất nhanh. Người kia thân cao chân dài, màu da hơi sậm, cơ bắp trên người đều căng tràn, nhìn rất mạnh mẽ, dáng người tốt thật ấy.

Thẩm Ý nhìn đến ngây người, mắt mị ra, không nỡ quay đầu.

Tập xong rồi, Ngô Khoan nhanh nhẹn đứng dậy, thở hồng hộc, tùy ý vuốt chút mồ hôi trên cánh tay. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy cửa sổ tầng hai phòng đối diện có bóng người, cậu nhìn kỹ lại, là chủ nhà, đang định vẫy tay chào hỏi, đã không thấy bóng dáng người kia đâu rồi.

Thẩm Ý ngồi xổm xuống lưng dựa vào tường, anh cắn môi, mặt đỏ như bị phỏng. Nhìn lén lại bị phát hiện, thực sự xấu hổ quá. Càng xấu hổ hơn là, vừa nãy anh rời giường mới áp chế dục vọng xuống, ban nãy nhìn cảnh kia nó lại muốn lên rồi. Anh khó chịu mà kẹp chặt hai chân lại, ghìm chặt áo chỗ lồng ngực, nhịn không được đành ngửa đầu thở dốc, ý muốn áp nó xuống.

Sau cùng Thẩm Ý cũng nhịn được, anh đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, cầm cặp sách đựng bài tập của học sinh chuẩn bị đi làm. Từ cửa chống trộm tầng một là có thể đi thẳng ra ngoài tiểu viện, căn nhà hai tầng có thiết kế một cái cửa như vậy. Thẩm Ý đi đến bên cạnh xe đạp dựng bên cánh cửa sắt, cố gắng lén lút để không ai phát hiện ra, nhưng vẫn bị gọi lại.

"Thầy Tiểu Thẩm à?"

Cả mặt và tóc của Ngô Khoan đều đẫm ướt, vẫn đang mặc cái quần đùi kia, một cái khăn lông vắt trên cổ, cơ ngực lấm tấm từng giọt mồ hôi. Cậu gọi Thẩm Ý lại, đi đến bên cạnh anh.

Nghe cậu gọi như vậy, trong lòng Thẩm Ý bộp chộp đôi chút, dừng chân lại rồi cũng không dám đưa mắt nhìn cậu, chỉ dám nhìn vại nước xa xa, "Chào buổi sáng, cậu Ngô."

Ngô Khoan nhướng mày, cậu chưa từng bị người khác gọi khách sáo như thế. Xoa chút mồ hôi, cậu cảm thấy rất mới mẻ, cũng chấp nhận sự khách sáo như vậy. Nhìn người kia nhẹ nhàng khoan khoái, "Anh đi dạy à?"

Thẩm Ý sờ quai cặp sách, "Đúng vậy."

Ngô Khoan 'a' một tiếng, mở cửa sắt hộ anh, nhìn anh dắt xe đạp, lúc anh sắp đi qua rồi lại gọi anh lại. Thẩm Ý cảm giác người bên cạnh như cái lò thiêu, đứng cạnh thôi mà như nướng chín anh mất rồi. "Sao thế?" Anh cũng không dám nhìn thẳng, nghĩ chắc Ngô Khoan muốn hỏi chuyện căn cước với giấy chứng nhận của cậu ta, đã nói trước: "Mấy thứ kia tôi cầm đến trường đóng dấu trước đã, tôi cũng sẽ chuẩn bị kĩ hợp đồng thuê nhà, buổi tối sẽ đưa cho cậu xem."

Ngô Khoan nhìn ánh mắt anh lấp láy lại đỏ mặt không chịu nhìn mình, có hơi buồn bực, lắc đầu nói: "Cái đó tôi cũng không vội. Tôi chỉ muốn hỏi anh trong thôn này có bán mấy đồ điện không thôi." Cậu nghĩ muốn sửa lò vi sóng thành nồi cơm, nhưng lại không nấu được.

Lúc này Thẩm Ý mới nhìn cậu, nhưng cũng chỉ là liếc qua một cái rồi lại giơ tay lên cào tóc, nói: "Có, ngay ở bên kia đường kìa." Lại sợ cậu không biết đường, "Cậu có thể bảo thím hôm quá dẫn cậu đi."

