Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02. Không chọn thì bắt cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được", Ryu Minseok cười, "Cậu muốn tớ làm gì cho cậu?"

---

"C-cậu chắc chắn sẽ làm bất kể thứ gì tớ yêu cầu hả? K-khó lắm đó nha." Lee Minhyung lắp bắp. Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên Lee Minhyung lên bờ để làm việc của "thần sông", những người tiền nhiệm chưa bao giờ chỉ cậu cách đối phó với tình huống này hết.

Chẳng phải thông thường nhân loại sẽ chọn một trong hai lựa chọn cậu đưa ra rồi cậu sẽ được ă- Mà thôi, dù sao thì mọi chuyện cũng là do cậu mềm lòng mà, lần tới không mềm lòng nữa là được.

"Trong khả năng thì tớ sẽ làm, còn ngoài khả năng... thì tớ sẽ cố. Dù sao thì tớ phải cứu Wooje bằng mọi giá mà." Ryu Minseok vẫn ngây thơ trả lời Lee Minhyung, mắt cậu không khỏi tò mò nhìn về cái đuôi cá đang không ngừng đung đưa dưới nước.

Dù đoán được Lee Minhyung có mục đích khác ngoài việc giúp đỡ mình nhưng Ryu Minseok thật sự không kiềm lòng được trước cái đuôi xinh đẹp của người nọ.

Yêu cái đẹp thì có gì sai chứ?

"À ờm... tớ có thể chạm vào đuô-" chưa kịp để Ryu Minseok dứt lời, Lee Minhyung liền rùng mình một cái, biến chiếc đuôi đang đong đưa trong nước thành một đôi chân rồi bước lên bờ đứng cạnh Ryu Minseok.

Đúng như Lee Minhyung dự đoán, chiều dài chân như vậy là vừa đủ cao hơn Minseok một khúc nè. Cậu vui vẻ nhún nhún vài cái trên đôi chân mới của mình, hào hứng như một đứa trẻ lần đầu được cho kẹo.

Ryu Minseok nhìn thấy chiếc đuôi xinh đẹp ấy biến mất trước mắt mình thì không khỏi đau lòng, cái đầu nhỏ không nhịn được mà cúi xuống buồn bã.

"Hửm? Minseok sao vậy?" Lee Minhyung tò mò hỏi.

"Không có gì..." Ryu Minseok trả lời.

Lee Minhyung thấy Ryu Minseok ủ rũ như vậy thì cho rằng cậu vì chuyện của Choi Wooje mà đau lòng. Dẹp hết mấy kinh nghiệm từ người tiền nhiệm đi, bây giờ việc quan trọng nhất là dỗ cho Ryu Minseok vui vẻ nè.

"Cậu đừng lo, Choi Wooje sẽ ổn thôi. Dù tớ chưa thể mang Choi Wooje tới cho cậu nhưng tớ có thể đảm bảo Choi Wooje luôn an toàn dưới lòng sông mà. V-với lại mấy thử thách tớ đưa sẽ không khó lắm đâu, Minseok sẽ làm được mà." Lee Minhyung luống cuống tay chân, cậu vươn tay muốn xoa đầu người nọ nhưng lại thôi, chỉ đành vỗ vỗ vài cái lên vai Ryu Minseok.

Con người khi an ủi nhau thì sẽ vỗ vai như vậy nhỉ?

Ryu Minseok im lặng nhìn Lee Minhyung đang thao thao bất tuyệt, ý cười dưới đáy mắt ngày một đậm hơn. Chàng tiên cá đáng yêu này đang cố an ủi cậu nè, dù không biết ý định thật sự của Lee Minhyung là gì nhưng có vẻ người nọ không có ý xấu đâu.

"Được rồi, vậy thì yêu cầu của thần sông đại nhân đây là gì vậy ạ?" Ryu Minseok hỏi.

"È hèm." Lee Minhyung hắng giọng, dù đang đứng trên bờ nhưng cây cối cùng dòng nước đang xuôi dòng cũng lần nữa rì rầm theo từng lời cậu nói.

