Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 : Cube (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, tôi nhận được một email. Người gửi hỏi tôi liệu anh ta có thể viết lại bộ truyện của tôi không.
Lúc đó, tôi đã chết lặng.
Tôi có thể đã ngừng công việc viết lách một thời gian, nhưng yêu cầu làm lại một cuốn tiểu thuyết  trả tiền thì tôi không chắc.
Vì vậy tôi đã từ chối. Thực tế, tôi đã không trả lời anh ta.

Một phần là vì làm điều gì đó như thế mà không được phép sẽ đi ngược lại luật bản quyền,
nhưng đó cũng là vì tôi xấu hổ về đã 'gián đoạn' công việc của mình.

Cái webnovel mà tôi đang viết có tên là 'Sự trở lại của anh hùng'.

Không phải khoe đâu, nhưng nó là một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng và là thành công lớn nhất trong năm năm sự nghiệp của tôi.

Nhưng tại thời điểm tôi nhận được email, tôi đã treo bút trong ba tháng.

Lý do rất đơn giản.

Tôi đếch có cảm hứng

Lúc đầu, tôi đổ niềm đam mê của mình vào việc viết lách. Ghi chú cá nhân của tôi về bối cảnh thế giới gần 50.000 ký tự [1]. Và tôi đã trút bầu tâm sự bằng cách viết từng chương một, đủ để thấy tôi tâm huyết thế nào với bộ truyện.
Nhưng sau một năm tâm huyết , tôi thấy hụt hẫng khủng khiếp.
Mặc dù vậy, cuốn tiểu thuyết vẫn tiếp tục trong nửa năm nữa, đạt đến giai đoạn gần cuối của câu chuyện. Nhưng vì thúc ép bản thân mình tiếp tục, câu chuyện đầy lỗ hổng trong cốt truyện, và cá tính nhật vật cũng theo đó mà đi tong.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi số lượng độc giả giảm từng ngày. Tôi đã quá sợ hãi để có thể đọc các bình luận về tiểu thuyết của tôi. Cuối cùng, tôi đã chọn tạm ngừng sáng tác bộ truyện.

Nhưng cho dù tôi nghỉ ngơi bao lâu, tôi cũng không thể tiếp tục câu chuyện, một câu cũng không. Khi tôi chìm đắm trong đau khổ vì khiếm khuyết của mình thì
tôi đã nhận được một email khác yêu cầu làm lại cuốn tiểu thuyết của mình.

[ [email protected] ]
[Làm ơn! Việc này chỉ để thoả mãn mong ước cá nhân của tôi thôi. Tôi sẽ không chia sẽ bản làm lại ở bất cứ đâu. Chỉ có tôi và cậu biết về nó. Nhỡ đâu cậu lại tìm thấy cảm hứng từ bản làm lại này thì sao?]

Đó là một email khá dài bao gồm sáu câu, nhưng những gì nó muốn thế hiện rất đơn giản.

Anh ấy muốn làm lại cuốn tiểu thuyết của tôi để thỏa mãn mong muốn bản thân.

Anh ta thích tiểu thuyết của tôi đến mức nào để có thể gửi một email như thế này?
Vì tôi không mấy tự hào về công việc của mình, tôi đã đồng ý, cảm thấy biết ơn lẫn hổ thẹn. Trong trường hợp đó, đó có phải là nguyên nhân của tôi hiện tại không?

Cơ hội trúng xổ số được cho là 1 trên 8.145.060. Sau đó, những gì đang xảy ra với tôi tại thời điểm này phải là cơ hội 1 trên 7 tỷ.

Tôi đang ở trong một căn hộ bình thường.

Nhưng thế giới này không phải là thế giới tôi sống, và cơ thể tôi cũng không phải của tôi luôn.

Nghe triết học đấy, nhưng chẳng phải vậy đâu. Đó chỉ là cách tốt nhất hiện tại để mô tả tình huống mà tôi gặp phải. Tôi đã trở thành một nhân vật phụ trong tiểu thuyết của tôi. Một nhân vật mà tôi không nhớ đã viết về.

Kim Chundong.

Chundong sống trong một căn hộ bình thường, nhưng anh không có cha mẹ.
Về lý do, tất nhiên là tôi không biết.
Năm 9 tuổi, Chundong được nhận vào 'Học viện quân sự', một nơi nuôi dưỡng tài năng để chiến đấu với quái vật và Djinns.
Chundong có khả năng gì mà có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh cơ chứ?

Tôi không biết.

Tôi không biết gì về anh ta. Tôi thậm chí còn không biết mặt mũi anh ta thế nào. Tôi không đùa đâu. Tôi thực sự không biết. Và khi tôi nhìn vào gương

(?)

Đó là những gì tôi thấy. Một hình bầu dục với một dấu hỏi.Chiếm đoạt hay chuyển sinh vào cơ thể này là chuyện hoàn toàn bất hợp lý. Tôi đã đi ngủ như mọi ngày, nhưng khi tôi thức dậy, tôi thấy mình đang dự lễ bế giảng tại Học viện Quân sự.

