Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Harry ngồi ở hàng ghế dưới, cậu không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc.

Âm thanh của tiếng cười và những cuộc trò chuyện xôn xao xung quanh làm cậu cảm thấy như trở về một gia đình lớn.

Đột nhiên, ánh mắt cậu va vào một người đứng giữa đám đông—Severus Snape, đang đứng bên bàn giáo viên, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị như thường lệ.

Dù đã từng có những mâu thuẫn với ông, Harry không thể phủ nhận rằng việc thấy Snape trong bộ áo choàng đen đó khiến cậu cảm thấy...hm

Khi ánh mắt của họ chạm nhau, Snape khẽ nhướng mày, ánh mắt anh sắc sảo như thường lệ.

Cậu không biết chính xác cảm xúc của Snape lúc này, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự chú ý của anh dành cho mình.

Dù gì thì năm học mới cũng đang đến, và những điều bất ngờ đang chờ đón cả hai.

Snape nhìn Harry với một nụ cười nhếch môi, thoáng hiện lên một biểu cảm khó đoán. Đó không phải là nụ cười chế nhạo hay khinh thường như thường lệ, mà là một biểu hiện đầy ẩn ý.

Dù không thường xuyên bộc lộ cảm xúc, khoảnh khắc này khiến Harry cảm nhận được rằng có điều gì đó đã thay đổi.

Cậu hiểu rằng giữa họ vẫn còn nhiều điều chưa nói, nhưng ít nhất bây giờ, sự căng thẳng giữa hai người có phần giảm bớt.

Cảm giác thoải mái này chỉ tồn tại trong giây lát, nhưng đủ để Harry cảm thấy tự tin hơn về năm học mới.

Mọi người xung quanh dường như không nhận ra sự tương tác nhỏ này, và Harry lại chuyển sự chú ý của mình về buổi lễ phân loại đang diễn ra, nhưng ánh mắt của Snape vẫn in đậm trong tâm trí cậu.

Snape khi nghe giọng Harry vang lên với câu hỏi bất ngờ, ánh mắt anh lập tức quay lại nhìn cậu.

Harry khẽ mỉm cười, đôi mắt xanh lấp lánh chút nghịch ngợm, như thách thức sự lạnh lùng vốn có của Snape.

"Giáo sư có nhớ em không?" Cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Snape im lặng trong một khoảnh khắc, đôi mắt tối đen của anh nhìn thẳng vào Harry, như thể anh đang đánh giá từng lời nói.

Rồi, khóe môi anh nhếch lên một chút, gần như không thể nhận ra, nhưng đủ để Harry biết rằng câu hỏi của cậu đã được nghe thấy.

"Ta nhớ sự phiền phức mà ngươi mang lại," Snape nói, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh hiện lên một sự chú ý không thể phủ nhận.

Harry chỉ mỉm cười rộng hơn, đôi mắt xanh vẫn không rời khỏi Snape. Cậu cảm thấy như thể cả hai đang chơi một trò chơi ngầm, mà trong đó, sự căng thẳng từ quá khứ dần dần trở thành một thứ gì đó khác, khó giải thích nhưng không thể phủ nhận.

Snape chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Harry.

Anh chống cằm một cách ung dung, tạo dáng như thể không có gì quan trọng, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời cậu một giây. Rồi, với một biểu cảm đầy mỉa mai, Snape khẽ nhếch môi và dùng khẩu hình miệng để nói, khiến chỉ Harry mới có thể đọc được:

"Ta rất muốn gặp ngươi... và trừ sạch điểm nhà ngươi, Potter."

Harry nhìn ông, nhận ra ngay sự thách thức ngầm trong lời nói. Cậu khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng xanh lóe lên chút nghịch ngợm.

Biết rằng đây là cách của Snape để duy trì mối quan hệ đầy căng thẳng nhưng cũng có phần quen thuộc giữa họ.

Snape nhìn Harry với ánh mắt không đổi, nụ cười nhếch môi khẽ hiện trên khuôn mặt lạnh lùng. Giọng anh vang lên, có phần trêu chọc nhưng vẫn giữ được vẻ sắc lạnh vốn có:

"Potter ngốc!"

Anh nhìn cậu chăm chú, như thể đánh giá phản ứng của Harry trước lời mỉa mai quen thuộc ấy. Câu nói không còn mang toàn sự lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó nhẹ nhàng hơn, gần gũi hơn.

Harry chỉ khẽ cười, đôi mắt xanh lấp lánh, nhận ra bên dưới sự mỉa mai vẫn có sự quan tâm lẩn khuất, dù Snape sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó.

