Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: 18+ 🔞🔞⚠️⚠️

Warning: H, violence, sinh tử, lệch nguyên tác, OOC, Trung Hoa - nhà Thanh.

--

"Hoàng thượng, đã tới giờ thượng triều."

Nắng khẽ xuyên, lớp màn đứng gió bởi khí sương đã không còn thoang thoảng như trước. Luân Thái Lang vừa trải qua đêm tình mặn nồng cùng Cung Thanh Trì, say lại càng thêm say. Người chẳng muốn rời đi chút nào, tình yêu bên cạnh vẫn nhắm nghiền mắt, vẻ mệt mỏi hiện lên đôi gò má ửng hồng. Người cẩn thận miết nhẹ, da thịt mát mẻ quấn quýt, nụ cười tươi không thể nào ngớt xuống.

"Ây trời ơi Hoàng thượng, Người mau thức dậy đi mà. Nếu thượng triều chậm trễ, Thái Hậu biết được, Người sẽ bị quát mắng đó."

"Tiểu Lâm, khanh cũng thật khá. Ở đây ngoài ta và khanh, kẻ nào có gan mà đi bẩm báo Thái Hậu đây, hửm?"

Bội Lâm từ nhỏ được hầu hạ Người, một chút đành lòng vì người khác hắn chưa bao giờ thể hiện rõ. Dù biết là bỡn cợt, nhưng trước mặt hắn là thánh Thượng uy nghiêm, dập đầu cúi lạy là điều mà hắn luôn mong Người tha thứ. Người giữ nguyên thói ương bướng lúc nhỏ, nhưng giờ đây, khí tức toát lên dần khiến người ta hằng giờ đều nể phục. Tiểu Trì nhận được thánh sủng đặc biệt, thứ mà hậu cung chưa từng có trước đây, ắt hẳn sau này, sẽ gặp phiền toái từ nữ nhân không ít.

"Xin Hoàng thượng tha mạng. N-Nô tài chỉ có một cái miệng thôi, nô tài không dám... Nô tài không dám bẩm báo với Thái Hậu đâu. Xin Người tha cho cái mạng hèn mọn này của nô tài! Nô tài xin Người!"

"Haha, Trẫm đùa với khanh một chút thôi. Lúc nào cũng đòi sống đòi chết, nếu muốn chết, thì khanh cứ phản bội Trẫm thử xem."

"Không, nô tài có trăm cái mạng cũng không dám..."

Phát lên tràng cười hả hê, không may tiếng ồn đánh thức bọc chăn bên cạnh bắt đầu chuyển động nhiều hơn. Cả mái đầu ló ra ngoài bìa chăn, ánh nắng gay gắt, em khó khăn thích nghi với vùng khí hậu lạnh buốt. Một bàn tay lăm le mò tới, chúng thô to và rắn chắc là vậy, mỗi lần tiếp xúc vào da thịt, cỗ ấm áp cứ thế lần lượt dâng trào.

"Ưm..."

"Nào, Trì Trì của Trẫm, mau dậy dùng bữa cùng Trẫm nhé."

Thân thể lõa lồ, dấu hôn tình ái in đậm trên mỗi tấc da thịt, hạ thân vì cử động nhỏ nhặt đến đâu, chúng đều âm ỉ chẳng dứt. Chăn gối đều lẫn lộn vào nhau, ngay cả y phục cũng phải chịu cảnh bừa bộn nhức mắt. Cảnh tượng vào đêm qua thoáng chạy như một giấc mơ, Cung Thanh Trì chịu thói tinh nghịch từ người đàn ông làm loạn trong chăn, nhất thời cả gương mặt đều đỏ ửng.

"AH! H-Hoàng thượng! Người... Người... Vì sao Người lại ngủ ở đây vậy?"

Câu hỏi lắp bắp lần nữa khiến Người nâng tiếng cười lên cao hơn. Chẳng phải đêm qua, Trì Trì đã không ngừng câu dẫn, Trì Trì đã liên tục dẫn dắt Người khám phá những nơi tuyệt đẹp nhất trên cơ thể em à? Nhìn xem, khắp nơi trên người em đều hằn lên dấu tích chiếm hữu nồng nàn đó. Nếu em có gan dám phủ nhận, Người sẽ không ngần ngại mà bắt em chu du vào miền mộng mị vào ngay buổi sáng này.

