Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Rosé bước vào với một va-li lớn đầy quần áo, trên tay ôm thùng đựng sách cùng vài món đồ trang điểm, cây ghi-ta sau lưng nàng đung đưa theo từng nhịp chân. Vội bỏ dở nồi thuốc đang sôi trên bếp, Lisa chạy ra mở cửa.

"Chỉ nhiêu đó thôi à? Chắc phải đi chuyến nữa chứ?", Lisa hỏi, giúp Rosé bê cái thùng và dẫn nàng vào nhà. Ngôi nhà cũng không có quá nhiều thay đổi, trừ việc phòng ngủ cho khách giờ không còn là kho chứa đồ nữa.

"Tôi đã bán piano điện trước khi đi du học, nên cần gì mình mua sau cũng được.", Rosé nhún vai. Lisa đặt thùng đồ lên bàn viết, ngồi xuống giường của Rosé.

"Ờm... tôi biết căn phòng không quá rộng, nhưng từ giờ nó sẽ là của cậu. Cầm lấy chìa khóa này. Có cần tôi giúp gì không?" Lisa nói, đưa nàng chìa khóa dự trù vẫn hay giấu dưới thảm. Cô nhìn quanh một lượt. Giống như Lisa, nội thất phòng Rosé khá đơn giản, với giường gỗ cứng, bàn làm việc, tủ quần áo và cửa sổ. Chỉ khác là giờ nó đang trống trơn. Không ảnh treo tường, không đèn ngủ, không bừa bãi sách vở và quần áo trên sàn như của cô. Nhưng Lisa đoán Rosé sẽ bày biện xong sớm thôi.

Bất chợt, giao kèo hai năm giữa họ có cảm giác thực ngắn ngủi. Thấm thoát đã bốn tháng trôi qua.

"Phòng rất đẹp. Tôi tự dọn xíu là xong ấy mà.", Rosé đáp, cũng nhìn quanh một lượt. "Tôi từng ở chung với năm người bạn tại Pháp. Nên thế này ổn rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Lisa.", nàng mỉm cười rạng rỡ. May mắn thay sau khi Lisa chuyển đồ ra ngoài, căn phòng giờ cũng khá ngăn nắp.

"Không có gì, cậu thích là được.", Lisa trả lời, tay nghịch sợi dây chuyền trên cổ. "Tôi ở ngay cạnh, cần gì thì gọi nhé.", cô đứng dậy. "Chuẩn bị tinh thần thấy thời trang bụi đời đi.", Lisa nói thêm, chỉ vào bộ đồ ngủ của mình làm Rosé bật cười. Cô rời khỏi phòng và khép cửa lại. Hít vào rồi thở ra một hơi trấn tĩnh. Không sao đâu, sống chung với Rosé thì có gì mà phải lo chứ.

Lisa sẽ làm một bạn trọ tốt.

Vài giờ sau, Rosé bước ra ngoài, nom như đã xong phần dọn dẹp. Đó là lần đầu Lisa thấy nàng trong trang phục thường ngày, vẻ xinh xắn chẳng hề thua kém những khi nàng vận một bộ đồ xa xỉ. Nàng ngồi xuống cạnh cô trên chiếc sô-pha vàng chanh, tay lướt điện thoại. Lisa đấu tranh nội tâm mãnh liệt trong vài phút trước khi nhào lên người Rosé.

Giờ họ đã ở chung nhà rồi, nên làm vậy chắc không sao đâu ha?

"Nấu gì ăn đi."

Rosé giãy giụa cố thoát khỏi cái ôm, nhưng bị Lisa giữ lấy chân.

"Khó thở quá!", nàng khúc khích, giọng nghẹt lại dưới lớp áo lùng bùng của Lisa. Một lúc sau nàng mới thoát được, với khuôn mặt đỏ ửng và tóc tai toán loạn.

"Thế cũng kêu! Thấy tôi chiều, tôi mời về nhà nên giờ bắt đầu hư đúng không?" Lisa dỗi, đặt tay lên ngực. "Ây da tự nhiên đau người thế nhỉ. Ai khỏe thì làm bữa tối đi."

