Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: 18+ 🔞🔞⚠️⚠️

Warning: H, violence, sinh tử, lệch nguyên tác, OOC, Trung Hoa - nhà Thanh.

--

"Trì Trì, em lại cười. Mặt ta dính gì đó buồn cười lắm sao?"

Người ôm ấp nam nhi vào lòng, tiếng khúc khích qua tai nghe thật vui nhộn. Chốc em lại ngoái đầu chạm mắt với Người, sau đó thì nhìn sang Bối Bối, chắc hẳn em vẫn còn rất nhiều năng lượng nhỉ? Dưới ánh nguyệt giữa màn đêm tĩnh lặng, không cần tửu sắc vây quanh, không cần múa hát linh đình, chỉ cần là em, bao nhiêu danh vọng Người cũng chấp nhận buông bỏ.

"Không có mà! Ngài rất oai phong, ngài rất anh tuấn, nam nhân như ngài... em nghĩ là... sẽ có rất nhiều nữ nhân vây lấy ngài. Họ cũng sẽ rất yêu thương ngài, em nói đúng chứ ạ?"

Chỉ là lời nói bông đùa từ nam nhi mà bản thân Người hứa sẽ yêu thương cả đời bỗng chốc khiến Người dỗi hờn. Chốn hậu cung rất nhiều thê thiếp, Người còn chẳng thể nhớ mặt hết, chứ đừng nói là họ sẽ có cơ hội vây vào Người. Chẳng biết làm sao, khi quy tắc đã là thứ buộc thiên tử tuân theo. dù có là Thiên tử. Dù là kẻ đứng đầu cả một đất nước rộng lớn như thế, Luân Thái Lang không biết phải xử trí thế nào.

"Trì Trì thật ngốc. Ta có em rồi, thì nữ nhân sẽ không còn vây quanh ta nữa."

"T-Thật vậy sao? Nhưng mà... ngài là nam tử hán, tất nhiên là... sẽ có thể cưới thêm nhiều thê tử về làm tì thiếp cho ngài đấy thôi. Em... Em đó, nếu được gả cho ngài, thì... em cũng là như thế mà..."

Em làm nũng bằng những lần chuyển động mạnh hơn, khiến tấm áo choàng lệch qua bên vai, em rùng mình trước cái lạnh thấu khi cơn gió bất chợt thổi đến. Em không kiêng nể điều to gan sẽ mang lại hậu quả khôn lường thế nào, vô tư nép sát lưng mình vào lòng Người. Em còn đưa thêm Bối Bối trao đến tay Người, cẩn thận đắp cho nó phần còn lại từ tấm áo choàng của Người.

"Đặng công tử, ngài... ngài bế nó đi. Bối Bối cứ run rẩy hoài, ở đây lạnh quá, mà em chưa có thời gian may cho Bối Bối bộ y phục nào cả..."

"Chẳng phải do em cứ rong chơi ở Ngự hoa viên suốt nên mới không có thời gian à?"

Buông giọng trách mắng là vậy, Người vẫn mỉm cười, nhanh chóng ôm lấy vật thể tí hon giữ chặt trong tay. Lợn con nhận thấy mùi hương quen thuộc luôn quẩn quanh bằng hữu tròn trĩnh, lập tức sà tấm thân béo ú nằm ườn trên tay người đàn ông hống hách kia. Người bất đắc dĩ thở dài, tuyệt nhiên không bực bội chút gì. Người đồng thời vỗ về Bối Bối mau lẹ trôi vào giấc ngủ, trả lại không gian riêng tư cho Người và em đi nào.

"Đặng công tử nè, ở Hoàng cung rộng lớn quá đi. Ngày đầu tiên em được vào đây, em suýt chút nữa là không được gặp Cát Thơ tỷ nữa đó nha! Lúc em về cung ăn với tỷ, em kể cho tỷ nghe, ngài có biết tỷ tỷ nói gì với em hay không?"

"Sao nào? Em mau kể ta nghe."

"Tỷ nói rằng, em đi lạc đến Dưỡng Tâm điện của Hoàng thượng đó!"

