Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03. Tớ chọn cậu, Lee Minhyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nướng cá xong thì Mặt Trời cũng đã dần xuống núi, để lại vài vết đỏ nhàn nhạt xuyên qua những tán cây rậm rạp. Cả một vùng rừng chìm trong mùi thơm của cá mới nướng, làm cho bất kì ai ghé qua cũng phải ôm bụng kêu đói.

"Thơm quá, Minseokie cũng ngồi xuống ăn đi." Lee Minhyung một tay cầm cá nướng, một tay thì đưa xiên cá khác hướng về phía Ryu Minseok rồi nói.

Bầu trời buổi xế chiều làm cho những bông hoa trên trên thác trở nên rực rỡ hơn, hòa cùng với ánh sáng xanh nhẹ từ chiếc vây cá của Lee Minhyung khiến cho khu vực ven sông như tách biệt hoàn toàn với thế giới đỏ rực ngoài kia.

Ryu Minseok cũng bị khung cảnh vô thực ấy làm cho ngẩn ngơ, cứ vậy mà ngồi đó thưởng thức món cá mới nướng cùng Lee Minhyung.

Đây có lẽ là lý do Lee Minhyung muốn ra ngoài khám phá thế giới. Cảnh chiều tàn bên con sông nhỏ êm đềm thoát tục, nhưng buổi hoàng hôn ở ngoài kia thì lại rực rỡ vô cùng.

Sẽ đáng tiếc biết bao nếu phải bỏ lỡ một trong hai khung cảnh ấy.

---

"Cậu rủ tớ ở lại ăn mà, sao cậu không ăn?" Ryu Minseok thắc mắc nhìn qua người bạn nhỏ vẫn đang ngơ ngác cầm xiên cá của mình.

Lee Minhyung nghe cậu hỏi vậy thì có chút luống cuống tay chân, không biết phải giải thích thế nào. Cuối cùng, Lee Minhyung chỉ đành lí nhí nói: "Cậu là khách mà, cậu ăn trước đi..."

Thật ra Lee Minhyung vốn dĩ không biết ăn thế nào cho đúng. Hay nói cách khác, cậu không biết cách ăn thế nào cho giống một con người.

Đứa bé Lee Minhyung trước giờ vẫn luôn yêu thích nhân loại, nhưng ở nơi đáy sông với muôn vàn những sinh vật biển này thì ai sẽ dạy cho cậu cách hòa nhập với loài người đây?

Ryu Minseok gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Lee Minhyung. Cậu chậm rãi cắn một miếng thịt cá thật lớn rồi nhai nuốt.

Ở bên kia, Lee Minhyung cũng cắn một miếng thịt cá thật lớn, cử động quai hàm rồi nuốt xuống.

Ăn như vậy rất tốn thời gian, cử động hàm hoài cũng rất mệt, nhưng nhờ vậy mà người ta có thể nếm được vị ngọt của thịt. Lee Minhyung thích như vậy hơn là việc nuốt trọng thức ăn giống đồng loại.

---

Đợi đến khi Lee Minhyung xoa xoa chiếc bụng nhỏ sau khi ăn uống no nê, Ryu Minseok mới lên tiếng: "Ăn xong rồi ha? Cậu có thể nói cho tớ biết mục đích thật sự của cậu rồi đó."

Lee Minhyung đang vui vẻ xoa bụng chợt khựng lại trước lời nói của Ryu Minseok, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu liền trở về với biểu cảm bình thản như trước: "Minseok nhận ra rồi hả?"

"Cậu nói dối rất tệ." Ryu Minseok gượng cười, giọng cậu vô thức trở nên nặng nề hơn. "Tớ nhận ra từ lâu rồi, chỉ là tớ muốn xem cậu tính làm gì thôi."

Lee Minhyung nhìn Ryu Minseok, thấy được nét buồn bã trong đôi mắt kia thì bỗng thấy tội lỗi vô cùng.

"Được rồi, tớ nói thật với cậu", Lee Minhyung hít một hơi thật sâu, "Tớ không phải là thần sông, ờm... nhân loại hay gọi những sinh vật như tớ là thủy quái. Tớ sinh ra ở con sông này, và cũng sống cả đời ở đây luôn."

Lee Minhyung ngừng một chút, len lén nhìn biểu cảm của người ngồi cạnh. Ryu Minseok cười rất đẹp, mỗi lần nói chuyện với Lee Minhyung, Ryu Minseok đều sẽ cười nhẹ một cái, và lần này cũng vậy.

Cho dù Lee Minhyung đang xé rách tấm màn giả dối giữa hai người, Ryu Minseok vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng với cậu.