"Không."

"Nghe lời nhanh. Không tôi kiện bây giờ. Jennie có bạn làm luật sư đấy."

"Việc của tôi là giúp cậu nấu ma dược."

"Có loại ma dược chữa được đói này. Ngon phết, tên là 'bánh mì kẹp xúc xích'. Ăn thử chưa?"

"Đồ lươn lẹo."

"Lẽ ra giờ ta đã no căng rồi, nhưng được cái trợ tá quá lười và hư."

Rosé đảo mắt, trượt lưng từ sô-pha xuống đất, nàng thở dài. Lisa cũng tụt xuống cạnh nàng, diện ra đôi mắt to tròn đáng yêu nhất có thể. Đây là chiêu trò Lisa đã học được sau nhiều năm nuôi mồn lèo.

"Đi màaaaa? Bếp sạch sẽ gọn gàng lắm luôn."

"Gì? Lần đầu mình gặp nhau, cậu còn không định cho tôi vào vì biết trong đấy siêu siêu tệ. 'Sạch sẽ gọn gàng' kiểu đó hả, Lalisa.", Rosé nói, đánh nhẹ vào vai Lisa.

"Ờm, nhưng cậu đã lau dọn nó cẩn thận và giờ ta có cả máy xay sinh tố! Thôi nào, tôi mua xúc xích rồi."

Rosé ngồi dậy, nheo mắt.

"Cậu tính hết rồi đúng không? Rủ ở tôi chung để có người làm xúc xích cho ăn?"

"Ơ kìa...", Lisa bĩu môi, nhào lên người Rosé lần nữa. Nàng trợ tá chỉ gạt cô ra, trước khi đứng lên và đi vào bếp của họ.

Bếp của họ.

Nghe thật vui tai.

Lisa theo sau nàng, khẽ nhún nhảy vì biết mình đang được một đầu bếp Cordon Bleu chiêu đãi. Khối người mơ còn chẳng được, nên lươn lẹo chút cũng không sao. Dù gì Lisa cũng là một phù thủy độc ác, hehe.

"Tôi sẽ làm vài món với thịt và rau củ, để cậu biết bữa tối của đầu bếp có thể đỉnh ra s... Lạy Chúa!"

"Ờm, tôi biết.", Lisa nói, nhún vai. "Cũng lờ mờ đoán được khi cậu rất quan tâm tới an toàn vệ sinh thực phẩm."

Rosé cầm lấy chiếc tạp dề vàng có thêu hình sóc chuột nhỏ trước ngực, nhìn như thể nó mới từ trên trời rơi xuống, chứ không phải đã đợi nàng trên mặt bàn đá cẩm thạch cách đây rất lâu.

Ánh hoàng hôn soi chiếu từ những ô cửa sổ trong suốt và thắp sáng cả căn bếp, làm những hạt bụi nhỏ đang bay uể oải rơi xuống sàn. Nhưng Lisa không cần tới ánh nắng ấm áp kia, khi giờ cô đã có Rosé bên cạnh.

"Dễ thương quá đi!!", nàng reo lên, ôm ghì chiếc tạp dề. "Sóc chuột này!", nàng ngắm nghía một lần nữa, giọng cao vút vì phấn khích. Hình thêu không được đẹp lắm, vì Lisa chỉ học thêu thùa cho vui, nhưng cô đã cố hết sức trong khả năng có hạn của mình. Tất cả, đổi lấy thành quả là một Rosé đang vô cùng hạnh phúc.

Lisa tựa người lên cửa bếp, đan tay nhìn.

"Cậu thích không? Quà tân gia đấy."

Rosé quay lại nhìn Lisa, nàng đã đeo sẵn tạp dề lên người. Đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

"Thích không á? Tôi sẽ làm bữa tối ngon nhất trần đời tặng cậu, Lisa.", nàng nói, tự gật gù, trên môi nở nụ cười kiêu hãnh. "Buộc giúp tôi nhé?", nàng lại gần cô và xoay người như một vũ công ba lê.