"Gì cơ? Em vì sao lại lạc vào Dưỡng Tâm điện? Như thế nào? Em có làm sao không? Đám nô tài ấy có đánh đập em không? Đám nô tài ấy có hành hạ em không? Em cho ta xem thân thể em có vết thương nào không vậy?!"

Hành động thản nhiên va chạm lên vùng da thịt của riêng em khiến em tròn mắt ngạc nhiên, vì nguyên cớ nào ngài lại hấp tấp vội vàng như thế? Sắc mặt của Đặng công tử thái quá vô cùng, hàng mày đẹp đẽ ngay phút chốc liền nổi lên cơn thịnh nộ vô cớ. Em kéo xuống vạt áo, ngăn cản gã nam nhân tiếp tục hành vi sắp sửa trở thành đồi bại trong mắt kẻ nào tình cờ ngang qua nơi đây.

"Đặng công tử, em không sao hết! Chỉ là... Thái giám và cung nữ trong tẩm điện của Hoàng thượng, họ thật sự rất đáng sợ đó nha. Hừm, làm việc cho vua có khác, nhìn họ uy nghiêm hơn cung nữ hầu hạ ở cung Cát Thơ tỷ, nhiều lắm."

Nét mặt kể chuyện ly kì, biểu cảm trên mặt em có thể họa từng khung cảnh giống y như thật. Thiếu niên được Người ôm ấp vươn tay múa chân loạn xạ, chắc hẳn em đã rất lo lắng. Trì Trì của Người đã từng lạc tới Dưỡng Tâm điện sao? Nhắc lại khoảng thời gian về một tháng trước, sáng hôm ấy Người nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, Người đã ngay lập tức sai đám thuộc hạ tự xử lí việc đó. Người thật bất cẩn! Đám nô tài khốn kiếp dám làm em tổn thương, khi về đến Dưỡng Tâm điện, Người sẽ dạy dỗ lại chúng mới được.

"Chúng đáng sợ lắm à? Dù gì cũng chỉ là nô tài, em đường đường là tiểu đệ thân thiết của Phùng Quý nhân, em lại sợ bọn chúng?"

"Thân phận nô tài hầu hạ Hoàng thượng thì đều đáng sợ hết mà... Em nghe tỷ tâm sự với Liễu Tâm tỷ, Hoàng thượng không đến cung của tỷ thường xuyên như trước đây nữa. Em lúc nào cũng nhìn được... tỷ rất buồn, mặc dù có em bên cạnh, nhưng tỷ chỉ chú tâm nhìn ra cửa ngóng trông mà thôi. À nhưng lúc nãy em biết Người có tới cung của tỷ đó! Ừm... hí hí, nghe nói tỷ còn được thị tẩm cho Hoàng thượng nữa đó! Nên em không dám ở đấy, em và Bối Bối quyết định ra ngoài đây chơi. Hoàng thượng tồi tệ thật đấy! Chỉ có những việc nhạy cảm như thế thì Người mới nhớ đến tỷ cthôi..."

"Em sống với Phùng Quý nhân trong cung, em không sống cùng Hoàng thượng tại chốn triều chính, em làm sao biết được Hoàng thượng có trăm công ngàn việc phải lo? Trì Trì, ta nghĩ Phùng Quý nhân là nữ nhân tài cán thông minh, nàng ấy tất nhiên là hiểu chuyện, sẽ không sao đâu."

Tay Người xoa nhẹ mái đầu mềm mượt, đặt nụ hôn dịu nhẹ lên đỉnh đầu, cánh tay níu lấy bờ hông sát vào Người nhiều hơn. Từng chút cảm nhận mùi hương say đắm chỉ thuộc về tình yêu dành đến em với lòng chiếm hữu khôn cùng. Người cưng chiều em, hành động tiếp đến khi nhận thấy Bối Bối trong vòng tay đã trú ngụ vào chốn mộng tiên. Chỉ trong một khắc, Người đã để thân thể em yên vị trên hai cánh đùi rắn chắc của Người rồi.

"Đ-Đặng công tử! Ngài... Ở đây là Ngự hoa viên, là trong cung thành, lại còn gần nơi ở của Hoàng thượng! Ng-Ngài b-bỏ em xuống đi mà..."

