Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7


Thẩm Ý ngồi ở bàn giáo viên, nhìn hai đứa học trò bàn cuối đang uốn tới ẹo lui nhìn lén nhau, đành nắm tay thành quả đấm giơ đến bên môi, kho han ra hiệu. Hai đứa kia lập tức nghiêm chỉnh lại, ra vẻ nghiêm túc làm bài thi, lại nhìn mấy đứa khác, Thẩm Ý mím môi cười, có chút hoài niệm kỷ niệm tươi đẹp ngày đó.

Điện thoại bên cạnh hơi rung, Thẩm Ý cầm lên nhìn, thấy người gửi là Ngô Khoan, đôi mắt chớp chớp, khóe môi cũng cười hẳn lên.

Ngô Khoan nói cậu ta đi chợ mua thức ăn, bị mấy bác gái bắt lấy hỏi thăm, bất đắc dĩ cực kỳ. Cậu lại hỏi Thẩm Ý bao giờ trông thi xong, có muốn ăn cùng hay không.

Chống cằm nghĩ suy một chút, Thẩm Ý nhắn lại. Trả lời xong rồi bỏ điện thoại xuống, vừa cảm thấy thật khó tin lại không nhịn được mà thầm cười vui vẻ.

Ngô Khoan đã ở căn phòng nhỏ kia hơn một tháng. Trong một tháng qua, bọn họ càng ngày càng quen thuộc với nhau hơn. Thẩm Ý sẽ mời Ngô Khoan vào nhà xem TV, nếu Thẩm Ý về muộn Ngô Khoan sẽ làm thêm phần cơm cho anh nữa.

So với quan hệ chủ trọ-khách trọ, bọn họ càng giống bạn bè hơn.

Tất nhiên, lúc Thẩm Ý đưa mắt nhìn Ngô Khoan, vẫn là không dám nhìn thẳng mặt, chỉ dám lén nhìn, lén nhìn gương mặt anh tuấn và cơ thể khỏe khoắn kia. Mà Ngô Khoan thì thản nhiên hơn nhiều, cậu ta có nhìn Thẩm Ý đều là quang minh chính đại mà nhìn.

Chỉ là có vài lúc, đối diện với tầm mắt thẳng thừng của Ngô Khoan, Thẩm Ý sẽ tim đập thình thịch mà đoán mò, xong rồi lại xấu hổ tự phê bình bản thân.

Tiếng chuông vang lên, Thẩm Ý thu bài thi, dặn dò học sinh về nhà cẩn thận, trong kỳ nghỉ hè phải chú ý an toàn. Trở lại văn phòng, anh sửa sang lại chút ít, rồi định về nhà, không chờ được mà phải về nhìn xem có thật là Ngô Khoan sẽ nấu ăn cho mình không.

"Tiểu Thẩm, cậu chờ chút đã."

Thẩm Ý không tình nguyện lắm mà quay người lại. Anh thấy người đó đang trừng mắt nhìn mình, cũng chính là cô giáo Thẩm đã lâu chưa nói chuyện cùng kia, lúng túng cúi đầu, "Cô Thẩm à?"

Cô giáo Thẩm thực ra vẫn còn hơi giận anh việc hôm ấy, dông dài quở trách Thẩm Ý một hồi, mới quay lại chủ đề chính: "Cậu Tiểu Ngô kia có tìm công việc gì chưa?"

Thẩm Ý buồn bực, Tiểu Ngô gì, công việc nào?

Cô Thẩm cả giận: "Chính là người từng đi lính từ thành phố đến thuê nhà cậu đấy!!"

Lúc này Thẩm Ý mới phản ứng được cô đang nói Ngô Khoan, chỉ là Ngô Khoan chưa bao giờ đề cập đến chuyện tìm việc bao giờ cả.

Cô Thẩm vỗ vỗ tay, "Ôi, sao còn chưa nói? Lần trước chị hỏi nó, nó nói cũng đang tìm, nói cái gì mà muốn ở lại nơi này lâu dài, làm sao rồi? Chả lẽ nó lừa cậu à?" Lại lẩm bẩm, "Trông cậu ta như thế, cũng không giống quân lừa đảo mà?"

Thẩm Ý ngây ra, Ngô Khoan sẽ ở đây lâu dài ư? Lúc mình hỏi cậu ta thuê bao lâu, cậu ta nói chưa biết cơ mà?

"Nói chung giờ cũng không quản chuyện này, nhưng cậu về hỏi nó cái, tôi có họ hàng mở cửa tiệm, muốn tìm một lái xe hỗ trợ giao hàng. Bao ăn ở, lương sẽ không ít đâu, cũng không mệt lắm. Cậu về hỏi nó nhé, xem nó có muốn nhận hay không?"

"...Được."

Cô Thẩm nghe anh chỉ nói thế, sợ anh quên mà còn nói thêm: "Công việc này có nhiều người muốn lắm đấy, cậu bảo nó suy nghĩ kỹ vào, chỉ tuyển có một người thôi."

Thẩm Ý cười gượng: "Em biết rồi, em sẽ nói với cậu ta."

Trong tiểu viện, Ngô Khoan vừa mới bê đĩa thức ăn vừa làm xong ra, Thẩm Ý đã đạp xe về nhà. Ngô Khoan chờ người vào trong nhà, nhìn sắc mặt của anh có vẻ không tốt, ủ rũ, mở miệng hỏi: "Thầy Tiểu Thẩm, anh bị bệnh sao?"

