Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, khi Harry đã hồi phục đủ để quay trở lại lớp học, cậu bước vào phòng học chung của Gryffindor, cảm giác mệt mỏi vẫn còn vương lại, nhưng ít nhất thì cơn đau đã qua đi.

Cậu ngồi xuống bàn của mình, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Ron và Hermione.

Ron vội vàng đến gần, ngồi xuống cạnh Harry. "Bồ ổn chứ, Harry? Nghe nói bồ đã gặp chuyện lớn lắm!"

Hermione không kém phần lo lắng, ngồi xuống phía đối diện, mắt cô mở to nhìn cậu. "Cậu có chắc là đã khỏe hẳn chưa? Bọn mình lo cho cậu suốt đấy. Chuyện gì đã xảy ra?"

Harry nhìn cả hai người bạn, trong lòng vẫn còn ngổn ngang với những ký ức gần đây.

Cậu thở ra một hơi dài, cố gắng mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu được sự mệt mỏi vẫn còn hiện hữu.

"Ừ, mình ổn rồi," Harry nói, giọng khẽ nhưng bình tĩnh. "Có một vài chuyện đã xảy ra, nhưng giờ mình không sao nữa."

Harry đứng dậy, cậu cố gắng tỏ ra bình thường. "Sắp đến tiết Độc dược rồi, chúng ta đi thôi các cậu," cậu nói, nhìn về phía Ron và Hermione, cố nở một nụ cười nhẹ để trấn an họ.

Ron nhăn mặt. "Độc dược sao... Thầy Snape lại chuẩn bị bắt bồ ngồi lên thớt nữa rồi, Harry," cậu lầm bầm, không chút thích thú về tiết học này.

Hermione, như thường lệ, đã sẵn sàng với sách vở trong tay. "Ừ, đi thôi. Mình nghĩ tốt nhất là đừng để thầy Snape có lý do để mắng bồ thêm lần nào nữa," cô nói nhẹ nhàng.

Cả ba cùng nhau rời khỏi phòng, tiến về lớp Độc dược. Harry không thể quên những gì đã xảy ra trong căn hầm đó, và cậu biết sắp đối diện với Snape sẽ không hề dễ dàng.

Khi cả lớp vào tiết học, Harry tập trung nhìn lên bảng, cố gắng ghi nhớ những công thức mà Snape đang giảng. Thầy đứng đó.

Các học sinh xung quanh bàn tán râm ran, không khí lớp học có phần nhộn nhịp hơn.

Harry bắt đầu làm bài thực hành, nhưng cậu cảm thấy căng thẳng. Cậu đang cố gắng cắt một quả cây anh túc nhưng dường như không thành công như mong đợi. Những lát cắt của cậu không đều, và cậu bắt đầu thấy bực bội.

Khi Snape đi vòng quanh lớp, mắt anh lướt qua những học sinh khác, bỗng dừng lại trước bàn của Harry.

Anh quan sát cậu, rồi nhướng mày, giọng trầm vang lên: "Potter, không đúng, tập trung vào."

Harry ngẩng lên, nhưng Snape chỉ thở dài, rồi đi xuống gần cậu. "Để ta chỉ cho ngươi," anh nói, rồi nhẹ nhàng cầm lấy quả cây anh túc từ tay Harry. "Ngươi cần phải cắt theo chiều này, với lực vừa đủ, như thế này..."

Snape bắt đầu cắt, tay anh nhanh nhẹn và chính xác, những lát cắt hoàn hảo rơi xuống. Harry nhìn chăm chú, sự bực bội ban đầu dần nhường chỗ cho sự kính trọng.

Cậu có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn từ Snape, điều mà trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy.

"Nhớ kỹ," Snape nói khi anh hoàn thành, ánh mắt vẫn dán chặt vào Harry. "Cứu Thế Chủ cứ nhìn ta mãi để làm gì? ."

Harry gật đầu, cảm ơn một cách ngượng ngùng khi Snape trở lại vị trí của mình, nhưng cậu không thể phủ nhận cảm giác ấm áp lạ thường trong lòng mình.

Khi Snape trở lại vị trí của mình, anh nhìn quanh lớp, thấy sự nhốn nháo và thiếu tập trung của học sinh. "Trước khi tiếp tục bài học, ta cần nói về một số điều quan trọng."

Các học sinh từ từ ngừng nói chuyện, ánh mắt hướng về phía Snape.

"Thời gian gần đây, tình hình ở Hogwarts đang trở nên phức tạp hơn. Các thế lực hắc ám đang trỗi dậy, và không chỉ đơn thuần là những tin đồn. Các ngươi cần phải chú ý và đề cao cảnh giác. Và. Tuyệt. Đối. Không. Bước. Vào. Rừng. Cấm"

/-/

Đến cuối hết tiết, tất cả học sinh đều ra, chỉ Harry đi sau mọi người, cậu nhớ lại đi đến chổ của Snape

" Giáo sư, cám ơn người vụ hôm trước nhé" cậu cười tươi

" Đừng nói mấy lời tốn thời gian cậu Potter!"

" Giáo sư, người lạnh lùng với em quá đó"

Severus nhướng mày, tiến gần đến cậu "Vậy Cứu Thế Chủ muốn ta như nào?"

" Thì...ngọt ngào xíu không được sao?" cậu khoanh tay ngước lên nói

" Ồ..." anh tiến gần hơn, nhẹ nhàng nâng cằm cậu

Aaaaaaaaaaaaaa Harry sắp chết rồi, quyết rũ con mẹ nó quá, cậu cũng làm theo hành động đó

"Harry..." Anh nói thì thầm, giọng nót ngang tai khiến cho nó có một mảng đỏ hồng

"Giáo sư đang giết người gián tiếp sao? "

Snape nhếch môi ngừng hành động mình lại nhìn cậu

" Như vậy đã hài lòng Cứu Thế Chủ chưa?"

" Rất chi đó giáo sư!" cậu thích thú

" Đến giờ ăn rồi Potter, đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top