"Ta hỏi em, em rất ghét Hoàng thượng, có đúng như thế không?"

Cung Thanh Trì nhận lại tình cảnh khó lường, nhất thời chẳng kịp trở tay, lần tiếp xúc quá đỗi thân mật này, lần đầu tiên em được chiêm nghiệm đến. Cát Thơ tỷ tỷ đã dặn, trong cung có rất nhiều điều kiêng kỵ, phạm một lỗi nhỏ cũng có thể khiến Hoàng thượng nổi giận và ban cho hình phạt nặng nhất. Trong cung ngăn cấm chuyện yêu đương giữa nô tài và chư vị thuộc tầng lớp cao sang. Nếu chuyện này để người khác nhìn thấy, cái đầu của em sẽ không biết còn giữ được bao lâu.

"Ngài... buông em ra đi..."

"Ta không buông, em nói cho ta biết thì ta sẽ để em ngồi về chỗ cũ. Nào, em nói cho ta biết, mau."

"Dạ... Em... Em có ghét Hoàng thượng. Dù Người cho em vào cung, nhưng Người để tỷ tỷ của em phải cô đơn lẻ bóng một mình, em... thật tình là chịu không nổi! Ngài có biết tỷ tỷ là cành vàng lá ngọc hay không? Phụ thân và mẫu thân bao bọc tỷ từ nhỏ cho tới khi tỷ vào cung lận đó! Em... chưa bao giờ nhìn thấy tỷ buồn nhiều như vậy, điều đó chẳng phải là do Hoàng thượng gây ra sao? Người... có cả hàng trăm phi tần rồi, vì sao còn tuyển thêm tú nữ vào cung làm chi? Nếu ngài là Hoàng thượng, ngài có bao giờ tự trách mắng bản thân mình là kẻ phụ tình bội bạc như Người hay chưa?"

"Trì Trì!"

Lời giọng mang đầy uy nghiêm đanh thép, đường nét thanh liêm nay lại xuất hiện thêm vài đường tối sầm hơn nữa, Trì Trì cảm nhận nỗi sợ ngày càng dâng cao, nam nhi chỉ nhớ tới dáng vẻ anh tú tài giỏi của Đặng công tử mà thôi. Còn bộ dáng sẽ một khắc đẩy em vào con đường nguy hiểm thế này, ngài thật khó hiểu, cứ nhắc về Hoàng thượng, ngài cứ nổi giận mãi thôi.

"Nào, là ta không đúng, ta bất cẩn quá, lại làm Trì Trì sợ rồi. Ngoan, em đừng sợ ta nữa. Chỉ là... em vẫn còn nhỏ, em không biết được Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn. Ai ai trong cả đất nước này cũng đều là con dân của Hoàng thượng, em đã hiểu chưa? Y phục em mặc trên người, mỗi bữa ăn của em, mỗi giấc ngủ của em, cũng đều là do công sức và chiến lược trị vì của Hoàng thượng mà thành. Em chưa bao giờ gặp được Hoàng thượng, khi nào gặp, em chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ ngay."

"Thật sao ạ...? Hoàng thượng... thật ra không phải là kẻ phụ bạc ạ?"

"Tức chết mất! Em có biết Hoàng thượng cứ đều đặn tổ chức tuyển chọn tú nữ là điều bắt buộc phải nghe theo lời của Thái hậu không hả? Hoàng thượng cũng là quân tử, em không nghĩ tới chuyện hắn ta cũng biết thương hoa tiếc ngọc à?"

"Vậy... Thái hậu nương nương... là người còn cao hơn Hoàng thượng nữa ạ?"

"Trong Hậu cung, người cai quản Hậu cung là Thái hậu và Hoàng hậu. Em nghĩ xem, Thái hậu là ngạch nương của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không nghe lời Thái hậu, thì như thế nào?"

"Thì Hoàng thượng sẽ là đứa con bất hiếu rồi..."

