Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: 18+ 🔞🔞⚠️⚠️

Warning: H, violence, sinh tử, lệch nguyên tác, OOC, Trung Hoa - nhà Thanh.

--

"Tiểu Trì! Tiểu Trì!"

"Ông chủ, quán mì đang vắng khách hay sao?"

Nét mặt ông chủ Vĩ Bạch căng thẳng, bỏ bê cả quán ăn vẫn còn đông kín thương gia tề tựu bên ngoài, hắn chỉ để tâm đến điều quan trọng nhất của hắn ở đây. Những đêm này hắn thường xuyên mất ngủ, nhớ tới cảnh tượng em luôn thân mật cùng tên công tử xa lạ nào đó, hắn dâng bực bội. Từ lúc gặp em, hắn đã biết Cung Thanh Trì sẽ là định mệnh đời mình, nhưng chắc hẳn em vẫn nhận ra điều đó.

"Ngươi, từ chiều hôm qua ta đã không thấy nhà ngươi phụ giúp ta gì hết. Rốt cuộc nhà ngươi đã đi đâu, nhà ngươi đã làm gì? Vì sao nhà ngươi không báo cho ta một tiếng?"

Đôi mắt to tròn hướng thẳng về bộ mặt có đôi chút khác thường của gã chủ quán cộc cằn, em cảm thấy lạ quá. Người này từ trước đến giờ, ngoài hai chữ hiền lành và rộng lượng, em chưa bao giờ thấy hắn nổi giận mà chất vấn em như sáng hôm nay. Cớ sao thái độ hấp tấp cùng đôi mày nhăn lại thể hiện rõ sự tức giận khi đối diện với em nhiều đến thế?

"Tôi... ở trong bếp, vì hôm qua tôi lỡ làm Đặng công tử ra nông nỗi thế kia... nên tôi phải mất cả buổi hì hục hì hục mới giặt sạch được y phục cho ngài ấy đó."

"Thật là! Chỉ là một mớ vải, lại khiến ngươi phải nhọc tâm đến vậy sao? Ngân lượng hàng tháng là ta trả cho ngươi, không phải là Đặng công tử trả cho ngươi."

"Nhưng mà, nhưng mà Đặng công tử căn dặn kĩ lưỡng lắm... Tôi nghĩ, ngài là người trong Hoàng thất, vì ngài chỉ mặc toàn là gấm lụa đắt tiền không thôi. Ngài dặn tôi phải giặt sạch y phục cho ngài, bởi vì ngài rất quý chúng."

Một câu là Đặng công tử, hai câu cũng là Đặng công tử, Đặng công tử không phải là Hoàng đế, Đặng công tử cũng chẳng bao giờ biết được Trì Trì của hắn từ nhỏ tới lớn được hắn nuôi nấng ra sao. Em luôn tỏ vẻ phấn khích khi nhắc về tên thương gia xa lạ chỉ vừa lần đầu chạm mắt, đừng nói rằng em đã đem lòng nhung nhớ đến người đàn ông đấy rồi?

"Đặng công tử sẽ trả ngân lượng cho ngươi sao? Họ chỉ là lái buôn tiện đường ghé đến, ngươi vì sao lại ngây thơ như vậy hả? Mất cả một ngày để giặt y phục, ngươi nghĩ rằng Đặng công tử sẽ quay về nhận lấy tấm lòng tốt bụng từ ngươi?"

"Đặng công tử nói rằng... ngài ấy sẽ đến vào những ngày sắp tới. Ông chủ đừng nghĩ xấu về ngài, ngài... là một người rất tốt đó."

"Ngươi sống trên đời, đừng bao giờ tin vào những điều hão huyền như vậy nữa! Ngươi còn không mau phụ giúp ta bưng mì cho khách quan ngồi ngoài cửa đi?!"