Lần nào Lee Minhyung nói chuyện trọng đại trời cũng nổi gió, giống như những miêu tả Ryu Minseok đọc được trong truyện cổ tích vậy. Cảnh vật xung quanh sẽ thay đổi sắc thái tùy theo vị thần của nó.

"N-nhiệm vụ đầu tiên của cậu, chính là... ờm... hãy bắt cho tớ một con cá ở tại dòng sông này."

Cơn gió dần dịu đi, để lại bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người. Lee Minhyung nói xong thì căng thẳng nhìn Ryu Minseok, mà Ryu Minseok nghe Lee Minhyung nói vậy thì cũng không khỏi khó hiểu nhìn cậu ta. Thử thách này thì khó chỗ nào?

"T-tớ không bắt cả ở đ-đây được, cho nên thử thách này khó lắm á." Lee Minhyung yếu ớt biện hộ.

"Thôi được rồi." Ryu Minseok thở dài. Cậu không biết Lee Minhyung muốn gì nhưng trước mắt cứ làm theo yêu cầu của người nọ vậy.

"Sông này của cậu chắc chắn có cá phải không? Tớ không hô biến ra cá từ hư không được đâu á."

Nghe Ryu Minseok hỏi xong, Lee Minhyung liền ngoan ngoãn gật đầu. Sông này chắc chắn có cá mà, nếu không thì cậu lấy gì mà ăn.

---

Sau một hồi loay hoay chuẩn bị mồi cũng như cần câu, Ryu Minseok liền thong thả ngồi xuống bên bờ sông rồi thả dây câu cá. Cậu nhân lúc Lee Minhyung không để ý thì bèn vén tay áo, nhìn xuống vòng tay đang phát sáng để xác định rằng Choi Wooje không sao, rồi mới tiếp tục trò chơi câu cá cùng Lee Minhyung.

"Cái hồi nãy tớ thảy xuống là lưỡi câu, thiết kế cong cong như vậy là để cá cắn trúng sẽ không thoát ra được." Ryu Minseok nghiêm túc giải thích cách bắt cá nhỏ cho con cá bự đang ngồi bên cạnh: "Lần sau có thấy vật thể như vậy được thả xuống nước thì cậu đừng có cắn đó."

Lee Minhyung nhìn Ryu Minseok đang cười toe toét thì bất giác vui vẻ theo. Ryu Minseok đang nói giỡn với cậu nè, mấy người tiền nhiệm làm gì có diễm phúc như này.

Thấy Lee Minhyung ngoan ngoãn như vậy, Ryu Minseok lại lần nữa gom hết can đảm để vươn tay chạm vào chiếc vây cá trên mặt cậu.

Nhưng khi Lee Minhyung nhìn qua, Ryu Minseok liền rụt tay lại, ái ngại nhìn cậu: "T-tớ xin lỗi, t-tớ không cố-"

Chưa dứt lời, Lee Minhyung đã cúi đầu, ghé sát lại gần Ryu Minseok, tỏ ý cậu có thể sờ thoải mái.

"Tớ cho cậu sờ, cậu kể cho tớ nghe về cuộc sống ngoài kia được không?"

---

Ryu Minseok cuối cùng cũng hiểu tại sao thần đèn lại có được quyền năng vô hạn rồi, bởi thứ mà ông đánh đổi là sự tự do của mình kia mà.

Lee Minhyung cũng vậy.

"Vậy là cậu không thể rời khỏi con sông này hả?" Ryu Minseok hỏi, tay vẫn mân mê mấy cái vảy trên má Lee Minhyung.

"Gần như là vậy." Lee Minhyung trả lời, ngoan ngoãn dụi mặt vào tay Ryu Minseok. "Vì tớ là ờm... thần sông? Cho nên tớ không thể bỏ rơi con sông của mình được."

Ryu Minseok im lặng, thầm nghĩ làm gì có thần sông nào lại xúi người khác bắt cá ở sông của mình bao giờ.

Nhưng nếu những lời Minhyung nói là thật, vậy chỉ cần cắt đứt liên hệ của cậu ấy và con sông này là được rồi.