Ánh mắt dần tan biến mệt nhoài, đối diện với nam nhi cuồng ngôn loạn ngữ về chính phu quân sau này của em, quả thật lá gan của em rất lớn. Giác Danh Hoàng đế thu lại điệu bộ nghiêm túc, nở trên môi nét cười đậm tình sắc son, ngắm nhìn em mãi mà không chán. Trì Trì lần đầu tiên biết tới sự hiện diện của chữ ái, trong lòng chỉ hoàn toàn nghĩ suy về tương lai sau này. Đặng công tử đó, ngài là ánh dương, là sâu đậm, là lạc lối, là mẩn mê. Mỗi phút giây đều khiến em nôn nao, liệu rằng, em sẽ có được cơ hội sánh bước cùng ngài đến bến đỗ của hạnh phúc hay không nhỉ?

"Đêm đã khuya, em xem Bối Bối ngủ ngon chưa kìa? Trì Trì không định về giường, đánh một giấc thật ngon như bằng hữu em sao?"

"Ấy, em quên mất! Trễ giờ thì cổng cung sẽ đóng cửa mất thôi! Em..."

"Được rồi, em sợ trời tối nên đi lạc phải không? Đừng lo, ta sẽ dắt em về."

"Đặng công tử, ngài thật tốt với em. Ah!"

Hai chân em rời xa mặt đất, tấm áo choàng được Người cẩn thận che kín vùng ngực phập phồng nhịp thở gấp gáp. Người bế thiếu niên trên tay, đặt hai cánh tay múp thịt mịn màng quàng lên cổ, ngăn lại khuôn miệng sắp sửa cất lên tiếng kêu kinh động đám nô tài ngoài kia. Người không chần chừ hôn vào môi em, ngón tay vuốt lấy chóp mũi đỏ ửng vì hơi sương dày đặc. Ngắm nhìn tình yêu với con tim nhịp đập bao hồi thổn thức, nụ cười chẳng hề xao nhãng, chất đầy ý niệm khó phai.

"Gió thổi rất lạnh, em chạy về cung thế nào ngày mai cũng sẽ bị nhiễm phong hàn. Ta giúp em tiết kiệm thời gian một chút, em không muốn ta chăm sóc cho em?"

"Nh-Nhưng mà... n-nếu như có người thấy thì..."

"Em quên ta là người thân thiết với Thái hậu nương nương rồi sao? Ta làm gì, ta nói gì, không ai có thể ngăn cản được ta."

Trong mắt em, Đặng công tử từ lúc nào đã chiếm trọn hết mọi tâm trí. Đường đi từ Ngự hoa viên đến cung điện của Cát Thơ tỷ tỷ, em mong sao lối dẫn sẽ thật dài, thời gian mong sao sẽ trôi qua thật lâu. Cùng người đàn ông mà bản thân đã đặt hết chân tình vào lòng, cảm nhận từng khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoi này nhiều hơn một chút, nếu được thì tốt quá.

"Câu hỏi khi nãy em nói ta nghe, em còn nhớ không?"

"Dạ, em nhớ."

"Nếu ta là Hoàng thượng, chắc chắn ta sẽ rất đau lòng."

"Đặng công tử, ngài là nam tử hán, tất nhiên ngài sẽ cảm thấy đau lòng."

"Vậy bây giờ ta hỏi em, nếu như... ta là Hoàng thượng, em có còn yêu ta... như cách em yêu Đặng công tử hay không?"

Nhẹ nhàng đặt em xuống, chỉ cách thêm vài chục bước sẽ đến điện của Phùng Quý nhân, Người đem lời tâm tình chất chứa từ tận đáy lòng cất lên. Đáy mắt thập phần ưu tư, lòng nôn nóng đến câu chấp thuận phát ra từ nam nhi Người khiến giới hạn trong Người dần đổi thay. Đã là canh hai, kể cả ngạch nương hay Thường Nghi còn chưa bao giờ dám cản trở giờ nghỉ của Người. Nhưng với em, vì em là vì tinh tú dành riêng cho cuộc đời Người, dù có đến canh năm, Người vẫn sẽ ở đây và đợi chờ em như vậy.

"Đặng công tử, ngài là công tử... ngài không bao giờ trở thành Hoàng thượng được đâu..."