Tiếc nuối bỏ dở việc sắp xếp y phục thẳng thớm, tiếp tục công đoạn nhọc nhằn giữa những chuỗi ngày tháng chẳng hề được ngơi tay. Nam nhi có một ước nguyện đơn giản, chẳng biết khi nào mới đủ cơ hội bước trên con đường trải đầy hoa. Chiếc bọc vải tí hon, chỉ còn vài lượng bạc đủ chi tiêu vào hai tuần, tủi thân bắt đầu khiến em nhận thấy sự cô độc. Em khát khao mai sau này sẽ kiếm được thật nhiều ngân lượng, mọi cao lương mỹ vị sẽ đều được thưởng thức hết tất cả trong sự sướng vui mãi cho tới già.

"Ah, là Cát Thơ tỷ tỷ!"

Cách dãy bàn ăn không xa, bộ thường phục mang sắc màu của trời biển, nàng từng bước chậm rãi đi vào quán mì. Thân ảnh ngọc ngà trân quý, Phùng Cát Thơ được mệnh danh là mỹ nhân tuyệt sắc, cầm kì thi họa nàng đều có đủ. Nghe nói từ kinh thành, rất nhiều gia đình quan gia chức trọng chẳng quản ngại đường xa để hỏi cưới nàng, nhưng nàng kiên quyết từ chối. Nàng theo phụ thân xa xứ, nơi đất khách quê người không khỏi đem theo nhớ mong. Nay được gặp lại Trì Trì, nàng chạy thật nhanh về phía em, cùng vòng tay rộng mở tình thương ấm áp.

"Trì Trì của tỷ, tỷ rất nhớ đệ."

"Cát Thơ tỷ tỷ, lần này tỷ sẽ ở lại đây với đệ đúng không?"

Nữ nhân giữ thói quen cũ, tay nàng vuốt ve mái tóc mềm. Lâu ngày gặp lại, nam nhi vẫn sở hữu biểu cảm ngượng ngùng, là điều làm nàng thương em hơn. Nét cười đằm thắm, siết chặt lấy đôi tay bụ bẫm của em, đan xen vào tay mình. Nàng ngắm nhìn em thật lâu, mục đích cùng phụ thân về lại kinh thành, duy chỉ có một điều hệ trọng khiến suy nghĩ trong nàng lung lay.

"Trì Trì, lần này tỷ sẽ không đi cùng phụ thân nữa."

"Thật sao? Tỷ tỷ sẽ ở lại đây với đệ luôn à? Cát Thơ tỷ tỷ nói điều đó khiến đệ vui lắm! Tỷ tỷ ở lại đây, Trì Trì sẽ làm thức ăn ngon cho tỷ ăn nhé?"

"Trì Trì, thật ra tỷ về đây là vì ý chỉ của phụ mẫu."

Tiếng cười dừng hẳn, em chẳng còn hiện diện niềm phấn khích, ngước tới thân ảnh mang vẻ ái ngại, giống như việc nàng vừa hay đã gặp được ý trung nhân. Hàng mày mảnh mai, khóe mi cong vút, đôi môi hồng nhuận, tất cả họa nét cho hương sắc mỹ miều của nữ nhân Phùng Cát Thơ ngày càng đậm đà. Dù em đã ngắm nhìn rất lâu, nhưng với sự xinh đẹp vốn có từ tỷ, mỗi phút giây đều làm nam nhi không khỏi động lòng.

"Tỷ tỷ à, là... chuyện hệ trọng lắm sao?"

"Không phải. Tỷ về đây, là vì... Hoàng cung sắp có cuộc tuyển chọn tú nữ. Ừm, nên tỷ mới..."

Tuyển chọn tú nữ? Phải chăng là cuộc tuyển chọn vào cung để hầu hạ Hoàng thượng đúng không? Cát Thơ chỉ vừa mới trải qua tuổi mười tám đẹp đẽ, quãng đời nữ nhân với hoài bão to lớn, cớ sao nàng lại chọn chôn mình giữa nơi chốn cô độc ấy làm gì? Em chưa từng bước chân vào cung, nhưng theo lời đồn thiên hạ, Giác Danh Hoàng đế là vị Vua tài tình xuất chúng, nhưng lại là kẻ phu quân bạc nghĩa bạc tình. Hậu cung có bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc mà Người còn chẳng thèm đoái hoài đến. Vậy thì tỷ tỷ sẽ phải gánh lấy mọi khổ cực gì tại nơi tráng lệ áng đầy thương đau mà Người cố tình ban trao?

