Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Có phúc cùng hưởng, có nạn còn tuỳ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều dần buông, tuyết bay loạn.

Gió bắc lạnh giá liên tục gầm gào, thổi tấm biển tồi tàn trước cổng thành đập rầm rầm vào tường đá đến thiếu điều vỡ tan. Kết hợp với tiếng quạ thê lương gần đó, cảnh tượng nơi đây khiến người qua đường không khỏi bủn rủn toàn thân, cứ như thể có một móng vuốt lạnh lẽo vô hình đang siết chặt lấy tim mình.

"Đi, đi lẹ lên!"

Các thương nhân luôn miệng giục nhau, tay cũng ra sức quất ngựa để kịp rời đi trước khi trời tối. Một tiểu cô nương chừng 12 13 chật vật đóng hàng, vừa xong định rảo bước lên đường lại loáng thoáng trông thấy một tia sáng kì dị ở đằng xa, tò mò rướn người nhìn theo mới nhận ra ba mũi tên bốc cháy hừng hực đang lao vun vút trên không với sức mạnh kinh hoàng!

"Bang!"

Sau tiếng vang, mũi tên màu bạc lập tức cắm thẳng vào tường thành.

Toàn đất rúng động.

*

Ngón tay giật nảy một cái, chàng thiếu niên cũng bừng tỉnh từ trong mộng.

Ánh sáng lóa mắt khiến hắn mất một lúc mới nhìn rõ xung quanh.

Một căn phòng thanh tĩnh, khoảng sân nhỏ xanh um, trong có đốt hương thơm, ngoài có bể nuôi cá.

Thiếu niên thờ ơ chậc lưỡi, lại tiếp tục úp sách lên mặt, đang chuẩn bị tiến vào giấc mộng giương cung tuyết bắn cô thành lần nữa thì nhận ngay một viên kẹo táo vào người.

"Tạ Nhận, dậy dậy dậy." Người ngoài cửa sổ cười cười gọi hắn, "Bọn ta tính ra sau núi săn minh xà, thiếu mình ngươi nữa thôi, mau lên."

Minh xà, nhìn như rắn nhưng lại có bốn cánh, từng gây biết bao khốn đốn cho toàn bộ dân chúng ven bờ sông Y, nghe đã thấy là một con yêu quái tai hại. Có điều Tạ Nhận cũng không ham hố đi săn, híp mắt nằm thêm một hồi mới xách theo bội kiếm ra ngoài.

Giữa trưa, bên ngoài đang vô cùng náo nhiệt. Không chỉ ở loạt hàng quán hai bên đường, mà ngay cả cầu Thanh Ngọc cũng chật ních người. Kì thực thì chẳng vì chuyện khẩn cấp nào hết, chẳng qua tới tới lui lui cứ một lúc lại gặp người quen, gặp rồi không thể không dừng lại hàn huyên vài câu, bởi vậy mới dẫn đến kết quả tất yếu là tắc đường.

Thành Trường Sách chính là một nơi an vui thịnh thế, quy củ tinh tế như vậy.

Nhóm thiếu niên áo trắng vui vẻ cười nói, xách kiếm đi dọc phố dài, đúng lúc gió xuân thổi đầy trời mưa hoa, bao lấy vạt áo phiêu phiêu như tuyết rơi, nhìn từ xa chẳng khác nào một bức tranh với đầy những nét phong lưu và trang nhã.

"Mà này A Hoán, Tạ Nhận đâu rồi?" Một trong số đó lên tiếng hỏi.

"Ta gọi rồi, mà hắn không đi." Một thiếu niên khác miệng vừa nhai kẹo táo lộc cộc vừa trả lời, "Kệ thôi, chúng ta cứ ra sau núi trước đã."

Ngoài thành có ngọn núi tên Nguy Sơn, cao cả ngàn trượng, đầy rẫy hiểm hóc, không phải người trong tiên môn thì tuyệt đối không thể lên—mà căn bản thì cũng chẳng dân thường nào muốn lên, đâu ai rảnh lên núi chỉ để xem hoa dại cỏ nát? Nhìn loạt phù vân xiềng quanh chân núi đã đủ sợ mất mật.

—Dám chắc là vẫn còn yêu quái ăn thịt người ẩn nấp quanh đây.

Dân gian vẫn thường đồn như vậy.

Thực tế thì sâu trong núi lúc này cũng đang có một con quái vật vô cùng dữ tợn, hai cánh mỏng tang bị ba lá bùa trói ra phía sau, răng độc nhe ra đầy phô trương. Đây chính là "minh xà" mà thiếu niên kia nói tới, tợn thì tợn thật nhưng cũng không còn nguy hiểm như xưa kia, sau khi bị hai đại tiên liên thủ chế ngự hồi hơn trăm năm trước đã trở thành giáo cụ trực quan cho đệ tử của các học phủ tứ phương.