"Tớ là kẻ kéo chân rồi giam Choi Wooje của cậu dưới lòng sông. Tớ vốn dĩ muốn lừa cậu thôi, nếu như cậu chọn một trong hai Wooje tớ đưa, cậu sẽ phạm vào tội tham lam... vậy thì tớ có thể ăn thịt cậu. K-kiểu như là quy ước của tớ với khu rừng này á, tớ chỉ có thể ăn thịt người tham lam xấu xa thôi." Lee Minhyung vừa nhắm mắt vừa nói một tràng dài.

So với việc lo lắng mình sẽ bị chê cười vì không làm nổi một nghi thức trưởng thành, Lee Minhyung lại sợ việc nhìn thấy Ryu Minseok thất vọng hơn.

"Tại sao?" Cậu nghe thấy Ryu Minseok hỏi.

Lee Minhyung mở to mắt ngạc nhiên, bối rối không biết trả lời Ryu Minseok sao cho phải. Cậu là thủy quái mà, thủy quái thì phải ăn thịt người, đấy chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?

"Bởi vì tớ là thủy quái mà?" Lee Minhyung nói.

Ryu Minseok lắc đầu: "Ý tớ là, tại sao cậu lại muốn ăn thịt tớ? Tụi mình từng gặp nhau hả? Tớ từng làm gì sai với cậu sao?"

Lee Minhyung vội xua tay với Ryu Minseok, có hơi lăn tăn không biết phải giải thích thế nào cho Ryu Minseok hiểu.

"K-không phải đâu, cậu rất tốt với tớ. N-nhưng mà thủy quái bọn tớ đều ăn thịt người mà, đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao? Giống... ờm... giống như con người ra đường phải mặc quần áo vậy đó!"

"Không giống, người mặc quần áo khi ra đường là để che chắn cơ thể, nhưng thủy quái các cậu có thể ăn thứ khác mà, tại sao lại là con người?" Ryu Minseok hỏi.

Lee Minhyung lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ không biết... mọi người xung quanh tớ đều làm vậy, nên tớ cũng làm theo thôi."

Đó giờ tổ tiên của cậu đều dặn đám con cháu các cậu phải ăn thịt người thì mới được xem như đã trưởng thành, cho nên Lee Minhyung cứ vậy mà coi rằng đấy là một chuyện hiển nhiên thôi. Nhưng Ryu Minseok lại hỏi cậu "tại sao."

Vậy ra việc ăn thịt người không phải chuyện bình thường à? Vậy là thủy quái như cậu có thể không ăn thịt người sao?

Ryu Minseok bật cười, cắt đứt dòng suy nghĩ đang rối bời của Lee Minhyung: "Nhưng cậu có thích làm như vậy không?"

Lần này, Lee Minhyung lắc đầu còn mạnh hơn trước. Dĩ nhiên là cậu không muốn ăn thịt người rồi, ăn cá Ryu Minseok nướng cho ngon hơn nhiều mà.

Ryu Minseok thấy vậy thì khẽ kí đầu Lee Minhyung mấy cái.

"Đồ ngốc, người khác làm thì kệ người ta. Miễn là không ảnh hưởng tới người khác thì cậu không cần phải làm việc mà cậu không thích đâu."

Lee Minhyung vừa ôm lấy cái đầu bị kí cho ửng đỏ vừa nhìn Ryu Minseok, trong lòng thầm ngưỡng mộ cậu có thể tự do tự tại như vậy.

Lee Minhyung do dự một hồi, cậu buộc phải đưa ra quyết định nghe theo suy nghĩ kéo dài suốt hai mươi mấy năm của bản thân, hay làm theo trái tim như lời Ryu Minseok nói ngay bây giờ.

Ryu Minseok... Người này tốt như vậy, sao cậu nỡ giữ người ta lại rồi ăn thịt đây?

"Thật ra câu hỏi tớ hỏi cậu ban sáng không chỉ có hai đáp án. Dẫu sao thì tớ cũng kêu cậu chọn thứ bản thân cậu muốn chứ không phải là chọn một trong hai... Cậu có thể chọn một lựa chọn thứ ba, nằm ngoài hai lựa chọn tớ đưa." Lee Minhyung nói xong thì liền hít một hơi thật sâu rồi vứt xiên cá sang một bên, bình tĩnh đi về phía bờ sông.

Thôi được rồi, vì tớ không thể rời đi, cho nên cậu phải thay tớ ngắm nhìn thế giới và sống thật hạnh phúc đó.

Cậu rùng mình một cái rồi nhảy xuống sông, làm nước bắn lên tung tóe. Chiếc đuôi cá lấp lánh ánh sáng lại lần nữa xuất hiện nhẹ nhàng đung đưa dưới làn nước xanh như đang thể hiện tâm trạng của chủ nhân.

Lee Minhyung lại lần nữa giương đôi mắt sâu thẳm nhìn vào Ryu Minseok, trên môi vẫn nở nụ cười với cậu, hệt như lần đầu hai người họ gặp nhau.