Thẩm Ý ngẩng đầu nhìn cậu ta, lại hạ tầm mắt xuống bàn đầy thức ăn, không có món ăn anh muốn. Mong đợi không có, Thẩm Ý càng ủ rũ, lộ ra nụ cười nhìn là biết miễn cưỡng rồi: "Không có mà, sao lại hỏi vậy?"

Vì xào rau nên Ngô Khoan đổ mồ hôi toàn thân, cậu ta cởi luôn áo ra lau mồ hôi, phóng khoáng đưa bát cơm cho Thẩm Ý, nói thẳng: "Vẻ mặt anh không đúng."

Thẩm Ý nghe thế liền đưa tay lên sờ mặt.

Ngô Khoan nhìn động tác của anh, nhìn mặt anh rồi chuyển qua nhìn tay anh, và miếng cơm vào miệng, nhai nuốt xong mới nói: "Mấy món anh thích ăn, tôi đi muộn nên không mua được, hôm khác sẽ làm cho anh nhé."

Buồn bã vừa nãy qua câu nói này lập tức biến thành vui mừng rạng rỡ. Thẩm Ý cắn đũa cười thầm, nói lời trái với lương tâm mình: "Không phải việc quan trọng mà, tôi cũng chỉ là nói bừa mà thôi."

Ngô Khoan không tin, nhìn thấy khóe môi anh rõ ràng cong lên, nuốt một ngụm, "Thầy Tiểu Thẩm này."

Thẩm Ý nhanh chóng liếc cậu một cái, "Gì thế?"

Ngô Khoan lại lắc đầu: "Không có gì."

Cậu ta cứ kiểu muốn nói lại thôi, đâm ra Thẩm Ý cũng tò mò, lại không thể gặng hỏi thêm gì, chỉ có thể vừa ăn cơm vừa nhìn lén cậu ta. Tự cho rằng mình nhìn rất bí mật, thực ra Ngô Khoan đều nhìn thấy hết cả, chỉ là không vạch trần anh mà thôi, cứ mặc anh nhìn mình như thế.

Ăn xong cơm, Ngô Khoan lên giường mở laptop ra, gần đây cậu đang học online, có mấy chỗ không hiểu lắm. Từ lúc mua máy tính, cậu có thắc mắc gì, đều hỏi Thẩm Ý giải quyết cho. Tất nhiên lần này cũng là như thế.

Ngô Khoan ngồi trên giường, Thẩm Ý không dám ngồi quá gần cậu, đành phải ngổi chồm hỗm trên sàn, nghiêng người về phía trước nhìn màn hình. Ngô Khoan cúi đầu nhìn, từ góc độ của mình, có hơi quẫn.

Cổ áo rộng, cảnh bên trong nhìn thấy hết. Lần trước hai hạt kia còn bị giấu dưới lớp áo, lần này trực tiếp tiến vào tầm mắt cậu luôn. Trời mới sắp tối, cửa sổ còn mở, mấy tia sáng vẫn còn, nhìn thấy rất rõ ràng.

Ngô Khoan tự nhắc nhở mình phải dời mắt đi không được nhìn chằm chằm chỗ đó nữa, như thể có một đứa tí hon đang cầm ba chia chĩa vào cậu, nói: "Hai mắt mày nhìn đâu thế, anh ta cũng không phải con gái, trai gái khác nhau đó. Thầy Tiểu Thẩm là nam, cũng giống như mấy anh em trong bộ đội với mày, cũng là nam. Hồi còn trong bộ đội ngực nào còn chưa xem qua hả?! Làm sao đâu, sao mà không được nhìn ngực thầy Tiểu Thẩm hả? Nhìn đi nhìn đi, chả có chuyện gì sất!"

"Cậu phải làm như này, sau đó bấm cái này, là được."

Ấn nút Backspace trong Word, Thẩm Ý nói xong thì ngẩng đầu, lại phát hiện Ngô Khoan đang ngẩn người, mà tầm mắt của cậu ta đang dừng trên người mình nữa chứ. Thẩm Ý nghi hoặc cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy nhất thời đầu 'ùng' một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống. Anh đột ngột đứng lên, cầm lấy cổ áo của mình, cảm giác vừa thác loạn mà cũng thấy kỳ lạ, giống như con gái bị đùa giỡn vậy, nên đành buông tay ra.

Ngô Khoan tỉnh táo lại, nhìn Thẩm Ý luống cuống đỏ mặt, cũng cảm thấy hơi lúng túng, ho khan một cái rồi nhanh chóng mò qua máy tính, xoa dịu bầu không khí, "Vừa nãy anh nói sao ấy nhỉ?"

Thẩm Ý xấu hổ cực kỳ, nói nhanh mà không rõ ý lắm cho cậu nghe, càng nói Ngô Khoan càng bối rối, không thể làm gì khác hơn là giao luôn laptop cho anh, "Vậy anh thực hiện lại một lần nữa đi, tôi xem một chút."

Thẩm Ý không có cách nào, mím môi động viên chính mình bình tĩnh một chút, không nên để Ngô Khoan nhìn ra điều gì bất thường cả. Trong thân thể có luồng khô nóng, anh thở hừ hừ, lần này ngồi hẳn lên giường, nghiêng máy tính qua, duy trì một khoảng cách, vẫn để Ngô Khoan có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngô Khoan thông minh, vừa nhìn là hiểu luôn, đã hết thất thần như lúc vừa nãy. Ánh mắt đảo tới đảo lui, lại nhìn tới lồng ngực người kia. Vừa nhìn thì không khỏi nín thở, hai tay đặt trên đầu gối đều nắm chặt.

Bố mày đệt!!!!

Này, này, chỉ bị mình nhìn thôi cũng cứng lên rồi à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top