"Ta đang hỏi em đấy! Chỉ là nếu như thôi, nếu như... ta là Hoàng thượng, em... vẫn sẽ yêu ta, đúng chứ?"

"Ngài nói rằng nếu như, tức là chuyện đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật rồi... Em yêu Đặng công tử, vì... ngài là Đặng công tử. Em trả áo lại cho ngài, ngài đi về cẩn thận, đừng quên sức khỏe của ngài cũng cần được chăm sóc thật tốt."

"Trì Trì."

Nam nhi dự định xoay bước chạy thật nhanh, chất giọng trầm ấm lần nữa vang lên khiến tâm tình thiếu niên bồi hồi. Nhìn lại thân ảnh chậm rãi nâng bước tới gần em hơn, hương tuyết tùng và gỗ thông khiến tâm tình em mẩn mê, khóe mắt long lanh đối chất cùng hào khí rạng ngời. Những ngón tay chắp lại, liên tục di chuyển vì căng thẳng, mớ gấm lụa lần nữa được Người choàng vào vai em. Chiếc hôn lần thứ ba được Người gởi gắm, Người kĩ lưỡng thắt lại dây buộc, đừng hòng cơn gió nào có thể làm em tổn thương.

"Đặng công tử, ngài... không lạnh sao ạ?"

"Em chịu đựng gió lạnh, lòng ta càng đau hơn."

"Ngày mai, ngài còn có ở Ngự hoa viên không? Em sẽ giặt chúng thật sạch, rồi em sẽ trả lại cho ngài."

"Em gọi ta là Đặng công tử, lòng ta quặn thắt lắm đây này."

"Ngài là công tử, thân phận cao sang quyền quý như vây, làm sao em có thể gọi tên ngài tùy tiện được chứ?"

"Từ bây giờ, em gọi ta là Luân Luân."

Xoa dịu tóc em, khí lạnh thổi đến khiến đầu óc Trì Trì dấy lên cơn choáng váng, bản thân nhận được bao sự tình hân hoan chỉ trong một buổi đêm trở gió. Quân tử vẫn còn chôn chân một khoảng rất lâu, cốt chỉ muốn nghe được cái tên được phát ra từ chính miệng em thôi hay sao?

"Trì Trì, em có nghe ta nói không? Em cho phép ta gọi em là Trì Trì, thì ta cũng vậy, ta muốn em gọi ta là Luân Luân. Em gọi tên ta đi, em gọi ta... chỉ một lần, ta rất muốn nghe em nói ra tên của ta, Trì Trì của ta."

"Luân... Luân..."

"Trì Trì, ta yêu em, em hãy nhớ rằng ta yêu em còn nhiều hơn em nghĩ. Em sẽ yêu ta chứ? Dù ta có bất cứ lỗi lầm nào khiến em không thể nào chấp nhận được, Trì Trì của ta vẫn sẽ yêu Luân Luân của em, đúng không?"

"Em... rất muốn gọi chàng là Luân Luân... Luân Luân... cho phép em được gọi tên chàng là Luân Luân... cho đến suốt cuộc đời này nhé...?"

Trao cho nhau cái ôm nồng nàn, Người bảo bọc thân thể nam nhi như thể sẽ chẳng để em tách rời Người dù là nửa bước. Yêu kiều và khả ái, Người ôm trọn hai gò má bầu bĩnh, bắt buộc ánh nhìn cả hai đối diện trong muôn vàn chữ tình luôn khao khát hòa quyện. Lần tiếp theo lại mang chiếc hôn thắm đượm vào đôi cánh hồng căng mọng, mút mát chúng với sự ân sủng đặc biệt. Người tăng cường độ cho nụ hôn trở thành ướt át xen lẫn, sau khi nhận được vài cú đánh nhẹ hều, Người đành luyến tiếc buông lỏng. Chờ đợi em mở lời chào từ biệt, Người vẫn dừng chân nơi chốn sót lại hương thơm ngọt dịu. Người hít căng buồng phổi nét rực sắc từ khóm cúc họa mi xinh đẹp lẫy lừng kia, cuồng si tới mức ngông cuồng.