"Ừm.", Lisa trả lời, lấy hai đầu dây tạp dề và buộc quanh vòng eo nhỏ, cảm nhận hương thơm ngọt vị mật ong trên người nàng. Từ phía sau, Lisa có thể thấy cần cổ trắng ngần và mái tóc vàng óng được buộc lên của Rosé, cũng như ánh sáng lấp lánh từ sợi dây chuyền nàng luôn đeo ẩn hiện dưới lớp áo. Một lần nữa, trực giác mách bảo Lisa không được quên khoảnh khắc hạnh phúc này. Cô chỉ ước giá như mình có thể ôm nàng từ phía sau.

Lisa lắc đầu, cố tập trung vào cái tạp dề, thứ ban đầu cô mua vì thấy nó đáng yêu nhiều hơn là hữu dụng. Rosé có vẻ rất thích thú, nàng quay lại, mỉm cười và nâng hai bên viền tạp dề lên như đang diện một bộ váy mới. Trông nàng hệt như công chúa nhỏ.

"Dễ thương thật ha?", nàng hỏi, đôi má phính phồng lên khi cười. "Cảm ơn cậu nhiều nhiều!"

"Dễ thương lắm.", Lisa dịu dàng đáp.

Đôi mắt cô phản chiếu bóng hình nàng.

"Được rồi, giờ ngồi yên để tôi làm việc nào.", Rosé nhanh chóng nói, ấn Lisa xuống cái ghế đẩu gần đó và đi tới tủ bếp (cái thứ ba, nơi không đựng nguyên liệu phép thuật, chỉ có gạo, mì tôm và hoa quả chán òm), kiễng chân lên để với thứ gì đó cần dùng. Lisa chỉ một ngón tay vào bắp cải trên giá, khiến nó hạ xuống vừa vặn vào bàn tay nàng.

Rosé quay lại, có vẻ không hài lòng.

"Không được dùng phép khi nấu nướng!", nàng giận dỗi.

"Phép thuật để làm gì nếu cậu không biết dùng?", Lisa nhún vai nói. "Tôi muốn giúp thôi."

"Im ngay, tôi cao lắm chứ bộ.", nàng đáp trả, vẫn ôm bắp cải trên tay. Rồi nàng cúi đầu suy nghĩ. Nhịp nhịp chân một, hai, ba lần. "...Lấy hộ tôi cà rốt và hành tây nữa. Kệ trên cùng ấy."

Lisa bật cười trong khi chỗ rau quả lần lượt bay xuống bên Rosé, người sau đó quăng một củ hành tây vào đầu cô.

"Au, đối xử với sếp vậy đó hả?", Lisa bĩu môi, lấy tay xoa xoa trán.

"Bóc củ hành đó đi, không được ngồi chơi.", Rosé nói, đặt chảo lên bếp và bật lửa bằng một cái búng tay. Dường như lệnh 'cấm dùng phép khi nấu nướng' của nàng chỉ áp dụng với Lisa.

"Để tôi thái cho.", Lisa đề nghị.

"Trình dùng dao của cậu non lắm.", Rosé lắc đầu, cắt rau củ với tốc độ mà Lisa nghĩ người thường chẳng thể nào làm được. Cô gần như không thấy chuyển động trên tay nàng, ngoại trừ tiếng dao cạch cạch cạch nhịp nhàng xuống mặt thớt. Những lát cà rốt được thả vào dầu nóng, mỏng như cánh hoa.

"Rồi, bóc thôi vậy. Ai mà ngờ bậc thầy ma dược lại phải ngồi bóc hành. Mà này, tôi từng tách xương Quái Sư Bọ Cạp bằng tay không đấy. Ở trong rừng hẳn hoi."

"Lisa, cậu còn chậm hơn mấy đứa nhỏ nữa...", được một lúc, Rosé nhẹ giọng bình luận. Nàng đặt miếng thịt vào chảo, tiếng xèo xèo lập tức dậy mùi thơm phức.

