Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó từ đâu xuất hiện, lao vào cuộc sống của chúng tôi rồi đảo lộn mọi thứ.

Mưa vừa nguôi tạnh, hắn nhận được một cuộc hẹn trước nhà từ người bạn cũ đã lâu không gặp.

"Hajime-san, sắp tới tao phải bận công tác vài tuần nên..."

" Hửm? Cứ nói đi, nếu có thể thì tao sẽ giúp " Hắn tỉnh bơ đón chờ sự cầu cứu từ thanh thiếu niên đối diện, trên người vận nguyên bộ bang phục trắng xoá chưa thay.

"Oáp~Đêm hôm khuya khoắt đèo con tới đây chi rứa—"

Cục bông núp sau lưng anh ló mặt ra càu nhàu, mắt liu diu giọng ngái ngủ.

"Ehe..vậy không phiền nhờ chú mày lo đứa bé này hộ nhé?" Gượng gạo tay đẩy nó đứng lên trước,ccong môi nở một nụ cười méo mó thầm mong hắn nhận lời trợ giúp.

Khuôn mặt lập tức biến sắc, nó hối cãi phản đối kịch liệt muốn thủng màng nhĩ cả hai "Bố, sao không nhờ bà nội chớ!?? Con không muốn ở chung với đám người lạ hoắc kia đâu..!!"

Đứa bé: Ông nghĩ cái quần què gì mà dám gửi tui cho người lạ trông hả?

"B-B-Bố?!" Hắn ta trợn tròn con mắt kinh ngạc, nặn từng chữ hỏi cho ra lẽ. Quào~chênh lệch nhau có 10 thế hệ chứ mấy, ai ngờ anh lại là 'bố đơn thân' một mình chăm con nhỏ ở độ tuổi sớm chót ngót. Thời điểm mọi nam nhi đồng chang lứa còn đang ế mốc ế meo, tung hoành mọi ngóc ngách cưới vợ sinh đẻ thì ông đã sở hữu cục vàng sắp lên bậc tiểu học.

"Ừ, con tao!"

Kokonoi: ゲッ!(꒪ꇴ꒪|||)⚡️

Bốp!!...tiếng chắp tay.

"Nên là.Hãy trông nom nó đến khi tao trở về" Người cha trẻ mang danh chủ tịch tập đoàn công ty bất động sản uy quyền vậy mà lại khách sáo nhờ vả một thành phần bất hảo trong xã hội, tin tưởng tuyệt đối giao con mình cho hắn. Chắc quan hệ phải bền vững lâu dài lắm mới dám chơi liều như vậy.

Khoé môi co giật, hắn lắc đầu xua tay và miễn cưỡng đồng ý lời thỉnh cầu nhỏ nhoi (phức tạp) ấy, "À à không sao không sao, cứ để nó cho tao. Yên tâm, nhá!?" Hắn thuận tiện kéo luôn của nợ đó qua bên cạnh.

Anh úp ngửa mặt lên nhìn ân nhân bằng ánh mắt chói lóa như đèn pha ôtô, xung quanh hoa hoè nở rộ bay tứ tung, tự hào điểm lại bao thời gian công sức, đồng lẻ bơm xăng xe thăm nhà họ hàng khắp nơi chỉ để: Nhờ trông coi hộ.

"Chu choa mạ ơi~ tia hy vọng cuối cùng rốt cục cũng đã mở lòng từ bi với tao...mày chính là ánh hào quang của đảng, cứu vớt cuộc đời khốn khổ-"

"Gì cơ?"

Chùi chùi chấm chấm giọt lệ, anh Taniguchi thông cảm vỗ vai hắn xong cái chuyển sang khẽ xoa đầu thằng con trời đánh trời ban của mình, "Ngàn lần cảm ơn mày,tao đi rồi về..."

Koko•ân nhân•noi: "..."

Trong giây phút trang hoàng trọng đại, nó ngáp lần thứ 5 trong ngày rồi mệt mỏi đi đánh cờ với chu công khi vẫn đang dựng tư thế thẳng đứng, tay nắm quai balô.

"Taniguchi Kyo!!"

"D-Dạ???"

Chợt bố gọi đầy đủ họ tên khiến nó hú hồn hú vía bừng tỉnh, anh ho khan mấy tiếng, nghiêm nghị căn dặn.