--

"Hoàng thượng và Hoàng hậu giá lâm!"

Nơi cung điện của Thái hậu trồng rất nhiều hoa, từng đàn chim bay lượn ríu rít vì cảnh sắc đẹp đẽ khó cưỡng. Giác Danh Hoàng đế vận lên bộ thường phục đơn giản nhưng khí chất vẫn cao ngạo như vậy, chào đón Người là khuôn trang niềm nở chứa chan lòng thương yêu của đấng sinh thành dành riêng tới đích tử quý giá. Bên cạnh bậc hiền đức, Thường Nghi khoác lên sắc trắng tinh, điểm xuyết thêm vài đóa cúc vàng tươi thắm. Mẫu nghi thiên hạ đẹp tựa điêu khắc, sánh bước cùng phu quân vào lần đầu tiên trôi qua ba tháng đã không được gặp gỡ gần kề.

"Nhi thần bái kiến Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương vạn phúc kim an."

"Ừm, hai con mau đứng lên đi."

"Thái hậu, con thấy sắc mặt của Người đã khởi sắc lên rất nhiều rồi."

Thường Nghi đối với mẫu thân của Người lại hết mực tận tâm, mỗi ngày đều đặn sai Nội vụ phủ đem đến nhân sâm hảo hạng giúp Hoàng ngạch nương tẩm bổ. Nàng nghe nói sức khỏe Thái hậu từ hai tháng trước gặp nhiều vấn đề, tâm trạng lúc nào cũng âu lo mỏi mệt. Nàng tìm đủ mọi cách có thể giúp bệnh tình của Hoàng ngạch nương khá hơn, đã không uổng công sức nàng luôn nhọc nhằn mỗi ngày.

"Lâu rồi ai gia không thấy Hoàng đế đi cùng Hoàng hậu đến gặp ai gia, Hoàng đế cuối cùng cũng chịu quay về tác phong rồi sao?"

"Chăm lo phụng thể của Thái hậu, là điều Nhi thần nên làm. Xin ngạch nương giáng tội, một tháng qua con bận rộn việc triều chính, không thể đến thăm ngạch nương thường xuyên."

"Quan trọng vẫn là Hoàng đế luôn được lòng quần thần và dân chúng của Người thôi. Con đăng cơ chưa lâu, nhưng lại tài giỏi như vậy, quả thật, ngạch nương rất tự hào về con."

"Nhi thần đa tạ Hoàng ngạch nương khen ngợi."

"Ly Tâm, mau dâng trà."

Thường Nghi buông lời, xem xét được nét mặt phu quân đang dần chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn. Nàng là nữ nhân vô năng, dù làm chủ lục cung, dưới một người trên cả vạn người, đã là bốn năm trôi qua, nàng chẳng bao giờ có được tình yêu thương thật lòng từ Người. Những ngày khác Hoàng hậu không nói đến làm gì, nhưng mỗi khi đến ngày Hoàng đế bắt buộc phải nghỉ ngơi tại cung của nàng, Người chẳng hề màng tới. Rồi một tháng, hai tháng, hay ba tháng, gã nam nhân cao cao tại thượng vẫn chưa bao giờ ghé thăm chốn cung điện hẻo lánh của nàng lần nào cả.

Dạo gần đây nàng nghe được tin Hoàng thượng rất hay ngao du chốn thiên hạ. Vốn dĩ Người ít lui về hậu cung, từ khi ngoài thành trở về, tuyệt nhiên lại không thiết tha gì đến phận thê thiếp luôn ước ao sự xuất hiện của Người. Người từ trước đến nay chẳng hề quan tâm về trà hoa cúc, nhưng thời điểm hiện tại, Người đã có sở thích mới rồi?

"Hoàng thượng, Người cảm thấy trà có hợp khẩu vị Người không?"

"Gì chứ? Hoàng đế từ khi nào đã thích uống trà hoa cúc vậy cà?"

