Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mã phách số 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÀI LÀM CỦA THÍ SINH

jack

nếu em là ánh mặt trời nở rộ buổi sớm mai, thì tôi sẽ là ánh trăng nơi đêm muộn.

tôi vẫn nhớ cảm xúc lần đầu tôi gặp em, nơi khu vườn hoa hồng của tôi, em ngồi lẩn khuất trong khu vườn, run rẩy dưới màn mưa, chỉ có mỗi một chiếc chăn mỏng vắt ngang người, khi đó tôi lại chẳng biết bản thân đã dính một loại bùa chú gì, chỉ biết bản thân cần phải quan tâm chăm sóc người đó.

dầu cho thân có tàn tạ.

tôi đã biết bản thân tôi không là người bình thường, khuôn mặt đã bị bỏng vào đêm ấy, trên thân người tồn lại bao nhiêu là vết thương từ chính gia đình, tôi đeo mặt nạ, tránh xa khỏi thành phố phồn thịnh xa hoa ấy, tôi đi lang thang khắp nơi, rồi sau đó lại về nhà, về gia đình đó, mặc nơi đó chẳng còn ai nữa rồi.

tôi đứng trước em, gỡ bỏ mặt nạ, vì tôi nghĩ rằng em sẽ sợ gương mặt đầy vết bỏng này, nhưng em chỉ đưa đôi bàn tay nhỏ bé chạm vào gò má tôi, rồi mỉm cười

'trông ngài đẹp quá'

---

tôi nhận nuôi naib. naib chính là cái tên mà em nói với tôi vào ngày hôm ấy, không có họ, bởi vì những đấng sinh thành vốn dĩ nên phải nuôi nấng em đã vứt bỏ khi em vừa có ý thức về bản thân rồi.

'em tên là naib, không có họ.'

'ngài hỏi vì sao em không có ư?'

'vì họ bỏ rơi em rồi, khi em vừa có ý thức họ đã vứt em đi, chỉ để lại một cái tên duy nhất là đây. naib. làm sao mà họ muốn để cái họ cho em, bởi vì họ sợ thưa ngài. họ sợ việc vứt bỏ em sẽ mang vết dơ cho gia tộc họ, nên họ không cho em một cái tên rõ ràng, chỉ có một từ như vậy thôi.'

vào ngày hôm ấy, thật kì lạ một kẻ được gọi là quái vật như tôi, lại rủ lòng thương ôm lấy sinh linh bé nhỏ ấy vào lòng, lấy chiếc áo khoác mà bản thân trân quý vòng quanh cơ thể nhỏ bé yếu ớt run rẩy ấy. căn biệt thự quái vật sương mù mà người người khiếp sợ, hàng trăm lời đồn khác nhau, lần đầu tiên mở cửa đón một kẻ ngoại lai.

'ngài thật sự muốn đón em về sao'

naib đã hỏi tôi như vậy khi tôi vòng tay ôm lấy em vào lòng, thân thể em nhỏ bé, lại gầy nên chẳng khiến tôi tốn bao nhiêu sức, nhưng naib lại lo lắng là em ấy sẽ ảnh hưởng tôi khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. tôi chỉ thấy buồn cười, một con người như em thì làm sao có thể làm tôi mệt mỏi được, dù gì tôi cũng chẳng còn là "con người" nữa.

naib có mái tóc nâu, bởi vì lưu lạc đầu đường xó chợ nên mái tóc không được cắt đi thành ra phần mái lại dài qua tầm mắt còn tóc phía sau lại dài che mất cả gáy, còn có cả những tóc con dảnh ra từng bên. tôi vén tóc mái của naib lên, một đôi mắt sáng trong, lóng lánh ánh nước như hồ nước mùa thu, có lẽ là vừa khóc dưới làn mưa xong nên đôi mắt có hơi đỏ, đáy mắt còn đọng lại giọt nước long lanh chực chờ rơi xuống. đó là một đôi mắt đẹp nhất tôi từng gặp, một đôi mắt tuyệt đẹp không chút vấy bẩn nào, một đôi mắt sáng trong.

tôi cảm thấy ngạc nhiên khi naib nói rằng em ấy hiện tại đã mười lăm tuổi tròn. naib nhỏ con đến lạ, phải nói là chỉ cao đến phần ngực của tôi, do lưu lạc, đói, thiếu cái mặc mà gầy hẳn hơn so với những cậu con trai cùng tuổi. con trai ở tuổi của em hầu như giọng nói đều bắt đầu vỡ, giọng trầm khàn hơn nhưng giọng nói của em vẫn trong trẻo, cao nhưng không chóe, mà ngọt ngào như viên kẹo đường, tan trong miệng một hương vị ngọt ngào.

tôi vẫn còn nhớ rõ khi ấy trong lòng mình nở rộ một mối tình, một mối tình bắt đầu từ việc thương cảm, rủ lòng thương cho đến khi sau này không thể rời bỏ người kia, một mối quan hệ không thể chia cắt bằng bất cứ điều gì.