"Được rồi, lựa chọn thôi", Lee Minhyung nói, "Giữa một Choi Wooje bình tĩnh, không liều lĩnh và một Choi Wooje ngoan ngoãn sử dụng kính ngữ, đâu mới là điều cậu muốn?"

Ryu Minseok trầm ngâm nhìn Lee Minhyung, cậu thừa nhận mình đã phán đoán sai về thân phận của Lee Minhyung, nhưng Ryu Minseok hoàn toàn không nhìn lầm nhân cách của người trước mặt mà.

Con cá này dù tiếc nuối nhưng vẫn nói cho cậu nghe cách để cậu và em trai cùng rời khỏi cánh rừng nè.

Nhưng khi cậu rời đi rồi thì Minhyung phải làm sao? Sẽ ở đây chờ đợi nạn nhân xấu số tiếp theo, hay ngoan ngoãn quay lại đáy sông rồi cam chịu những lời cười chê từ đồng bọn?

Sau một lúc suy tư, Ryu Minseok cũng hít một hơi thật sâu rồi trả lời: "Minhyungie cậu nghe cho kĩ đây. Tớ-chọn-cậu, như vậy có đự-"

Ryu Minseok chưa kịp dứt lời thì bỗng một luồng sáng bỗng cuồn cuộn bay tới, bao quanh cả người cậu lẫn Lee Minhyung, cả dòng sông như được dát lên một lớp vàng lóng lánh, làm sáng chói cả một góc rừng.

Ma pháp Lee Minhyung dùng lên Ryu Minseok, Choi Wooje hay chính bản thân cậu là ma pháp một chiều. Điều đó có nghĩa là không một ai có thể chống lại những quy ước đã được định sẵn trong ma pháp đó, và vừa rồi Ryu Minseok đã đưa ra lựa chọn, kết thúc ma pháp.

Ryu Minseok chọn Lee Minhyung, đây là một lựa chọn hoàn toàn hợp lệ.

Ryu Minseok chỉ muốn một Lee Minhyung nguyên bản, không thêm thắt hay thay đổi gì, cho nên đây cũng không phải là một lựa chọn tham lam.

Chỉ là bây giờ Lee Minhyung không còn quyền lực gì với dòng sông này nữa rồi, cậu hoàn toàn thuộc về Ryu Minseok. Ma thuật cậu dùng để trói buộc Choi Wooje cũng theo đó mà tan biến.

---

"Áaaaa", bỗng có tiếng ai đó hét lên từ xa, "Anh Minseok cứu em vớiiii."

Ryu Minseok bật cười trước giọng nói vừa vang lên, cậu từ tốn tới gần bờ sông rồi kéo Choi Wooje đang ướt như chuột lột lên, còn cẩn thận mà cởi một lớp áo ngoài để khoác lên cho cậu em.

"Cho chừa cái tật chạy nhảy lung tung." Ryu Minseok đẩy nhẹ đầu Choi Wooje một cái. Choi Wooje vừa được kéo ra khỏi sông còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Ryu Minseok mắng xối xả.

Rõ ràng là cậu đang chơi thì đùng một cái, mọi thứ tối thui, rồi lại ầm một cái nữa, cậu xuất hiện giữa lòng sông rồi mà. Choi Wooje đã làm gì đâu.

Chưa kịp để Choi Wooje giải thích, Ryu Minseok đã xoay lưng bước về phía người đang chờ ở bờ sông kia, Choi Wooje cũng theo đó mà giương đôi mắt tò mò về phía Lee Minhyung.

Ryu Minseok chậm rãi bước tới bờ sông rồi ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Lee Minhyung còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

"Bây giờ cậu có thể rời khỏi dòng sông này rồi. Minhyungie chọn theo tớ về nhà hay đi khám phá thế giới?"

Đã từng có lúc Lee Minhyung bị bạn bè cười nhạo vì thứ cậu muốn đắm mình là bầu trời đầy sao thay vì là dòng sông xanh thẳm này. Họ nói cậu mơ mộng viển vông, nhưng nếu những người đó nhìn thấy ánh mắt Ryu Minseok nhìn cậu bây giờ thì sẽ không cười được nữa đâu.

Bởi trong đôi mắt như chứa cả bầu trời ấy có hẳn một bể tình mênh mông, chỉ dành riêng cho Lee Minhyung bơi vào.

"Tớ cũng chọn cậu." Lee Minhyung nhớ rằng mình đã trả lời như thế.

-𝓮𝓷𝓭-

---

Còn 2 cái extra nữa nha mọi người ơi

˚∧_∧  + -̳̳͟͟͞͞͞͞🌷
( •‿• )つ -̳͟͞͞ 🌷 -̳̳͟͟͞͞͞͞🌷 +
(つ  < -̳̳͟͟͞͞͞͞🌷
|  _つ + -̳̳͟͟͞͞͞͞🌷 -̳͟͞͞🌷˚
'し'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top