"Hây dà, làm thế nào để Trẫm ngừng việc yêu thương em đây? Nào, để Trẫm ôm em một chút."

Không đợi phản ứng từ đối phương, ái phi dù sở hữu con tim mạnh mẽ gấp mấy, quay đầu lại, em vẫn cần đấng phu quân bao bọc chở che. Hương hoa cúc tỏa nhè nhẹ, vương vấn đầu mũi Người từng mảng sắc vị thấm đẫm. Tình yêu bằng mọi cách kháng cự, tiếng kêu phát ra trong khuôn miệng nhỏ nhắn, qua tai Người thì trở thành giọng thút thít nũng nịu. Người để em lọt thỏm trong lòng, mái đầu nhỏ hơn như tìm kiếm được chỗ dựa, em vùi mặt, hai tay vòng lên cổ Người. Mùi nam tính luôn khiến em lạc lối, khi kết thúc ái tình, chúng có khả năng tạo nên những hương thơm nồng đậm khác nhau. Ví như mùi gỗ thông ngay lúc này, em tham lam hít lấy, chưa bao giờ gọi là đủ.

"Em đó, lại làm nũng Trẫm chuyện gì?"

"Đêm qua... ừm, đêm qua..."

"Phải, đêm qua Trẫm đã ở đây ngủ cùng em."

"E-Em biết. Nhưng mà, đêm qua..."

"Trẫm biết em muốn nói gì. Sao hả? Đã cho Trẫm hết rồi, Trì Trì của Trẫm muốn đòi lại sao?"

Đoàn Bội Lâm bỗng dưng trở thành kẻ dư thừa trước cảnh tượng hăng say kia. Hắn rất biết tận dụng thời cơ, chỉ cần một lần vẫy tay, Ngự Thiện phòng đều một phen náo loạn vì phải chắt lọc bữa sáng cho hai người thật kỹ càng. Hắn sanh lòng ghen tỵ với tên nhóc mập mạp kia, những ngày trước hắn vẫn có gan mà trách mắng tiểu Trì. Không ngờ chỉ bẵng qua mấy mươi ngày, tên tiểu tư khờ khạo kia một bước trở thành phi tần đắc sủng nhất. Hắn trầm ngâm một hồi, Người dành hết thời gian yêu thương tiểu Trì, âu cũng là có lý do chính đáng.

"Em kh-không... Em không dám... Em có tới mấy trăm cái mạng, làm sao có thể đòi lại được chứ?"

"Haiss, tại sao những người xung quanh Trẫm đều muốn uy hiếp Trẫm bằng tính mạng hết vậy?"

Trì Trì gãi đầu khó hiểu, lời của thánh nhân quả thật khiến thường dân cảm thấy vô cùng bức bối. Ánh mặt trời dần chạt lên đỉnh, cái ôm mà Người trao tặng ngày một thắm thiết hơn. Nụ hôn chôn sâu vào vùng trán, em đáp lại bằng cách xoa vuốt những ngón tay thon dài. Da thịt nhẵn nhụi trực tiếp chạm nhau, hạnh phúc từ thiếu niên lần đầu được yêu, Cung Thanh Trì chẳng thể cất lời nói đa tạ một cách chân thành được.

"Em giận Trẫm không?"

"Em... làm sao có thể giận Hoàng thượng..."

"Kìa, em lại nói sai tên Trẫm."

Xưng hô với Người vào ban ngày làm em có chút không quen, chỉ sợ bắt gặp cung nữ nào bất chợt ngang qua, họ lại nói em và Người chẳng đứng đắn thì nguy mất. Em bĩu môi, hàng mày kiếm của Người khi nhăn lại quả thực rất đáng sợ. Tới bước đường cùng, em nào dám làm trái?

"Em... Em làm sao có thể giận Luân Luân của em được..."

"Tốt, tốt lắm. Hahaha, được rồi, mau thức dậy. Trẫm cùng em dùng bữa một lát, em ở đây đợi Trẫm thượng triều. Khi nào xong việc, Trẫm lại về thăm em, được không nào?"

