Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1 - 4

1.

Tháng mười hai cuối năm, Thượng Hải đã đổ tuyết.

Trời rét căm căm.

Thế nhưng máy sưởi trong nhà lại quá mức ấm áp, tới nỗi đánh thức Lâm Vĩ Tường đang ngủ. Chủ nhân căn phòng cau có bật dậy, quơ lấy điều khiển hạ nhiệt độ xuống, cơn mơ dang dở níu những câu lầm bầm dính dấp khóe môi, “Ôi thằng bỏ mẹ nào để cái nhà nóng thế?”

Rồi mới nhận ra căn nhà này chỉ có mình mình.

Không còn ai khác, cũng chẳng còn ai sợ lạnh cả.

Hắn chớp chớp mắt lấy lại sự tỉnh táo, đứng dậy ôm cái ổ mèo lên sofa ngồi, tầm mắt mờ mịt trong màn tuyết ngoài cửa sổ, đầu óc cũng mờ mịt theo. Làm sao mới thoáng cái, đã lại là mùa đông rồi?

Màn hình khổng lồ trong tầm mắt hắn lúc này đang chiếu Demacia Cup. Từ khi giải nghệ, thực ra hắn đã rất lâu không xem các trận đấu chuyên nghiệp. Vô tình ngày nào đó nhớ ra có trận của người quen thì xem, không nhớ thì bỏ qua. Ngày tháng đứt đoạn, những mối liên hệ công việc cũng như củi mục gãy nát, những gương mặt thân quen ngày càng ít xuất hiện, âm thầm mà tàn nhẫn nói với họ rằng tuổi trẻ của họ đã qua đi lâu rồi.

Dù vậy dấu vết về nó sẽ không biến mất. Lâm Vĩ Tường ngẩng đầu, gần như chói mắt trong thoáng chốc bởi vòng lửa Phượng Hoàng đỏ rực rỡ mà R Thresh vừa quét ra. Công chúa trong lòng hắn meo meo, nhe nanh lộ vẻ không hài lòng.

Chết tiệt, bao nhiêu năm rồi mà sao vẫn dùng cái skin ám ảnh này nhỉ?

Vậy nhưng cuối cùng hắn vẫn nhân nhượng, dành chút sự chú ý cho ván đấu giữa hồi căng thẳng. Người đang cầm Thresh khuấy đảo bản đồ, hô mưa gọi gió là một cậu nhóc rất trẻ, nét mặt sáng sủa đẹp trai. Ánh mắt trong trẻo và tập trung, quen thuộc đến đáng sợ, cậu ta ném ra chiếc đèn lồng, chờ đợi AD của mình đạp gió theo luồng sáng lướt tới.

Nhưng người cậu ta đang đợi không phải Vayne.

Lâm Vĩ Tường đột ngột cảm thấy tụt hứng, thậm chí còn nghe lòng mình nổi lên những bọt sóng giận hờn ấu trĩ. Pick như vậy, bộ là vì skin vô địch của ông đây không xứng với bọn nhãi ranh tụi mày hả?

Thế mà hắn vẫn xem đến tận phần phỏng vấn, chỉ vì nhóc tuyển thủ hỗ trợ kia. Cậu ta cầm mic, nói rằng tuyển thủ Crisp là người em ngưỡng mộ nhất, em mong một ngày nào đó có thể lưu danh trên Summoner’s Rift bằng con tướng Thresh này, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa kiêu hãnh.

Lâm Vĩ Tường tặc lưỡi. Mỗi khi Lưu Thanh Tùng được mấy em nhỏ hậu bối khen ngợi, hắn đều vô thức cảm thấy tự hào, cảm xúc có khi còn chân thực thỏa mãn hơn cả khi nghe người khác tâng bốc bản thân. Khi thanh âm của cái tên đã khắc sâu trong tâm trí chạm vào vành tai, chút bất mãn cỏn con trước đó cũng dịu lại. Trong lòng Lâm Vĩ Tường chỉ còn cảm giác mềm mại, giống như ký ức cơ bắp sưởi ấm từng dây thần kinh chỉ vì ba chữ này.

Hắn vuốt ve Công chúa trên đùi, lơ đãng đọc lại một lần nữa, Lưu Thanh Tùng, nhẹ đến mức tưởng chừng lời nói ra chỉ vang vọng trong suy nghĩ.