"Tỷ tỷ... tỷ đi thật à?"

"Tỷ sẽ đi, vì tỷ rất muốn... rất muốn được hầu hạ Hoàng thượng. Hoàng thượng chỉ cần để mắt đến tỷ dù chỉ là một ngày cũng được, tỷ đã cảm thấy bản thân may mắn hơn rất nhiều người ngoài kia rồi..."

"Tỷ, hậu cung của Hoàng thượng có tới hàng ngàn giai nhân, chưa kể đến biết bao lớp phi tần luôn tranh giành đấu đá lẫn nhau nữa. Về địa vị, về ân sủng, về tình cảm yêu đương, về mọi thứ mà họ nghĩ rằng có thể qua mặt được Hoàng đế. Phận nữ nhi chân yếu tay mềm như tỷ, từ nhỏ thể trạng của tỷ đã rất yếu, nếu sống trong cung, chắc chắn... sẽ rất khổ sở."

Giọng nói chùng xuống, luôn chăm chú vào nét mặt xoan đào dịu ngọt, tỷ dường như đã kiên định niềm mong mỏi ấy từ lâu. Nữ nhân duy nhất của nhà họ Phùng, cả ba đời làm quan huyện luôn được người dân yêu mến ngưỡng mộ. Với thân phận quyền quý, có cả tốp nam nhân luôn muốn chiếm trọn trái tim tỷ rất nhiều. Nhưng bản tính ngoan cường của tỷ vẫn là thế, chôn vùi tuổi thanh xuân vào miền tương lai vô định, tỷ sẽ hạnh phúc sao?

"Tiểu Trì, phụ thân và mẫu thân của tỷ đã quyết, tỷ cũng không dám làm càn, đây còn là ước ao của tỷ... Đệ không biết được, Giác Danh Hoàng đế là người như thế nào đâu."

"Nhưng đệ sẽ không bao giờ chấp nhận Người được. Đúng, Người rất bản lĩnh, Người rất tài ba, nhưng đệ nghe nói ở chốn hậu cung, Người chẳng bao giờ quan tâm về nơi đó nữa. Họ sống trong cung, vàng bạc châu báu đếm không xuể, sơn hào hải vị mỗi ngày đều thưởng thức qua, nhưng cuối cùng thì sao? Hoàng thượng thật ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi."

--

"Hoàng thượng! Hoàng thượng à!"

Chỉ là bộ thường phục thô sơ, nhưng chúng đã thành công chiếm trọn tầm mắt của Người cả một ngày dài. Mắt hiện rõ ý cười, chốc chốc lại tủm tỉm mà chẳng có lý do gì đặc biệt. Bội Lâm gã chỉ biết buông hơi thở chán chường, đúng là không nên suy đoán tâm tư của Hoàng đế, rất khó hiểu.

"Tên nô tài to gan! Chưa có ý chỉ của Hoàng thượng lại dám cất tiếng gọi Hoàng thượng như thế à?"

"Xin Hoàng thượng tha mạng! Xin Hoàng thượng tha mạng! Thái hậu... Thái hậu..."

"Thái hậu làm sao?"

Tâm trí đã dự định bắt đầu cho chuyến thăm ngoài kinh thành, chờ mong gặp lại thân ảnh khiến lòng Người dâng nỗi nhớ nhung. Luân Thái Lang rất ít để tâm tới chuyện hậu cung, nhưng đối với đấng sinh thành mà nói, Thái hậu của Người vẫn luôn được đặt lên hàng đầu.

"Thái hậu... vừa mới ngất xỉu! Nô tài đến thông báo cho Người biết, Thái hậu... sức khỏe của Thái hậu vào sáng sớm bỗng dưng lại trở nặng..."

"Tiểu Lâm, mau chuẩn bị kiệu, cùng Trẫm tới gặp Thái hậu nào."

Dù nghiêm chỉnh là vậy, sải chân hấp tấp cũng đã thể hiện rõ nỗi lo lắng mà Người dành cho ngạch nương. Cung Thái hậu tỏa mùi trầm hương không quá gay gắt, chẳng màng khung cảnh phía trước có bao nhiêu phi tần đã quỳ gối hành lễ, Người chỉ để tâm tới mẫu thân mình. Vị Thái y tài giỏi nhất được tuyển chọn về Hoàng cung, tâm thế sợ sệt trước khí thế băng lãnh kia, gã có hơi chật vật để đứng vững.