Người vuốt ve gò má hiện màu hồng phấn, cả thân thể em nhạy cảm quá mức, chỉ cần chạm nhẹ một chút, đều khiến đáy lòng Người rạo rực mải miết. Người là bậc phu quân, cũng vừa là bậc hiền đức. Việc nước nhà tất nhiên sẽ quan trọng hơn thảy, Người chịu trách nhiệm đảm đương, nếu phớt lờ, thiệt hại nhất luôn hướng đến con dân cả nước của Người.

"Em còn mệt, để Trẫm dặn Ngự Thiện phòng nấu cháo cho em nhé?"

"Dạ, nếu là ý chỉ của Người, em không dám kháng lệnh đâu."

"Haha, Trì Trì ngoan."

Cung nữ và thái giám đứng xếp thành hai hàng, bọn chúng cúi đầu kính cẩn. Nước ấm và khăn lau đều được chuẩn bị tươm tất, ngay cả Long phục cũng đã trong hình dạng gọn gàng. Khác với vẻ băng lãnh của Luân Thái Lang, Cung Thanh Trì một phen hoảng hốt, mớ vải gấm trước mặt em, làm sao có thể...?

"Tiểu chủ, để nô tì thay y phục cho Người."

"Kh-Khoan đã! Tiểu Ly à, muội nhầm rồi đúng không? Ta chỉ là Thường tại của Người, nhưng... vì sao muội lại đem bộ y phục này đến cho ta vậy?"

'Tiểu chủ chưa biết tin sao? Hoàng thượng đã hạ chỉ vào đêm qua, Người phong Thanh tiểu chủ là Thanh Quý nhân của Người rồi."

Y phục mang màu sắc trắng nhã, họa tiết điểm xuyết những nhành hoa cúc đẹp tươi. Thoạt nhìn thì trông đơn giản, nhưng khi được ánh nắng chiếu vào, mỗi đường vải lụa lại hiện lên tia lấp lánh lạ kỳ. Em như không tin tưởng vào mắt mình, ngay cả việc chạm tay vào em còn chẳng dám, trong khi nó chính là đồ vật Người dành riêng cho em.

"Ly Tâm, ngươi mau ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho tiểu chủ ngươi đi."

Khung cảnh chỉ còn lại Luân Thsasi Lang và Cung Thanh Trì, khi Người nâng bộ y phục trên tay, thứ ánh sáng huyền ảo lướt nhanh qua mắt em, Người vừa thưởng thức xong một bức họa mãn nhãn. Tay em được ủ ấm bởi tay Người, trước gương, Người cẩn thận ướm y phục lên người em. Câu từ cảm thán đẹp đẽ tới nhường nào, rất khó để so sánh với vẻ thoát tục trong vẻ đẹp của em.

"Ho-Hoàng thượng, Cung Thanh Trì xin đa tạ Hoàng thượng ân điểm."

"Em đứng lên, để Trẫm ngắm em nào."

Người bỏ công hơn hai ngày, vải gấm Tô Châu thượng hạng được đích thân Người chọn lựa. Người tinh ý hơn khi căn dặn phường may kết hợp chúng với chỉ tơ tằm. Lúc em rảo bước trên Ngự Hoa Viên, dù khí trời có hong khô mát mẻ tới đâu, tim Người vẫn phải tan chảy, chúng và em, quả thực rất đẹp.

Đoàn Bội Lâm trách Người đã ra quyết định khá vội vàng, nhưng nếu Người không làm, sau này chịu thiệt thòi nhiều nhất vẫn sẽ là em. Người củng cố địa vị, giúp em trở thành vị ái phi đắc sủng nhất, mọi thứ đều do Người chịu công bằng giúp em. Đám nô tài càng ngày càng quá quắt, nhân đây, Người cũng muốn bọn chúng biết rõ, Thanh Quý nhân của Người, trân quý và hào nhoáng ra sao.

"Cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn Thanh Quý nhân."

Mây trôi lửng lờ, làn gió man mát khẽ xuyên vào lớp vải lụa, chúng bay lên, hệt như cánh hoa được nâng niu bởi bậc Thánh nhân đức độ. Đoàn Bội Lâm lầm lũi theo sau, chứng kiến hết mọi cử chỉ thân mật giữa bằng hữu và nam nhi, lòng ngày một cảm mến. Hắn là một đầy tớ trung thành, chỉ ngặt nỗi, hắn e ngại nam nhi sẽ chẳng bao giờ chấp nhận được sự thật, rằng bản thân Cung Thanh Trì là ai mà thôi.