Cung nữ thân cận của Thường Nghi cung kính dâng trà, Luân Thái Lang nhận lấy lòng hảo tâm từ vị chính thê, chậm rãi đưa vào môi nhấp từng ngụm trà âm ấm. Khẽ nhăn mặt vì mùi thơm không được nguyên vẹn, nước trà không đậm, độ đắng nồng dần tan trên lưỡi. Người biểu lộ cảm xúc chân thật, giấu đi lòng thích thú rất nhanh.

"Hoàng hậu à, lần trước việc tuyển chọn tú nữ có tốt đẹp không?"

"Bẩm Hoàng ngạch nương, các tú nữ đều đã được tuyển chọn vào cung, thần thiếp đã sắp xếp ổn thỏa nơi ở cho họ hết rồi. À, còn có một tú nữ mới, nàng ấy tên là Phùng Cát Thơ, Hoàng thượng rất thích nàng."

"Vậy sao? Còn Hoàng đế, con có hài lòng về các phi tần mới cho Hậu cung của con không hả?"

Tâm tư tình cảm đều gửi gắm đến thân ảnh tròn xoe luôn ôm ấp lợn con vào lòng, chạy nhảy vui chơi thỏa thích mà chẳng vướng bận chút lo nghĩ. Buổi đêm trăng sáng ngày hôm qua, cho đến cuối đời Người vẫn luôn cất giữ trong tim. Tiếng gọi thúc giục từ Thái hậu kéo Người choàng tỉnh khỏi chốn mơ mộng đẹp tươi. Hành vi mở lời khó khăn, nhưng có lẽ, nói dối vẫn luôn là sở trường của Người.

"Vẫn là Hoàng hậu luôn hiểu ý Trẫm. Hoàng ngạch nương à, nàng ấy tính tình ôn nhu nhã nhặn, lại còn tài giỏi khôn khéo, nữ nhân như vậy tất nhiên là người hiếm gặp. Nhi thần sắc phong nàng ấy là Phùng Quý nhân, Thái hậu... sẽ không phiền muộn điều gì về Nhi thần nữa chứ?"

"Hahaha, Hoàng đế ơi là Hoàng đế! Lâu rồi ta không thấy con hứng thú nói chuyện về chốn Hậu cung cho ta nghe, xem vẻ mặt của con đắc ý chưa kìa? Có điều này ai gia muốn nói cho con và Hoàng hậu nghe, dù là người mới, nhưng Hoàng đế đừng quên ân tình người cũ dành cho con. Một tuần không ba thì là bốn lần, phi tần của Hoàng thượng luôn đến đây than thở khóc lóc. Các nàng ấy không mệt, nhưng ai gia thì rất là mệt."

"Chuyện quan trọng như vậy, vì sao Thái hậu lại không nói cho thần thiếp biết?"

"Hoàng thượng và Hoàng hậu bận trăm công ngàn việc, chuyện cũng là nhỏ nhặt, ai gia không muốn tính toán với họ làm chi."

Người nổi đóa, lửa giận vồ vập như những cơn sóng dữ, Người biết chắc mọi cớ sự đều do Nguyệt Quý phi làm ra. Nhưng vì gia thế nàng ấy vô cùng hiển hách, phụ thân nàng ấy khi trước lại là triều thần đắc lực nhất của Hoàng A mã vào những năm trước khi Người đăng cơ. Sắc phong Nguyệt Thư trở thành Quý phi là điều mà Người đã làm hết lòng. Nhưng nàng ta vẫn chứng nào tật nấy, kiêu căng hống hách, Thái hậu và Hoàng hậu không chán ghét, nhưng Người đã phát ngấy đến nơi rồi.

"Nghiên cô cô, lần sau nếu còn có ai đến đây làm phiền khắc nghỉ ngơi của Thái hậu, cô cô phải nói cho Trẫm biết. Trẫm không muốn ngạch nương vì chuyện hậu cung rắc rối này cản trở thời gian tịnh dưỡng của Người, nghe rõ chưa?"

"Dạ, nô tì đã rõ."

"Không cần phải nghiêm khắc trách phạt, phi tần dẫu gì cũng là thê thiếp của con mà."