"Cậu đừng buồn, bên ngoài cảnh không đẹp được như ở đây đâu. Người ở bên ngoài cũng xấu nữa." Ryu Minseok tặc lưỡi một cái, khẽ an ủi Lee Minhyung.

Lee Minhyung khó hiểu nhìn Ryu Minseok: "Nhưng thế giới ngoài kia luôn thay đổi, mà thay đổi là chuyện tốt mà," với lại người ở đây cũng không tốt lắm đâu...

"Tớ nghe nói ngoài kia có một ngọn núi rất cao, cao tới mức người ta có thể chạm vào mây khi đứng trên đỉnh núi. Cậu từng tới đó chưa?"

"Tớ không đi đâu, núi cao lạnh lắm."

"Nhưng cậu có thể khoác thêm áo mà..."

Lee Minhyung như chợt nhớ ra gì đó, liền hào hứng hỏi Ryu Minseok: "Minseokie nói xem, nếu như ban ngày ở đó có thể chạm vào mây, vậy thì khi đêm xuống, sẽ có vì sao nào ghé qua đó không?"

Không đâu đồ ngốc, các vì sao ở xa lắm, "Có, tớ nghĩ là các vì sao sẽ ghé thăm cậu đó." Ryu Minseok mỉm cười.

"Không phải thăm tớ, mà là thăm cậu. Tớ không rời khỏi đây được mà."

"Vậy tớ sẽ tìm cách dẫn cậ-"

Chưa kịp dứt lời, mặt sông bỗng nổi lên một gợn sóng nhỏ. Cá đã cắn câu rồi.

Khẽ kéo cần câu một cái, Ryu Minseok liền nhấc lên được cặp cá trắng dài 2 gang tay lên khỏi mặt nước. Mặt nước yên tĩnh cũng vì động tác của cậu là vẫy lên từng giọt nước li ti.

Ryu Minseok tươi cười cầm lấy chiến lợi phẩm của mình quơ quơ trước mặt Lee Minhyung, ra hiệu cho việc hoàn thành thử thách đầu tiên của cậu.

"Minseokie lợi hại thật." Lee Minhyung thấy cậu vui vẻ như vậy thì cũng không nhịn được mà cười theo, "Vậy thì thử thách thứ hai cho cậu là nấu con cá đó cho tớ ăn nha?"

"Cậu ăn được cá hả?" Ryu Minseok hỏi, bắt đầu cảm thấy hoài nghi về thân phận của Lee Minhyung. Cậu nhớ là thần thánh thì không ăn thịt mà.

"Dĩ nhiên rồi, bình thường mà." Lee Minhyung vẫn ngây thơ trả lời, hoàn toàn không nhận thấy thân phận của mình đang bị người nọ nghi ngờ.

Ryu Minseok thở dài trong lòng, con cá ngây thơ này thật sự không biết cách nói dối mà.

---

Nướng cá không khó, nhưng sơ chế cá trước khi nướng thì lại khó vô cùng, hoặc đơn giản là do Ryu Minseok khó tính, không bao giờ đụng vào cá chưa qua sơ chế kĩ càng. Thế là Ryu Minseok đành nhờ Lee Minhyung biến ra cho mình một con dao rồi xắn tay áo làm thịt cá.

Khi thấy chiếc vòng tỏa ra ánh sáng hồng nhạt trên tay Ryu Minseok, Lee Minhyung không khỏi tròn mắt nhìn. Chiếc vòng tay cũng giống như Ryu Minseok vậy, nhỏ nhắn đáng yêu.

Ryu Minseok bị Lee Minhyung nhìn thấy vòng tay thì ái ngại không thôi, cậu lắp bắp giải thích cho người bạn mới: "Đ-đây là vòng anh trai tặng cho tớ. T-tớ không có thích màu hồng đâ-"

"Không sao đâu, vòng tay hợp với cậu mà. Trông đẹp lắm." Lee Minhyung nói.

Hai má Ryu Minseok dần nóng lên trước lời nói của Lee Minhyung, con cá ngốc nghếch này không biết ở thế giới loài người con trai mà xài màu hồng thì sẽ bị chê cười à?

Cơ mà không biết cũng không sao, cậu thích như vậy hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top