--

"Chúng thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu vạn phúc kim an."

Hậu cung ăn mặc lòe loẹt hơn thường ngày, nữ nhân ai nấy đều muốn bản thân trở thành tâm điểm dành tới Hoàng đế. Người lần nữa khiến họ thất vọng, cuộc thượng triều lâu hơn dự kiến, Người đành phải thất hứa với Thường Nghi thêm lần này rồi.

"Đứng lên đi. Ban tọa."

Thường Nghi dạo gần đây chẳng được yên giấc, một phần vì thiếu bóng phu quân, phần còn lại, cũng vì hậu cung đã dần mất đi yên ổn vốn có. Nàng chán ngấy việc phải nhìn theo sắc mặt người đời mà sống, một lần bỏ hết cung quy được làm chính mình, đối với nàng còn khó hơn việc mò kim đáy biển.

Bỗng dưng, mắt nàng va chạm với tên tiểu tử tầm thường đó. Nàng vừa mới biết tin sáng nay, Cung Thanh Trì chỉ mới giữ chức Thường tại chưa bao lâu, nay lại được phong làm Quý nhân rồi. Nàng ngoài mặt chúc mừng, trong lòng thì nôn nóng như lửa đốt. Địa vị xuất hiện sự chênh lệch khá nhanh, đêm qua dường như Người đã ở cùng với hắn suốt, tên nam nhi đó cũng không tầm thường như nàng từng nghĩ.

"Dạo này trời đột nhiên nóng bức trở lại, nhưng về đêm thì lại có gió sương. Các muội phải chú ý sức khỏe, còn phải hầu hạ Hoàng thượng cho thật tốt, nghe rõ chưa?"

Nữ nhân khi đối mặt với Hoàng hậu, năm phần kính nể, năm phần khinh thường. Dẫu sao, nàng vẫn còn giữ vững ngôi vị cho bậc mẫu nghi thiên hạ này. Nàng mặc kệ chốn thị phi, chỉ chuyên tâm dành hết thời gian lo lắng cho Người. Chắc rằng Người không để ý, mỗi khi đêm về, chứng bệnh phong hàn cứ thế mà cướp hết phụng thể nàng đi mất.

"Thanh Quý nhân lần đầu diện kiến bổn cung, mau bước lên đây, để bổn cung ngắm đệ một chút."

Cung Thanh Trì lần đầu tham dự buổi thỉnh an, nữ nhân xung quanh đều tỏ vẻ không ưa thích gì cho lắm. Nhận thánh ân ngút ngàn, đổi lại bằng cái nhìn lạnh nhạt của cả hậu cung, việc đó em không thể phủ nhận. Chỉ duy nhất Phương Chúc Hảo, nữ nhân vừa gặp em thì cả gương mặt đều toát lên vẻ mừng rỡ khôn xiết. Tình cảm tỷ đệ trong cung rất hiếm, gặp được người vừa nhìn đã mến như Chúc Hảo tỷ, ít nhiều sẽ khiến cho cuộc sống thường ngày ở đây bớt tẻ nhạt hơn.

"Dạ..."

Bộ y phục khiến mắt nhìn mọi người trầm trồ, có nữ nhân thì trố mắt ngưỡng mộ, cũng có nữ nhân hoàn toàn không để tâm, có nữ nhân thậm chí còn liếc mắt ghen tỵ. Khí chất từ bậc Hoàng hậu tọa lạc tại ghế phượng càng khiến nhịp tim em đập nhanh hơn. Nhớ về lễ nghĩa lúc Cát Thơ tỷ tỷ mỗi ngày dạy bảo, em quỳ gối hành lễ, dáng vẻ dần giống với Quý nhân rồi.

"Ái chà, Thanh tiểu đệ vừa mới vào cung không lâu, nhưng đệ học cũng rất nhanh đó. Ta có lời khen."

"Đa tạ nương nương khen ngợi."

"Đệ cứ gọi ta là Hàn tỷ tỷ."

Nữ nhân vừa mới cất lời là Hàn Tần, nếu so với Kim Hoa, nàng chỉ thua cô ta một bậc về tài cầm kỳ thi họa. Trần Diệu Thảo là tên thật của nàng, cái tên nghe thật êm tai, bình lặng như cây cỏ, duy chỉ đôi mắt ấy, chúng ẩn chứa vô vàn dòng suy nghĩ sâu xa.