"Không cần đa lễ, Trẫm chỉ muốn biết bệnh tình của Thái hậu thôi. Khanh mau nói."

"Bẩm Hoàng thượng, sức khỏe của Thái hậu hiện tại đã không còn đáng lo. Vì những tháng gần đây tiết trời chuyển biến bất thường, phụng thể Thái hậu thì lại khó thích nghi kịp lúc. Chỉ cần bồi bổ và nghỉ ngơi, ắt hẳn sẽ khỏe lại."

"Vậy sao? Nếu đã xong xuôi mọi việc thì các ngươi mau lui, Trẫm có chuyện muốn nói với Thái hậu."

"Ồ, Hoàng đế cuối cùng cũng chịu tới thăm ta sao?"

Chất giọng ôn tồn từ buồng chăn, cơn buồn ngủ tự dưng biến đi mất, một lòng chỉ muốn chạm mắt đến quý tử duy nhất được Thái hậu yêu thương và bảo bọc hơn hai mươi năm trời. Đúng với cái tên Hòa Nhiên, rất phúc hậu, rất ôn nhu. Xem như tiểu Luân vẫn còn biết đến đấng sinh thành đang gặp trắc trở, nếu không nhìn lại đứa con này sớm hơn, bệnh tình sẽ ngày càng nặng nề.

"Kìa, Người vẫn còn mang bệnh, không cần Thái hậu phải ngồi dậy với nhi thần đâu."

"Ha! Hoàng đế à, Người chỉ biết tới ngạch nương khi ngạch nương lâm bệnh nằm trên giường thôi phải không?"

Luân Thái Lang xua tay đuổi hết đám cung nữ ra ngoài, không gian bên trong chỉ bao gồm vị Hoàng đế đối diện bậc mẫu thân đáng kính. Người cẩn thận dìu dắt, đưa Thái hậu ra tẩm điện với nét mặt hờ hững như thường ngày. Hiểu chuyện nhất ngoài bằng hữu Đoàn Bội Lâm, Hòa Nhiên Thái hậu sẽ là người hiểu rõ tính tình của Giác Danh Hoàng đế hơn.

"Thái hậu à, nhi thần đã là Hoàng thượng, việc triều chính làm sao có thể trễ nãi được chứ? Trong cung, ai nói gì về nhi thần cũng được, nhưng Mẫu hậu, Người là ngạch nương của con, Người phải biết rõ..."

"Trăm công ngàn việc? Vậy công việc của một Hoàng đế là mỗi ngày đều ngao du thiên hạ đó đây, đến phi tần của mình cũng chẳng thèm đếm xỉa tới à? Tiểu Luân, ngạch nương biết con luôn đặt việc triều chính lên hàng đầu, nhưng con cần phải để long thể được thoải mái một tí. Ngay cả Hoàng hậu, Quý phi, bao phi tần khác con cũng không muốn để tâm, dù chỉ trong một đêm thôi sao? Ngày ngày ta đều phải tiếp đón, nghe họ khóc than, nhiều đến mức khiến ta trở bệnh luôn rồi này."

Hoàng đế tự tay rót trà, vị trà đậm đặc nhưng nhạt tuếch, chẳng giống như hương hoa cúc thơm lừng do chính tay em pha nấu. Người khẽ chắt lưỡi cau mày, gắng gượng nghe lời chỉ dạy vào tai. Người chống tay dưới cằm, đôi mắt dần sụp xuống vì các thớ cơ nhức mỏi bắt đầu lấn chiếm.

"Mẫu hậu, Người biết rằng quý tử của Người không dành tình cảm cho họ được như ý mà họ mong muốn rồi mà?"

"Hoàng thượng nói như vậy, không sợ Hoàng hậu nghe thấy sẽ đau lòng hay sao?"

"Bốn năm trước, là tự Người ban cho họ những phong hiệu ấy. Nhi thần... khi ấy còn không biết họ là ai, làm sao mà biết họ có yêu thương con thật lòng không nữa kìa."

