Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên trong không gian yên tĩnh của căn hầm. Âm thanh đó dường như đến từ mọi hướng, làm Harry đứng sững lại giữa các giá kệ.

"Harry Potter..." Giọng nói kéo dài đầy u ám, làm cậu cảm thấy từng sợi lông trên cổ mình dựng đứng. "Ngươi đau... vì ta đã làm..."

Harry giật mình, bàn tay vô thức đặt lên vết sẹo trên trán, đôi mắt mở to nhìn quanh căn phòng, nhưng không thấy ai. Cơn đau ở vết sẹo dường như càng lúc càng rõ rệt hơn, như một lời cảnh báo không thể nhầm lẫn. Giọng nói đó—ai đã nói chuyện với cậu? Cậu nuốt khan.

"Ngươi là ai?" Harry khẽ hỏi, mặc dù cậu cố giữ bình tĩnh. Nhưng không có lời đáp nào ngay lập tức, chỉ còn lại sự im lặng đầy đáng sợ.

Giọng nói trầm lạnh lẽo lại vang lên, lần này dường như gần hơn, bao phủ lấy Harry như một lớp sương mù dày đặc. "Ngươi không cần biết ta là ai," âm thanh đó nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, như thể nó thâm nhập vào tận sâu tâm trí cậu.

Harry cảm thấy một làn gió lạnh chạy dọc sống lưng, cơn đau ở vết sẹo vẫn không ngừng hành hạ cậu. "Ngươi muốn gì?" cậu hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đầy sự hoang mang và sợ hãi.

Không có câu trả lời ngay lập tức, chỉ là một khoảng lặng kéo dài khiến Harry càng thêm căng thẳng.

Giọng nói ấy dường như đang quan sát cậu từ nơi nào đó, chỉ chờ đợi để tiếp tục nhấn chìm cậu trong sự lo lắng tột cùng.

Một bóng đen xuất hiện trong căn phòng, lượn lờ xung quanh Harry như một cơn gió ma quái, làm không khí xung quanh cậu trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

Ánh sáng từ những ngọn đuốc mờ đi khi bóng đen kia bay vòng quanh, như thể nó đang chuẩn bị cho một điều khủng khiếp.

"Ta nghĩ... phải làm gì đó..." Giọng nói trầm và đầy đe dọa vang lên từ trong bóng tối, cái bóng đó như đang bị chặn lại.

Rồi đột nhiên, "BÙM!" Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, làm cả căn hầm rung chuyển. Các lọ độc dược trên kệ vỡ tan, nguyên liệu bên trong tung tóe khắp nơi. Khói bốc lên mù mịt, những mảnh vỡ bay khắp phòng, đẩy Harry lùi lại, ngã xuống đất.

Cậu choáng váng, tai ù đi vì tiếng nổ lớn vừa xảy ra. Cả căn phòng giờ đây ngập trong đống đổ nát, khói và bụi cuộn lên khắp nơi.

Harry cố gắng đứng dậy, cậu nhìn quanh, cố tìm kiếm dấu hiệu của bóng đen, nhưng mọi thứ đều mờ mịt.

  Tiếng nổ lớn làm chấn động cả tòa lâu đài Hogwarts. Ở trên lầu, Dumbledore và Snape ngay lập tức nghe thấy âm thanh kinh hoàng đó.

Snape đứng thẳng người dậy, đôi mắt đen lóe lên sự cảnh giác, nhưng như thường lệ, giọng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng khi quay sang Dumbledore: "Cụ nên cân nhắc lại về cậu bé vàng của mình."

Dumbledore, với gương mặt điềm tĩnh hơn, ánh mắt lo lắng hiện rõ. "Có lẽ chúng ta nên đi kiểm tra ngay, Severus," cụ nói, nhưng không ai cần nhắc thêm. Cả hai lập tức rời phòng, bước nhanh xuống cầu thang, hướng thẳng về phía hầm của Snape.

