Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Ngô Khoan thấy Thẩm Ý dắt xe điện từ trong nhà ra liền đi qua đóng cửa lại giúp, hỏi anh, "Sao không ngồi xe buýt thế?" Ở cửa thôn có một trạm xe bus, lúc cậu đến đây cũng là ngồi xe bus đến.

Thẩm Ý sải bước đi, vừa dắt xe đến bên cửa sắt vừa trả lời cậu, "Thị trấn cũng không xa thôn này lắm, hơn nữa đường cũng dễ đi, tự đi xe vào thị trấn cho tiện." ngẫm lại lại nói với Ngô Khoan: "Sau này cậu muốn tự mình đi đâu, có thể mượn tôi xe điện này cũng được."

Ngô Khoan gật đầu, nhớ ở trong lòng. Cậu khóa cửa cẩn thận, đi đến bên cạnh xe điện, tay vịn trên bả vai Thẩm Ý, nhấc chân dài qua, yên vị ngồi phía sau.

Tự dưng sau lưng có một nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu, chỗ vai bị chạm lại còn nóng hơn. Thẩm Ý mẫn cảm cứng người một chút, hơi né về phía trước, "Ngồi xong chưa?"

Ngô Khoan chân dài lưng cao ngồi đằng sau hơi bị gập chân, duỗi chân ra đặt lên chỗ bàn đạp mới thoải mái hơn, lúc này mới vỗ vỗ Thẩm Ý, nghiêng đầu nhắc nhở sau tai anh, "Được rồi đó. Thầy Tiểu Thẩm, lái chầm chậm thôi nhé, cẩn thận an toàn."

Thẩm Ý hơi nghiêng người về phía trước, tránh né hơi thở nóng rực sau tai, mím môi trầm thấp 'ừ' một tiếng.

Ngô Khoan không nói gì nữa, chỉ nhìn cảnh vật hai bên đường khiến người ta sảng khoái thật sự. Cậu nhìn ngọn núi lớn cách đó không xa, bọn họ là vừa mới đi từ sườn núi xuống. Lúc trước lựa chọn đến nơi này, có lẽ là bởi vì điều này ha. Cảnh vật như này, rất thích hợp để dưỡng sinh.

Thẩm Ý cũng không nói gì, anh sợ, sợ Ngô Khoan lúc trả lời sẽ ghé bên tai anh mà nói, anh chịu hông nổi.

Vì thế, hai người duy trì sự yên lặng, mãi đến khi sắp vào đến thị trấn, Thẩm Ý chạy chậm lại, lúc này mới đành hỏi: "Cậu Ngô, cậu muốn mua thứ gì không?"

Ngô Khoan suy nghĩ, "Nhà anh có mạng không?"

Thẩm Ý gật đầu, "Có, cũng mạnh phết."

Ngô Khoan lập tức quyết định, "Vậy tôi muốn mua một cái máy tính."

Thẩm Ý nghĩ, trong phòng anh có máy tính, bình thường chỉ để tra chút tư liệu, cũng chả làm gì khác. Nhưng nó ở trong phòng ngủ, quan hệ của anh với Ngô Khoan cũng chỉ là chủ trọ khách thuê, để cậu ta vào phòng ngủ cũng thân thiết quá. Vấn đề này là riêng tư cá nhân, cũng không hay lắm.

Nói mua là thực sự mua. Ngô Khoan ở trong quân đội đã lâu, rất ít khi tiếp xúc máy tính, cũng không biết rõ lắm. Thẩm Ý cũng chỉ là thầy giáo, dùng chơi chơi thôi, nói đến mấy cái chuyên ngành gì gì đó, anh cũng mơ hồ. Cuối cùng vẫn là ông chủ tự giới thiệu mấy cái hàng hiệu, Ngô Khoan tự chọn một cái trong đống đấy.

Ra cửa hàng, Thẩm Ý hơi băn khoăn, "Ngại quá cậu Ngô, không giúp gì được cho cậu."

Ngô Khoan cười, không coi là vấn đề gì, "Có gì đâu, chỉ cần dùng được là tốt rồi, tôi cũng không chơi game mà." Nói xong lại thấy hai tay Thẩm Ý trống trơn, "Tôi mua xong đồ rồi, thầy Tiểu Thẩm, đến lượt tôi đi với anh nhé."

Thẩm Ý đỏ mặt, "Ừm."

Đi vào nhà sách mua mấy quyển sách, Thẩm Ý lại dẫn Ngô Khoan đi vào một cửa hàng chuyên bán trang phục nam.

Thẩm Ý mua quần áo, chỉ cần thoải mái là được, cũng không quan trọng kiểu dáng gì. Ngô Khoan ngồi đối diện phòng kính thay quần áo, nhìn anh liên tục đi ra đi vào thay đồ, mấy bộ đó đều rất đẹp, tôn lên làn da trắng nõn, thành ra như là đang xem show thời trang vậy, cũng thấy thú vị.

Cầm quần áo trong tay, Thẩm Ý nhìn Ngô Khoan đang chờ mình mà xấu hổ. Lúc tính tiền, Ngô Khoan nhìn bên cạnh có mấy hộp quần lót, định vươn tay ra chọn một hai cái. Thẩm Ý thoáng nhìn, mặt càng đỏ hơn. Cố tình hơn là Ngô Khoan phát hiện ra ánh mắt của anh, còn hỏi anh, "Thầy Tiểu Thẩm, anh cũng cần sao? Anh mặc size nào?"

Lỗ tai Thẩm Ý nóng lên, lắc đầu như trống bỏi, lúc quét mã tay run run nhập mật khẩu sai tận hai lần, hận không thể lại chui vào phòng thay quần áo lần nữa.

Mục đích vào thị trấn cuối cùng cũng xong, thấy sắp trưa rồi, Thẩm Ý chở Ngô Khoan đi qua một tiệm mì, là mới mở, nhìn qua rất sạch sẽ.

Thẩm Ý dừng xe lại, hỏi ý Ngô Khoan, "Cậu Ngô, trưa nay ăn mì nhé?"

Ngô Khoan ở trong quân đội đã lâu, chả xoi mói gì vấn đề ăn uống, "Cũng được."

Dắt xe dựng ổn thỏa, hai người vào cửa hàng. Nhân viên phục vụ đi đến đưa menu, bọn họ gọi hai suất giống nhau. Thẩm Ý ngại ngùng cười, nhìn nhân viên đã rời đi rồi mới nói, "Huyện chúng ta có nước dùng rất trứ danh, cửa hàng mới mở này không biết có làm ra mùi vị chính tông không ha."

Ngô Khoan cũng không để tâm mấy, nhìn chằm chằm khớp xương nổi trên mu bàn tay trắng mịn của Thẩm Ý, đột nhiên hỏi: "Thầy Tiểu Thẩm, thầy thương có tự nấu cơm không?"

Thẩm Ý hơi co tay lại, cúi đầu, "Có lúc làm, có lúc lại mua thức ăn sẵn thôi." Anh đang nói đến túi đồ ăn hôm trước, "Buổi tối hay có quán ven đường bán."

"À, vậy hả?"

Gõ ngón tay lên mặt bàn, Ngô Khoan cuối cùng cũng không còn nhìn đôi tay kia nữa. Nhìn nữa cậu sợ lại nhớ về giấc mộng kia nữa thôi.

Loại giấc mộng kia, thực sự sắc tình quá...đm sắc cái culon ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top