Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Giao dịch thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết lộ: Đáng nhẽ chương này đã hoàn thành từ lúc đăng văn án rồi mà giờ tôi mới nổi hứng khai hố (;-;)

------------

Hôm nay trời rất oi bức, không có chút gió nào còn mặt trời thì hiện tuyên chiến với đất. Bên trên là ánh nắng cháy rơm cháy rạ, phía dưới là hơi đất nóng hổi ẩm ướt phả lên, thời tiết này thật sự làm người ta muốn bùng nổ và dễ nổi điên hơn bình thường.

Nơi cửa hàng tiện lợi vắng vẻ, lấp ló một thiếu niên đang trông coi tiệm. Ngồi vắt chéo chân húp mì ly sột sột hưởng thụ ngày nghỉ ế khách duy chỉ có 1 trong tuần.

*Cạch!*

"—Chào mừng quý khách!"

Điệu bộ nhàn rỗi bỗng chốc bị cắt ngang bởi tiếng cửa mở. Anh dấu bữa trưa nóng hổi còn nghi ngút khói sau góc khuất, đứng phắt dậy tiếp đón khách hàng.

"Hừ—"

Bước vào là chàng trai trẻ cao ráo với mái tóc vàng dịu xen kẽ vài lỏm xanh dương, hắn tay đẩy gọng kính tròn lên mũi tỏ vẻ hậm hực. Giọt mồ hôi từ trán lăn xuống ướt cả gò má.

[ T/g: Khỏi nói các bác cũng bíc là ai nhờ? ]

Cuối tuần mà được ăn dầm nằm dề ở nhà, ngủ nướng tít tới trưa ắt hẳn là thói quen của bao người nhỉ. Ấy thế vừa ngóc đầu dậy thì bụng lại cồn cào than đói, lục tung tủ lạnh thì nhận ra đã hết sạch thức ăn dự trữ. Nên hắn mới phải lết tấm thân nhọc nhằn để tẩm bổ dùm nó đây.

Rạo quanh khắp khu này đến khu khác thu hoạch đủ thứ vô giỏ hàng xách tay, cuối cùng hắn tiến gần tủ đông.

"Tch!! Cháy hàng sao!?"

Pudding hạ giá mọi tuần đã bán sạch, chừa dư đúng hai hũ lẻn loi phía góc kệ. Có hơn không, hắn đành mua nốt mang về.

.

"Tổng cộng hết 2000 yên thưa quý khách"

Thu ngân tích điểm từng món rồi rút hoá đơn đưa hắn. Vừa nhận túi đồ, cả hai bắt gặp một thằng nhóc đang cong lưng chổng đít gắng sức đẩy 1 giỏ kéo từ quầy thực phẩm đi ra. Họ khá bất ngờ, tự hỏi em ghé qua lúc nào không biết, sự hiện diện của em thật mù mờ.

"Ồ, để anh bưng dùm cho!"

"Vâng..."

Hắn định giúp em nhưng anh kia cướp công rồi. Gạt bỏ ý nghĩ đó đi, hắn xoay gót ủn cửa, rời khỏi tiệm.

"Ể!? Em lựa nhiều pudding dữ"

Vừa nghe xong, hắn chết sững tại chỗ. Ngoảnh đầu lại, lọt thẳng vào tầm mắt là hàng tá thứ đồ ăn vặt. Trọng điểm không phải ở đó, điều đáng quan tâm chính là mấy chục hũ pudding béo ngậy mà hắn mòn mỏi săn sale mỗi dịp cuối tuần hiện nằm phô trương ngay trên quầy thanh toán.

Thế đéo nào hắn lại không sớm tay trước nó chứ Σ(`Д' )??

Đứng chờ lấy đồ, em cứ dự cảm như có ai đó đang nhìn chằm chằm bản thân.

"..." Kẻ xấu! Có người theo dõi sau lưng mình ‎・ࡇ・)

Trừng mắt cảnh giác, em đảo mắt láo liên xung quanh và rồi dừng lại chỗ gã trai vừa nãy "—!!?" Ánh mắt ta chạm nhau~Hắn giật thót tim, lúng ta lúng túng quay ngược đầu tránh né sự nghi hoặc từ em.

"Của em hết 950 yên"

Em rút trong túi quần tờ 1000 yên đưa anh, người ta nhận xong trả hoá đơn kèm số dư cho em "Đây là—"

"Không cần tiền thối ạ!" Em kiễng chân dê túi rơi xuống rồi lật đật chộp bắt rất nhanh và thành thạo.(Con nít sức trâu thiệt) Đặt mông xuống bộ bàn ghế nhỏ kế cửa ra vào. Em lục lọi bên trong túi, chọn chiếc hũ kem tươi mát lạnh sắp chảy đá. Giây phút bật nắp vỏ, một bóng dáng lui tới chỗ em ngồi, hỏi:

"Tao ngồi đây được chứ?"

Ngẩng mặt lên thì mặt tái mét, hắn xưng hô kì quặc quá khiến em hơi lo lắng về cử chỉ hành vi từ người này. Mặc kệ lời hắn nói, em tiếp tục khuây vụ thưởng thức hũ kem của mình. Thấy đối phương không đáp gì, hắn kéo ghế để túi đồ lên bàn rồi lấy pudding ra ăn.

.