Sau đó, nàng nhanh chóng từ bỏ ý định sai vặt, khi thấy mắt mũi Lisa ngấn nước vì vài củ hành.

Giờ thì Lisa bị điều xuống làm khán giả bất đắc dĩ, khoanh tay ngồi ngoan với một gói trà đào pha sẵn.

Cũng không tệ, nhìn ngắm Rosé hoàn toàn làm chủ gian bếp, với từng động tác chính xác và tỉ mỉ, đôi mắt tập trung khi nàng cắt, xào và nêm nếm món mì trộn rau củ trong vòng chưa đầy hai mươi phút. Nàng rắc chút lấp lánh từ ngăn tủ đựng gia vị thần kì, phù phép để nước dùng thêm đậm, nhưng cả quá trình không quá khác với nấu nướng thông thường.

"Đã xong, đợi tôi đi lấy đũa.", Rosé nói, đặt hai tô mì còn bốc khói nghi ngút lên bàn. Tranh thủ lúc nàng quay đi, Lisa vội cuỗm một lát ớt chuông phía trên cùng được phủ hạt mè và sốt nâu đỏ đẹp mắt. "Không được ăn vụng nghe chưa.", nàng nói thêm vừa lúc Lisa thả miếng ớt vào miệng.

"Tôi có làm gì đâu.", Lisa đáp, nhai thật nhanh và chùi nước sốt dính trên khóe miệng. Cô cảm nhận được hương cay nồng hấp dẫn vị giác, có lẽ là nhờ chút gia vị thần kì mà Rosé đã bỏ vào ở cuối.

Hoặc đó chỉ là tỏi và gừng băm nhỏ. Lisa mù tịt mấy thứ này.

"Được rồi, cùng ăn nào!", Rosé nói, dùng khăn bông thấm mồ hôi, cởi tạp dề và ngồi xuống. Hơi nóng từ gian bếp làm má nàng ửng hồng, mái tóc đuôi ngựa xinh xắn giờ buông lơi vài sợi trên trán. "Lâu rồi tôi mới làm bếp với nhiều nguyên liệu thế này, nhưng mình vẫn thiếu vài gia vị."

"Thế à?", Lisa hỏi, miệng mukbang thịt bò. "Tôi còn không biết trong bếp có gì, Jisoo mua hết đấy."

"Ừm. Chuyện là hồi ở nhà, tôi không hay nấu lắm vì ba mẹ thường đi ăn ở ngoài, mà ba thì chỉ thích mỗi cháo trắng.", Rosé trả lời, bắt đầu dùng bữa. Nàng xúc một thìa lên miệng, vui vẻ nhai đến tít cả mắt. "Ngon quáaaaa trời!"

Lisa thấy vui vì đã thêu hình sóc chuột nhỏ tặng Rosé. Vì giờ nàng giống nó y như đúc, với đôi má phúng phính và khuôn mặt hưởng thụ.

"Tâm hồn ăn uống quá nhỉ?", Lisa hỏi, bật cười.

"Tất nhiên òi!", nàng đáp giữa những ngụm thức ăn. "May mà người tôi chuyển hóa nhanh, không chắc tôi khóc mất."

"Món này ngon thật.", Lisa xì xụp húp mì. "Hôm nào chỉ tôi cách làm đi."

"Để cậu? Đụng vào dầu nóng và cầm con dao to bự thái bắp cải?", Rosé hỏi, tròn mắt nhìn. "Thôi xin, tôi vẫn muốn sếp mình lành lặn khỏe mạnh hơn. Cậu có thể niệm phép trang trí nếu thích, khoản đó tôi không giỏi."

"Này tôi cũng biết nấu đấy nhá.", Lisa bĩu môi. "Mì gói các kiểu, không no không lấy tiền. Mà cậu vừa niệm phép gì vậy? Tôi không rành thần chú nấu nướng lắm, có lần tôi suýt làm cháy chảo vì mải lướt tóp tóp."