Lúc đầu, tôi có hai nghi ngờ.
Đầu tiên là tôi đã bị chơi khăm. Nhưng ý tưởng đó đã tan thành bụi chỉ trong năm giây. Tôi thậm chí không thể bận tâm để giải thích tại sao.
Thứ hai là tôi đã mơ.
Nhưng tôi cũng phải bác bỏ cái ý tưởng này. Như mọi người đều biết, nhữn kẻ mơ mộng không bao giờ nghĩ mình đang mơ, và quan trọng hơn, không có giấc mơ nào kéo dài trong hai tuần với cảm giác sống động như vậy được.

Kết quả là, tôi đã dành hai tuần qua để suy nghĩ liệu 'thế giới bên trong tiểu thuyết' có được coi là 'hiện tại' mà tôi đang sống hay không.

Ding Dong~
Tatatatatata~

Như trong hai tuần qua, tôi đang nằm ườn trên giường và ngây người nhìn lên trần nhà thì chuông báo thức của tôi bắt đầu reo. Liếc qua, tôi thấy rằng đã đến lúc phải đến trường.

"Tại sao tôi phải đi học cơ chứ?".

13 ngày trước, tôi đã dự lễ tố nghiệp Học viện Quân sự. Nhưng những người tốt nghiệp chỉ là những học viên không có khả năng chiến đấu, và những học viên không có khả năng chiến đấu không thể được gọi là Anh hùng.
Các học viên thuộc lớp chiến đấu phải tiếp tục học tại học viện trong ba năm nữa.
Trog ba năm này chúng tôi sẽ được đào tạo tại [Cube], một Học viện anh hùng.
Thật không may, tên Chundong chết tiệt này là một học viên thuộc lớp chiến đấu.
Một lần nữa, tôi không biết anh ta là ai.

"Aggh bực mình quá"

Tôi hầu như không làm gì trong hai tuần qua. Tôi đã dành hầu hết thời gian của mình trên internet, ăn khi tôi đói, tiếp tục lên mạng để tìm lối thoát, cười như điên khi thấy những chương trình bất ngờ được phát trên TV, lại ăn khi đói. Tuy nhiên, điều đáng chú ý duy nhất là sự kiện sẽ diễn ra ở Seoul trong hai ngày tiếp theo tên là 'Lễ khai giảng Cube' dài ba giờ đồng hồ.
Tôi không muốn đi, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác vì tôi được biết là sẽ bị đuổi học nếu tôi không tham dự.

Tôi nghĩ rằng tôi cần phải đi, nhưng mà...
Tôi không thể tìm ra người đã ném tôi vào đây, vì lý do gì và với sức mạnh gì.
Nhưng sau khi sống nhàn rỗi hai tuần, tôi miễn cưỡng chấp nhận số phận của mình.
Dường như tôi sẽ sống như thế này trong một thời gian dài.
Trong trường hợp đó, tôi cần kiếm tiền đã.
Trong tiểu thuyết của tôi, trở thành một "Anh hùng' là công việc mơ ước của bất kỳ ai. Mặc dù mọi thứ trở nên nghiêm trọng giữa chừng vì tụi nhân vật phản diện, không lâu sau tôi dừng công việc viết lách của mình.
Tôi chỉ phải sống sót cho đến lúc đó. Khi thời gian đó đến, tôi chắc chắn tôi sẽ tìm ra thứ gì đó.

[7:33 sáng]

Chỉ còn 57 phút nữa là đến trường.
Tôi đứng dậy và lê bước vào phòng tắm.
Đứng trước gương, quý ngài dấu hỏi chào tôi.

"Dấu hỏi chết tiệt này bao giờ mày biến mất vậy?"

Không đùa đâu , khuôn mặt của tôi là một dấu hỏi kì dị. Tôi không biết tại sao.
Tôi không có mặt chắc do tôi chưa bao giờ miêu tả Chundong. Nếu đó là trường hợp, nó không lí giải cho việc hàng tỷ người khác có khuôn mặt của riêng của họ.
Vậy tại sao chỉ có khuôn mặt của Chundong là một dấu hỏi?

"Thực sự đếch thể hiểu được."

Lẩm bẩm, tôi rửa mặt. Tôi có thể cảm thấy da mặt tôi. Tôi cũng có tóc. Điều đó càng làm cho mọi thứ trở nên đáng sợ hơn.
Sau khi vệ sinh một chút, tôi mặc đồng phục Cube vào, thứ tôi nhận được trong lễ khai mạc. Ngoài ra, tôi không có bất kì hành lý gì khác.

Những người nhìn thấy tôi trong bộ đồng phục này chắc chắn sẽ nhìn tôi với ánh mắt ghen tị, nhưng tôi không biết mình đang làm gì.
Với một dấu hỏi kỳ dị trên mặt, làm thế nào tôi có thể biể hiện chút cảm xúc nào chứ?
Xoay tay nắm cửa, tôi nhìn lại.
Căn nhà của tôi trong hai tuần qua.Phòng căn hộ tôi hầu như không thể tìm thấy nhờ địa chỉ ghi trong thẻ học viên của tôi [2].
Tuy chỉ là một thời gian ngắn ngủi nhưng dường như tôi đã gắn bó với nó mất rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ nhớ nó lắm.
Cube nằm ở giữa biển Đông. Khi tôi rời đi, có lẽ tôi sẽ không quay lại đây nữa.

"E hèm"

Bỏ lại phía sau căn phòng lớn mà tôi rất vui khi có được lúc đến đây, tôi bước vào thế giới tối tăm và xa lạ.

1. 50.000 ký tự tiếng Hàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top