Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

0

Author's note: My regards towards @Tunekaf, cảm ơn bồ vì đã đồng hành cùng mình trong suốt quãng thời beta và proof-read "Kẻ phản bội nữ thần vận mệnh" ❤ Truyện được viết theo dạng tam đề nên plot khá random, mong là mọi người sẽ có một trải nghiệm đọc thật vui vẻ~

Chúc may mắn, Weibo Gaming.

.

Xé đứt - Dây giày - Chạy trốn: "Chạy trốn khỏi vận mệnh"; "Thẳng tay xé đứt"; "Sợi dây giày đã cũ"

/

Kiếp trước Lâm Vĩ Tường hẳn là đã phạm phải loại tội lỗi nào đó.

Để bắt hắn trả giá, cuộc đời gán lên Lâm Vĩ Tường một lời nguyền bất đắc dĩ - mà kể cả một nhà văn thuộc trường phái lãng mạn cũng khó có thể tô lên một gam hồng sến súa hơn.

Cả đời này chỉ có thể ở bên một người.

Khi đã yêu một người, cũng vĩnh viễn chỉ có thể yêu người đó.

Lâm Vĩ Tường thở dài, cho hai tay vào túi áo, đầu cúi một nửa, tóc mái còn chạm tới mi mắt. Thực chất - lúc đó hắn chỉ cảm thấy thế giới đang đánh giá quá cao tình yêu, càng không nghĩ rằng bản thân thực sự coi trọng tình yêu tới mức có thể công nhận thứ đó là một dạng "lời nguyền"--- Lâm Vĩ Tường cũng đã từng bẻ ngược cổ tay của mình và cũng đã từng nghĩ, nếu rồi sẽ bị tra tấn bởi tình yêu, vậy tại sao bắt buộc phải yêu?

Hiện tại, hắn nhìn bầu trời không trăng đêm nay, nhìn sao băng bay qua ánh mắt Lưu Thanh Tùng, nhìn sợi dây giày cũ vô hình và lỏng lẻo đang buộc chặt thành một nút xoắn chết trói chặt định mệnh giữa hắn với cậu - hắn cảm nhận được sự luân chuyển trong máu và cảm xúc, thấy con tim của mình cục cựa và lăn tròn, giãy dụa và đông cứng, rồi nóng bỏng như thể sắp chết; hắn cúi đầu, chấp nhận rằng đây là vì hắn đã yêu.

Lần thứ một ngàn sau rất nhiều những nỗ lực cố gắng tự huyễn hoặc chính mình, giống như adrenaline chạy ngược khắp cơ thể khi thấy lưỡi đao của Máy chém Guillotine sắp rơi xuống, giống như một kẻ phản bội sắp chết, Lâm Vĩ Tường thở một hơi khàn đặc, oxygen tuần hoàn trong cơ thể hắn kẹt tắc, không thông; ngón tay đông cứng, không động; ánh mắt cứng nhắc, không chuyển – hắn biết, hắn giơ cờ trắng, hắn thua.

Lâm Vĩ Tường chấp nhận, không cách nào phủ quyết minh chứng về việc mình đã yêu thích Lưu Thanh Tùng.

Thậm chí là yêu thích tới độ không thể vãn hồi, không thể cứu chữa.

Bệnh lao trong phổi có thể khiến người ta trở mình hấp hối vào mấy giây cuối cùng trong đời sau những đau đớn triền miên, còn giày vò về tình yêu lại tra tấn Lâm Vĩ Tường theo một cách dẳng dai khác thường với một trăm loại suy nghĩ - một trăm loại suy nghĩ mà hắn biết rằng mình vĩnh viễn sẽ không có được câu trả lời, đáng buồn thay - nên gã trai âm trầm nhắm mắt, đầu óc đau nhức tới mức khó mà suy nghĩ được gì thông suốt. Môi cắn mười phút đã sực lên vị tanh, không ai nghe thấy tiếng nhịp tim của hắn, kể cả là chính bản-thân hắn, Lâm Vĩ Tường dựa người vào cỏ và đất trời, chỉ nghe được tiếng nhịp tim mình đập, mơ hồ giang tay, không chạm được tới sự sống..