"Được rồi Thanh Quý nhân, mau đứng lên đi. Thế nào, hôm qua có vẻ đệ ở cùng với Hoàng thượng phải không?"

Mắt em mở lớn, tin tức trong cung có thể lan truyền nhanh đến vậy à? Em chẳng biết giấu sự hổ thẹn vào đâu, tay chân rất khó để yên một chỗ, thành công đem lại tràng cười cho Hàn Tần nương nương. Tỷ ấy dường như là thích đùa giỡn, tuy hay cười nói, khí chất đài các có thể sánh ngang với Hoàng hậu, lại xuất hiện thêm một nữ nhân khiến em đem lòng nể phục.

"Hoàng hậu nương nương, hay là Người để Thanh Quý nhân về cung nghỉ ngơi sớm đi. Mặt mũi đệ ấy đã tái mét lên hết rồi kìa."

"Ừm, cũng không còn sớm nữa. Các muội cũng lui về cung đi."

Hoàng hậu vừa dứt lời, tiểu chủ và cung nhân đều phải đứng lên, cung tiễn nữ nhân tiến vào phòng nghỉ. Vĩnh Thọ cung là nơi nghỉ dưỡng vô cùng tốt, là do Hoàng thượng sắp đặt và bố trí mọi thứ. Cung Thanh Trì được Ly Tâm dìu dắt, lướt qua rất nhiều ánh nhìn đố kỵ. Tính cách nữ nhân lúc nắng lúc mưa, em đau đầu không ít.

"Trì nhi, đợi ta với."

Chất giọng thanh thoát, Phương Chúc Hảo chẳng màng đất cát sẽ bám víu vào y phục nàng, nàng chỉ muốn một mực hướng mắt về đằng trước. Gặp lại đệ đệ nhút nhát sau mấy ngày chơi đùa tại Ngự Hoa viên, giờ đây, đệ đệ có phần khả ái hơn, cũng như xuất hiện vài nét trưởng thành nhiều hơn.

"Chúc Hảo tỷ tỷ."

"Trời ơi, Trì nhi còn nhớ tới ta sao? Lúc gặp đệ tới thỉnh an Hoàng hậu, ta cứ nghĩ đệ quên mất ta rồi chứ?"

"Làm sao đệ có thể quên tỷ được chứ?"

Hai người bước qua Ngự Hoa viên, vừa vặn là nơi lần đầu chạm mặt. Cảnh sắc nơi đây đều nhường chỗ cho vẻ thanh lịch từ Phương Chúc Hảo, và vẻ rạng ngời từ Cung Thanh Trì. Hoa cúc nở rộ, bầu trời đã ngưng rải nắng, tỷ đệ chỉ qua hai lần tiếp xúc, đã nhanh chóng trở thành thân thiết. Chúc Hảo thật sự xem nam nhi như đứa em ruột, nhưng chắc trong lòng Trì nhi chỉ xem nữ nhân Phùng Cát Thơ là tỷ tỷ ruột duy nhất của em mà thôi.

"Hôm nay đệ mặc bộ y phục đẹp quá, làm sao có thể đẹp đến vậy?"

"Ừm... cái này đệ không rõ. Đệ nghe Đoàn Tổng quản nói là do chỉ tơ tằm dệt nên."

"Đệ sướng thật đó. Lúc sáng hạ nhân của ta có ghé sang phường may, Nguyệt Trinh nói với ta họ đang thì thầm gì đó, ta mới biết được, bộ y phục mà đệ mặc trên người, là do chính Hoàng thượng đặt riêng để tặng đệ đó."

Tình cảm em cố gắng trao tặng đến Giác Danh Hoàng đế ngày thêm trọn vẹn, Người lần lượt đưa em từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, thật không thể nào đối chọi vẻ bướng bỉnh với Người mãi được. Nam nhi nắm tay nữ nhân ngồi vào mái hiên, ngắm nhìn cây cảnh chuyển mình tận hưởng mọi thứ rực rỡ đến từ bầu trời cao. Hậu cung bao la, kiếm được người thật lòng thật dạ, em nghĩ ngoài Phùng Cát Thơ luôn đối đãi tốt với em, Phương Chúc Hảo và Trần Diệu Thảo sau này sẽ là hai nữ nhân mà em đặc biệt để tâm.

