Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mã phách số 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÀI LÀM CỦA THÍ SINH

CINDERELLA

Em bước vào trong phòng ngủ. Căn phòng của em chứa đầy những bông hoa xinh đẹp. Em có thể nghe thấy mùi hoa nở, nhất là mùi Anh Thảo vảng vất một góc phòng. Những cái lá xinh đẹp ôm lấy cơ thể gầy gò của nàng, nhưng nàng không hề mất đi vẻ đẹp ấy. Em cũng muốn mình được như Anh Thảo, chỉ tiếc thay...

Em đã yêu một người phụ nữ, nàng cũng đẹp như Anh Thảo. Đôi môi của nàng đầy đặn lắm, em rất muốn được chạm tay vào đó. Eo nàng cũng rất thon, em từng nghĩ muốn thử ôm ghì lấy nó. Nhưng đẹp nhất là chiếc cổ kiêu kì đang đỡ lấy cái đầu xinh xắn của nàng, em ước gì mình có thể bóp nó.

Ôi, em không thể đợi đến ngày được bẻ gãy nó nữa, em sẽ giải thoát cho nàng.

"Em đang ở đâu khi những bông Anh Thảo đầu mùa nở. Em đang ở đâu khi những giọt mưa đầu mùa rơi. Em đang ở đâu khi xác nàng lạnh ngắt, khi cái hố sâu thẳm ấy nuốt chặt lấy nàng?" - Ai đó hỏi em.

"Em đang ở trên Thiên Đường để đón linh hồn nàng lên." - Và em trả lời.

Trên tay em là một tấm hình cũ kĩ đã lên mùi ẩm mốc. Người đàn ông trong ảnh là cha em, còn người phụ nữ trong ảnh là mẹ em. Cha em yêu mẹ em, nàng được sinh ra vào đúng ngày em chết. Giống như một mầm cây bật lên trên xác của một mầm cây khác, hút lấy chất dinh dưỡng mà lớn lên.

Nàng xuất hiện sau cánh cửa gỗ nặng nề, đi xuyên qua em, thả cơ thể đầy mỏi mệt xuống làn biển bông trên đệm. Em thấy mắt nàng nhắm chặt, mái tóc màu vàng của đá Sapphire mềm mại cuốn lấy ánh mắt em. Nàng thở dài, thân xác nàng kiệt quệ. Chiếc corset thít lấy cơ thể nàng như giam giữ. Một cái lồng.

"Cinderella, tại sao nàng phải đau khổ đến thế?"

Nếu Hoàng tử thật sự yêu nàng, chàng sẽ không bao giờ quên mất khuôn mặt của nàng. Đôi giày thủy tinh chàng buộc lấy đôi chân nàng chính là cây đinh sắc nhọn nhất, cây đinh đóng chặt nàng vào những lề lối khập khiễng của Hoàng gia. Cây đinh mà nàng tự nguyện nhét chân vào.

Những cây Anh Thảo nát úa thay nàng, một cây, hai cây, vẫn chưa đủ. Bởi vì nàng là nát úa, nàng đã nát úa, nát úa đến độ không còn cứu vãn được nữa. Em khóc.

Em hôn nhẹ lên môi nàng, để một giọt nước mắt rơi, giọt nước mắt đó rơi trên má nàng, lăn dài thành một con đường đau đớn. Là nước mắt của em hay nước mắt của nàng? Em tự hỏi khi cánh cửa sau lưng em mở ra, và Hoàng tử bước vào.

"Cinderella".

"Cinderella".

Em và chàng gọi nàng, cùng một lúc. Nhưng nàng không thể nghe thấy em. Em thấy Hoàng tử bước vào và xé tan chiếc váy đính ngọc của công chúa. Những hạt cườm thi nhau rơi xuống đất, chúng đang hát lên bản nhạc thê lương mà công chúa lắng nghe mỗi tối, khi bóng đêm ùa về.

Em đứng ở đằng sau, cơ thể em nhẹ bẫng, em khẽ khoát tay và chiếc đèn chùm rơi xuống ngay lưng Hoàng tử. Chàng đau đớn bật ra, Cinderella vô hồn nằm đó. Nàng đã quá mệt mỏi đến độ trở nên vô cảm, em lại khóc, cơ thể em trở nên trong hơn, một chút.