Cuối cùng, Lâm Vĩ Tường thở dài, mắt chạm đầu gối, ngồi dậy, tóc rũ trên khuỷu tay, lại thôi.

Hắn có chút hối hận, không nghĩ chính mình sẽ chịu thua sớm như vậy.

"Không ước gì đi à?"

Lưu Thanh Tùng chống cằm nhìn ngược lại hắn.

Lâm Vĩ Tường lắc đầu, chẳng nói gì.

"Kỳ quặc." Cậu nói, chân thoải trên thảm cỏ và những ngón tay mềm lại lướt trên những luống hoa. Nốt ruồi lệ hiện ra đẹp đẽ như tranh dưới ánh sáng của mặt trăng và sao băng nhấp nháy sau đêm cực quang trước mắt bọn họ. Gió lướt qua gò má Lâm Vĩ Tường, nhưng không chạm được tới ánh mắt cậu.

Lâm Vĩ Tường vẫn ngồi cạnh cậu, không buồn nín thở. Hắn im lặng nghe người kia trách mắng: đem theo thói quen và biến nó thành benzodiazepine, cậu là trị liệu của hắn, cũng có thể là cơn nghiện độc hại vĩnh cửu của hắn - thứ mà Lâm Vĩ Tường không thể chọn cách từ bỏ trong thực tại, dù thực chất, hắn bắt buộc phải học cách từ bỏ cậu trước khi chính Lâm Vĩ Tường cũng cháy thành tro nát.

"Xin lỗi."

"Tôi không có lỗi." Cậu lặng lẽ gườm hắn, tóc bay bay trong gió, ngón tay bọn họ vô tình chạm nhau khiến Lâm Vĩ Tường phải quay đầu. "Đừng xin."

Hắn sơ sẩy nhìn vào mắt cậu, và không cách nào thoát ra. Giống như con mồi dính vào bẫy của Góa phụ đen, có vùng vẫy hơn nữa cũng không thể chạy trốn khỏi vận mệnh đã định sẵn, cũng giống như người ta chấp nhận tự khổ mà đọc đi đọc lại một quyển sách dở tệ, dù biết kết cục là đau lòng nhưng vẫn sẽ chấp nhận rơi nước mắt. Khác biệt duy nhất chỉ nằm ở chỗ Lâm Vĩ Tường hiếm khi khóc, nên hắn sẽ chỉ chớp mắt, và khóe mắt thấp thoáng một sự trong suốt nhất định.

Lâm Vĩ Tường thấy xung quanh mối quan hệ của bọn họ là vô số ngọn lửa đã ngún tới bên trong nhưng những vết bỏng vẫn chưa nóng lên, hắn đã thấy rơm đã bén đỏ nhưng nghĩ thế nào vẫn không mường tượng ra được khung cảnh căn nhà đổ xuống. Suy cho cùng, hắn cũng vì cảm xúc của chính mình mà dằn vặt, đó là thói quen, cũng là do hắn, không phải là cậu, càng không phải là bởi cậu đứng bên hắn.

Lưu Thanh Tùng nhìn hắn, mắt cậu tối như một dải ngân hà xa lạ. Ánh sáng của mặt trời không thể chạm đến đồng tử nâu tối, nhưng trong hố đen diệu vỹ của cậu lúc này đây, rốt cuộc lại có hắn, rất rõ ràng mà có hắn, cũng rất rõ ràng mà phản chiếu lại hắn. Giống như hoa ở trong gương, Lâm Vĩ Tường mơ hồ như thấy vĩnh viễn của hắn là đứng ở bên cậu, làm nát mặt trăng ở trong nước, Lâm Vĩ Tường lại thấy rõ ràng hơn cả là hoài khát sâu thẳm của chính bản thân: hắn tình theo ý nguyện mong muốn thuộc về Lưu Thanh Tùng, mong muốn không bị cậu ruồng rẫy, càng mong muốn hơn cả mà có thể có một danh phận giả định để được ở bên cạnh cậu, có thể xin được từ cậu thêm một giây, thêm một mặt trời, và nhiều hơn cả là thêm một ánh mắt.