---

thời gian trôi nhanh kể từ lúc tôi "nhặt" naib về, từ một đứa trẻ gầy ốm đến mức như thể một làn gió trôi qua là liền cuốn trôi người đi nay đã trở nên có da có thịt hơn, đôi má gầy hõm nay hồng hào hơn hẳn. không biết vì sao tôi lại có chút vui.

kể từ khi naib đến thì có chút thay đổi so với trước, những ngày trước tôi chỉ cần ở trong nhà nhìn ngắm mọi thứ, có thể đi "đàm phán", có thể ngủ một giấc dài mộng mị, hay chỉ đơn giản thưởng thức một tách trà dù cho nó có một hương vị thật nhạt toẹt như con người tôi. bây giờ vì có một "con người" sống nơi này, tôi cũng không phải kẻ nhặt về rồi bỏ xó, bởi vì naib là "con người" nên cần ăn uống theo "con người", còn tôi thì vốn dĩ đã là "quái vật".

hôm nay vẫn như mọi ngày, nắng vẫn lên, vẫn rọi qua những khung cửa sổ, rơi trên gương mặt đang say ngủ của naib. naib ngủ quên mất rồi. khi tôi đang được thưởng thức tách trà trong phòng kính thì nhận ra người đối diện của mình đã ngủ quên rồi, do naib ngồi hướng có ánh nắng chiếu vào nên khi những giọt nắng rơi trên gương mặt em, làm nổi bật lên ngũ quan đẹp đẽ của em. tôi ngồi nơi ánh nắng không chiếu đến, trong bóng đêm mà ngắm nhìn em say mê không thể rời.

'xin lỗi ngài, em ngủ quên mất, để em làm lại cho ngài tách khác.'

tầm nhiều phút sau đó, naib giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy tôi ngồi đối diện, có lẽ em nghĩ mình đã quá thất lễ nên đã vội tìm cách chạy đi, thật ra trong lòng tôi nghĩ, một khi em ấy đã bước vào nơi này thì chỉ cần đó là em ấy tôi đều hài lòng. nhưng xem ra vẫn có người e ngại.

'không cần, cứ ngồi đó là được.'

naib làm theo mà không nghĩ ngợi, có lẽ vì tôi đó giờ vốn dĩ vẫn luôn yêu cầu khó hiểu như vậy nên naib không chút ngần ngại gì mà làm theo lời tôi nói, có thể là bởi vì em đã quen rồi, đồng thời cũng là một sự trung thành mọi mệnh lệnh dù cho nó nhảm nhí nhất, theo tôi nghĩ là vậy.

'nhưng-'

'ngài không cần em làm một tách trà mới ư'

'em không cần phải làm gì cả, em cứ ngồi đó là được, ta chỉ muốn ngắm nhìn em.'

---

một tin tức về khu whitechapel của phía đông london đều khiến mọi người tò mò.

về một gã đồ tể luôn độc tôn, nay thoắt ẩn thoắt hiện cùng một "con người" khác. mấy tháng nay đó vẫn luôn là đề tài bàn tán của tất cả mọi người, từ những kẻ sợ hãi đến những kẻ tôn sùng gã đồ tể luôn tò mò về vấn đề này. một ai đó, một ai có thể đứng bênh cạnh gã "quái vật" ấy mà không bị hề hấn chi?

nó lan truyền đến cả phía tây london, nơi mà đối lập hoàn toàn đến whitechapel, cũng chính là kẻ thù của gã đồ tể sương mù lẫy lừng nơi whitechapel.

