Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 (H+)

Á à á aaaaaa

—————————

Vị ngọt trong ly nước ban nãy thật kì lạ. Đây là  lần thứ ba Trí Mẫn giũ cổ áo để bớt nóng, cậu không thể chuyên tâm mà suy nghĩ cách trả thù được.

"Làm sao vậy?", Chính Quốc vừa lái xe vừa lo lắng hỏi. Anh chốc chốc lại nhìn Trí Mẫn.

"Không... Không biết nữa, chỉ thấy thực nóng... Cứ khô thế nào ấy", Trí Mẫn bất giác cọ má vào lòng bàn tay Chính Quốc khi anh nhân lúc đèn đỏ mà vươn qua sờ mặt cậu thử.

Tay anhmát lắm, đến mức cậu thật sự không kìm lòng nổi mà mặc kệ đèn đường hay mấy người đang dừng đèn đỏ bên ngoài xe, chồm qua ôm lấy cổ Chính Quốc, nhắm môi anh mà vụng về hôn lên.

"Đừng loạn... Ban nãy em không hề uống rượu mà", Chính Quốc giữ Trí Mẫn lại, đặt cậu về lại chỗ ngồi và thắt dây đeo cho cậu.

Anh sợ mình thuận theo cậu sẽ khơi gợi ký ức không mấy vui vẻ kia.

"Anh mát lắm...", cố gắng giữ bình tĩnh mà dời tầm mắt ra ngoài cửa kính, cậu có thể thấy hơi thở của mình phả lên kính... Nặng nề và nóng hổi.

Trí Mẫn run nhẹ lên và rụt người vào góc ghế, tay cậu bắt đầu muốn luồn vào trong áo để tự xoa nắn mà thỏa mãn mình, đầu ngực thật quái lạ, thật ngứa.

"Ân... Quốc ơi..."

Mặt Trí Mẫn dần ửng đỏ, cậu mơ màng chạm vào da mình, tay như bị phỏng nên cậu bất mãn rụt tay về, cách lớp áo mà xoa xoa cơ thể.

"Quốc...", không chịu nổi, lại tìm cách leo qua.

Xe dừng lại bên đường vắng, cậu không còn thấy những hàng cây lướt qua, cậu khó hiểu nhìn anh. Anh đỡ cậu ngồi ngay lên đùi mình, mặt đối mặt nhau. Anh sờ trán cậu, nắm cằm cậu suy xét, mặt đen dần khi phát hiện cậu trúng xuân dược rồi... cậu chồm người vươn tay tắt đèn trong xe, hoà mình vào không gian im ắng tối đen, chỉ có ánh trăng mập mờ.

"Quốc..."

Cậu chạm lên mặt anh, cơ thể khẽ run nhẹ... Tại sao lại nóng thế nào. Không kìm nổi mà lại hôn lên môi Chính Quốc, đôi môi mỏng và lành lạnh. Trí Mẫn cảm giác không đủ, cậu muốn nhiều hơn khi tay anh chỉ đặt hờ lên eo cậu, còn người thì bất động thanh sắc.

"Cho em... Cho em đi...", Trí Mẫn vừa hôn vừa nức nở, hông cậu không ngừng đung đưa cọ cọ đùi anh. Chính Quốc không động. Anh sợ mình động theo cậu thì ngọn lửa trong người sẽ bốc lên theo và lí trí sẽ hoàn toàn sụp đổ.

"Cho em... em không hối hận...cho em...", Cậu như đoán được suy nghĩ trong đầu anh mà không ngừng này nỉ. Một câu thôi có thể kéo anh thoát khỏi sự nhẫn nại.

Họ hôn nhau.

Trí Mẫn vươn lưỡi chủ động quấn lấy lưỡi anh, trao đổi mật dịch, tay thì gì chặt cổ anh, ánh mắt khép hờ mông lung nước mắt, cậu vẫn không thỏa mãn. Anh phối hợp với Trí Mẫn, hôn đáp lại cậu rồi miễn cưỡng rời đi khi thấy người trong lòng gần như không thở nổi nữa.

"Ân... khó chịu quá..."

Hôn nhẹ lên trán cậu, anh nương theo ánh sáng mờ mờ đèn đường đằng xa hắt vào mà hôn lên xương quai xanh, mút nhẹ cổ cậu, tay bận rộn cởi áo vest và sơ mi của cậu. Trí Mẫn thiếu điều dán chặt lên người Chính Quốc, anh không cảm giác phiền gì cả, lại tiếp tục hôn xuống, cắn nhẹ lên đầu nhũ đang cương cứng. Bóng tối khiến cơ thể cậu nhạy cảm hơn, vì xuân dược mà cậu có thể tự nhiên đón nhận...cong người, ngẩn mặt, tay luồn vào tóc anh, khẽ bật ra những tiếng rên mê người.

"A...đừng cắn...ngô..."

"Quốc... a...nhột..."