Ngô Khoan gật đầu, ý biết rồi. Thực ra thôn này cũng không lớn mấy, đi dạo một hồi sẽ biết hết thôi. Dù sao thì ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng phải gặp, vẫn phải dần quen mà.

Thẩm Ý cầm ghi-đông xe đạp, hỏi: "Còn việc gì nữa không?"

Ngô Khoan nở nụ cười, khoát tay: "Không có, anh đi đường cẩn thận."

Thẩm Ý mím môi, nghe câu này cảm thấy thật ấm áp, chớp mắt nói: "Ừm, cảm ơn." Lên xe đạp, thực sự không bị gọi lại nữa.

Ngô Khoan một tay chống nạnh một tay vuốt mồ hôi, thầm nghĩ thầy Tiểu Thẩm không chỉ dáng người giống con gái mà ngay cả tính cách cũng giống, dịu dàng lại còn dễ đỏ mặt, nhìn thôi cũng xấu hổ. Nói chuyện nửa ngày, đôi mắt hoa đào kia cũng không nhìn phần thân trên cởi trần của cậu một cái, rất rụt rè. Không giống trong bộ đội, ai cũng lẫm liệt, tùy ý đùa giỡn, sờ mó nhau cũng không phải chưa từng thấy.

Đến trường học, ngồi tận trong văn phòng rồi, Thẩm Ý mới xóa bỏ thân ảnh trong đầu đi, vỗ vỗ mặt chuẩn bị đồ dùng để lên lớp.

"Tiểu Thẩm à."

Gọi Thẩm Ý là một giáo viên nữ trong văn phòng, cũng họ Thẩm, hơn bốn mươi tuổi rồi, thích hóng chuyện cũng thích mai mối cho người khác. Thẩm Ý là giáo viên duy nhất trong trường đến tuổi lập gia rồi nhưng vẫn còn độc thân, nên không ít lần bị cô lải nhải bên tai.

Việc này cô giáo Thẩm làm không biết chán, cầm di động cho Thẩm Ý nhìn ảnh chụp: "Đây, cậu nhìn xem, rất xinh đúng không? Nhà gái cũng mới có hai sáu thôi, tuy chưa có công việc chính thức, nhưng lại là người an phận còn chăm chỉ thật thà. Chị thấy cô ấy vừa nhìn ảnh cậu cảm thấy hứng thú liền, lại là người của thôn ngay cạnh luôn, rất gần đây, mới nghĩ tới cho hai người gặp mặt, để hiểu biết lẫn nhau, nhé."

Chuyện này luôn khiến Thẩm Ý đau đầu, anh thích đàn ông mà, nhưng lại không biết mở miệng nói thế nào, đành lại lấy cớ từ chối: "Em vẫn còn trẻ mà, lại chưa có tiền tích góp gì, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này đâu."

Chị ấy vừa nghe vậy thì trách móc, "Cậu đã ba mươi rồi, còn trẻ gì nữa? Hơn nữa, thôn mình cưới vợ cũng chả tốn bao nhiêu tiền, trong nhà gái cũng là giàu có, không thiếu đồ cưới đâu."

"??"

Thẩm Ý thật sự cạn lời, đúng lúc chuông học vang lên, chạy nhanh đi lấy đồ dạy học, rồi chuồn đi mất. Để lại cô giáo kia vẫn còn lẩm bẩm: "Ơ cái đứa nhỏ rồi, chị thấy cậu tự do quá nên mới không cần tìm vợ đấy." Rồi lại quay sang thảo luận với người bên cạnh: "Ôi, cô nói xem,......"

Kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, Thẩm Ý quay lại văn phòng, phê và chữa bài tập của đám học trò nhỏ. Chờ đến lúc các giáo viên khác đều đã rời đi, anh mới lấy mấy thứ của Ngô Khoan ra khỏi cặp. Căn cước này làm từ năm năm trước, lúc đó đường nét khuôn mặt của Ngô Khoan vẫn chưa kiên nghị như giờ, nhưng vẫn rất đẹp trai, là dáng dấp của người đàn ông trưởng thành. Không như anh, lớn từng này tuổi rồi nhìn vẫn cứ như thằng nhóc con, mặt trẻ măng à.