Vì nàng.

Hoa Anh Thảo nở vào mùa đông, tuyết bắt đầu rơi dày đặc và vùi dập chúng. Nàng đang ngồi đó, ánh mắt vô hồn cắt ngang qua những bụi Anh Thảo tội nghiệp. Đôi giày thủy tinh đã giết chết nàng gõ nhịp dưới đôi chân sứt nẻ. Môi nàng toác ra vì khô. Eo nàng để hờ hững sau lớp corset đứt dây buộc. Nửa người dưới của nàng trống hoác, để lộ vài vệt nâu đỏ bết lại, ghê người.

Em ôm nàng từ phía sau, hoài công mong nàng sưởi ấm. Xúc cảm mềm mại từ da thịt nàng đốt cháy em, nhưng sự đau đớn của nàng làm em muốn khóc. Cánh cửa sắt với chấn song lạnh lẽo ngăn không cho nàng nhảy xuống khỏi tòa tháp, nếu không thì nàng đã có thể chết đi, em cũng có thể giết nàng.

Nàng nhìn sợi xích nặng nề dưới tay, chợt đưa nó lên cổ, em hiểu nàng muốn làm gì nhưng em không thể ngăn nàng lại.

"Cinderella".

Hoàng tử lại gọi nàng. Chàng bước đến, bàng hoàng. Chàng ôm lấy nàng và xin lỗi nàng với vẻ mặt đầy đau khổ, sau lưng chàng là con dao bạc sáng loáng.

"Giết hắn đi".

Em gào lên, nhưng nàng không thể nghe thấy.

Nếu Hoàng tử thật sự yêu nàng, chàng sẽ không bao giờ quên mất khuôn mặt của nàng.

Em lại gần chàng, dùng hết sức bật con dao ra.

Và rồi em lại khóc, cơ thể em trở nên trong hơn, một chút.

Vì nàng.

Em thấy nàng, một lần nữa, trong chiếc áo tang.

Nàng đã giết chàng, nàng đã giết Hoàng tử.

Trút bỏ bộ váy muôn màu mà nàng vẫn dùng để che giấu đi sự mục ruỗng của tâm hồn, nàng khoác lên mình chiếc áo tang màu đen sẫm. Không, nàng phải tìm một màu gì đó, đen hơn cả màu đen, buồn thảm hơn cả màu đen. Để tang cho Hoàng tử, để tang cho chính nàng.

Em đứng bên cạnh nàng, im lặng nhìn cái hố đen toác hoác nuốt lấy quan tài của chàng Hoàng tử. Những tiếng khóc than ai oán đến lạ vang vọng khắp chung quanh, cảnh tượng này làm em nhớ tới ngày mình chết, ngày nàng sinh ra. Nàng không hề biết đến sự tồn tại của em trên đời, bởi vì em đã chết. Em chết cho nàng sống, em chết vì nàng.

Một cặp song sinh ngang trái.

Ấy vậy mà em đã yêu nàng đến vậy, yêu, rất yêu.

"Cinderella, sao nàng lại khóc?"

"Khóc, cho chính nàng."

Em ở bên cạnh nàng, lau đi những giọt nước mắt đau đớn ấy. Chẳng hiểu sao em lại khóc, cơ thể em trở nên trong hơn, một chút.

Vì nàng.

"Em đang ở đâu khi những bông Anh Thảo đầu mùa nở. Em đang ở đâu khi những giọt mưa đầu mùa rơi. Em đang ở đâu khi xác nàng lạnh ngắt, khi cái hố sâu thẳm ấy nuốt chặt lấy nàng?" - Ai đó hỏi em.

"Em đang ở trên Thiên Đường để đón linh hồn nàng lên" - Và em trả lời.

Cinderella đã chết. Nàng chết trong sự cô độc. Không có Hoàng tử, không có rượu vang, không có đôi giày thủy tinh ấy, không có gì cả.

Em đón nàng đi, lên Thiên Đường. Khi bước đến cánh cổng cao ngạo ấy, em gặp Chúa.