Tay anh chạm vào giữa hai chân cậu, đã ướt từ lúc nào. Khẽ cười nhẹ, những ngón tay thon dài linh hoạt cởi khóa quần, luồn vào nắm lấy phân thân của cậu, anh thì thầm "nhìn xem, tiểu Mẫn thật hào hứng".

Cậu không ngừng run rẩy, chôn mặt vào hõm cổ anh, ngượng ngùng xấu hổ mà thấp thỏm nhổm mông muốn tránh né tay anh.

"Ân... Quốc... đừng chọc em... A..."

"Ngoan, hưởng thụ một chút", anh bắt đầu nắm lấy phân thân mà xoa nắn, thành thục khẩy đầu khấc, cảm nhận sự ẩm ướt ngày càng nhiều hơn, anh vươn tay đỡ lấy Trí Mẫn cong người muốn ngửa ra sau và bắn ra đầy tay anh.

"Ha... Ha...Chính Quốc..."

Trí Mẫn hối hả tháo khoá quần anh, tay cậu chạm lên nam căn cũng cương cứng của anh thì không khỏi giật mình...Thật lớn... Cậu cố trụ sự ngứa ngáy len lỏi, khuôn mặt hồng hồng cùng con ngươi đẫm lệ nhìn thẳng vào anh như muốn nuốt trôi anh.

Nâng mông cậu lên để cậu bám vào vai anh, Chính Quốc dùng ngón tay thăm dò bên dưới huyệt động, đến khi ngón tay niết bên ngoài vách động, tiếng rên của cậu đột nhiên lệch điệu khiến anh ngừng lại.

Nhận ra rằng cần về nhà.

Suốt đoạn đường ngắn về nhà, anh phải cố sức tập trung để không bị cậu chi phối. Trí Mẫn nằm dài từ ghế phụ lên đùi anh, cậu vừa tự thỏa mãn mình vừa ngậm lấy nam căn của anh mà nuốt vào nhả ra, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt liến như là thưởng thức một món ăn ngon. Anh khẽ siết chặt tay lái. Ngay khi xe vừa thắng lại ngay khu đỗ xe cũng là lúc anh bắn vào miệng cậu.

"...ưm", cậu nuốt xuống hết và ôm lấy cổ anh để được bồng ra, cái cảm giác nóng hừng hực vẫn không dứt. Vùi vào lòng anh, cậu bạo gan mà chạm tay vào cơ thể rắn chắc của anh, thật mát, vuốt ve không ngừng khiến anh hít từng ngụm khí lạnh.

Thả cậu lên giường lớn thì cậu lại rướn người ôm chặt anh, mông không ngừng cọ cọ mặt giường, vừa nóng lại vừa ngứa khiến cậu khó chịu cùng cực.

"Quốc... A... Chính Quốc... Ngứa..."

Anh cúi đầu hôn lấy đôi môi cậu, "ngoan, sẽ gãi ngứa giúp em", vừa trấn an vừa thành thục cởi đồ của cả hai ra, lật Trí Mẫn úp sấp để không chạm vào mấy vết thương , anh đồ sát tấm lưng gầy của ai kia, vừa hôn vừa mút để lại những vết hồng ngân trải dài mị hoặc.

"A~", ngón tay anh đã lách vào trong huyệt động đang khao khát lắp đầy. Đây không phải lần đầu tiên của Trí Mẫn, lần đầu của cậu là cho Phong Minh nhưng hắn căn bản là thẳng! Nên dù mê người cỡ nào cũng không thể khiến hắn yêu thích được. Chính Quốc luồn thêm một ngón, cọ nhẹ nội vách bên trong, khiến Trí Mẫn chỉ còn biết vừa run rẩy níu gối vừa chôn mặt sâu và luân hãm trong bể tình.

"Quốc...~ ân...", tiểu thuyệt khẽ siết chặt khi ngón tay của anh chạm vào một điểm nào đấy, cậu run lên. Anh tìm ra được điểm G rồi. Rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt. Trí Mẫn bị cảm giác trống rỗng ập đến, cậu hoảng hốt muốn xoay người tìm kiếm thì hai cánh mông bị giữ lại. Một vật cứng thô to xuyên thẳng vào vào tiểu huyệt của cậu, anh ngừng lại đôi chút.

"A... Đau...to quá...", tiểu huyệt căng cứng cố gắng hé ra ngậm vào nam căn to lớn của anh, cậu bất mãn từ trong gối hừ nhẹ, đong đưa mông để tiếp nhận nó. Cái động tác đong đưa mông khiến Chính Quốc khi còn bình tĩnh đã hoàn toàn từ bỏ, nắm chặt hông cậu, rút ra lại đâm vào, tiết tấu nhanh dần khiến cậu không thể theo nổi.