Trong sảnh đường rộng lớn, tất cả học sinh dường như đã chú ý đến một điều khác thường.

Severus Snape, vị giáo sư thường nghiêm nghị và lạnh lùng, đang chống cằm và mỉm cười, một điều mà hầu như chẳng bao giờ ai nhìn thấy.

Ánh mắt của anh dán chặt vào một góc, và không khó để nhận ra ai đang là đối tượng của sự chú ý đặc biệt này—Harry Potter.

Những học sinh xung quanh bắt đầu rì rầm, trao đổi ánh mắt đầy thắc mắc.

Ai cũng bất ngờ khi thấy Snape, người thường không bao giờ bộc lộ cảm xúc hay tỏ ra dễ chịu với bất kỳ ai, lại có thể mỉm cười với Harry, người mà anh trước đây thường xuyên châm chọc.

Sự việc này không chỉ gây ngạc nhiên mà còn làm cho không khí trong sảnh trở nên có phần kỳ lạ.

Dù vậy, Harry vẫn ngồi yên, không rời mắt khỏi Snape, hoàn toàn nhận thức được những ánh mắt tò mò xung quanh, nhưng cậu không quan tâm.

Snape nhanh chóng nhận ra sự chú ý đang đổ dồn về phía mình. Sự nhốn nháo của học sinh không qua khỏi ánh mắt sắc sảo của anh.

Trong khoảnh khắc, nụ cười nhếch môi biến mất, và anh trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc, khuôn mặt không còn biểu lộ cảm xúc gì nữa.

Để giảm bớt sự chú ý, Snape quay người lại, giữ vẻ nghiêm nghị như thường lệ, và quay sang cụ Dumbledore, người đang ngồi ngay bên cạnh.

Anh hỏi nhỏ vài điều, giọng nói trở nên bình thường, như thể cuộc đối thoại với Harry chưa hề xảy ra.

Cụ Dumbledore đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, đôi mắt tinh anh không giấu nổi nụ cười nhẹ trên khóe môi, nhưng ông không nói gì thêm.

Dumbledore quay sang Snape, ánh mắt tinh tế không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch quen thuộc. Giọng ông trầm và nhẹ nhàng, nhưng đầy ý tứ:

"Có vẻ sắc mặt của con tốt hơn rồi nhỉ, Severus?"

Ông nói kèm theo một cái nhìn thoáng qua Harry, như thể đã nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong mối quan hệ giữa hai người.

Dumbledore luôn là người nhạy bén, không bao giờ bỏ lỡ những chi tiết dù nhỏ nhất. Ông mỉm cười nhẹ, như thể đang chờ đợi phản ứng từ Snape.

*Cũng nhiều chuyện dữ lắm B-)*

Snape khẽ chau mày, nhận thức rõ rằng Dumbledore đang ám chỉ điều gì. Anh giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đáp lại với giọng lạnh lùng và ngắn gọn:

"Chỉ là một năm học mới, không hơn."

Nhưng trong ánh mắt anh, có lẽ điều đó chưa hoàn toàn đúng.

Dumbledore khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh đằng sau cặp kính hình nửa vầng trăng. Ông nghiêng đầu về phía Snape, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

"Ồ... hay là có ai đó đã làm con rung động, hoặc ít nhất là giúp giảm bớt sự nhàm chán?"

Cụ Dumbledore vẫn giữ phong thái điềm đạm nhưng không giấu được nét tinh nghịch trong lời nói.

Ông rõ ràng đang thử thách sự kiên nhẫn của Snape, biết rằng sự thay đổi nhỏ trong thái độ của anh có thể là dấu hiệu của điều gì đó thú vị hơn.

Snape không quay lại nhìn cụ, nhưng đôi vai anh căng lên một chút, biểu cảm sắc lạnh hơn.

Anh liếc qua Dumbledore với một ánh mắt sắc bén, cố giữ giọng bình thản:

"Không có chuyện gì như vậy, thưa thầy," anh trả lời, giọng lạnh lùng và dứt khoát. "Ta không có thời gian cho những chuyện vớ vẩn đó."

Tuy nhiên, Dumbledore chỉ cười nhẹ, như thể không hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời phủ nhận của Snape.

Một mảng đỏ ở tai Snape xuất hiện

_____

Nào nào chuẩn bị tinh thần ăn cơm chó đi các nàng ơi, chuẩn bị khăn giấy không thì tương cà xịt tùm lum đó kkk (^o^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top