Lại nhìn giấy chứng nhận xuất ngũ của cậu, ảnh mới chụp gần đây thì phải, không khác gì bây giờ mấy.

Thẩm Ý nhìn tấm ảnh dán trên giấy không rời nổi mắt, ngón tay vuốt ve gương mặt anh tuấn kia, tự dưng thấy nóng mặt xấu hổ. Giống như ở bên cạnh cũng đang có người nhìn thấy, Thẩm Ý như bị bỏng đến đầu ngón tay, vội vàng giấu hết đống đồ ấy đi. Còn về hợp đồng cho thuê phòng, anh chỉ cần đóng dấu chứng nhận thân phận nữa thôi là xong rồi.Cả chiều lại đi lượn lờ baidu, in ra một đống giấy tờ, sắp xếp các điều kiện ổn thỏa, còn đề cập đến thời gian thuê phòng đầy đủ nữa.

Chuẩn bị xong hết rồi, Thẩm Ý đeo cặp sách trên lưng, nhìn đồng hồ trên tường, đã sáu giờ tối rồi. Trên đường đạp xe về nhà, anh mua chút thức ăn nấu sẵn rồi, không định nấu cơm nữa.

Tới gần cổng nhà, Thẩm Ý nhìn thấy Ngô Khoan. Người kia đang ngổi xổm trên tảng đá trước cổng, áo lót lẫn quần đùi đều màu đen, đi một đôi dép lào, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn cực kỳ giống một người đàn ông thô kệch. Nhưng không thể phủ nhận cậu ta tuy thô kệch mà lại vô cùng đẹp trai, khiến người ta không kìm lòng được mà liếc lại thêm lần nữa.

Thẩm Ý cúi đầu, phanh xe dừng lại trước mặt cậu ta, nghi hoặc hỏi: "Cậu Ngô, sao lại ngổi xổm ở đây thế?"

Ngô Khoan đứng lên, rít nốt hơi thuốc lá cuối cùng, rồi ném điếu thuốc xuống đất lấy chân di di cho tắt hẳn, lại nhặt lên ném vào thùng rác. Cậu nhìn Thẩm Ý, cách làn sương trắng mông lung ráng chiều, nói: "Chờ anh đấy."

"! ! !"

Thẩm Ý ngẩng đầu liếc cậu một cái, lại nhanh chóng dời mắt đi. Anh thấy trong lòng hơi hoảng, chỉ vì mấy chữ kia. Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, ngoài tiểu viện đã có người gọi anh.

"Tiểu Thẩm hả, cậu về rồi à?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Ý sửng sốt, quay đầu lại thì cứng đờ. Trời xanh đất rộng, thế nào anh cũng không nghĩ tới cô giáo Thẩm không nói lời nào đã mang con gái nhà người ta đến gặp mình như thế này.

Bị lôi kéo nói chuyện sắp một tiếng đến nơi rồi, Ngô Khoan nghe giọng thôi cũng thấy đau đầu, vừa thở dài lại pha chút oán giận nói: "Không chờ anh nữa, ngồi cũng lâu rồi, mọi người cứ nói chuyện đi."

Thẩm Ý quay đầu lại liếc nhìn Ngô Khoan, phải nói sao nhỉ, ánh mắt kia như vừa oan ức lại vừa luống cuống, giống như đang cầu cứu vậy, khiến Ngô Khoan cũng ngẩn ra.

Cô gái kia quả thật cũng xinh đẹp, điều kiện cũng được, nhưng Thẩm Ý không đành lòng làm lỡ dở người ta, cho nên cả bốn người xấu hổ ngồi một lúc trong căn phòng của Ngô Khoan, Thẩm Ý đành mời cô giáo Thẩm nói không dứt lời từ nãy đến giờ ra về, nói thẳng mình không có tâm tư kia.

Ý tốt của cô giáo Thẩm bị cự tuyệt thẳng thừng như thế, vừa tức vừa thấy Thẩm Ý không biết tốt xấu, quở trách cậu ta vài câu rồi lại dẫn cô gái kia đi về.