"Ta nghe nói Cát Thơ tỷ tỷ không khỏe, hay là ta và đệ cùng tới đó xem sao."

"Tỷ tỷ không khỏe sao? Thật là, sao không ai báo tin cho đệ hết vậy?"

"Kìa, đệ đừng trách họ. Ta cũng chỉ mới biết thôi."

Mọi chuyện liên quan tới tỷ tỷ, em càng hấp tấp hơn. Bỏ mặc lời dặn dò từ cung nữ Ly Tâm, em chỉ muốn chạy tới Trùng Hoa cung nhanh nhất có thể. Ở đây vắng lặng hơn hôm qua, nô tài chỉ chăm chú làm nhiệm vụ của mình, Liễu Tâm thường ngày đều quét dọn chính điện, em chẳng thấy ai ở xung quanh đây cả.

"Sao không có ai hết vậy?"

Chúc Hảo đi theo sau, khung cảnh có phần ảm đạm. Dù Thục Quý nhân được chính Hoàng thượng ban phong hiệu, nàng có vẻ như đã chịu không ít lời gièm pha bên phía hậu cung. Chúc Hảo chỉ có cơ hội gặp nàng một lần ở buổi thỉnh an lúc trước, chính xác là cảnh tượng nàng phải quỳ gối vì đắc tội với Hoàng hậu nương nương. Tiếng ho khan kéo nàng về thực tại, nữ nhân vén màng bước ra, tóc tai đơn giản, không vì thế mà đánh mất vẻ đẹp đoan kiều vốn có của nàng.

"Tỷ tỷ! Tỷ có sao không? Liễu Tâm tỷ đâu rồi, sao không ai bên cạnh hầu hạ tỷ hết vậy?"

Phùng Cát Thơ mệt mỏi, toàn bộ thân người đều dựa dẫm vào Cung Thanh Trì. Ngắm nhìn đệ đệ với một danh phận hoàn toàn khác, nàng chẳng biết phải bày tỏ vẻ mặt hạnh phúc nào cho cam. Nàng liên tục lắc đầu xua tay, chỉ là bệnh cảm mạo, không cần thiết kinh động tới nhiều người, thật phiền phức.

"Đệ coi đệ kìa. Tỷ chỉ là ho vài tiếng, đâu phải là bệnh nằm liệt giường đâu."

"Nh-Nhưng mà... Đệ phải đi bẩm với Hoàng thượng, dạy dỗ đám nô tài bất lịch sự ở Trùng Hoa cung mới được!"

"Trì Trì, gan của đệ lớn hơn nhiều rồi đúng không? Đệ đó, tỷ căn dặn biết bao nhiêu lần, đệ đừng ỷ sủng sanh kiêu, đó mới là điều tốt."

Phương Chúc Hảo đứng nhìn từ cửa, hình ảnh hai tỷ đệ luôn kề cận nhau, họ cười nói vui vẻ, gợi nhớ nàng với tiểu đệ ngốc nghếch của mình ngày xưa. Nếu tên tiểu tử đó còn sống, có lẽ đã thành gia lập thất với người mà hắn yêu. Nếu tên tiểu tử đó còn sống, có lẽ hắn sẽ trở thành một cận vệ trong cung, hắn sẽ vì phụ mẫu, sẽ luôn dốc hết sức vì nước nhà. Nếu tên tiểu tử đó còn sống, hắn chắc chắn sẽ xiêu lòng vì Cung Thanh Trì mất cho mà xem.

"Ơ, ta quên mất. Trì Trì, vị này là..."

"Ách, lo lắng cho Cát Thơ tỷ nên đệ không để ý gì tới Chúc Hảo tỷ. Tỷ tỷ đừng giận đệ nha."

"Haha, Trì nhi nghĩ ta là người nhỏ mọn thế sao?"

Hai nữ nhân bật cười thú vị, hình bóng của trẻ con vẫn còn phảng phất trong dáng hình thuộc về Thanh Quý nhân. Biểu cảm khi em bĩu môi, hai bàn tay cứ thế đan vào nhau rồi cào cấu loạn xạ, thật khiến người khác phải nảy sinh cảm tình. Liễu Tâm từ ngoài chạy đến, cô thở hồng hộc, mồ hôi đầy trán, rối rít xin lỗi Cát Thơ chỉ vì phải tranh cãi với đám nô tài về bổng lộc mà Phùng Cát Thơ nên có.