Chẳng trách nghe săn minh xà mà Tạ Nhận lại phản ứng thờ ơ như vậy, chiêu phục một phế vật như vậy thì có gì thú vị không biết.

Lão nhân canh núi ngại minh xà làm ồn, lập tức gõ gõ gậy chống ra lệnh: "Ngoan ngoãn nằm đó đi!"

Rắn lớn uể oải vặn cổ rồi cũng nằm vật xuống thật.

"Trúc tiên sinh." Nhóm thiếu niên áo trắng ào ào ngự kiếm bay vào cốc.

"Tạ Nhận đâu?" Lão nhân đảo mắt tìm kiếm.

"Bẩm tiên sinh, A Nhận đi sau, cũng sắp tới rồi." Một trong số đó cung kính đáp lời.

Thanh niên này tên Li Hoán, có xuất thân cao quý, trước giờ luôn chăm chỉ cần cù, ngoại hình lại trắng trẻo tuấn tú nên rất được lòng mọi người. Bởi vậy dù biết tỏng câu nói "A Nhận đi sau" vừa rồi chỉ là tầm bậy, Trúc Nghiệp Khư cũng không trách cứ gì thêm, chỉ kêu đám đệ tử nhắc lại Nguyên lí thu phục yêu thú một lần rồi trực tiếp phất tay hóa bỏ phù vân trấn thủ.

Dù sao mấy tiết học thực hành với minh xà thế này đã quá quen thuộc, lão nhân nọ cũng không buồn nhìn lại mà cứ thế bay thẳng ra ngoài.

"Mặc Trì, ngươi dẫn một nhóm bao vây phía đông, còn lại theo ta sang phía tây!" Li Hoán rút bội kiếm, dẫn các đồng môn hăng hái bắt đầu cuộc truy đuổi.

Địa hình Nguy Sơn nhiều cây cao, tạo điều kiện cho thân mình dài thượt của minh xà thoải mái trườn bò ẩn mình, đệ tử nào cầm kiếm chưa vững chỉ bất cẩn một chút đã bị quét ngã sõng soài. Hơn nữa bình thường gỡ một bùa còn có thể hợp lực vây bắt, nhưng nay cả hai lá đều bị dỡ bỏ, toán thiếu niên lực bất tòng tâm ra mặt, vào đến rừng rậm cũng chỉ còn lại mình Li Hoán và Mặc Trì là còn theo sát nổi.

"Ở đây!" Li Hoán lớn tiếng hô lên.

Mặc Trì gật đầu ra hiệu lại, đang định xuất kích cùng lúc thì minh xà đột nhiên vươn lên không trung, bất ngờ tung ra một vòng xoáy. Hai thiếu niên không chút cảnh giác bị quả đuôi khổng lồ quét trúng, đồng loạt lăn lông lốc về phía vách núi!

Trúc Nghiệp Khư chứng kiến mà biến sắc, lập tức bay tới ôm lấy cả hai vào bảo hộ.

Một mảnh giấy vàng rách nát chậm rãi rớt xuống từ không trung, bên trên là phù vân mờ nhạt gần như đã biến mất. Sau khi thoát khỏi xiềng xích cuối cùng, minh xà cũng không còn phải giả yếu. Nó trực tiếp vỗ cánh hướng vào sâu trong núi, tưởng như đã trốn thoát đến nơi thì sau đầu đột nhiên nhận lấy một chưởng choáng váng, trước mắt cũng tung tóe sương máu.

Tạ Nhận vung ra roi độc như xé gió, cắm thẳng lớp gai lên vảy rắn dày cộp, lại trở tay túm lấy minh xà, cứ thế kéo về vách núi rồi quẳng xuống đất đánh rầm, dọa cả loạt chim muông quanh đó hết hồn bay đi. Yêu thú lăn lộn vì đau, toàn rừng mù mịt chướng khí, kì hoa cổ thụ gãy đổ vô số, Li Hoán Mặc Trì tránh được trận mưa đá sắc nhọn cũng chưa kịp hoàn hồn, nhìn cảnh rừng hoang tàn mà đồng loạt nghĩ đến hai chữ: "Thôi xong!"

Trong khi đó Trúc Nghiệp Khư còn đang luôn miệng cảm thán: "May quá, may mà chỉ mới—"

Có điều không đợi hắn "chỉ mới—" cái gì, ngọn lửa sáng rực ào ra từ lòng bàn tay Tạ Nhận đã nuốt chửng lấy thân rắn như một trận đại hồng thủy, tạo thành khói đen nghi ngút khắp sơn gian, cùng một vị thịt nướng đầy quỷ dị.