"Vài phép bảo quản giữ cho đồ ăn tươi ngon ấy mà, tôi có nấu dư ra cho chúng ta mấy ngày tới. Hồi ở nhà hàng, tôi hay dùng phép này nếu thực khách không yêu cầu gì quá khắt khe, nhưng cũng tùy lúc.", Rosé nhẹ giọng đáp. "Lần sau tôi dạy cậu làm món gì dễ hơn ha."

Lisa gật đầu, lồng ngực thắt lại khi nghĩ tới hai từ "lần sau". Sẽ là một buổi chiều nào đó, Lisa được ở bên Rosé ấm áp và dịu dàng, nhìn nàng mặc áo phông rộng thùng thình và đi đôi dép bông hình con thỏ.

Thật tốt biết mấy, nhưng cũng thật buồn cho trái tim tương tư.

Những rung động nhỏ nhoi họ dành cho nhau trong buổi hẹn đầu, giờ như một mầm cây chưa biết ngày nảy nở. Rosé đã thấu hiểu cách Lisa sống và làm việc, chắc hẳn nàng sẽ cho rằng rung động kia chỉ là nhất thời. Nhưng Lisa tự nhủ, cô phải cố trở thành một vị sếp tốt, một người bạn tốt, và hơn hết là hi vọng Rosé sẽ tiếp tục sưởi ấm trái tim mình cho tới ngày nàng chọn rời đi.

"Ừm.", Lisa đáp lại, cụp mắt.

Hai người dùng bữa, tám chuyện nhẹ nhàng về đủ thứ trên đời. Rosé than thở về công việc bán thời gian nàng làm ở tiệm bánh, cho Lisa xem vết bỏng màu bạc trên cánh tay, vì nàng chưa quen với những chiếc lò nướng phép thuật trong tiệm. Dường như nàng không thể tự chữa lành vết bỏng của Lửa Hy Lạp.

"Ôi trời, ngồi yên đó, chờ chút, để tôi chữa cho.", Lisa nói, vội đứng dậy. Cô có một loại ma dược có thể...

"Không, không cần đâu, gần khỏi rồi mà.", Rosé nói. "Dù sao chúng cũng chứng tỏ tôi là một đầu bếp thực thụ."

"Vậy sao?"

"Người khác nhìn vào những vết cắt và những vết bỏng, họ sẽ biết tôi làm nghề gì. Không một đầu bếp tài ba nào lại có một bàn tay nhẵn nhụi, cậu biết không?", nàng đáp rất đơn thuần. "Chính ra tôi lại thích chúng, vì chúng nhắc tôi phải cẩn thận với dao và củi lửa, không quan trọng mình giỏi đến mức nào."

"À, ra vậy. Nếu tôi cũng không tự lành vết thương từ ma dược thì sao nhỉ?", Lisa trầm ngâm suy nghĩ. Rồi cô bật cười, nhớ lại những lần mình suýt hẹo vì lửa thần, khói độc, móng vuốt sắc nhọn, răng, gai và ti tỉ thứ khác. "Chắc chết queo từ tám đời."

"Đùa gúm quá, không vui không vui!", Rosé hét lên, đánh vào vai Lisa. "Mà này, tôi nấu rồi nên đến lượt cậu rửa bát đấy.", nàng nói thêm, nở nụ cười ma mãnh.

"Xời, tưởng gì.", Lisa đáp, búng ngón tay và lệnh cho chúng bay vào bồn rửa. Giờ nơi đó không còn bạch tuộc ngoe nguẩy, việc làm phép miếng rửa bát và bật nước nóng trở nên dễ dàng hơn bao nhiêu. "Nhiều khi tôi tự hỏi cậu có biết làm phép không nữa."

"Bớt miệng đi nha!", Rosé kêu ca. "Tôi lớn hơn cậu 1 tháng lận!"

"Còn tôi là sếp!"

"Trên giấy tờ thôi.", Rosé nói, hơi hếch mũi.

