Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

34.

Dear Lord, when I get to Heaven
Please let me bring my man...

⤿ He's my sun, he makes me shine like diamonds.

_______________

" Làm ơn đừng nhìn em"

"Vì sao?"

"Vì..."

Vì em không phải thứ trong sạch, đừng yêu em để rồi bị bao người đánh giá, miệt thị. Em như con rối gỗ khô khốc, dễ dàng để người khác điều khiển, không có chút gì là sức sống. Có đôi khi, à không, phải là nhiều khi mới đúng. Em tự hỏi bản thân rằng mình thật sự có yêu anh không? Em không biết nữa, nó thật mông lung.

"Jisung"

"Vâng?"

Tiếng gọi vẫn có tiếng đáp nhưng lại thật lạnh lẽo và cô quạnh.

"Em đang sợ điều gì?"

"Em sợ mất anh"

Anh hỏi em trả lời, câu hỏi rõ ràng nhưng câu trả lời lại có phần ẩn ý lạ thường.

"Vậy tại sao em lại muốn chia tay?"

"Vì em muốn vậy"

Nếu ngay từ đâu em đã muốn chia tay anh vậy sao phải sợ mất anh làm gì?

"Suy nghĩ của em thật nông cạn"

"Em biết"

Sự bực bội xen lẫn trong lời nói và biểu hiện của anh, em hiểu.

"Cố gắng đi"

"Không, em mệt rồi"

Khi những lời động viên của Minho đã không thể có tác động đến sự tiêu cực bao trùm cơ thể nhỏ bé của em người yêu.

"Anh yêu em"

"Cảm ơn anh"

"Tạm biệt"

"Tạm biệt..."

_______

"Hah" - nơi bóng tối bao trùm, đây là đâu? Em không thể mở mắt và cũng không muốn vậy. Ôi, thượng đế có nghe thấy con không?

Đôi mắt đỏ ửng vì đã khóc cạn, ngài cho con đôi mắt nhưng giờ con chỉ muốn vứt nó đi. Những hình ảnh kinh tởm cùng lòng người độc địa, nó phá nát tâm hồn và cả thể xác con. Sự sống con như một đốm lửa nhỏ, chỉ một cái thổi phụt cũng khiến con biến mất.

"Ngài thật độc ác"

Căn phòng kín ẩm mốc mùi tình dục, nơi tiếng khóc oan khổ của những thiếu niên trong trắng đang bị vấy bẩn. Sự lạnh lẽo bùa vây xung quanh làn da em. Em yêu và cũng hận, những người được gọi là "gia đình" sao nay thật quá đỗi xa lạ.

Em trốn chạy dù đôi chân đã mỏi nhừ, từng mảnh nhọn chạm vào nơi bàn chân em đặt xuống, nó đau rát cùng từng giọt máu đỏ chạy xuống.

"Nó không đau như con nghĩ"

Nhiều lần tự vẫn cùng chứng bệnh tâm lý bất ổn, nó bọc em trong cái nôi của sự sợ hãi và buộc em phải tách biệt chính mình. Em không ghét bố mẹ dù họ đã bỏ rơi em. Họ không cần em, em cũng không cần họ - từ lâu họ đã chả thiết tha, đoái hoài gì đến đứa con sai lầm này. Nhưng thật buồn cười, họ không vứt bỏ em, họ trao tặng em như một con búp bê chỉ để nhận lại vài món tiền rẻ mạt.

"Con thích đồ chơi
Nhưng không thích trở thành
đồ chơi."

Một hộp quà sẽ trở nên hết giá trị khi trong nó trở nên trống rỗng, em cũng vậy. Từ khi nào em không còn khóc nữa, không còn van xin khi bị bọn khốn nạn đâm chọc. Kí ức nhạt nhòa về năm tháng tươi đẹp không ở lại bên em nữa.

"Con không nhận được sự an ủi cho cuộc đời này"

"Con không muốn sống, nên sẽ ch*t đi - tạm biệt ngài."

Gieo mình xuống từ trên tầng thượng cao, em nhìn bầu trời dần xám xịt. Đôi mắt em rưng rưng, nước mắt theo không trung cũng rơi xuống, mọi kí ức nhỏ nhoi lại dần hiện hữu. Không, em không một mình, em còn một người - là anh, Minho của em. Chỉ khi đang dần chạm đến cái chết, con người mới dần ngợi ra bao điều bản thân cho là hạnh phúc nhất.

Em thấy bản thân thật tồi tệ khi đã luôn phớt lờ anh, Minho của em chắc đã phải khổ tâm rất nhiều khi bên em. Haha, em cũng muốn bên anh - nhưng bản thân đã quá đỗi để khiến anh ghê tởm rồi. Vậy thà cứ chết đi, để người đời quên đi và giúp anh bước tiếp, đi kiếm hạnh phúc mới.

Đưa mắt nhìn về phía tầng thượng đang xa dần, em thấy có bóng ai đó đứng đấy. Quá xa, em không nhìn rõ, là ai nhỉ? Có người đến chứng kiến cái ch*t của em sao, thật an lòng. Nhưng người ấy nhảy xuống, nhảy xuống cùng em. Em mở to mắt, đắm chìm trong hình ảnh người kia đang ngã xuống.

Là anh, Minho của em. Anh mỉm cười nhìn em, em thấy anh đang tỏa sáng như thiên thần vậy - thiên thần xinh đẹp bay đến giải thoát em. Trước khi chạm đất, em thấy anh đang nói gì đó với em, nhìn khẩu hình miệng, em mỉm cười.

"Anh yêu em, Jisung"

"Em cũng yêu anh...Minho"

______

Hai con tim dần dừng lại bên nhau, hai cái xác mỉm cười khi đang gần nhau. Một người lớn, người nhỏ - họ yêu nhau trong một xã hội thối nát, bỏ qua bao lời miệt thị mà cùng nhau rời bỏ thế gian, hướng đến một nơi bình yên. Kết liễu chính bản thân là một trọng tội nhưng họ sẽ cùng nhau chịu phạt, chỉ cần bên nhau mãi mãi thì cớ gì phải sợ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top