Thẩm Ý tiễn người ra cổng, tuy rằng áy náy, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất về sau cô Thẩm sẽ không tiếp tục giới thiệu...bạn gái cho anh nữa.

Lúc Thẩm Ý vào nhà, đang nghĩ sẽ đi lấy lại cặp sách cùng túi đồ ăn, Ngô Khoan nhìn anh bước vào, liếc mắt nhìn anh, thuận tay cầm thêm một cái bát, bê nồi cơm ra, xới cơm vừa đúng hai bát, tuy nhiên hơi bị khê, là bị thiếu nước.

Thẩm Ý thấy thế cũng ngại đi lấy đống đồ ăn kia, Ngô Khoan lại tự nhiên mà bê bát cơm lên bàn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ý: "Đã bảy giờ rồi, thầy Tiểu Thẩm, vậy tôi chi cơm còn anh chi cái kia nhé," tay chỉ đống đồ ăn nấu sẵn, "cùng ăn với nhau, được không?"

Một chén cơm đáng bao nhiên tiền, mà đồ ăn nấu sẵn thì cũng chả rẻ, mua bán thế này hẳn là cậu ta được hời rồi. Nhưng Thẩm Ý vẫn nguyện ý lắm, anh có chút tâm tư, muốn được tiếp xúc nhiều hơn với Ngô Khoan, không nghĩ gì đã đồng ý: "Được."

Thấy Thẩm Ý đồng ý, Ngô Khoan huýt sáo, cười nói: "Thẳng thắn lắm."

Thẩm Ý đỏ mặt, bắt đầu ra mồ hôi tay, xoa vào cạnh quần, "Phòng này của cậu nóng quá, ra phòng lớn nhé, có điều hòa."

Ngô Khoan đứng dậy tắt quạt, cầm bát cơm đi theo chủ nhà. Lúc tra chìa khóa mở cửa tay Thẩm Ý run rẩy, giống như anh đang dẫn Ngô Khoan vào nhà làm mấy việc không được để người ngoài biết vậy. Chỉ có một bữa cơm thôi mà, có cái gì đâu cơ chứ.

Vào đến phòng Ngô Khoan mới nhận ra căn phòng mình thuê thực sự quá kém, một trong một ngoài mà khác nhau nhiều lắm luôn. Nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo Thẩm Ý chỉ cho thuê căn ngoài thôi chứ, chứ không phải căn ở trong này.

Vén mành, lại bật điều hòa và đèn lên, hai người ngồi ngay bàn trà phòng khách ăn cơm. Trong phòng im ắng, một mình phải đối mặt với Ngô Khoan như này, Thẩm Ý chả biết nói gì cũng chả biết phải làm sao, vì thế mở TV lên, có chút âm thanh cũng tốt hơn.

Ngô Khoan ăn nhiều cơm, một chén cơm như vầy cũng không no được. Hai ba miếng cậu ta đã ăn xong bát cơm rồi, lau miệng xem TV, tầm mắt lại dần dời đến khuôn mặt Thẩm Ý ở bên cạnh. Không thể không cảm thán một câu, cmn đẹp thật sự ấy, dễ nhìn hơn cô gái chiều nay đến không biết bao nhiêu lần.

Nhai cơm trong miệng, tay Thẩm Ý cầm đũa có hơi run. Anh cảm nhận được tầm mắt Ngô Khoan đang dừng trên mặt mình. Sao, sao cậu ta lại nhìn mình như vậy, mắt còn hừng hực thế kia?

Thực ra Ngô Khoan cũng chả suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy nếu Thẩm Ý đến với cô gái kia nhất định sẽ là bên chịu thiệt, vì thế, cậu tốt bụng nhắc nhở một tiếng, "Thầy Tiểu Thẩm, tôi..."

Nào nghĩ cậu ta sẽ mở miệng nói chuyện, nói còn chưa xong, Thẩm Ý đã vội vã cuống cuồng nên bị sặc, sặc đến nỗi nước mắt đã dồn bờ mi nhìn vô cùng tội nghiệp, đi tìm cốc nước uống mới đỡ hơn, lắc mông né bàn tay của Ngô Khoan đang vỗ sau lưng anh.