Lưu Thanh Tùng lắng nghe sóng vỗ, vẫn chỉ lộ ra biểu cảm lạnh lùng như mọi khi. Sợi dây giày màu vàng lóng lánh, lắc lư trên cổ tay cậu, như đại biểu của một vận mệnh lỏng lẻo, cũng như là đại diện cho một mối quan hệ không thể tồn tại lâu dài. Lưu Thanh Tùng không thể nhìn thấy nó, đáng mừng, nhưng Lâm Vĩ Tường lại có thể nhìn thấy nó, đáng buồn - hay thậm chí là rất rõ ràng, đáng bất hạnh, nỗi đau buồn mê man sống theo từng nhịp hô hấp của Lâm Vĩ Tường, cũng là sự thở phào nhẹ nhõm trôi theo từng nhịp tim tuần hoàn của Lâm Vĩ Tường. Hắn không biết đây là phước lành hay là xui xẻo, khi hắn vừa muốn cậu biết, nhưng rồi lại cũng lo sợ rằng cậu sẽ biết.

Có những lúc hắn đã nghĩ, thà Lưu Thanh Tùng cứ nhìn thấy nó đi, rồi đòi đốt nó thành lửa hay xé nó thành vụn cũng được, vậy thì chí ít hắn sẽ không phải giằng co trong tình thế như bệnh nhân hiểm nghèo không chết được trong một hai ngày tới nhưng vốn cũng chẳng thiết tha gì việc sống thêm được vài năm khốn khó như bấy giờ. Lâm Vĩ Tường thực chất chưa từng giỏi chịu đau, sự chú ý duy nhất mà hắn có đáng buồn thay lại được sinh ra từ chính nỗi đau mà Lưu Thanh Tùng dành cho hắn, hắn chẳng thích việc cậu làm mình đau, nhưng nếu không có cơn đau này - Lưu Thanh Tùng còn gì khác dành cho hắn?

Một ngôi sao băng cuối chạy qua ánh mắt của Lưu Thanh Tùng, lông mi của Lưu Thanh Tùng rất dài và cong, khi khép xuống sẽ che đi cả một bầu trời trong mắt cậu. Hắn càn rỡ muốn đưa tay lên, muốn bắt lấy bầu trời ấy, cũng lại muốn hèn nhát mà rút tay xuống, yếm thế muốn thả cho mây trôi cùng với gió, muốn để cho nắng đi tới biển khơi, miễn là đừng tan cùng đất trời, cũng miễn là đừng biến mất.

Lâm Vĩ Tường nghiêng mắt nhìn cậu, lại nghĩ.

Là do hắn thực sự rất thích Lưu Thanh Tùng.

Thích đến mức hết thuốc chữa.

Lưu Thanh Tùng đột ngột quay mặt đi, từ tốn nói, bàn tay cùng đầu đều để trong các phần vải áo rộng thùng thình, mũ áo còn mềm mại che đi một nửa ánh mắt của cậu. "Ò." Lưu Thanh Tùng cúi đầu càng làm mũ áo lệch xuống, kéo theo tóc mái lưa thưa chạm tới gò má rất hay cười. "Ước người đàn ông mà mày thích thích lại mày ấy."

Lâm Vĩ Tường thu tay về, mím môi, hơi không vui.

Nói như mày thì ai mà chẳng nói được, hắn nghĩ, nói như mày thì thà nói chuyện với đầu gối còn hơn.

Chẳng cần ước, vì vốn không phải tao không đủ can đảm để tỏ tình, cũng không phải tao không đủ yêu mày. Chỉ là có nói ra thì cũng là vô dụng, chỉ là có một số thứ dù có cố gắng cũng là vô dụng, hắn nghĩ, có lẽ đây mới là lời nguyền lớn nhất nữ thần vận mệnh đặt lên Lâm Vĩ Tường. Hắn ghét làm những chuyện vô nghĩa, cũng ghét bản thân mình trở thành một phần của một câu chuyện vô lý.

Hắn không tỏ tình, càng không muốn bản thân phải đối mặt với khả năng vĩnh viễn mất đi Lưu Thanh Tùng. Hắn không muốn ép cậu vào khuôn đúc của số phận, càng chẳng có ý tứ bắt cậu phải từ bỏ chính mình chỉ vì hắn.