Chúa bảo em, "Ngươi đã phạm quá nhiều tội lỗi, cơ thể ngươi trong suốt và sắp tan biến."

Và rồi, em rơi xuống Địa Ngục khi nàng bay lên Thiên Đường.

Rồi, em lại khóc, cơ thể em tan biến vào hư vô, hóa thành bọt biển.

Vì nàng, cả ngàn lần rồi.

●●●

NHẬN XÉT CỦA GIÁM KHẢO

Giám khảo Lo

Xin chào cậu, với lối điệp từ «vì nàng» vang lên bốn lần cậu đã thành công nhấn mạnh điểm cần thiết của đề bài trong tác phẩm. Tớ xin phép nhận xét sơ qua rằng lấy ý tưởng từ một câu chuyện cổ tích là một điều hay, kết hợp với giọng văn thanh thoát, nhẹ nhàng trầm trầm phần nào toát lên cái hồn của tác phẩm.

Nhân vật xưng là «em» vừa bé nhỏ dễ thương lại yếu mềm như cánh hoa biết bao, với nhân vật như thế, được xây dựng như thế, dễ khóc và cô đơn, điệu bộ buồn buồn hiện rõ trong lời kể khiến câu chuyện diễn biến một cách hài hòa và hợp lí.

Thế nhưng tớ vẫn còn đôi điều thắc mắc như sau. Đây là phần thuộc về thông tin, giả dụ như Cinderella đã giết hoàng tử, thì nàng ấy có lẽ không được lên thiên đàng, với sự ra đi không một lễ rửa tội. Thứ hai giả dụ như Chúa sẽ gánh vác mọi tội lỗi trên trần thế của con người và dẫu trên đất người đó sống như nào theo thuyết Phổ độ, thì không có lí do gì để «em» vẫn lang thang trên đất kể từ ngày chết đến lúc bấy giờ, «em» có thể thành hồn ma xấu nhưng «em» đã lên thiên đường. Thứ ba, «em» không có quyền gì để được đón «nàng» lên đến tận thiên đường, người đầu tiên gặp ở đấy không phải Chúa mà là Thánh Peter, mà nếu gặp Chúa thì Ngài cũng không hẳn sẽ tuyên bố như vậy vì theo lẽ thường Ngài sẽ xóa bỏ tội lỗi. Thứ tư, theo thuyết thứ hai ở trên thì còn một điều nữa là «em» và «nàng» không thể rẽ sang hai hướng khác nhau vì hai người đều có tội như nhau, không ai xúi giục ai.

Tớ vẫn nghĩ tình yêu của nhân vật em thật buồn, thật nhỏ nhen. Em đã thốt lên «Ôi, em không thể đợi đến ngày được bẻ gãy nó nữa, em sẽ giải thoát cho nàng.», em cho rằng là em giải thoát cho nàng chứ không phải là hành động kết liễu. Giữa những câu hỏi «em đang ở đâu» thì đáp án chỉ là « Em đang ở trên Thiên Đường để đón linh hồn nàng lên» điều đó có nghĩa em đã ở sẵn trên thiên đàng và chỉ chờ đợi cái chết xảy ra như một sự tất yếu của nàng, và sự xuất hiện của em ở thiên đàng vừa thỏa mãn vừa trái ngược những lập luận ở trên. Ngày hôm ấy em chỉ nghĩ «Giống như một mầm cây bật lên trên xác của một mầm cây khác, hút lấy chất dinh dưỡng mà lớn lên. » như thể em tiếc thương cho mình, em cay đắng mà nhận về phận ở sau, vậy em thật đáng buồn? Em đang yêu ư? Giây phút cuối cùng ấy, em đã khóc vì điều gì?

Qua những thắc mắc trên thì tớ nghĩ dẫu là truyện cổ tích nhưng đã chọn bối cảnh Tây Âu thì cần phải am hiểu về phong tục bên ấy. Đồi với phương Tây thì tôn giáo đã xuất hiện rất lâu rồi và dĩ nhiên truyện cổ tích cũng không ngoại lệ.