Thế nhưng ngay trước khi ký ức kịp ùa về, và Lâm Vĩ Tường kịp ném bản thân vào vũng bùn ấy mà đa sầu đa cảm, thì điện thoại hắn rung lên tới mấy lần liên tiếp.

Dòng chữ Cao Thiên Lượng hiển thị trên thanh thông báo nhấp nháy.

“Cưa cừa, nhớ anh ^^”

Theo đuôi câu nói còn có đống emoji âm dương quái khí đặc trưng của thằng nhỏ.

“Mày giật điện à?”

Cao Thiên Lượng lờ hắn đi, gửi qua thêm hai tấm ảnh chụp màn hình. Tấm đầu là hình công bố từ tài khoản chính thức FPX, huấn luyện viên trưởng chiêu mộ từ Hàn Quốc sang, trợ lý huấn luyện viên Crisp.

Tấm thứ hai là loạt ảnh chụp phòng tập, bao quát được gần hết mọi góc cạnh của căn cứ đội, dù cách trang trí đã đổi song nội thất vẫn giữ nguyên. Chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn đã nhận ra vị trí ngồi của Lưu Thanh Tùng. Lưng ghế vắt một chiếc áo khoác GUCCI, cậu ngồi xích sang trái một chút so với chỗ ngồi khi còn là tuyển thủ. Nơi từng là cứ điểm của Lwx.

Từ tuyển thủ đến huấn luyện viên, rõ ràng miệng lúc nào cũng nói phải buông bỏ quá khứ và tiến về tương lai, nhưng rốt cuộc đứng trước ngã ba đường, con người vẫn sẽ chọn tìm về nơi ấm áp.

2.

Lưu Thanh Tùng là người cuối cùng giải nghệ trong số họ. Ngày ngày bận tối mắt với đủ loại lịch trình, từ đấu tập đến quảng cáo nối đuôi nhau không dứt, trở thành anh cả của nguyên dàn tuyển thủ LPL cho đến khi cột sống cổ và thắt lưng cậu tuyên bố đình công. Không chịu nổi nữa, Lưu Thanh Tùng bất đắc dĩ phải rời sân đấu. Câu chuyện dường như cũng chỉ mới trôi qua hai năm ngắn ngủi.

Tháng mười hai năm đó, tuyết cũng rơi dày như năm nay. Khi quyết định ra đi, cậu đã tổ chức một buổi tiệc mời rất nhiều người. Những tiền bối đã giúp đỡ chỉ dạy suốt chặng đường chuyên nghiệp. Những đồng đội thân thiết cùng song hành bao năm. Những thiếu niên nhiệt huyết ôm lòng ngưỡng mộ sự nghiệp rực rỡ của cậu.

Chỉ duy nhất Lâm Vĩ Tường không tới.

Mộc Mộc hất đổ lọ melatonin của hắn, những viên thuốc an thần lăn đầy trên nền đất. Mùi vị nơi đầu lưỡi thật giống như kẹo ngọt, mèo con cứ thế liếm say mê, chẳng ngờ được mình đã gần cái chết đến nhường nào.

Mùa đông buốt giá ấy, Lâm Vĩ Tường đã chạy đến không biết bao nhiêu bệnh viện thú cưng ở Thượng Hải với con mèo trong tay. Trời rét căm căm. Lòng bàn tay siết lấy vô lăng ướt đẫm. Cánh tay còn lại của hắn ôm Mộc Mộc vào lòng, giống như một đứa trẻ không thể giữ được những bông tuyết tan chảy. Lời cầu xin mong manh và run rẩy, chẳng biết phải gửi tới những ai, mất đi nhiệt lượng ngay khoảnh khắc thốt ra và cứ thế tan đi trong gió lạnh.

“Đừng bỏ bố, Mộc Mộc, đừng bỏ bố được không?”

May mắn thay, may mắn thay, lời nguyện cầu ấy được ông trời nghe thấy. Chỉ đến khi Mộc Mộc được cứu sống và an ổn nằm nghỉ, hắn mới sực nhớ ra bữa tiệc, bèn rút điện thoại nhắn tin giải thích với Lưu Thanh Tùng, Mèo của tao bị ốm.

Bên kia rất lâu mới nhắn lại, Có sao không?

