Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[𝑻𝒉𝒊́𝒄𝒉 𝑬𝒎]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay ký túc xá của Thời Đại Thiếu Niên Đoàn ồn ào hơn bình thường.Bảy con người đang ngồi thành một vòng tròn,ở trên chiếc bang được đặt ngay chính giữa căn phòng là những lon bia chưa mở cùng với đó là coca cũng như các món ăn khác như pizza hay gà.Lúc này âm thanh của mọi người đạt đến cực đại, che đi âm thanh va chạm của nhưng ly thủy tinh.

Hôm nay là ngày 11 tháng 12, trước ngày sinh nhật của Mã Gia Kỳ một ngày.

Trong những ngày bận rộn với lịch trình,tất cả mọi người thường quây quần bên nhau vào bữa tối,hiện tại có thể thấy trên ghế là những chai bia rỗng kèm theo những lon coca không biết hết từ khi nào,còn những người xung quanh thì không biết mệt mỏi hay say là gì bọn họ cứ uống từchai này đến chai khác.Bỗng từ đâu ra Đinh Trình Hâm lôi được chai rượu vào đổ vào ly của từng người,và câu chuyện của họ bắt đầu xoay quanh về những thứ không thể tin được.

Chiếc đồng hồ điểm số 0 sắp vang lên

Đinh Trình Hâm bắt đầu lắc lư đứng dậy đi đến bên cạnh người Mã Gia Kỳ dùng cách tay của mình khoác lên vai người nọ,không biết vô tình hay trùng hợp môi em lướt qua tai của người kia.

Chất giọng ngọt lịm phát ra từ miệng em hoà cùng mùi men khiến cho Mã Gia Kỳ có chút nóng nực.

"Chúc mừng sinh nhật,Gia Kỳ của chúng ta"

Gia Kỳ quay đầu nhìn em,Đinh Trinh Hâm cùng với đôi tai có hơi đỏ lên và trên mặt em đã có chút thoáng ửng hồng chỉ khi dựa vào người Mã Gia Kỳ em mới có thể đứng thẳng lên được.

Đột nhiên,Đinh Trình Hâm
không biết do men rượu làm say mà tiến lại gần lại trước khi Mã Gia Kỳ có  thời gian chạy trốn, môi em đã kề sát lỗ tai hắn

"Tớ cũng đã có chuẩn bị quà cho bạn rồi."

Vì vậy,đây có thể coi là hậu quả nếu bạn không thể uống rượu.Đinh Trình Hâm hiện tại trông em vô cùng là ngốc nghếch,Mã Gia Kỳ bên cạnh phải luôn giúp em đi đứng cho thật vựng nếu không từ nãy giờ em đã có thể bị ngã ra đất trên dưới mười lần rồi.

Ngã lên người nhau là việc không thể tránh được khi Mã Gia Kỳ đang cố gắng giúp em thay đổi tư thế trong việc đi lại,Đinh Trinh Hâm
cảm thấy em đang dần dần mất đi lý trí khi leo lên cầu thang, cả người giống như một con hồ ly lớn ngã lên  người Mã Gia Kỳ,cằm thuận thế đặt lên vai hắn.

Mã Gia Kỳ hắn hiện tại có thể cảm nhận được rõ hơi thở nóng phả vào bên gáy,kèm theo tác dụng của rượu,vô tình đã bị đốt cháy ở đâu đó trong lòng, nhưng người bắt đầu vẫn không hề hay biết.

Mã Gia Kỳ không nhớ hắn thích em từ lúc nào? Lúc đầu,Mã Gia Kỳ cảm thấy Đinh Trình Hâm chính là bến đỗ của mình khi còn là thực tập sinh,lúc mệt mỏi thì chính em là chiếc gối đầu trên chiếc giường của hắn.Chính tiếng khóc nhè nhẹ mà hắn nghe thấy khi hắn bị ốm trong điện thoại và ánh mắt buồn bã của Đinh Trình Hâm trong chương trình đã khiến hắn cảm thấy ấm lòng ... Không có một khởi đầu xác định,Mã Gia Kỳ chỉ biết rằng thực sự là như vậy.Hắn thích Đinh Trình Hâm.

Nhưng dù vậy,có vẻ hắn không nên lợi dụng nó.Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng  đưa tay hắn quấn quanh Đinh Trình Hâm và chỉ quay đầu lại để ngửi được mùi hương nhè nhẹ mà hắn đã quen thuộc trên mái tóc em. Mọi người đều dùng chung một loại dầu gội đầu, nhưng rõ ràng là mùi của Đinh Trình Hâm thơm hơn hắn rất nhiều.Đến tận bây giờ Mã Gia Kỳ vẫn không biết được câu trả lời.Nhưng rồi hắn chợt nhận ra rằng đó là vì do hắn thích em.

Đinh Trình Hâm có thích hắn không?

Người trong tay dường như cảm nhận được điều gì đó liền nhúc nhích, vừa ngẩng đầu đã đụng phải tầm mắt của Mã Gia Kỳ,ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể đoán được ánh mắt ấm áp mà đối phương dành cho mình,nhưng Đinh Trình Hâm em không phải kẻ ngốc.

Có vẻ như cả hai rất khó để nói chuyện này, và đó là chủ đề mà Đinh Trình Hâm thay đổi đầu tiên.

"Cậu ngủ chưa?Mình về phòng lấy quà cho cậu.Vào phòng ngồi một lát đi"Đinh Trình Hâm đã tỉnh rượu,nhưng dù vậy đầu óc em vẫn hơi choáng váng,đàn áp lại những suy nghĩ nhỏ nhặt và buộc phải đi vào phòng.

Có điều gì đó trong lòng Đinh Trình Hâm rạo rực, trước đây em chỉ từng nghĩ Mã Gia Kỳ chỉ là bạn đồng viên cùng nhóm với em vì em rất thích trêu chọc hắn nếu hắn buồn cười, nhưng bây giờ em lại không cảm thấy như vậy?

Những năm trước,Đinh Trình Hâm còn trẻ không thể che giấu sở thích của mình, nhưng sau đó dần dần học được cách kiềm chế, bởi vì em sợ điều đó sẽ gây áp lực cho Mã Gia Kỳ sẽ khiến hai người đặc biệt xấu hổ khi hòa hợp. Nhưng bây giờ có vẻ như, rõ ràng,hắn dường như cũng có cảm tình hai chiều?

Món quà của Đinh Trình Hâm dành cho Mã Gia Kỳ là từ Adidas,và thoạt nhìn em cảm thấy bộ quần áo này đặc biệt phù hợp với hắn.

Đình Trình Hâm nhìn mặt Mã
Gia Kỳ ngơ ngác, chậm rãi đưa món quà cho người đứng đối diện.

"Mã Gia Kỳ,cậu có thích mình không?" Tay Mã Gia Kỳ vừa định lấy bộ quần áo Đinh Trình Hâm nói ra lời này làm động tác tay của hắn đã bị đơ trong một giây.

Mã Gia Kỳ không biết phải nói thế nào, quan hệ giữa hai người quá thân thiết, sợ rằng khó vượt qua được.

Điều thôi thúc hắn trả lời là một nụ hôn.

Nếu hai người đang yêu nhau, hãy để rượu tiến hành bước này.

........................
Đinh Trình Hâm nhớ tới khi bị Mã Gia Kỳ đẩy lên giường, mơ hồ nghe thấy một tiếng "thích"

Ngày hôm sau,đồng hồ báo thức đánh thức hai người đang ngủ, hai bàn tay đan vào nhau vẫn lưu luyến không rời, có lẽ sẽ không bao giờ tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top