Ngô Khoan nhìn hai mắt lẫn gò má ửng hồng của anh, cái cổ vốn trắng cũng đỏ hẳn lên, kinh ngạc cực kỳ, tự dưng cũng thấy Thẩm Ý lại càng đẹp mắt hơn. Khụ khụ vài tiếng, cậu gạt đi mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu, hỏi Thẩm Ý: "Anh đỡ chưa? Còn khó chịu không vậy?"

Cuống họng ho ra được hạt cơm rồi nên cũng đã dịu hơn. Thẩm Ý lắc đầu, cầm giấy ăn lau miệng, thấy Ngô Khoan không nói gì nữa, lại thẹn thùng liếc mắt nhìn cậu ta, giọng hơi anh ách hỏi: "Cậu Ngô, vừa nãy cậu định nói gì cơ?"

Ngô Khoan 'à' một tiếng, ngón tay gõ lên mặt kính bàn trà, "Tôi chỉ là muốn hỏi, anh định hẹn hò với cô gái chiều nay rồi sau đó kết hôn luôn hả?"

Thẩm Ý bị hỏi như vậy cũng sửng sốt, sắc đỏ trên mặt cũng lui chút, nhất thời không biết trả lời thế nào. Ngô Khoan còn tưởng anh ngầm chấp nhận, trong đầu lại ảo tưởng đến cảnh Thẩm Ý sau khi bị kết hôn bị bắt nạt thảm ơi là thảm rồi gì mà lại bị vợ cắm sừng, khụ một tiếng, nói thẳng: "Cô ấy không hợp với anh đâu." Tốt nhất là đừng đến với nhau, anh đơn thuần như vậy, nhất định tám chín phần mười sẽ bị gặm cho chỉ còn xương cốt mất thôi.

Thẩm Ý không nghĩ tới Ngô Khoan sẽ nói vậy, tuy anh cũng không có ý định nói chuyện yêu đương kết hôn gì với cô gái kia, nhưng vẫn không nhịn được tò mò mà hỏi: "Vì sao cơ?"

Ngô Khoan ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn chằm chằm Thẩm Ý, có hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói: "Anh biết không, từ lúc cô ấy vào nhà đến lúc ra về vẫn luôn nhìn lén tôi. Sau này anh có thể yên tâm bên cạnh một cô gái như thế sao?" Nhìn lén còn chưa tính, sau khi Thẩm Ý quay về, ánh mắt của cô đó cứ lia qua lia lại giữa anh và Thẩm Ý, đang so sánh chứ còn gì nữa.

Thẩm Ý vừa nghe thấy hai chữ "nhìn lén" nhất thời mặt đỏ cũng hóa trắng. Anh, anh nhìn lén Ngô Khoan, phải chăng Ngô Khoan cũng biết?

Đúng thật là Ngô Khoan biết, nhưng cậu ta không hề nghĩ về phương diện kia, dù sao Thẩm Ý cũng là đàn ông mà. Cứ tưởng Thẩm Ý đang buồn khổ sầu não, cậu ta còn đứng dậy ngồi cạnh người kia, vỗ đùi an ủi.

Chỉ cách có lớp quần mỏng, Thẩm Ý cảm nhận được cả hơi ấm từ nơi bị đụng kia, lan đến cả sau lưng. Anh khẽ cắn răng đứng bật dậy, sợ đến cả Ngô Khoan phải rút tay về, "Sao thế?"

Vội vàng xoay người bỏ đi, đến đầu cầu thang Thẩm Ý mới dừng bước, cong lưng kiếm cớ: "Tôi hơi nóng, đi tắm rửa cái đã. Cậu Ngô...cậu cứ ngồi đấy mà xem TV đi." Không đợi Ngô Khoan đáp lời, anh đã chạy vội lên tầng.

Nhìn thân ảnh người kia đã biến mất, Ngô Khoan lại ngồi xuống, cúi đầu nhìn bàn tay vừa vỗ lưng và vỗ đùi Thẩm Ý, lắc đầu, "Gầy quá." Chả có thịt gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top