Lâm Vĩ Tường đáp vẫn ổn, ăn được đồ hộp rồi.

Ký hiệu đang nhập trong khung chat nổi lên mấy lần, nhưng cuộc trò chuyện vẫn không hề tiếp diễn. Mãi sau, hắn mới nhận được một tiếng Ừm ngắn gọn.

Rõ ràng chỉ là cuộc trò chuyện bình thường, nhưng Lâm Vĩ Tường có thể từ mấy dòng tin nhắn ấy, mơ hồ thấy được ở Lưu Thanh Tùng một sự dịu dàng xa cách. Thái độ khách khí này khiến hắn bối rối nhiều hơn cả một lời mỉa mai thẳng thắn, gay gắt hoặc thậm chí là thờ ơ chiếu lệ. Hắn hoang mang chớp mắt, nhất thời không hiểu vì sao cả hai lại đi đến bước đường này. Đối thoại hòa bình không cãi vã, nhưng lại càng lúc càng kín kẽ lịch sự. Lâm Vĩ Tường cuối cùng cũng nhận ra, rõ ràng hơn cả thời khắc chia ly, rằng hắn chẳng thể nắm mãi trong tay tuổi trẻ của mình, cũng như một Lưu Thanh Tùng vĩnh viễn sống động thuộc về năm tháng ấy.

Ở quá khứ sánh bước không rời đó, tấm khiên của cậu nâng lên vì hắn, chiếc lồng đèn được ném về phía hắn, băng núi vượt sông chỉ để kịp đứng kế bên nhau. Thế nhưng kết thúc trận đấu, cậu lại luôn lạnh lùng ngoảnh mặt, tấm lưng quay đi chưa từng nghiêng ngả, như thể giữa họ chẳng hề tồn tại điều gì. Sau này gặp lại, cậu vươn sợi xích ra chặn đường lui của hắn, hiệu số thắng bại hai bên ngang bằng nhau, nhưng mỗi lần so găng đều sẽ trao cho đối phương những ánh mắt ôn nhu thầm kín. Thanh xuân chao đảo đựng đầy yêu thương và mộng tưởng đã sớm bị quấn vào và chết chìm trong vướng mắc không tên, để khi muốn lần theo ký ức về gỡ rối, mới phát hiện ra thời gian như nước chảy.

Lâm Vĩ Tường nhìn chằm chằm hai tấm ảnh một lúc lâu, dường như đã có thể thấy được hình dáng quen thuộc cuộn mình sau lưng ghế vắt chiếc áo GUCCI. Cậu ta cầm lon pepsi của xạ thủ, nhấp một ngụm trong khi chau mày, tông giọng vẫn ồn ào như vậy, nội dung cũng khó chịu như trước. Cậu ta cằn nhằn chả hiểu nghĩ gì mua pepsi về, uống như đấm vào mồm, chó nó cũng chê.

Đột nhiên, khát khao nhìn thấy Lưu Thanh Tùng trong lòng hắn dâng lên sâu sắc.

Vì vậy, hắn nhắn lại cho Cao Thiên Lượng hỏi thằng bé có muốn đi ăn cùng nhau không. Con rùa con nhảy số rất nhanh, “Có cần em thỉnh vị đại nhân nào đó đi cùng không ạ.”

Lâm Vĩ Tường không nói nhiều lời, thẳng tay phát một phong bao màu đỏ, còn chu đáo lịch sự nói lời cảm ơn thằng con trai quý hóa.

3.

Hai bên thái dương Lưu Thanh Tùng đã bắt đầu nhức nhối không ngừng từ đêm qua. Cậu khó chịu xoay người, nghĩ bụng mình có lẽ là đến tuổi thật rồi: mới uống với Sử Sâm Minh hai ly bia mà người ngợm chỗ nào cũng như muốn cúp cua đồng loạt.

Công việc này chẳng đơn giản chút nào, trợ lý huấn luyện viên vốn là vị trí ba đầu sáu tay. Thành tích không ra sao, cả ban huấn luyện bị lôi ra hạch hỏi, nói cái gì mà danh xưng không quan trọng, chỉ có kết quả thi đấu là có tiếng nói. Thằng nhóc xạ thủ bị huấn luyện viên Lưu giáo huấn mấy câu, nước mắt đã bắt đầu chảy như thác Niagara, cậu chịu không nổi, chỉ đành lôi Sử Sâm Minh ra ngoài phát tiết. “Bọn trẻ con bây giờ làm sao ấy, động tí là khóc lóc, chứ như Lâm Vĩ Tường ngày xưa...”