Lisa chỉ lè lưỡi đáp lại, sau đó bước ra ngoài và ngáp một cái.

"Đi tắm trước đi, tôi để khăn mới sẵn rồi đó. Đừng đụng vào mấy thứ không dán nhãn trong phòng tắm là được."

"Ồ, được rồi. Tôi cũng không định. Để hôm nào tôi ra siêu thị mua đồ."

"Thật ra nếu cậu muốn.", Lisa mỉm cười. "Tôi đi mua cho cả hai chúng ta luôn cho tiện."

"Vậy cảm ơn trước, tôi đi tắm đây!", Rosé vẫy vẫy tay, rời khỏi căn bếp.

Lisa thở dài, quay qua nghịch điện thoại và nghe nhạc trong lúc đợi. Đôi lúc mắt cô díp lại muốn gục xuống sô-pha, nhưng rồi lại thôi. Mới đón bạn về mà ngủ như heo thì ngại chết. Nên Lisa mở giỏ hàng sốp pi, xóa bớt những món đã có, và thấy hài lòng khi việc buôn bán đang diễn ra thuận lợi có đồng ra đồng vào. Chuyến mua sắm nguyên liệu tuần trước, vừa hay lúc các đơn hàng được ồ ạt gửi tới cửa tiệm vào dịp cuối năm.

Bất chợt, một làn gió nhẹ lướt sau lưng Lisa, mang theo hương thơm ngọt của loại sữa tắm cô vẫn dùng, nhưng ấm áp hơn. Lisa khép mắt, hít thật sâu và cảm thấy mình đang tan chảy trên chiếc ghế sờn cũ. Những đầu ngón tay nhỏ chạm vào vai cô, vài giọt nước lơ đễnh nhỏ xuống trán. Rồi Lisa mở mắt. Trông thấy nụ cười đẹp như mơ của Rosé, khiến cô phải nắm lấy vòng cổ để giữ cho nhịp tim ổn định.

"Vòi hoa sen chảy đã ghê.", nàng nói, khuôn mặt mộc trắng mịn. Hơi thở đậm vị bạc hà. Mái tóc vàng mới nhuộm không ngừng rỏ nước, thấm ướt hai bên vai áo ngủ.

"Đi sấy tóc ngay, cái đồ hâm này!", Lisa quýnh lên, quay lại giật khăn tắm từ tay Rosé, lau tóc nàng điên cuồng. Hai người kéo nhau ngồi xuống, với đôi chân thon dài của Rosé gác lên người Lisa.

"Au!! Đau mà!", nàng phụng phịu làm Lisa bật cười. Cô dừng việc lau tóc, dùng khăn nựng hai má phính, ép đôi môi nàng chu ra.

Rosé mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn cô. Và trong tích tắc, Lisa tự cho mình cái quyền được đắm chìm trong vẻ đẹp ấy, nhìn ngắm đôi má ửng hồng, và mái tóc bồng bềnh mới khô một nửa.

"Nhìn gì hoài vậy?", nàng nói, mặt hồng hơn nữa.

"Cậu giống sóc chuột lắm. Sóc chuột bé xíu ấy.", Lisa cười, tiếp tục bẹo má nàng bằng tông giọng con nít. "Cưnggg chết tui rồi."

"Dừng lạaaaaai!", Rosé than vãn. "Tôi lớn rồi đó!", nàng nói, lắc đầu nguầy nguậy. "Sữa tắm của cậu thơm thật.", rồi nàng hít hương thơm nơi cổ tay.

Lisa nắm chặt mặt dây chuyền.

"Sao?"

"Có mùi giống cơn mưa mùa hạ, man mát trong lành. Là loại gì vậy?", nàng hỏi, vẫn ngửi ngửi cổ tay. "Tôi muốn xem thử."

"À, để hôm nào tôi chỉ cách làm cho. Dễ lắm."

"Thật luôn!", Rosé reo lên, tròn mắt. "Hứa đấy nhé!"

Lisa mỉm cười, hãnh diện và ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top