"Nhớ ngoan ngoãn đừng quậy Koko-san nghen con, tầm vài tuần sau bố đón—"

"Xời,con hiền thục khôn ngoa từ còn trong trứng. Đã nào giờ gây phiền toái cho ai?" Nó vỗ ngực bành bạch tự mãn, khẳng định chắc nịch không hề giả trân.

"Ờ bố tin mày. Koko, nếu vụ này khả quan sẽ được lãnh quà ♡"

Kokonoi: "..." Quà cáp dẹp mịa đi chứ tao bắt đầu linh cảm sắp có chuyện chẳng lành 'huynh đệ' ạ! (^д^╬)

------------

Chuỗi tháng ngày chăm sóc bé con đầy chông gai...

"Kâu kâu nớt~chú chơi với cháu đi, cào phím suốt ng-"

Bốp!!

Kokonoi má nổi gân xanh nhẫn nại, ngồi soát thảo đống tài liệu mà cứ có cái loa phát thanh lải nhải bên tai thì hỏi thằng nào tập trung được.

"Mả cha mày, đừng có tự tiện thay đuôi 'nớt' vô tên tao"

Kyo ôm cục bánh bao bự tổ bố trên đầu, mắt rưng rưng lườm nguýt hắn, ra sức dọa nạt, "Hic..Kâu kâu nớt dám đánh tui..hic..MÉC BỐ!"

Hắn thở phắt một hơi rồi quay lại tiếp tục công việc, dăm ba mấy trò hở tí lại đem phụ huynh ra gánh của nhỏ này hắn quen riết rồi. Có bị trừ lương cũng đếch thèm quan tâm.

"Mà tao kém bố mày 10 tuổi đấy, gọi 'anh' đi—"

"Còn lâu, ông chú già mắt xếch! Plèe"

Kokonoi: (╯°□°)╯︵┻━┻

------------

"Chị đẹp chị đẹp, chị có người yêu chưa?"

Trong căn phòng tối đèn, hai 'chị em' chùm chăn kín mít ngồi ăn bỏng ngô vừa xem phim tình cảm sướt mướt. Thực sự hắn chả hiểu nổi sao bữa nay nó đòi bật thể loại rồ man tíc bắt hắn coi chung, ngày thường không rủ lại chọn trúng ngày Valentine trắng.

"Đéo cần, làm sao?!"

"Ểh, suy nghĩ bi quan thế! Chị không kiếm bồ sớm là mai mốt ế thiệt á."

Nghe tới đây hắn tức xì khói, ngoảnh phắt mặt sang quát tháo, "Tao ế kệ tao—"

"Chụt!!"

Giãn lớn con mắt hết cỡ, hắn tách rời bờ môi non mềm. Chân dê người lùi tít xa tận thành ghế, vành tai hắn bỗng chốc ửng đỏ, miệng câm nín không dám nói gì hơn.


Và từ đó Kyo đã đếnh cắp first kiss của chị đệp=)) 

-----------

Mĩ nam ngồi trầm ngâm suy tư, hai tay khoanh trước ngực, nhìn đăm đăm bản mặt của tên cẩu hồng cùng hai vết sẹo bên khoé môi, đường nét nhăn như khỉ cố nhồi nặn trí nhớ xem mình từng gặp đằng ấy hay chưa.

"Hừm...."

"Ê, ngắm tao dữ vậy?..Bộ đẹp trai lắm hở—"

"Chú có phẫu thuật chỉnh hình đến mấy tôi nhìn cũng không thấy khá khẩm hơn đâu!"

"Mặt tao dính gì sao?"

"Không có!"

Sanzu: "..." Lỡ đâu nó thích mình nhờ..?

"Thế nhìn cái méo giề?"

"...Chú là người nổi tiếng à?"

"—!??"

"T-Tao á?"

"Ừm, rất có tố chất làm người nổi tiếng."

Nó gật đầu chắc nịch, nói tiếp: " là chú(a) hề đoá~" nháy mắt tinh nghịch liền đắc ý giơ ngón cái.

Bốp!!

-----------

Góc tác giả:

-OC là đứa con bé bỏng bị thất lạc của tôi bên fic cũ.

-Xưng ba nhỏ là 'anh' cho nó trẻ, chú mới 27 thôi quý dị=))


__end văn án

#ninhhinh




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top