Trúc Nghiệp Khư: "..."

Bấy giờ Tạ Nhận mới tra lại kiếm vào vỏ, thổi nốt hơi ấm tàn dư còn trên tay.

Trúc Nghiệp Khư chỉ thấy trước mắt tối sầm, nhìn tên trò cưng như đang chìm trong liệt hỏa mà nửa ngày không nói nổi một lời. Ống tay áo trắng tuyết của thiếu niên dính đầy máu yêu, tuy đã tận lực bày ra vẻ "hối lỗi sau khi gây tội", đối phương cũng không thể giấu đi bản chất hờ hững, vài sợi tóc bay loạn trước trán, hai mắt rũ xuống, môi mỏng cơ hồ như đang bĩu, một tay cầm kiếm, một tay cầm roi—thậm chí còn là sợi roi Bát Lăng ông đã cất khóa trong tháp, rốt cục là tên nhóc này đã trộm ra từ lúc nào mới đượcc?

Li Hoán vốn còn định dẫn nước vào đầm cứu vớt vài con cá cảnh của Trúc tiên sinh, tiếc rằng đợi được nước thì cá cũng đủ chín để lên mâm.

"Ngươi chết chắc rồi." Hắn tranh thủ chạy đến trước mặt thủ phạm, nghiến răng gạt ra mấy chữ, "Lần này có mà quỳ ở viện Kiểm Điểm đến sang năm."

Tạ Nhận cũng chẳng mảy may sợ hãi: "Quỳ thì quỳ."

Li Hoán nghe vậy lại càng điên, nóng máu quát tháo: "Ngươi quỳ thì rảnh nợ rồi, còn ăn thì chờ ta trộm đến cho phải không?"

Học phủ Trường Sách có quy củ nghiêm ngặt, viện Kiểm Điểm thì chỉ cung cấp đúng một bữa một ngày, hơn nữa còn là gạo lứt mì sợi nấu nước rau đầy thanh đạm. Lần nào đưa cơm cho hắn Li Hoán cũng rén đến toát mồ hôi, đường đường là công tử thế gia thanh lịch cao quý lại thuần thục kĩ năng trèo tường đục lỗ y như phường ăn trộm, chưa kể còn chuyên môn bị chó rượt điên cuồng, nghe mà muốn rơi lệ.

Tạ Nhận vỗ vỗ vai hắn: "Lo dập lửa cái đã."

Li Hoán cảnh cáo: "Cứ gây rối đi rồi có ngày Trúc tiên sinh báo lại với Tiên phủ Thanh Ái."

Tạ Nhận lục túi hắn lấy ra một viên kẹo: "Tiên phủ Thanh Ái, ý là vị Tiên Tôn râu trắng dài ngàn trượng nào đó ấy hả? Người ta rảnh đâu mà quản ta."

"Bậy bạ, đâu ra mà râu ria ngàn trượng." Li Hoán cứ thế đi chệch trọng điểm, "Chậm thôi cái tên kia, chờ ta với!"

Trận lửa thình lình không chỉ đốt trụi đỉnh núi xanh rờn đẹp đẽ, mà còn khiến đầu Trúc Nghiệp Khư cũng muốn bốc khói theo, kết quả phạt chưa buồn phạt đã chong đèn thâu đêm soạn mật hàm rồi phái đệ tử cấp tốc mang đến Tiên phủ Thanh Ái.

Tiên phủ Thanh Ái, nằm giữa tầng mây, oai phong lẫm liệt bất khả xâm phạm, đặc biệt chuyên chú với nhiệm vụ cứu vớt chúng sinh.

Tiên tôn Thanh Vân trong phủ quả thật không có râu dài ngàn trượng mà chỉ là một nhúm ngắn ngủn, kinh ngạc nhìn người đưa tin gỡ xuống một bao vải màu vàng kim to tướng, lòng đầy cảm khái cùng chờ mong: "Chưa lễ tết gì mà sao sư phụ ngươi đã gửi quà rồi? Ta còn chưa kịp chuẩn bị đáp lễ mà... A, thì ra không phải đến tặng quà."

"Tiên tôn, Tạ sư đệ mới vào Học phủ Trường Sách chưa được hai năm nhưng đã khiến gia sư tán gia bại sản đến nơi rồi, đây là toàn bộ ghi chép về những lần đệ ấy gây họa." Người đưa tin kể lể đầy thảm thiết, "Nếu chỉ là ngang ngược thông thường thì đã không vội, nhưng gần đây dòng lửa độc hại trong linh mạch của Tạ sư đệ ngày càng phách lối, đã vậy còn không có thái độ hối lỗi, hở ra là phóng hỏa hoành hành, nhỡ dại mai này thành ma... Khẩn cầu Tiên tôn tương trợ!"

