Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Giúp giải quyết mấy thắc mắc xong, Thẩm Ý tâm hoảng ý loạn rời đi, quay lại nhà lớn. Lúc anh đi cũng không dám liếc nhìn Ngô Khoan thêm cái nào, ngay cả câu mời "Cậu Ngô, xong rồi thì sang xem TV nhé" thường nói cũng không thèm nói đã bỏ chạy.

Ngô Khoan cũng không gọi anh lại, cậu cũng hoảng loạn, ngồi thất thần ở trên giường, trong đầu là một đống câu hỏi. Cậu tự hỏi đây là sao đây, quỷ thần xui khiến nghĩ đến thầy Tiểu Thẩm làm đối tượng thủ dâm trong mơ còn chưa tính, giờ lại còn dám nhìn ngực của người ta.

Mẹ kiếp!!! Chả lẽ là tật xấu gì đó thức tỉnh à?

Ôm đầu cào tóc, ánh mắt Ngô Khoan lóe sáng, không nhịn được lại há miệng ra cười. Nói đến cũng phải nói sao thầy Tiểu Thẩm mẫn cảm thế chứ? Bị cậu nhìn một chút thôi mà hai đầu vú đã sưng cứng như vậy rồi.

Dáng vẻ đó...nói thật là..quá cái gì nhỉ...thật sự là...khiến cho cậu muốn...

"Đệtt! Ngừng ngay!!" dùng sức ịn hai bên thái dương, Ngô Khoan chửi mình: "Mày xong chưa hả?" Thật biến cmn thái rồi đấy! Lúc trước trong quân đội có nhiều anh em cởi trần như vậy, cũng không có tư tưởng biến thái như thế, sao cứ đụng tới thầy Tiểu Thẩm sao mày lại điên như thế hả?

Bên trong nhà lớn, Thẩm Ý đang ngồi xổm ở huyền quan, đầu vùi vào đầu gối hai tay ôm lấy chính mình, giống như con đà điểu giấu đầu. từ lúc tiến vào đã năm phút đồng hồ rồi, mà tim đập vẫn nhanh, giống như muốn xổ lồng ra vậy. Thẩm Ý hơi sợ sợt cảm giác xa lạ này, anh cắn đầu lưỡi mình tê tê, tay phải áp sát lồng ngực trasi. Vốn định đè lại trái tim thình thịch kia, lòng bàn tay lại đụng phải đầu vú mẫn cảm đang nhú lên, nơi đó sung huyết đã lâu bị đụng nhẹ phát đã cảm thấy tê dại, trêu chọc anh nhỏ giọng thở hổn hển.

Thẩm Ý cắn môi dưới, nhấc đầu tựa về sau, men theo ánh đèn nhìn vào bên trong cổ áo rộng rãi nhìn ngực mình, hai cái đầu vú đã cứng đến như vậy rồi, thể nào vừa đau vừa tê ngứa.

Có lẽ đã từng có lần tiên rồi, lần thứ hai không hề có chút do dự gì nữa. Thẩm Ý chỉ nghĩ một chút về lễ nghi liêm sỉ, lại nhớ đến ánh mắt nóng hừng hực của Ngô Khoan, lập tức lấy tay dùng sức đè lên chỗ kia cách một lớp áo , xoay vòng, mân mê chơi đùa đầu vú đã sưng cục đỏ hồng kia.

"Ưm ~"

Thoải mái đến mức run eo co chân, Thẩm Ý đưa tay sờ loạn trên ngực mình, tay kia cũng đang an ủi mình, hé môi xinh thở dốc. Tiếng tim đập bên tai thình thịch rõ mồn một, đầu óc choáng váng, hồn nhiên không hề biết rằng mình lỡ miệng gọi hai tiếng "Cậu Ngô".

Làm một hồi, dường như cách một lớp vải không thể nào thỏa mãn được, hai đầu vú vẫn càng sưng càng ngứa. Thẩm Ý đành từ bỏ việc chơi chay như này, ngẩng đầu lên, lưng dựa lại vào sau cửa, nhắm mắt cắn chặt môi, kéo vạt áo ngoài ra, vén vạt áo lót lên, định luồn tay vào làm tử tế một trận.

"Tiểu Thẩm ơi??? Tiểu Ngô à???"

"Tiểu Thẩm!!! Cậu có ở nhà không?"

Đột nhiên có tiếng la gọi, khiến Thẩm Ý nhất thời thanh tỉnh. Cảm giác sung sướng rút xuống, anh cuống cuồng chảy mồ hôi lạnh. Nghe tiếng Ngô Khoan đang nói chuyện với cô Thẩm bên ngoài, anh rút bàn tay hư hỏng kia về, run chân đứng dậy, mặt mày tái nhợt, thân thể run rẩy, căng thẳng sợ hãi đến nỗi không dám thở gấp, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Ngô Khoan tưởng đây là họ hàng của Thẩm Ý, đành khách sáo đôi câu với cô, rồi mượn cớ: "Chắc là thầy Tiểu Thẩm đang xem phim nên không nghe thấy, tôi giúp chị vào gọi xem nhé?"