Sử Sâm Minh chọn giả mù với kho tàng hình ảnh và đoạn phim khóc lóc của thằng bạn còn lưu lại trên mạng.

“Lâm Vĩ Tường ngày xưa mặc mày đánh mắng hả?”

Không phải, Lưu Thanh Tùng lập tức phản đối, con người chứ phải con bò đâu.

Sau rốt Sử Sâm Minh kết luận, bạn yêu à, mày thiếu vitamin tình yêu ấy. Kiếm người thương đi là không cấm cảu như thế nữa đâu.

Lưu Thanh Tùng xù lông nhím, Cút.

Nhưng cuối cùng vẫn ảo não nghiêm túc giải thích, “Là lỗi của tao, tao chỉ đạo nó pick Aphe. Đúng là cũng chưa scrim con đó được nhiêu buổi.”

Sử Sâm Minh lắc lắc ly bia trong tay, rồi đưa nó qua để cả hai cụng ly, nụ cười thấu hiểu và bình thản. “Mùa đầu tiên mày làm huấn luyện mà, chặng đường phía trước còn dài lắm.”

Nằm trên giường nhưng đầu óc vẫn lâng lâng, Lưu Thanh Tùng không ngủ được, chật vật mở điện thoại gửi một phong bao lì xì cho đứa nhỏ khóc nhè. Cậu thực sự không giỏi việc an ủi cho lắm, phong bao bắt mắt nằm cô đơn trên khung chat gần cả phút, cuối cùng cũng chỉ được hậu ủng bởi một tin nhắn hệ thống, Cung hỉ phát tài đại cát đại lợi.

Vừa định cất điện thoại dỗ mình vào giấc ngủ, Lưu Thanh Tùng nheo mắt, nhận thấy tin nhắn mới đến từ Cao Thiên Lượng, nội dung rất trực quan.

“Lâm Vĩ Tường muốn ăn tối với anh ^^”

Một lúc sau, thêm cái khác xuất hiện.

“Mama hôm nay có thể chứng kiến Song Tử Tinh tái hợp chứ hả?”

Lưu Thanh Tùng quá mệt để chửi bới, mở to mắt nhìn vào khoảng không, tự nhủ trong lòng gần đây sao mà nhiều người nhắc Lâm Vĩ Tường đến vậy. Lại mơ mơ hồ hồ nhớ về lời dặn hãy thử yêu đương của Sử Sâm Minh khi nãy, kéo theo trận thua thảm hại ở kỳ Chung kết Thế giới nhiều năm về trước, đó là ngày sinh nhật của Lâm Vĩ Tường, họ quấn lấy nhau trong một góc khuất và hôn nhau như thể trái đất ngừng quay.

Thế nhưng nó đã không, bởi vì tên đần ấy nhất định phải hỏi cậu một câu hết sức ngu xuẩn.

Lưu Thanh Tùng, Lưu Thanh Tùng, hắn nhắc lại mấy lần như vậy.

Mày có yêu tao không?

Yêu đương con c*c, Lưu Thanh Tùng nghĩ, chắc chắn là do thua nhiều quá, đại não giật điện nên mới đứng đây hôn nhau với thằng này. Tao thích gái đẹp, mày cũng thích gái đẹp, tao thực lòng chúc phúc cho chúng ta cuối cùng đều có thể tìm được gái đẹp hoàn mỹ trong tim.

Vì vậy, cậu đưa tay đẩy hắn ra, nhẹ giọng lầm bầm hai chữ, Kinh tởm.

Nghĩ đến đây, Lưu Thanh Tùng nhíu chặt hai mắt, rồi mới nhấc điện thoại lên, xóa đi hai chữ Kinh tởm đã gõ trong khung chat.

“Anh không ăn đồ ngọt.”

4.