điều đó hoàn toàn không tốt tí nào cả.

hoàn toàn không.

nếu là tôi trước kia tôi cũng sẽ không lo sợ gì "đám ngu ngốc" ở phía tây kia, nhưng vì hiện tại có thêm một sinh linh bé nhỏ kế bên nên không thể khiến tôi kiêng dè, mạng lưới thông tin ở phía tây rất rộng, thậm chí trải dài đến tận nơi đây. đó là lí do dù cho tôi có hơn chúng về sức mạnh bao nhiêu thì hai phe vẫn luôn duy trì thái độ trung lập.

nhưng tôi e rằng sự trung lập này sẽ không hiện hữu được bao lâu nữa khi naib xuất hiện. một đứa trẻ ngây thơ và thuần khiết, bởi vì quá thuần khiết cho nên dễ dàng sa vào bóng tối.

khác với những lần trước, lần này tôi hi vọng là bên ấy sẽ làm ngơ đi việc này như cái cách tôi làm lơ đi việc chúng năm lần bảy lượt động thủ trên địa bàn của tôi. bởi vì tôi không muốn naib dính dáng vào bọn chúng, nếu thế thì thật tệ và tôi sẽ giết chúng nếu chúng dám làm như vậy.

dù gì kể từ khi naib bước chân vào ngôi nhà ấy, đã là của tôi rồi.

mà thứ gì của jack ripper, vĩnh viễn là của tôi, không thay đổi và không có bất kì ai có thể thay đổi được điều đó.

naib chính là của jack, không một ai được phép đụng đến.

---

naib

em gặp ngài vào một ngày mưa, em lạc vào một khu vườn lạ chỉ toàn hoa hồng, nhưng được chăm sóc rất khéo khiến em say mê ngắm nhìn chúng mãi, thậm chí có người đến gần mà em cũng không nhận ra. khi em nhận ra thì người đó đã mắt đối mắt với em rồi. người đó đeo một chiếc mặt nạ, che khuất cả khuôn mặt chỉ để chừa lại đôi mắt, em đã si mê đôi mắt ấy. đôi mắt đỏ hiếm gặp, sắc sảo khiến em cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn vào đôi mắt của người đối diện. nhưng em cũng không thể quên được ánh mắt đó, nơi nỗi buồn còn đọng lại nơi đáy mắt, một nỗi cô độc.

do màn mưa nên em không thể nghe rõ được người ấy nói gì, nhưng từ từ người ấy gỡ bỏ mặt nạ xuống, em nhìn rõ được gương mặt đầy vết bỏng của người, thật kì lạ khi em cảm thấy chúng thật đẹp, không có chút đáng sợ nào cả, có thể là bởi vì ánh mắt của người ấy khiến em si mê quên đi nỗi sợ hãi. em chầm chậm đưa tay lên chạm vào từng vết thương đã cũ, nhẹ nhàng mà quyến luyến, như thể xoa dịu đi nỗi đau còn vương vấn.

'trông ngài đẹp quá'

em biết ngài thật kì lạ.

em vẫn luôn thắc mắc, vì sao họ luôn gọi ngài là "quái vật".

em vẫn luôn thắc mắc, vì sao ngài luôn biết về những lịch sử thời xa xưa không được ghi vào sổ sách?

em vẫn luôn thắc mắc, ngài đã sống bao nhiêu năm trên trần thế này rồi?

ngài ôm em vào lòng, đặt em ngồi lên đùi ngài, đầu tựa trên vai em, lim dim mà ngủ quên mất. em tham lam ngửi lấy mùi hương hoa hồng của ngài, như ngày đầu em được gặp ngài, ở vườn hoa hồng. mùi hương hoa hồng nồng nhưng không khiến em khó chịu, ngược lại em còn yêu cái nồng cái đậm của "hoa hồng". em nhẹ nhàng mà rụt rè chạm lên lưng ngài, vỗ nhè nhẹ đến bờ vai. đôi tay luồn qua mái tóc đen của ngài, em vẫn luôn yêu cái cảm giác này, khiến cho em cảm giác thật ấm áp một cách diệu kì mà cả đời em, chỉ có một mình ngài mang đến.

ánh trăng tròn thật sáng, thật đẹp.

mùi hương hoa hồng cùng mùi máu hòa quyện vào nhau, em tựa vào cửa sổ mà nhìn ánh trăng ngoài kia, đợi từng thời khắc trôi đi, từng giờ, từng phút, từng giây trôi qua, người đi vào mà không có ra.

em phát hiện trong ngài có hai "người" tồn tại song song, cũng chính kẻ đó đã giúp ngài sống đến được hơn bây giờ, nhờ kẻ đó mà em biết được mọi thứ về ngài, về gia đình từ thuở xưa kia, những kẻ ruồng bỏ ngài như cái cách em đã từng bị. về ngài đã sống hơn ngàn năm trôi qua, em hỏi kẻ đó, liệu ngài có biết rằng có một kẻ khác trong ngài không?