"Sao mày mua lắm pudding vậy,ăn nhiều không sợ béo à?" Hắn nhướng mày, bày giọng đểu cáng hỏi tiếp. Phớt lờ câu châm trọc đấy, em vẫn xúc nốt thìa kem đút miệng. Mặt nhởn nhơ như chưa từng để tâm đến hắn. Suy đoán rằng thằng bé ngại người lạ, hắn bĩu môi thử chiêu cuối.

"Ê, trao đổi tí không?"

"???" Rốt cục nó cũng chịu giao du với hắn, con nít dễ dụ dỗ ghê. Lưỡi nhỏ liếm môi quét lẹ vết kem dính, em nghiêng đầu khó hiểu.

"Phì—Sát sát vô!" Hắn cười đắc ý. Ngón trỏ hất hất khiêu gọi, nhìn giống dụ chó kiểu gì ế. Ngây thơ ngu ngơ, em nghe theo túm tụm kè sát vô mặt hắn.

"Không mấy...mày bán tao đống pudding đó đi!?"

Eo ôi vì miếng ăn mà phải rơi rớt liêm sỉ đi nịnh nọt đứa trẻ mẫu giáo dị luôn. Hắn di tờ 500 yên sang phía đối diện.

Làm màu quá, trao đổi pudding mà như giao dịch hàng cấm hổng bằng.

"Không!!" Dứt khoát em buông lời cay đắng, thậm chí em còn không màng việc dùng kính ngữ.Chỉnh đốn lại tư thế ban đầu, em thò tay cuỗm thêm gói bánh cá xé toạc rồi cắn hai nhát mất toi nửa con.

Nhờn ha, bài đặt lạnh nhạt đồ ha, thể loại gì đâu khó gần. Hắn co giật khoé môi chiêm ngưỡng bộ dạng chán chường của em, chắc con nhà khá giả nè, gia giáo hẳn hoi, vét banh kệ pudding chả nhận tiền dư nữa ki kìa.

"Ặc, khụ khụ"

Đó,thấy chưa. Nghiệp cụt tận mồm, ai biểu ham lam thúc hẳn cục bánh to bự tổ chảng vô họng cái giờ mắc nghẹn á chị hai.

Hắn liền móc chai nước suối vặn nắp dâng công tử, phải chớp cơ hội khoe mẽ bản tính tận tình giúp đỡ trước em để chiếm ấn tượng tốt. Mai mốt được thiện cảm thì nó còn hào phóng giao pudding cho.

"Ăn từ từ thôi có ai dành của mày đâu, mắc nghẹn là đáng—"

Hành động của anh rất đáng khen nể, nhưng tôi rất tiếc, riêng vế sau khiến tôi phải xem xét lại...

"C-Cảm ơn"

"Hời..bộ đang đợi ai hả? Thấy mày nhỏ vầy mà đi có một mình!"

"ừm, tôi đợi bố đón"

"Tên mày..là gì?"

Đột ngột hắn hỏi tên em. Ủa anh, mình mới gặp mặt nhau thôi mắc mớ gì hỏi thông tin cá nhân tôi. Đương nhiên cái nết hờ hững vừa bướng bỉnh của trẫm sẽ không dễ dàng câu dẫn, em chắc chắn không khai rồi.

"..."

Em im lặng trầm ngâm gặm tiếp mớ bánh, thuận tiện cắm vỉ sữa bò hút rột rột. Hắn bị cho ăn cả tấn bơ, sức chịu đụng chạm mốc giới hạn, mặt băm trợn tỏ vẻ bất mãn.

*Rầm!!*..tiếng đập bàn.

"Mi bị câm à!?"

"Tại sao tôi phải nói tên cho anh chớ?"

Hùng hổ ăn nói đao to búa lớn xong cái nó hỏi vặn lại làm hắn cứng họng. Biết điều bình tĩnh hạ hoả,hắn tráo âm điệu nhỏ nhẹ hiền từ, đáp. "..Xin lỗi, tao chỉ muốn biết tên mày thôi."

"Ta không quen nhau, bố dặn không được nói chuyện với người lạ."

Cây nấm lùn tẹt nhảy thóp xuống ghế, lon ton gom gói vỏ rác vứt vô thùng. Phủi phủi tay bẩn, em quay về vị trí cũ xách túi rời đi, tiện ném lại một câu:

"Nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ trả lời thắc mắc của anh!"

Rindo mắt cá chết nhìn bóng lưng em khuất dần. Ngoài kia, em leo lên chiếc xế hộp đen sang trọng, ở trỏng hé lộ một thanh niên trẻ trung niềm nở chào đón. Có lẽ là cha của đứa bé.

"..." Rindou: Thằng tiểu quỷ đáng ghét!

Thở phào bất lực, hắn thầm rủa em rồi cũng nhấc mông ra về. Bỗng, bọc đồ hất trúng phải thứ gì đó khiến nó đổ kềnh lăn lốc. Hắn theo phản xạ chộp lấy trước khi để 'thứ đó' xém rớt xuống sàn.

"—!??"

Pudding?

_End chương 1_

Tôi chỉ muốn nói là, bộ này có khả năng drop sớm hoặc bằng không tôi sẽ trì trệ, up chương mới rất muộn. Ai ghé qua trang cá nhân của tôi cũng biết mà, tôi sáng tác 3 bộ TR nên mếu cân nổi cùng 1 lúc được, ý tưởng vẫn còn đó mỗi tội không có đủ thời gian viết. 

#ninhhinh






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top