Tiên tôn Thanh Vân bấm tay tính toán rồi kinh ngạc không thôi, thiếu niên kia năm nay cùng lắm mới 17, vậy mà đã thành mầm mống gây họa rồi sao?

Cùng lúc này, một thanh niên khoác sa bào trắng bạc đang ngồi trong lương đình Bạch Ngọc của Tiên phủ, đầu ngón tay trắng thon lướt trên những dây đàn, cả người toát ra khí chất lạnh lùng mà tẻ nhạt, tựa như một con rối tinh tế đẹp mắt, không buồn thể hiện ra lấy bất kì biểu cảm nào.

"Sư đệ." Bỗng có người chạy vội đến từ đằng xa, âm giọng vang lên như chuông đồng, "Sư phụ tìm đệ kìa."

"Đêm hôm rồi còn tìm ta làm gì?" Thanh niên nhìn lên đầy cảnh giác, "Không lẽ sư phụ lại say?"

"Là chuyện trong thành Trường Sách." Người tới ngồi xuống đối diện, "Hình như có liên quan đến Chúc Chiếu kiếm phách."

Thanh niên cũng bấm tay tinh toán, sau đó bày ra vẻ kinh ngạc không khác gì Tiên tôn: "Mới qua được bao năm đâu?"

Thần kiếm Chúc Chiếu, từng kết liễu vô số yêu ma quỷ quái thời thượng cổ, đến khi thiên hạ thái bình đã bị chôn lại trong núi Thái Thương, kể từ đó chưa xuất hiện thêm lần nào, nhưng nào giờ cũng không phải không ai muốn đào lên, chẳng qua cứ đào là chết, nên dần dần cũng không người nào dám đi nữa.

Có điều thân kiếm thì yên, mà kiếm phách bị máu yêu nuôi dưỡng lại không hề an phận. Một mảnh hồn cứ thế lang thang giữa trời đất, Tiên phủ muốn thu phục, hàng tá người tu luyện tà thuật còn muốn hơn, thế nhưng sau bao năm bị đủ loại thế lực truy tìm lại li kì biến mất, để rồi khi hiện thế lần nữa thì đã lẻn vào linh mạch của tiểu công tử nhà họ Tạ ở Dương thành, thậm chí còn hoàn toàn tự tiêu vào trong máu đối phương—cũng không biết là vì đã mệt hay phát điên rồi.

Có duy nhất hai Tiên phủ lớn biết về chuyện này, nhưng biết thì cũng bó tay, chỉ đành tìm mọi cách thuyết phục Tạ phủ đưa Tạ Nhận 15 tuổi đến Học phủ Trường Sách để theo dõi sát sao, tránh trở thành mầm họa.

Thanh niên ngờ vực hỏi lại: "Chẳng phải sư phụ vẫn khoe mình đã hạ thứ chú thuật thượng thừa vào linh mạch của Tạ công tử, đảm bảo áp chế được kiếm phách ít nhất hơn trăm năm cơ mà?"

Sư huynh khua tay: "Thì thất thủ rồi chứ sao, cho nên sư phụ mới đang phải ra sức sửa sai, kêu đệ xuống núi đó."

Xuống núi cải trang thành thiếu niên thanh thuần 16 tuổi, tiếp cận Tạ Nhận, để mắt cũng như quản giáo hắn, tuyệt đối không được để đối phương lầm đường lạc lối.

Thanh niên mới đáp: "Này không phải sư phụ "đang ra sức sửa sai", mà là "ném vỏ cho ta đổ" thì có."

Sư huynh nói: "Thì đại khái thế."

"Lúc trước Nhị sư huynh đã hứa với ta thế nào?"

"Có phúc ngươi hưởng, có nạn ta chịu. Nhưng chuyện này biết phải làm sao, nhìn ta không giống 16, chưa kể còn bị đa số người bên ngoài biết mặt rồi."

Phong Khiển Tuyết chỉnh lại: "Là có phúc cùng hưởng, có nạn còn tùy. Ta cũng đâu có độc chiếm hết phần tốt về mình. Mộc Phùng Xuân huynh đừng có mà nói lung tung."

"Còn tùy gì nữa, chuyện này không phải đệ không được." Mộc sư huynh cưỡng chế kéo hắn dậy, "Đi thôi, đã có người dọn sẵn hành lí cho ngươi rồi."

Phong Khiển Tuyết cứ thế bị lôi đến lảo đảo, cảm khái thì ra mình cũng không yêu công việc này đến vậy.

-
vtrans by xiandzg

T/N: Chưa bao giờ đọc tiên hiệp nên sẽ không tránh khỏi sai sót, có gì mong mọi người góp ý.

Nhìn chung cũng là một chút mới lạ từ NTLS~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top