Giác Danh Luân Thái Lang trong mắt ngạch nương, tính tình lì lợm ương bướng, mãi là cậu thiếu niên tinh nghịch và không bao giờ chịu lớn chút nào. Hòa Nhiên không nghi ngờ về khả năng quản lí triều nước, nhưng về khả năng làm hài lòng hậu cung, quả thực là chuyện đáng để phê bình.

"Đã tới lúc trong cung được nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa rồi. Hoàng đế dù không để tâm, nhưng Hoàng đế có thể nào để tâm đến người làm mẹ như ta được hay không?"

"Ngạch nương, người lại như thế rồi..."

"Sắp tới sẽ tổ chức cuộc tuyển chọn tú nữ cho Hoàng thượng, nếu ngày hôm đó con còn vắng mặt, lập tức ta sẽ không bao giờ nhìn mặt con đâu."

"Sao lại...?! Kìa Thái hậu, Người vì sao lại làm thế với con?!"

Mọi điều chán nản đều thể hiện hết trên khuôn trang ưu tú, chân Người liên tục giẫm mạnh xuống tấm thảm lót, bực dọc chỉ đành nén lại trong tâm. Người than thở từng tiếng kêu ai oán, lại ngước mắt về bậc mẫu thân đã tỏa ra làn khí rét lạnh. Vì cả giang sơn, Người chỉ muốn là bậc thiên tử tốt, nhưng ngạch nương lại vô tình tiếp tay cho Người giáng thêm nhiều nỗi thất vọng cho nữ nhân nữa rồi.

"Hoàng thượng lại đi đâu?"

"Thái hậu nghỉ ngơi cho khỏe, ngày tuyển tú Trẫm sẽ có mặt theo đúng như lời Người căn dặn. Còn bây giờ, Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, Trẫm không làm phiền đến thời gian dưỡng bệnh của Người nữa."

Thường Nghi yên vị tại sảnh chính từ sớm, nhìn thấy bóng hình phu quân dần khuất khỏi tầm mắt, nàng hấp tấp chạy theo mặc tiểu Lâm can ngăn hết lời. Vị phu quân một chút cũng thèm liếc mắt tới phận nữ nhi yếu đuối. Nàng có được vị thế mà người người luôn ham muốn, kéo theo trọng trách khiến nàng ngày càng chẳng thể được sống đúng với bản thân mình như những ngày trước kia. Hơn ai hết, nàng muốn được yêu, được yêu người đàn ông mà chưa bao giờ để tâm đến nàng, dù chỉ trong giây lát.

"Hoàng thượng."

Bước chân chậm lại, Người dừng bước, chạm mắt với bộ thường phục của Thường Nghi mang sắc hồng dịu dàng. Tâm trí liền nghĩ ngay về em, chắc chắn Trì Trì rất hợp với chúng, vì em sở hữu nước da vừa trắng mịn lại vừa nõn nà. Chỉ cần có em là được, nụ cười trên môi Người dần rạng rỡ hơn, duy nhất chỉ có Cung Thanh Trì mới đủ khả năng làm điều đó.

"Hoàng hậu à, Trẫm thật sự rất bận. Nếu không có chuyện gì hệ trọng, sau này hẵng nói."

"Hoàng thượng, Người lại xuất cung sao?"

"Phải thì sao? Không phải thì sao? Cũng không liên quan đến Hoàng hậu."

Câu nói chất đầy mũi dao sắc nhọn, chất giọng tuy không giận dữ nhưng lại vô tình cứa mỗi nhát thật sâu vào nơi trái tim luôn thổn thức xuất phát từ nữ nhân Thường Nghi. Bóng lưng rộng vững dần khuất lấp sau hàng cây rợp bóng, gương mặt nàng chất đầy lệ hoen, rồi lại mau chóng lau đi. Mẫu nghi thiên hạ là vậy, cảm xúc nhất thời dù yếu đuối và uất ức ra sao, nàng bắt buộc phải giữ một thái độ nghiêm chỉnh hơn bất kì người nào.

"Chúng ta về cung."