"Thần thiếp vô dụng, chuyện quản lí Hậu cung vốn là việc của Hoàng hậu, nhưng thần thiếp lại không biết rằng có những sự tình này xảy ra. Kính mong Thái hậu lượng thứ cho tội lỗi của thần thiếp."

"Được rồi được rồi, Hoàng hậu mau đứng lên đi. Cả Hoàng đế nữa, ai gia luôn căn dặn con nhiều điều, không mong con sẽ nhớ hết tất cả. Nhưng Hoàng thượng à, con cũng là bậc phu quân, có tì thiếp hầu hạ bên cạnh, chắc hẳn sẽ giúp con trở nên thoải mái hơn."

"Nhi thần xin nghe lời dặn của Ngạch nương."

Người thật sự chỉ muốn trở về Dưỡng Tâm điện ngay lập tức, không mảy may nhìn lại thân ảnh nữ nhân đang cất bước đuổi theo từ phía sau. Nỗi lòng đau đớn, sự lạnh lùng và nhẫn tâm mặc dù không vung tay tàn bạo, nhưng cũng đủ làm Thường Nghi cảm thấy ngột ngạt đau đớn ra sao. Người dường như đã rất tức giận, hành động hồ đồ ấy chẳng phải là do nữ nhân Nguyệt Thư gây nên à? Cớ gì phu quân lại gán tội danh ấy lên người nàng?

"Hoàng thượng!"

"Hoàng hậu à, Trẫm còn có việc phải làm."

"Hoàng thượng, thần thiếp vô năng. Là Hoàng hậu nhưng lại sơ xuất trong việc quản lí Hậu cung, xin Hoàng thượng giáng tội cho thần thiếp."

"Nàng là Hoàng hậu, chức phận cao quý như châu như ngọc, Trẫm không trách nàng, Trẫm chỉ là hơi buồn bực một chút."

"Người lao tâm cho việc triều chính, thần thiếp có thể hiểu được, nhưng mà... phi tần trong hậu cung đều rất muốn gặp Người. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, Người có muốn..."

Luân Thái Lang đưa ánh nhìn xuống nữ nhân quỳ gối tạ tội, lòng day dứt khi phải chạm mắt đến nét mặt buồn bã kia. Người nắm lấy tay nàng, trấn an bằng cách xoa dịu chúng, cố gượng cho bản thân nở lên nụ cười ôn nhu nhất có thể. Hoàng hậu là chức phận cao quý, phúc phần được hưởng chẳng những hơn cả hàng vạn người, ngồi vào nơi chẳng có ai can đảm liều mình, Thường Nghi đã chịu rất nhiều khổ sở.

"Cũng được, mọi việc đều sắp xếp của nàng. Nàng hãy chuẩn bị cho thật tốt, một canh giờ nữa, trẫm sẽ đến Hậu cung trò chuyện cùng các nàng một lát."

"Hoàng thượng! Hoàng thượng à!"

Âm thanh vọng lớn, Đoàn Bội Lâm là chủ tổng quản đứng đầu tầng lớp thái giám, được hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng từ lúc sinh thời đến lúc Người đăng cơ, vẻ mặt hoảng hốt như vậy khiến Người thắc mắc. Tiểu Lâm gấp gáp quỳ gối hành lễ, từng câu chữ đứt quãng phát lên, nỗi lo lắng hiện diện trên đôi mắt khó coi khiến Người chẳng cách nào làm lơ.

"Đoàn Tổng quản, ngươi hầu hạ Hoàng Thượng bao lâu nay, ngươi không biết Hoàng thượng rất ghét người nào nói năng lắp bắp như ngươi hay sao?"

"H-Hoàng hậu, xin tha tội cho nô tài! Nô-Nô tài c-có chuyện gấp cần cầu kiến Hoàng thượng!"

"Tiểu Lâm, khanh bình tĩnh nói cho Trẫm nghe."

"Ho-Hoàng thượng! T-Tiểu Trì... tiểu Trì... không xong rồi!"

"Ngươi vừa nói gì?"

"Tiểu Trì... tiểu Trì khiến Quý phi tức giận, Quý phi đang dụng hình với tiểu Trì mất rồi Hoàng thượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top