Thẩm Ý đang đứng trốn ở huyền quan nghe thế, sợ đến nỗi bắt chặt lấy nắm đấm cửa, giống như là sợ tự dưng Ngô Khoan sẽ xông vào luôn vậy. Chứ thực ra anh đang chột dạ quá, nên lo xa thôi. Khóa cửa rồi, Ngô Khoan cũng chả có chìa khóa, sao mà vào được.

Cũng may cô Thẩm cũng không phải đến tìm Thẩm Ý, gọi Ngô Khoan đang muốn đi gõ cửa lại, ra vẻ quen thuọc lắm mà cười nói: "À, không có chuyện gì đâu mà, không cần gọi cậu ta, tôi tới là để tìm cậu."

Ngô Khoan buồn bực, "Tìm tôi á?"

Cô Thẩm 'a' một tiếng, nhìn Ngô Khoan như kiểu vẫn chưa biết chuyện, lại trách Thẩm Ý, "Hazz, tôi biết ngay cậu Tiểu Thẩm này lại không làm tốt việc tôi bảo mà. Lần trước bị hỏng chuyện, lòng tốt của tôi lại biến thành chuyện xấu, hai bên đều chả được lời cảm ơn. May mà lần này tôi tự mình tới, nếu không lại suýt nữa làm lỡ chuyện rồi không phải sao???

Cách một cánh cửa, Thẩm Ý nghe thấy từng từ từng chữ, cảm thấy hơi oan ức.

Ngô Khoan thấy bà cô này lại bắt đầu luyên thuyên không dứt, lại còn nói lại chuyện giới thiệu đối tượng cho Thẩm Ý nữa, nhíu mày, "Cô Thẩm, cô tới tìm tôi làm gì?"

Cô Thẩm cười cười, "Lần trước không phải cậu nói muốn ở lại đây lâu dài, muốn tìm việc sao? Giờ tôi đang có một chỗ tốt đây, còn không phải vì đặc biệt tới tìm cậu thông báo sao?"

"???"

Ngô Khoan không biết nói gì giờ. Đúng là cậu có dự định ở lại đây lâu dài, cũng nghĩ đến việc kiếm việc, nhưng không ngờ vị này nhiệt tình như thế, để ý đến cả người ngoài như mình cơ đấy.

Nói xong lời cuối cùng, Ngô Khoan cũng buồn bực, nên đồng ý hay không đây? Nếu không đồng ý bà cô này lại chả lấy nước bọt dìm chết cậu ấy chứ!

Thẩm Ý cũng gấp lắm, anh cảm thấy mình sắp gây phiền toái cho Ngô Khoan mất thôi. Hít vào thở ra mấy cái, tìm về dáng vẻ bình thường của mình, muốn đẩy cửa ra ngoài từ chối giúp Ngô Khoan. Lại chậm một bước, Ngô Khoan bị ép nên bất đắc dĩ phải đồng ý mất rồi.

Cô Thẩm hài lòng rời đi. Ngô Khoan xoa xoa đầu, đá tảng đá dưới chân, chuẩn bị về phòng.

"Cậu Ngô ơi!" Thẩm Ý vội vàng đẩy cửa ra đã gọi người.

Ngô Khoan xoay người, nhíu mày nhìn anh, lại nhìn người đã đi xa kia, hiểu ra, cố ý thở dài nói, "Thầy Tiểu Thẩm, anh xấu bụng thế, nghe thấy cũng không giúp tôi một chút!"

Thẩm Ý cúi đầu, cảm thấy mình thật ích kỷ, "Tôi xin lỗi, cậu Ngô. Ngày mai tôi sẽ đi nói rõ với cô Thẩm, cậu..."

Ngô Khoan đã đi đến trước mặt anh, đứng dưới một bậc thang đối mặt với anh, ngắt lời anh, hiếu kỳ hỏi: "Thầy Tiểu Thẩm, sao lúc nãy anh về không nói với tôi?"

Thẩm Ý chớp mắt, nhìn cũng không dám nhìn cậu ta. Anh muốn nói, nhưng lại vì chuyện xấu hổ vữa nãy Ngô Khoan ấy ấy anh khiến anh chỉ muốn vội vã chuồn về nhà, nên chưa kịp nói. Nào biết cô Thẩm sốt ruột lại tới tận cửa thế này.

Lại nghĩ về hành vi vô liêm sỉ của mình khi ngồi xổm ở huyền quan, mặt Thẩm Ý dần dần hồng rực lên, vô cùng xấu hổ.

Ngô Khoan nhìn chằm chằm Thẩm Ý, quét từ trên xuống dưới, từ vạt áo lại quay về gương mặt xinh đẹp kia.

Có cái gì đó sai sai, mà Ngô Khoan cũng chả thể nói ra sai chỗ nào, cũng không muốn đào sâu làm gì nữa.

Thẩm Ý vẫn còn đang xoăn xuýt, Ngô Khoan vung tay, giống như không hề để trong lòng, "Thôi cứ đi xem xem, còn làm hay không cứ để tính sau đã." Cậu sợ Thẩm Ý lại nghĩ nhiều, mặc lại áo lót, "Thầy Tiểu Thẩm, anh đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải đi tắm rửa đã, hôm nay nóng quá, bực người."

Thẩm Ý đỏ mặt, thân thể lạnh lẽo nghe thấy hai chữ "tắm rửa" lại bắt đầu rục rịch.

"Ừm...Cậu Ngô ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top