Ngồi trên taxi, Lưu Thanh Tùng càng cảm thấy khó chịu hơn. Tay chân yếu ớt bải hoải, mưa đêm bên ngoài đều đều rơi mãi, để hơi lạnh thấm qua cửa kính, cứ như ướp lạnh não bộ tỉnh táo của người ta. Cậu lấy điện thoại ra kiểm tra thì thấy chỉ còn hai mươi phần trăm pin, đi một chốc nữa là sẽ cạn, lại đành ngoan ngoãn ngồi im lặng nhìn đường, rất lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài lơ lửng.

Chiếc xe dừng ở nhà hàng đã hẹn, Lưu Thanh Tùng uể oải thanh toán bằng lượng pin ít ỏi còn lại của mình. Nhưng ngay lúc vừa xoay người đóng cửa, động tác của cậu đã lập tức khựng lại.

Trong tầm mắt cậu là Lâm Vĩ Tường, đang leo những bậc cuối cùng lên cầu thang trước cửa. Rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng trong một thoáng lại có cảm giác như đến mấy kiếp người.

Cậu bỗng nghe hơi thở mình tắc nghẹn trong cổ họng khô đắng. Thực ra chính Lưu Thanh Tùng cũng thường cảm khái về sự chi phối lớn lao của vận mệnh, từ lần đầu tiên chuyện trò cho tới nửa đời sau dây dưa không dứt, quá nhiều sự trùng hợp chẳng giống như vô tình, và những fan couple càng cố dẹp bỏ thì lại càng nhiều thêm. Thêm vào đó là những phiền não sầu bi đời người chẳng tránh được. Những năm trước đây, mỗi khi đụng phải những chuyện này, cậu đều tức tối đến bật cười, rồi nghĩ bụng chắc hẳn kiếp trước mình đã nợ thằng chó này món gì to lớn lắm.

Còn ở hiện tại, Lưu Thanh Tùng cuối cùng cũng đã học được cách làm quen. Nhẹ nhàng thở dài, cậu ngẩng đầu nhìn lên những bậc thang lần nữa. Thằng chó ngớ ngẩn vẫn là hắn lúc xưa, có chăng là từ khi giải nghệ đã tăng cân đôi chút; kinh doanh riêng cũng bấy nhiêu năm rồi, quần áo vẫn có vài bộ cùng phong cách, chỉ cần nhìn liếc là đã nhận ra được. Hình như cũng rất lâu rồi hai người không gặp mặt, sự thân mật ngây ngô ở tuổi trưởng thành quả nhiên là thế, có thể vụng trộm mà lặng lẽ biến mất không chút dấu vết theo nước chảy mây trôi.

Sau khi chia tay trong kì chuyển nhượng năm nào, duyên phận đã đủ hư hao, họ chẳng thể về chung đội một lần nữa. Để tránh phiền phức, hai bên cũng không còn đi nghỉ chung, cơ hội đụng độ vô tình càng ngày càng ít. Vẫn may là giữa họ tồn tại những mối quan hệ bạn bè chồng chéo, Cao Thiên Lượng và Kim Taesang thỉnh thoảng lại hạ mình lôi kéo tụ tập, coi như thay họ níu giữ sợi dây liên kết mỏng manh này.

Thói quen né tránh nhiều năm theo bản năng kìm chân Lưu Thanh Tùng, cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ xung quanh sẽ chẳng có camera đâu và nhấc chân bước tới.

Lâm Vĩ Tường không hề quay đầu lại, cậu đã đi đến ngay sau lưng hắn. Chỉ vừa lúc Lưu Thanh Tùng định cất tiếng gọi, thì Cao Thiên Lượng từ sau cánh cửa lớn của nhà hàng ló đầu ra.

“Xin lỗi, các vị đi hai người à?”

Miệng Lưu Thanh Tùng sau bao nhiêu năm vẫn là nhanh hơn não. “Hai người mẹ mày ấy, bọn này tình cờ gặp nhau ở cửa thôi.”

Sau đó đối mặt với biểu cảm ngây thơ của Lâm Vĩ Tường, cậu lại lần nữa giật mình cảnh giác, buột miệng thêm vào một câu nữa, “Cũng có phải ở chung đâu mà.”

“Ờ.” Cao Thiên Lượng đưa mắt quét một lượt hai người như radar an ninh. “Thế bao giờ thì định ở chung vậy?”