Ở phía xa, McGonagall cũng nghe thấy tiếng nổ vang dội. Với một cảm giác lo lắng xâm chiếm, cô rời khỏi văn phòng của mình, chiếc áo choàng bay phần phật sau lưng khi bà chạy xuống hành lang.

Khi nhìn thấy Dumbledore và Snape, bà nhanh chóng bám theo họ, đôi mắt đầy quyết tâm. "Chuyện gì vừa xảy ra?" cô hỏi khi bắt kịp hai người.

"Chúng ta sẽ biết sớm thôi," Dumbledore đáp, bước chân nhanh hơn khi cả ba lao về phía căn hầm tối om, nơi sự im lặng chết chóc vừa bao phủ sau tiếng nổ kinh hoàng.

Cánh cửa hầm của Snape hiện ra trước mặt, bị nứt ra sau sức công phá khủng khiếp, và ba người không cần mất thêm một giây nào để xông vào trong, cảnh giác trước bất kỳ điều gì đang chờ đợi bên trong.

Khi Dumbledore, Snape, và McGonagall bước vào căn hầm, một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt họ.

Những lọ độc dược vỡ tan tành khắp sàn, mảnh thủy tinh vụn và các nguyên liệu độc dược rải rác khắp nơi.
 
Khói mờ vẫn còn vương lại trong không khí, mang theo mùi hóa chất nồng nặc, làm căn phòng thêm phần đáng sợ.

Dumbledore đứng giữa căn phòng bừa bộn, đôi mắt xanh biếc của cụ quét nhanh qua mọi thứ, nhưng không thấy dấu hiệu của cậu học trò mà cụ lo lắng. Cụ khẽ nhíu mày, giọng nói đầy lo âu: "Harry…"

Nhưng chẳng có dấu vết của Harry Potter đâu cả.

Snape tiến về phía trước, ánh mắt săm soi từng góc tối trong căn hầm, nhưng cũng chẳng tìm thấy gì ngoài sự đổ nát. Anh nghiến răng, cảm giác lo lắng hiếm hoi thoáng qua dù gương mặt ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng. "Không thể nào," Snape lẩm bẩm, mắt lướt qua những lọ thuốc vỡ.

McGonagall, gương mặt đầy lo lắng, tiến gần đến Dumbledore. "Cậu ấy không thể biến mất giữa không trung như vậy được. Điều này quá kỳ lạ…"

Dumbledore lặng im một lát, đôi mắt ánh lên sự lo nghĩ sâu xa. "Chúng ta phải tìm Harry ngay," cụ nói, giọng trầm thấp. "Có thể cậu bé đang gặp nguy hiểm."

Cả ba người đứng trước cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài. Một cảnh tượng kỳ quái hiện ra trước mặt họ: bầu trời đen tuyền, không một ánh sao hay ánh sáng nào, như một tấm vải nhung phủ kín cả không gian.

Trong không trung, một biểu tượng kỳ lạ đang lơ lửng—một hình dạng vừa giống như một con rắn, vừa giống một chiếc đầu lâu đang cười, với đôi mắt trống rỗng.

Dumbledore chậm rãi tiến đến gần cửa sổ, cảm giác nặng nề bao trùm lấy cụ. "Biểu tượng này..." cụ nói, giọng trầm và đầy lo âu. "Nó có liên quan đến người đó."

Snape đứng bên cạnh, ánh mắt của anh liền nhận ra. "Chúng ta phải kiếm ra Potter trước trời sáng."

McGonagall nhìn chằm chằm vào biểu tượng, lòng đầy lo lắng. "Nhưng làm cách nào chúng ta có thể tìm thấy cậu ấy trong lúc này? Chúng ta không thể chỉ đứng đây chờ đợi."

Dumbledore gật đầu, ý thức được sự cấp bách. "Chúng ta sẽ phải chia ra và tìm kiếm. Mỗi người sẽ tìm một hướng. Nếu Harry đang trong nguy hiểm, chúng ta không thể để cậu ấy một mình."

Snape đồng ý, và ngay lập tức, cả ba người bắt đầu chuẩn bị cho cuộc tìm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top