"Không phải." Lâm Vĩ Tường chỉ thở dài, từ tốn, giọng nói bất đắc dĩ thấp xuống, chẳng giận nổi người này lâu. Lao xao ở cuống họng hắn như có một vụ nổ nhỏ, giống như đã để lại vô vàn xác pháo bị người ta dẫm nát sau khi hết công năng sử dụng: nhân sinh là kịch, tiếng hí chìm xuống, hắn tỉnh.

Hồng trần là mộng, nhưng người không như mộng, nên mộng mất.

Người cũng tan.

"Tao đâu có thích đàn ông."

"Ò." Ánh mắt Lưu Thanh Tùng hấp háy như biết nói, thay chủ nhân đang im lặng của nó mà truyền đạt tới hắn những điều cậu còn chôn giữ trong lòng.

Nó nói, không nhớ, không xin lỗi.

Lâm Vĩ Tường lại nghĩ, khả năng không nhớ của người này cũng thật biết chọn lọc, nhớ mãi một lần lên giường bừa phứa của hắn, nhớ mãi một câu hắn nói luyên thuyên ở quán rượu ngày ấy, cũng nhớ mãi cái chạm tay xa xôi ngày ấy của Lâm Vĩ Tường với một người bất kỳ mà hắn thậm chí đã quên mất sự tồn tại vào giữa đêm mùa đông - vậy mà cậu lại chẳng chịu nhớ lời biện trình của Lâm Vĩ Tường ngày ấy rốt cuộc là có mấy phần thật tâm, cũng không chịu nhớ rằng trong một vạn ánh mắt, thì ánh mắt đầu tiên và kết thúc của Lâm Vĩ Tường vốn cũng chỉ in hằn duy nhất một mình cậu.

Hắn lại nghĩ, sẽ thật tốt biết mấy, sẽ thật tốt biết mấy— nếu Lưu Thanh Tùng không mất trí nhớ chọn lọc về hắn, nếu Lưu Thanh Tùng có thể triệt để bỏ quên tất cả về hắn chứ không phải nửa quên nửa nhớ về hắn.

Giống như tình cảm đơn phương, cậu không hỏi hắn cũng sẽ không nói. Hắn sẽ có thể vĩnh viễn giữ lấy hơi thở tàn lụi của tình yêu không được hồi đáp của bản thân mà có thể có thêm đôi ngày để bất tử vài tiếng, cũng có thể có thêm vài giây ánh mắt từ cậu mà hấp hối hơi tàn.

Chí ít, Lưu Thanh Tùng sẽ không phải chứng kiến bộ dạng vì chính mình mà tự sinh tự diệt thảm hại của hắn, cũng sẽ không phải lừa mình dối người mà thương tiếc cho một đoạn tình cảm không thành của hắn, cũng không phải vì chính mình mà tự trách cho mối quan hệ không cách nào để thành thật của bọn họ.

Lưu Thanh Tùng không nên sống cuộc đời như vậy, hắn nghĩ, Lưu Thanh Tùng không nên sống cuộc đời như vậy, vì Lưu Thanh Tùng hợp nhất là mỉm cười.

Lâm Vĩ Tường tự biết trong lòng rằng hắn thực sự không muốn vì bản thân hắn mà cậu phải rơi nước mắt, cũng không muốn vì tình cảm ích kỷ của hắn mà Lưu Thanh Tùng phải khó khăn sống trong suốt phần đời còn lại.

Lâm Vĩ Tường đưa tay chạm lên mi mắt Lưu Thanh Tùng nói, chữ không thành lời ở đầu môi, lặng lẽ đáp:

"Tao không thích đàn ông."

Cậu lại tưởng là hắn đang thì thầm điều gì, nên im lìm nghiêng đầu về phía Lâm Vĩ Tường, ngoan ngoãn như làn tuyết chân thật, rơi xuống quá nhiều, còn đem theo nỗi đau của hắn chôn vùi dưới lớp tinh thể trắng.

Lâm Vĩ Tường thở dài.

Chỉ là thích mày thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top