Lỗi thông tin ấy thú thực có lẽ mình tớ quan trọng hóa vậy thôi nhưng nhìn một cách tổng quát thì tác phẩm của cậu vẫn rất có hồn, một cái nhìn, lí lẽ mới sau câu chuyện cổ tích ấy. Tớ thích sự sáng tạo này lắm.
7.5/10.

Giám khảo Cr

Chào cậu với một lâu đài, một hoàng tử, một đôi giày và một người luôn dõi theo.

Trước hết, về ngôn từ, cậu dùng những từ ngữ không quá hoa mỹ hay cầu kỳ nhưng thật sự đã diễn tả được lâu đài tráng lệ và những giam hãm bủa vây bên trong lâu đài kia. Cậu dùng đại từ phiếm chỉ "ai" kết hợp với nhiều tính từ cùng nhiều mức  độ có sức tác động lớn tới thị giác. Dấu chấm lửng cũng được sử dụng rất triệt để. Ngay từ phần đầu, giọng văn đã mang đôi nét u sầu, lại có thêm sự xuất hiện của dấu chấm lửng. Điều này làm tớ có cảm giác mối tình ấy trắc trở làm sao. Một điều khiến tớ thắc mắc là từ "vảng vất" cậu dùng để diễn tả mùi hương. Tớ nghĩ để thích hợp hơn, vẫn nên sử dụng từ "phảng phất".

Bàn về nhân vật, có cảm giác 《em》 trong câu chuyện này thật sự giống một thiên thần hộ mệnh. Em luôn dõi theo Cindrella, luôn dành một sự ái mộ trước nhan sắc kiều diễm của nàng và thậm chí là một tình cảm lớn lao khác. Qua con mắt của em, Cindrella với biết bao dây xích giam hãm kia đẹp đến lạ. Em có một khát khao mãnh liệt với Cindrella. Nó bừng lên như một ngọn lửa trong tim em và lúc nào cũng bỏng cháy.

Tớ đặc biệt thích hệ thống hình ảnh mà cậu sử dụng. Nó hỗ trợ rất nhiều trong việc xây dựng nhân vật thành công. Đầu tiên là hình ảnh đôi giày thủy tinh giam giữ Cindrella. Nó gợi nhớ đến đôi giày mà cô bé Karen mang trong truyện cổ tích "đôi giày đỏ" của Andersen. Cả hai đôi giày ấy đều thay đổi mọi thứ xung quanh Karen và Cindrella. Thậm chí sau cùng, nó không chỉ nhốt họ vào cái lồng bất hạnh mà còn thay đổi triệt để những thứ sâu bên trong tâm hồn nữa. Với Cindrella, không váy trắng, cổng vòm hoa. Chỉ có những suy nghĩ tiêu cực nối tiếp nhau trong sự thôi thúc vô hình của 《em》 và cuối cùng kết thúc bằng hành vi phạm tội. Một Cindrella khác, tựa như thiên nga đen trong vở ballet hồ thiên nga. Cậu còn sử dụng hình ảnh hoa anh thảo xuyên suốt tác phẩm của mình. Ý nghĩa của loài hoa này, tớ chẳng còn nhớ rõ. Nhưng nó có lẽ mang một thông điệp về sắc đẹp, sự duyên dáng nhiệt huyết của tuổi trẻ và báo hiệu mùa xuân. Hoa anh thảo đặt cạnh Cindrella như hai hình ảnh đối lập. Cindrella nếu không phải nói đã bán đi tuổi xuân một cách tự nguyện thì có thể cho rằng nàng đã chấp nhận đánh đổi một phần hồn để lấy mảnh tình trong niềm hạnh phúc những buổi đầu trong lâu đài ấy. Lâu đài luôn thoang thoảng mùi hoa, mùi ẩm mốc. Lâu đài với bữa tiệc của mùi hương và những góc khuất của cuộc đời.

Cậu đã viết: "giống như một mầm cây bật lên từ trên xác của một mầm cây khác, hút lấy chất dinh dưỡng mà lớn lên.". Nghe thật chua xót.

Tớ dành cho cậu 8/10 điểm. Không bàn về phần kết, không bàn về một lần nữa nàng lại bước qua cổng Thiên Đường mà không hay em một lần nữa vì nàng, rời đi.