'nếu không thì sao hắn ta lại chui lủi nơi này cơ chứ'

'chẳng phải vì hắn chẳng còn muốn sống nữa sao'

bởi vì em muốn ngài vĩnh viễn ở cạnh em, cho nên em không nói với ngài về việc kẻ đó đã dùng cơ thể ngài để mùi hương máu nồng đậm hơn cả mùi hoa hồng còn sót lại. em biết tất cả, nhưng em hơn cả việc đấy nhuốm đi màu trắng thuần khiết, là em mong ngài vĩnh viễn còn lại đây, em vĩnh viễn khiến ngài luôn bên cạnh em

vì chúng ta là định mệnh mà.

'ta lo lắng cho jack đấy'

'khi mà đứa trẻ hắn ta nhặt về

vừa ngây thơ

lại vừa gian xảo

lại khiến cho hắn cảm nhận được cái yếu đuối

thật sự thì ta tội cho hắn thật đấy.'

end.

-----

NHẬN XÉT CỦA GIÁM KHẢO

Giám khảo Chi

Trước hết, mình có lời khen với lối viết và cách dẫn dắt truyện của bạn. Ở đoạn cuối của phần "naib", mọi thứ gây tò mò ở trước được xâu chuỗi lại bằng đôi ba câu chốt, điều này vừa đảm bảo thông suốt nội dung vừa giữ được màu sắc huyền bí cho câu chuyện.

Nói sao nhỉ, thực sự bạn chỉ sót lại vài lỗi vặt như còn dùng văn nói (từ "dảnh" nên thay thành "vểnh") và nhất là câu văn còn dài. Mình chưa rõ lắm dụng ý của bạn khi viết những câu trần thuật bình thường dài như vậy, đọc lên cảm giác lủng củng, với mình thậm chí còn gây khó chịu. Bạn nên chú ý việc đặt chấm, phẩy lại sao cho hợp lý nha.

Như mình có nói thì những dòng cuối của phần "naib" là chìa khóa cho cả câu chuyện, thì chính nó cũng là chìa khóa cho cả để bài. Nhưng, bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Mình cảm thấy mối liên hệ giữa đề với nội dung vẫn có nhưng chưa đủ rõ, chưa đủ bật, vừa đọc mình vừa hơi hoang mang ấy.

Điểm: 7/10.

Giám khảo Kí

Văn phong: 2.5/3
Cốt truyện: 1.5/3
Ý nghĩa: 0.5/2
Trình bày: 0.75/1
Kiến thức: 0.25/1

Tổng: 5.5/10

Nhận xét

Bài làm có giọng văn tương đối tốt, cách chọn lọc từ ngữ và đặt câu mượt, có sự trau chuốt, tuy nhiên đôi chỗ triển khai tương đối rối và lòng vòng. Tuy nhiên cá nhân mình không thực sự ưng cốt truyện, phần vì nó chưa thể hiện được hoàn toàn chủ đề của vòng 2, phần vì cao trào chưa tới, hay thậm chí là chưa có. Khi cậu đề cập đến phe đối địch của Jack ở phía Tây London, tớ đã nghĩ sẽ có một cái gì đó kịch tính xảy ra nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở phần mở nút của câu chuyện. Mình không chơi và cũng không có tìm hiểu về Identity V nên cũng không rõ Naib có liên quan gì đến thế lực ở phía Tây London không nhưng việc cậu để ngỏ một chi tiết tương đối quan trọng như vậy là một khuyết điểm tương đối lớn của cốt truyện. Ý nghĩa khá nông, kiến thức có nhưng mờ nhạt. Ngoài ra thì việc cậu sử dụng lowercase cũng là một điểm trừ nho nhỏ

Giám khảo Nam

Chào cậu.

Trước khi mình nhận xét sâu hơn vào bài dự thi của cậu, mình sẽ nói về việc cậu sử dụng lowercase. Đối với một số người, đó là một nghệ thuật trình bày tác phẩm, nhưng mình lại cảm thấy có chút bất tiện. Việc viết chữ in hoa không chỉ là một cách làm đẹp văn bản, mà nó còn có chức năng làm nổi bật đầu câu hoặc tên riêng của một sự vật hay người nào đó, giúp người đọc có thể dễ dàng định vị được vị trí của câu từ đó trong một đoạn văn. Mình là một người cận thị nặng, nhìn vào màn hình máy tính trong một thời gian ngắn có thể gây mỏi mắt, ảnh hưởng đến thị giác của mình, khi đọc tác phẩm của cậu mình phải căng mắt ra để xác định đâu là tên riêng của nhân vật, hoặc trong một phút lơ là mà quên mất mình đọc đến đâu nên mình phải tìm lại chỗ mình vừa đọc tới, thực sự gây bất lợi cho mình rất nhiều. Mình không phải người chỉ trích lowercase nhưng cũng không ủng hộ việc sử dụng nó trong tác phẩm dự thi, hi vọng cậu sẽ rút kinh nghiệm trong những bài thi tiếp theo.