"Liễu Tâm, ngươi hao tâm tổn sức với đám hèn mọn đó làm gì? Bọn chúng chắc hẳn chưa biết Thục Quý nhân và Thanh Quý nhân đang được Hoàng thượng sủng ái, bọn chúng chỉ muốn o bế Hoàng hậu và Đức Phi thôi. Cứ để bọn chúng lên mặt, sau này biết rồi, lập tức bọn chúng sẽ cúi đầu nhận tội."

"Phương tiểu chủ, tại tiểu chủ không biết đó thôi. Bọn chúng rất đáng ghét, một câu là lăng mạ, hai câu cũng đều lăng mạ tiểu chủ nhà chúng tôi. Tôi chỉ thấy bất bình cho tiểu chủ..."

"Bất bình thì bất bình, thấp cổ bé họng như chúng ta, không thể làm được gì bọn chúng."

"Nhưng mà...!"

Chúc Hảo cùng Cát Thơ đều bày ra thái độ trầm ngâm, danh phận chỉ là Quý nhân nhỏ nhoi, nếu so với Kim Tần, hai nàng đành phải lui về sau cả trăm bước. Nghe đi nghe lại mấy câu nói không hay, tất nhiên sẽ dẫn tới cảm giác bứt rứt trong lòng.

"Phương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng trách Liễu Tâm. Từ bé, tính cách của nó đã thẳng thắn như vậy rồi. Chỉ trách muội thôi, không được Người sủng ái, thì lấy đâu ra mặt mũi?"

"Dựa vào sủng ái không phải điều xấu, muội tài ba như vậy, có thể nhờ vào thực lực mà cố gắng qua ngày. Với lại, muội thân là tỷ tỷ ruột của Trì nhi, tại sao lại nói mình không có mặt mũi? Muội mới phải là người có mặt mũi, vì Trì nhi, muội cứ ngẩng cao đầu lên mà sống."

"Phương tỷ tỷ dạy dỗ chí phải. Muội sẽ làm theo lời tỷ nói."

--

"Thần thiếp bái kiến Đức Phi nương nương."

Xẩm tối, con đường về lại Trữ Tú cung mang theo nhiều nguy hiểm dè dặt. Nguyệt Trinh dìu Phương Quý nhân qua cầu, không may lại đụng trúng hàng kiệu từ vị phi tần nào đó. Gặp ai không gặp, lại gặp trúng Đức Phi. Nàng tuy là cứng rắn, nhưng đâu đó ở Đức Phi, nàng luôn cảm giác nữ nhân mang nhiều tài đức này không hề đơn giản.

"Ồ, có phải Phương Quý nhân không?"

"Dạ, thần thiếp là Phương Quý nhân ở Trữ Tú cung."

"Trùng hợp quá. Trữ Tú cung ngày trước, là nơi mà bổn cung từng sống chung với tiểu muội của mình. Haiss, ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này, Phương Quý nhân chịu cực nhiều rồi."

Nàng rơi vào thế bị động, từ trong ra ngoài Trữ Tú cung, không ai là không biết tới tiểu muội ruột của Đức Phi đã chết thảm hại thế nào. Người ta đồn đại về ma quỷ luôn rình rập, ra sức hãm hại các phi tần ở đó vì dám cướp mất Giác Danh Hoàng đế. Cứ ngày lại ngày, cung nữ và thái giám đều phải thay đổi liên tục. Sau dần, bọn chúng tuy nhận được lương bổng hậu hĩnh cỡ nào, cũng chẳng dém bén mảng làm việc tại chốn oan nghiệt kia.

"Đức Phi nương nương, trời gần tối rồi, thần thiếp phải trở về cung dùng bữa. Đường phía trước trơn trượt, nương nương đi cẩn thận."

"Đa tạ Phương Quý nhân đã cảnh báo. Muội đó, thật sự là nữ nhân hiếm gặp trong hậu cung. Đã vậy, còn khiến bổn cung rất vừa lòng. Thế nào, muốn cùng bổn cung dùng bữa ở Hàm Phúc cung hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top