Giám khảo Wen

Chào mã phách 05 với góc nhìn cổ tích ở những góc khuất sau lâu đài hoa lệ.

Một ý tưởng đặc biệt, gây bất ngờ cho độc giả ở phần kết.

Ngôi kể thứ nhất đã lột tả được một "em" luôn dõi nhìn Cinderella, với một tình yêu dịu dàng, đằm thắm và mềm mại như loài hoa anh thảo.
Có thể thấy, việc đưa vào hình tượng hoa anh thảo làm cho câu chuyện của cậu giàu tính hình tượng hơn, thơ hơn và mỹ miều hơn rất nhiều. Tớ thích câu khi cậu giới thiệu:"Cha em yêu mẹ em, nàng được sinh ra vào đúng ngày em chết." Câu văn đọc lên như hóa thành thơ, âm rất hay, hơn hết nó gợi sự tò mò cho tớ, tớ không biết thân phận của "em" rốt cuộc là ai, luôn có sự tò mò khi đọc cả câu chuyện, tình nhân chăng? Một mối tình của hai cô gái chăng? Và rồi đoạn gần cuối đã cho tớ một câu giải thích thỏa đáng, họ là song sinh, là chị em.

Xuyên suốt toàn tác phẩm, có thể thấy được sự trình bày đầy dụng ý và đậm tính nghệ thuật của cậu, điệp cấu trúc được lặp lại "Vì nàng" sau mỗi chi tiết đã làm đầy hơn cốc nước của tình yêu, để rồi sau đó đoạn kết là một điểm sáng bừng lên, tràn khỏi cả cái cốc chứa đó bao nhiêu cảm xúc của tớ. "Em" chết, nhưng nàng chẳng ân hận, những phút giây cuối cùng của linh hồn đó, vẫn là tình yêu cháy bỏng với cô em gái của mình. "Vì nàng, cả ngàn lần rồi." Tớ thấy tim tớ hẫng nhịp trong phút chốc, với những cảm xúc man mác lạ kỳ. Cổ tích nhưng không phải là cổ tích, cậu đã điểm vài nét về cái kết không như mơ của tình yêu vĩnh cửu, không mang tính đột phá lắm về cách nghĩ, nhưng đột phá về góc nhìn.

Nhìn chung đây là một tác phẩm khá an toàn, viết chắc tay nhưng thiếu tính đột phá. Mong ở những vòng sau sẽ thấy được sự tiến bộ của cậu.

Điểm tớ dành cho cậu 8/10.

Giám khảo Gride

Xin chào, và sau những mã phách trước với nét giản đơn, mộc mạc, mình đã tìm đến cậu - mã phách số 05 với những con chữ nhẹ nhàng và bay bổng như thơ. "Nhẹ" nhưng thật sự đau đớn lắm. Cảm giác đọng lại cuối cùng của mình sau khi thưởng thức xong câu chuyện này, là một vị đắng thanh. Đắng vì đây là những góc khuất sau một màu hồng của những câu chuyện cổ tích, đắng vì cuộc đời tàn nhẫn với "em" cũng như với "nàng". Cả câu chuyện, "em" vì "nàng" mà nguyện dâng hiến hết tất cả của mình. Lần đầu là "em" chết để "nàng" được sống, lần thứ hai, "em" sẵn sàng xuống địa ngục để đón "nàng" lên thiên đường. Qua tác phẩm, cậu đã làm nổi bật lên đề bài đến độ mình không thể nào chê được nữa. Bài làm của cậu không quá dài, nhưng với giọng văn của cậu, theo mình nhận xét rất nhẹ, rất thơ khiến cho mình thổn thức. Nhưng không hiểu sao sự thổn thức đó lại không đọng lại nhiều trong lòng mình. Phải chăng do cách viết này còn nằm trong vùng an toàn chăng? Tuy là vậy nhưng mình cũng không thể phủ nhận đây là một tác phẩm hay với một góc nhìn khá mới mẻ, từng câu chữ của cậu đều được trau chuốt và không có một lỗi chính tả nào cả.

Mình xin dành cho cậu số điểm 7.75/10.

▪▪▪

Điểm trung bình: 7.8125

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top