Lưu Thanh Tùng đã quen với cái mồm nói nhảm của FPX Lee Sin, chẳng buồn hùa theo sinh sự, mặt lạnh như tiền lướt ngang qua thằng nhóc. Thế nhưng khi vào cửa vẫn không quên bồi thêm một câu, “Chọn cái tiệm ăn trông âm tỳ địa ngục, y chang khẩu vị của mày.”

Lâm Vĩ Tường cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, thận trọng nhìn những người phục vụ xuôi ngược trong nhà hàng, hạ thấp tông giọng cứ như chính mình là người vừa thô lỗ, “Nhưng mà chỗ này hình như chuyên món Hồ Nam.”

Nhịp bước Lưu Thanh Tùng gián đoạn chỉ giây lát, rồi cậu khô khốc đáp, Im đi, đừng lắm lời.

Bàn ăn bốn người chẳng lấy gì làm to, Lưu Thanh Tùng chọn lấy chiếc ghế đối diện Lâm Vĩ Tường, đã là khoảng cách xa nhất cậu có thể đạt được.

Cao Thiên Lượng nhe răng cười, cầm lấy chai coca và điện thoại của mình chuyển qua vị trí mới, không ho he phàn nàn tí nào về hành vi chiếm chỗ ngang ngược của đầu chuỗi năm xưa. Chỉ có cái miệng mọc da non là vẫn không bỏ được, “Còn mỗi chỗ đó là cho người ngồi thôi à, Lưu thiếu?”

Lưu Thanh Tùng không thèm đáp lại, uống một ngụm nước, động tác cứ như có thù với chai nhựa trong tay, vô tình vương cả một chút ra áo quần.

“Chắc không phải anh còn để bụng người ta ship hai anh đấy chứ?” Giọng điệu con rùa con vừa hoài niệm vừa cợt nhả. “Fanship có thì, mấy cổ chỉ theo Song Tử Tinh thời trẻ thôi.”

Lưu Thanh Tùng và Lâm Vĩ Tường của hiện tại, hết hạn sử dụng rồi.

Nhận thấy sắc mặt hỗ trợ cũ đã đen hơn đít nồi, Kim Taesang bóp mồm thằng nhãi điếc không sợ súng lại bằng cách mở album ảnh và bắt đầu khoe khoang với một đám thanh niên chưa lập gia đình về cô con gái nhỏ xíu của anh. Cô bé đã lớn lên khá nhiều, cổ vẫn còn đeo chiếc khóa trường mệnh mà Lâm Vĩ Tường tặng. Ngày cháu gái đầy tháng, ai cũng chuyển cho hai vợ chồng những phong lì xì nhỏ, chỉ có người này tới tận quầy trang sức, đứng chọn rất lâu – cuối cùng mang về một thứ lấp lánh vô dụng lại đắt tiền đến vậy. Hắn thậm chí còn chụp ảnh gửi lên nhóm, hỏi một cách tự hào: “Đẹp không, tao chọn đấy.”

Lưu Thanh Tùng xem mấy bức ảnh của cô bé, quả thật rất đáng yêu, nhưng hễ nghĩ tới tiếng trẻ con kêu khóc là lập tức thấy đau đầu. Cậu cuối cùng cũng nhận ra sự khó chịu của bản thân có chút bất thường, nhẹ nhàng đưa tay hơi ấn lên phần gáy, lo lắng cơn đau đốt sống cổ qua điều trị đã lâu dường như đang báo hiệu trở lại.

Lâm Vĩ Tường vẫn thích thú chú mục vào album ảnh, cuối cùng không quên kết luận: “Trông giống chị Umi thật đấy.”

Giọng Kim Taesang cao lên phải cỡ một quãng tám, “Chứ gì nữa, thằng này.”

Thực chất thì kể từ thời niên thiếu, Lưu Thanh Tùng đã luôn kinh ngạc trước sự kiên nhẫn vô tận của Lâm Vĩ Tường. Dường như trong DNA của hắn đã có sẵn mối liên kết kỳ lạ với động vật và trẻ nhỏ, những sinh vật mà trong mắt nhiều người vốn chỉ giỏi gây ra rắc rối. Hắn cũng là ADC duy nhất trong lịch sử Liên minh sở hữu skin cá nhân được thiết kế với mấy chú mèo hoang. Ngay lúc này, hắn nhìn con gái bé bỏng của đồng đội cũ với ánh mắt dịu dàng khó tả.