"Hoàng hậu, vẫn luôn tơ tưởng rằng mình sẽ nhận được sủng ái từ Hoàng thượng sao?"

Từ xa vọng lại, dáng hình kiêu kỳ từ Nguyệt Thư tiến đến, khóe miệng tô son đỏ thẫm nhếch cho nụ cười đáng khinh mà nữ nhân kia xứng đáng phải nhận lấy. Nàng hành lễ vu vơ, chỉ đợi cho Người đã khuất xa, những câu nói chẳng mấy tốt đẹp cứ thế mà phát thành lời.

"Nguyệt Quý phi, phận Quý phi thì cũng chẳng cách nào so sánh như Hoàng hậu ta đây. Ta ngồi ở vị trí mà muội mong muốn được leo lên nhất. Muội nên nhớ, muội thấp hơn ta một bậc, thái độ hỗn xược với ta nếu để Hoàng thượng nhìn thấy, muội nghĩ Người sẽ để yên cho muội tự tung tự tác mãi à?"

"Cô không được ân sủng, thì cô cũng chẳng là gì quan trọng đối với Người đâu! Cô nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ để ý đến mọi việc chúng ta làm hay sao? Hahaha, từ khi chúng ta trở thành Đích phúc tấn và Trắc phúc tấn ở phủ Thân vương, số phận của hai ta đều đã được định sẵn rồi."

Thường Nghi và Nguyệt Thư lòng dạ có bao nhiêu dã tâm, phái yếu mềm mỏng chỉ ước vọng cho lời thề nguyện giản đơn đến phu quân cũng là điều sai trái? Hậu cung khắc nghiệt, dây tơ hồng liên kết tấm chân tình gởi gắm cho Người, cuối cùng cũng trở thành mục rữa.

"Quý phi, đừng tưởng rằng bề thế gia đình muội có công góp sức cho triều đình thì Hoàng thượng sẽ dành sự để mắt nhiều đến cô. Vài ngày nữa sẽ mở cuộc tuyển chọn tú nữ, hãy cẩn thận giữ lại chức vị Quý phi của mình thật tốt. Vì cô không biết rằng Hoàng thượng sẽ đổi thay ra sao khi gặp gỡ thêm người mới đâu."

--

"Bối Bối, ngươi nói xem? Cát Thơ tỷ có chịu sống một mình ở trong cung cho tới cuối đời không hả?"

Trưa nắng gắt, thời tiết hâm hẩm nóng khiến thiếu niên phát bực. Chuồng lợn được dọn dẹp gọn gàng, xung quanh đầy ắp mùi cám nồng nặc, em chăm chú vào vật thể màu hồng bên trong. Lợn con được em nuôi nấng đến nay đã là tháng thứ sáu, da dẻ trơn láng, nghịch ngợm càn quấy như đứa trẻ. Bằng hữu duy nhất có thể hiểu được tiếng lòng và suy nghĩ vẩn vơ của em, là nó.

"Ta rất thương tỷ, ta không muốn tỷ phải chịu khổ cực nhiều đâu... Một mình ta chịu khổ cũng được, nhưng tỷ là cành vàng lá ngọc đó! Người hiền lành như tỷ không xứng với hắn một chút nào hết trơn! Hứm, không công bằng! Ta hận! Ta ghét quá đi ah!"

"Cành vàng lá ngọc không xứng với ai? Không công bằng với ai? Hận ai? Ghét ai hả?"

Tia nắng che lấp bởi dáng hình cao lớn từ Người, Đặng công tử trong bộ y phục vẫn cứ gọi là nhã nhặn uy nghiêm, mắt nhìn xuống thân ảnh ôm chặt chú heo con vào lòng. Nụ cười trên khóe môi bất chợt mở rộng, tiếng lời thánh thót dưới vầng ban mai chói lọi. Cung Thanh Trì đẹp đẽ đến mức người khác nhìn thấy đều sẽ cảm giác nhiều điều thoải mái biết bao.

"Là Đặng công tử! Ngài-Ngài đến rồi!"

"Nét mặt đó là sao? Ngươi đó, gặp lại ta thì nhảy cẫng lên như vậy, bộ ta là phụ mẫu của ngươi à?"