Bài dự thi của cậu có sự sáng tạo và đột phá về mặt ý tưởng khi cậu sử dụng hình tượng Jack The Ripper để diễn đạt cách hiểu của bản thân về đoạn thơ ở đề bài. Jack Đồ Tể vốn nổi tiếng là một tên sát nhân máu lạnh từng gây ám ảnh cho người dân thành Luân Đôn một thời, nhưng dưới ngòi bút của cậu, Jack ngoài mặt là một kẻ mang đến cơn ác mộng cho nhiều người, nhưng bên trong lại là một Naib có cảm xúc và tình yêu giống như bao người khác. Dưới góc nhìn của nhân vật "tôi", Naib là một người "yếu mềm" cần được chở che, nhưng bên trong Naib lại tồn tại một tình yêu, ham muốn chiếm hữu "tôi" một cách "mãnh liệt". Hai điểm ấy đều được cậu phân bố thời lượng cân bằng, vừa đủ cho người đọc ấn tượng sâu sắc về sự "yếu mề và mãnh liệt" của Naib. Cậu cũng rất tốt trong việc tạo ra một plot twist khi nói thân phận của Naib chính là Jack The Ripper, và mình đánh giá rất cao về điều đó. Bài dự thi của cậu rất xuất sắc, và mình hi vọng cậu sẽ giữ được phong độ đó ở những bài thi tiếp theo.

9/10 là số điểm mình dành cho bài dự thi này.

Giám khảo Wen

Naib và Jack làm mình khá chắc ăn cậu là mã phách 07 ở vòng loại.
Lần này bài của cậu đã bước ra vùng an toàn và mang tính đột phá ở nội dung hơn. Cậu khắc họa tâm lý nhân vật rõ nét thông qua hai ngôi kể, cậu viết về tình yêu nhuốm màu tình thương và phản ánh một giá trị nhân văn sâu sắc. Ngay cả một quái vật cũng biết yêu và khi người ta chưa thấu hiểu một điều gì đó, thấy nó khác biệt với đám đông. Người ta sẽ kì thị, nghi hoặc và chối bỏ.

Câu chuyện của cậu làm tớ nghĩ đến "Người đẹp và quái vật" ở một phiên bản khác, ít phép màu và hiện thực hơn. Naib đã thấu hiểu, cảm thông cho Jack, cậu biết rõ có hai con người trong ngài nhưng người ta chỉ đăm đăm vào một mặt. Naib có cái nhìn toàn diện hơn, để rồi thấu hiểu, cảm thông cho phần người của Jack và yêu lấy ngài. Còn với Jack, Naib là sức trẻ của ngài, Naib vừa "dày như cỏ, sắc như cỏ" và khiến ngài trở nên vừa mạnh mẽ vừa yếu mềm. Mạnh mẽ để bảo vệ Naib và yếu mềm vì yêu Naib. Hai mảng nội tâm nhân vật đã làm rõ hơn những câu chuyện đã xảy ra, không dư thừa mà bù đắp và tôn nhau lên. Một tác phẩm mà tình thương tràn trề ở bề sâu nội tâm nhân vật.

Điểm trừ cho nội dung là không có điểm nhấn, tính cao trào không được khắc họa rõ nét và làm cho tác phẩm trở nên bình bình như nước hồ phẳng lặng.

Về văn phong, cậu vẫn là chất giọng dịu dàng, man mác buồn và lôi được người đọc ở giọng văn tràn trề xúc cảm. Nhưng cậu biết không, tớ không thích cách cậu dùng Lowercase cho bài viết này. Tớ đã phải đọc lại bài của cậu bốn lần mới có thể viết nhận xét. Lowercase là một dạng trình bày văn bản, nhưng cậu nên biết dùng nó ở tùy tác phẩm khác nhau. Ví dụ như là tản văn, nhật ký, bút ký thì lowercase mang đến tác dụng biểu cảm to lớn. Còn về truyện, với dung lượng lớn và có lời thoại lẫn cốt truyện, việc dùng Lowercase sẽ khiến người ta dễ ngán với bài của cậu, vô tình làm mất đi tính biểu cảm của bài viết.

Nhìn chung đây là một tác phẩm khá ổn.

Điểm tớ dành cho cậu 8/10.

-----

Điểm trung bình: 7.375/10.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top