Một Lâm Vĩ Tường như thế, quả thực sẽ dễ dàng được yêu quý hơn là người như cậu.

Lưu Thanh Tùng im lặng mỉm cười, bình thản ôm lấy chút tự ti hèn mọn, tự nhủ không ai là ngoại lệ khi đứng trước Lâm Vĩ Tường, chẳng ai trên đời có thể ghét bỏ hắn.

Cao Thiên Lượng bị nụ cười ấm áp dị thường này làm cho kinh hãi, lập tức chú ý tới làn da tái nhợt của cậu. Thằng nhãi láo toét vô tâm giờ mới thấp giọng hỏi, “Ê này, anh không sao chứ?”

Câu nói vừa thốt ra, Lưu Thanh Tùng đã cảm nhận được ánh mắt ai đó rọi thẳng lên người mình, pha lẫn giữa bất an và dò xét, có lẽ còn thêm đôi chút lo lắng quan tâm. Chúng khiến cậu không dám nghĩ tới hay đối diện, nên chỉ nhanh chóng điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng lưng dậy và hắng giọng chất vấn, “Tao làm sao, bộ mày mong anh mày bị gì hả?”

“Sao mà thế được.” Con rùa con thực lòng thở phào, đảo mắt quanh một vòng bàn ăn để tìm chủ đề khác. “Hai anh đến muộn đấy, nên là bữa nay ai thanh toán nhỉ?”

Lưu Thanh Tùng sờ sờ điện thoại trong túi áo, vừa hay nhớ ra chuyện mình quên cắm sạc, khi vừa tới đây máy chạm mức pin yếu, lúc này hẳn là đã tự động tắt nguồn. Giờ chỉ có thể đi mượn sạc dự phòng, nhưng vừa đau đầu vừa làm biếng nhờ vả người khác, ngọn lửa phiền não trong lòng đột nhiên lại bùng lên, vươn sang sinh vật vô tội vốn chẳng hiểu mô tê gì trước mặt.

Lâm Vĩ Tường cảm thấy mình giành trả tiền thì hơi khoa trương quá, nên chỉ trơ mặt ngồi im. Ai ngờ mặt Lưu thiếu còn trơ hơn gấp bội, tông giọng chẳng cần nâng cao nhưng vẫn vô lý ngang ngược như nhiều năm về trước, “Mày thanh toán đi chứ.”

Lâm Vĩ Tường: ?

Thế rồi hắn vẫn thành thật mở phần mềm thanh toán, đứng dậy đi ra quầy order quét mã. Vừa bước ngang qua Lưu Thanh Tùng, chỉ đụng nhẹ một cái, người kia cứ thế mà nghiêng ngả rồi đột ngột đổ gục vào lòng hắn.

Cơn đau nhói chạy dọc từ nửa đầu xuống sau ót rồi lan về sống lưng, tầm mắt Lưu Thanh Tùng gần như tối đen trong giây lát. Ở khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê, cậu vẫn ráng sức trụ vững trên ghế ngồi, từng tế bào não còn đang chiến đấu đều nhắc nhở chủ nhân không thể để mình muối mặt nơi công cộng.

Lâm Vĩ Tường tay chân xoắn quẩy, rối tung rối mù ôm lấy cậu, “Tao không bắt mày trả tiền mà, Lưu Thanh Tùng, đừng chết.”

Bàn tay cậu siết chặt gấu áo hắn, rủa thầm, Hết sức đần độn.

Còn về chuyện xảy ra sau đó, dường như Lâm Vĩ Tường đã cõng cậu trên lưng và chở tới bệnh viện. Lưu Thanh Tùng phải nhập viện giữa đêm để theo dõi và làm một số xét nghiệm bổ sung. Cậu nghe được một giọng nam quen thuộc trao đổi với bác sĩ, về vấn đề của mấy đốt sống cổ vài năm trở lại đây, rằng tình hình trước đó vốn đã không khả quan và tuổi tác tăng lên chẳng giúp ích chút nào. Những nội dung qua loa này lọt không nổi vào não bộ mơ màng của cậu, Lưu Thanh Tùng chỉ vô cớ cảm thấy hết sức thoải mái. Còn chưa kịp nắm bắt được nguồn gốc của loại cảm giác an toàn lạ lùng này, cậu đã kiệt sức mơ màng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top