"Không, không phải! Tôi... cả một tuần nay tôi không thấy Đặng công tử ghé quán ăn mì, tôi cứ tưởng rằng ngài sẽ không đến đây nữa..."

"Khá khen cho Trì Trì nhà ngươi, ngươi quên lời ta đã nói? Ta đã dặn rằng sẽ đến đây vào những ngày sắp tới rồi, ngươi chểnh mảng phải không?"

Tim người bồi hồi xao xuyến, việc triều chính khiến Người phải nhọc công tốn sức gần cả năm ngày liền mới có thể hoàn thành hết. Với mong muốn được gặp gỡ em, với mong muốn nghe được tiếng nói cười sẽ làm tâm trí Người tiếp thêm nguồn năng lượng dồi dào. Nhưng em vì sao lại không chú ý đến lời nói mà Người đã giao kèo từ trước với em nhỉ? Lúc tạm biệt, chẳng phải em đã gật đầu đồng ý sẽ chấp nhận Đặng công tử là người quen của em rồi hay sao?

"Tôi nhớ chứ! Tôi nhớ lời dặn của ngài dữ lắm đó nha! Tôi còn không quên giặt sạch y phục cho ngài nữa! Ngài đợi tôi một chút, tôi lấy cho ngài liền đây."

"Này, ngươi bỏ con lợn kia xuống!"

"Nó có tên mà! Bằng hữu của tôi đó, tên là Bối Bối. Ngài sau này không được kêu nó là lợn này lợn nọ! Bối Bối của tôi rất sợ người lạ, nếu tôi bỏ nó xuống, nó sẽ kêu la rất ồn ào. Nó sẽ cắn vào chân ngài, ngài sẽ chảy máu, máu sẽ dính vào y phục của ngài, mất công tôi sẽ phải giặt cho ngài... Mệt lắm..."

"N-Ngươi bế nó đi, ngươi lấy y phục cho ta, lỡ như để nó chạm vào y phục của ta, tốn công ngươi phải giặt giũ lại thêm lần nữa, như nhau cả thôi! Ta nói ngươi bỏ nó xuống thì ngươi bỏ nó xuống, đừng để ta nói thêm lần thứ hai, nhanh lên!"

"Ngài yên tâm đi, tôi tắm rửa sạch sẽ cho Bối Bối rồi, thơm lắm. Nè, ngài muốn ngửi thử không?"

Người tiếp nhận đến loài vật đầy thịt trong tình thế khó lường, kịp thời tránh né mùi hương thoang thoảng như khóm hoa hồng vấn vương tại đầu mũi. Nam nhi bồng bế chú lợn như nâng niu bảo vật quý hiếm, khuôn miệng chúm chím chu lên vài ba câu hát ngớ ngẩn. Chỉ là súc sinh thôi, chúng làm gì có cảm xúc? Chúng làm gì biết rằng Người đang có hiềm khích với chúng vì dám gần gũi với em đâu?

"Thấy chưa? Đặng công tử làm nó sợ rồi này! Bối Bối à, ngươi đừng sợ nữa, thật ra Đặng công tử là người tốt, Đặng công tử không bắt ngươi về mổ xẻ làm thịt nướng bữa tối đâu. Hahaha, ngươi nhỏ bé như vậy, làm sao có kẻ nào dám mang ngươi đem vào Quỷ môn quan cơ chứ? Phải không Bối Bối? Bối Bối trả lời cho ta biết đi nào?"

Đợt sáng trong lành, từng tán cây dưới khuôn viên khiến Người dâng nỗi lưu luyến. Hình ảnh vầng tinh tú sáng ngời, bắt trọn từng mảng kí ức rực rỡ từ nét thanh thuần ngây ngô, chẳng biết kiềm lại lòng mến thương bằng cách nào. Ánh nhìn rét buốt đến các vị phi tần được thay thế bằng đôi mắt hiền hòa nồng đượm thứ tình tha thiết. Em, từ lúc nào đã trở thành vì sao chiếu sáng mọi nẻo đường bấp bênh của đời Người luôn chôn vùi vào nơi hoa lệ ngột ngạt ấy mất rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top