"A nhanh quá...Quốc... A... A... A... Ngô... "

"Quốc à... A... Ân... Ưm~", tiếng than nhẹ và cái oằn mình, cậu phát tiết lên nệm. Anh vẫn chưa bắn ra. Lật cậu lại đối mặt mình, Chính Quốc thương tiếc hôn lên khoé mắt đỏ ửng ướt sũng của cậu, lại hôn xuống cái môi đang hé ra thở dốc. Cậu ôm lấy cổ anh, cái cảm giác khó chịu vẫn không lùi đi, ừ thì bắt đầu hiệp hai.

"A... Đừng... Ngô... Ân..."

Chính Quốc giữ Trí Mẫn để cậu tựa vào người anh, dùng lực giúp cậu nâng mông lên rồi hạ ngồi xuống để cậu có thể tiếp nhận anh sâu hơn bên trong. Cậu lại cương lên nữa theo những lần kích thích. Đến khi cả hai đồng thời phát tiết thì Trí Mẫn đã khóc loạn, nháo loạn nhưng hành động của bản thân lại bán đứng cậu. Xuân dược chỉ giảm dần chứ không hết, anh đau lòng mà rút ra nhưng tiểu huyệt của cậu cứ ngậm chặt lấy khiến anh phiền muộn.

Anh đành giúp cậu phục vụ tiểu Mẫn nho nhỏ đã rũ xuống lại cương lên kia, đến khi chẳng thể rỉ ra được gì nữa thì Trí Mẫn đã mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào, ánh mắt còn vươn lệ với khuôn mặt trắng nhợt do lao lực quá độ... Kiểm tra mấy vết thương để đảm bảo nguyên vẹn, Anh giúp cậu dọn sạch, tắm rửa thay đồ, thoa thuốc lên tiểu huyệt lành dần lại bị sưng đỏ. Đến khi Trí Mẫn nằm sấp mà vùi mặt vào gối ngủ thì Chính Quốc điện thoại thú tội với Uy Nghi.

"Cái gì?! Uống nước khoáng bị bỏ xuân dược?! Cái ơ^|>!|$7^[>?|%}>_££!!!"

"Bình tĩnh, Trí Mẫn em ấy bảo không hối hận, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm!", anh bình tĩnh nói, tay sờ nhẹ qua mái tóc mềm mại của cậu.

"Tiểu Mẫn cậu ấy...", Uy Nghi lo lắng đi qua đi lại phòng ngủ, cô lo lắng, mọi việc đến quá đột ngột, cái ly bị bỏ thuốc chắc chắn nhắm vào Chính Quốc nhưng Trí Mẫn hứng thay! Hết bị chia tay lại tới bị cưỡng gian, mới đỡ hơn ám ảnh vì bị cưỡng gian lại trúng thuốc mà tự chủ động leo lên giường với Điền Chính Quốc... Tâm lý đều sẽ bị biến dạng.

"Sẽ không sao", anh trấn an Uy Nghi, anh biết ai làm chuyện này. Mẫn của anh... Chỉ cần em muốn xử lý ra sao, anh đều sẽ thỏa mãn mà giúp em trả thù. Nổi gân xanh trên trán, Điền Chính Quốc tức giận rồi.

Tận chiều hôm sau, Trí Mẫn tỉnh lại. Cậu vẫn vậy, như bình thường, cười nói chuyện với YinYi khi cô đến khám cho cậu, vẫn như bình thường bám Chính Quốc, vẫn sợ người đàn ông lạ, anh thở phào nhẹ nhõm. Đợi vài ngày sau khi Trí Mẫn khỏe hơn thì dắt cậu đi đến tiệm bánh của Uy Nghi để họ gặp nhau.

Uy Nghi đã tiếp tục mắng Chính Quốc, nương tay ôm Trí Mẫn, vẫn nói cậu hãy bỏ việc để cùng cô làm bánh, sống an nhàn.

"Không được, anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm cho tôi, sao tôi có thể phụ lòng anh ấy?", cậu xoa lưng Uy Nghi, cười híp mắt đáp.

"A? Ơ? Không phải cậu muốn cuộc sống bình thường sao? không so đo hay để bụng mấy chuyện đó mà?...", cô nghi vấn hỏi.

Cậu cười ha hả buông cô ra, ghim miếng bánh tiramisu cho vào miệng.

"Cuộc sống nhàm chán quá rồi, cậu nghĩ rằng cái gì cũng bất công sao? Có qua thì có lại, mất cân bằng thì loài người sẽ diệt vong, thế thôi".

Uy Nghi không tin vào tai mình, cô sờ trán Trí Mẫn, lại thảnh thốt nhìn Chính Quốc cũng đang ngạc nhiên.

"Cậu là ai?"

"Hỏi ngốc, tôi là Phác Trí Mẫn. ". Nụ cười của Trí Mẫn hôm ấy chói mắt hơn mọi khi, có một chút mị hoặc, lại có chút kiêu nhạo và tự tin khiến Uy Nghi bị hoa mắt, rằng Phác Trí Mẫn thay đổi rồi.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top