Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟔;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu vậy ạ?" harin phấn khích hỏi, đôi mắt sáng ngời khi nhìn thấy những trò chơi lấp lánh bên trong khu vực vui chơi.

"có rất nhiều trò chơi ở đây, con nghĩ sao nếu chúng ta có thể thử trò đu quay trước!" junhui đề xuất, cảm thấy thích thú với ý tưởng ấy.

"đu quay ạ? con thích lắm! đu quay nhìn cao thế kia kìa, chắc hắn sẽ vui lắm đây!" harin hớn hở gật đầu, đôi mắt lấp lánh với sự phấn khích. cô bé nhảy nhót xung quanh, khuôn mặt rạng rỡ đầy háo hức. "mau lên chú. nếu muộn con sợ lỡ mất chuyến này luôn đấy."

"anh thấy sao?" junhui bật cười trước sự năng động của harin, rồi quay sang wonwoo. em nửa đùa nửa thật, ánh mắt nhìn hắn chờ đợi câu trả lời. "anh có muốn bắt đầu với trò nhẹ nhàng này không?"

"được, chúng ta đi thôi." wonwoo nhìn quanh khu vực vui chơi, rồi quay lại nhìn harin đang nắm tay junhui, đôi má ửng hồng vì phấn khích. hắn mỉm cười nhẹ nhàng.

cả ba bước về phía khu vực đu quay, nơi những chiếc cabin được tạo hình như những quả cầu pha lê chầm chậm di chuyển lên cao. dưới ánh nắng dịu nhẹ của một ngày đầu đông, cabin như phát sáng giữa khoảng không rộng lớn của bầu trời. ánh sáng từ đèn màu và tiếng nhạc du dương khiến không gian càng trở nên vui nhộn và kỳ diệu. harin ngồi vào ghế giữa, nắm chặt tay junhui, tâm trạng vô cùng phấn khích.

"chúng ta sắp lên cao lắm đó, junie! ba ơi, ba có sợ độ cao không?" harin tò mò hỏi, liếc nhìn wonwoo.

"ba không sợ. chỉ cần con không sợ là được rồi." wonwoo khẽ cười, lắc đầu.

đu quay bắt đầu di chuyển, cả ba từ từ được đưa lên cao. gió lạnh khẽ thổi qua, nhưng không khí nhộn nhịp và tấp nập bên dưới tạo nên khung cảnh thật đẹp. khi đu quay dần lên đến đỉnh, khung cảnh seoul rực rỡ dưới ánh nắng dịu hiện ra rõ nét hơn, khiến cả ba người không khỏi trầm trồ. harin cười khúc khích khi nhìn thấy toàn cảnh khu vui chơi từ trên cao, còn junhui và wonwoo trao nhau những ánh nhìn ấm áp.

"nhìn kìa, junie! thành phố đẹp quá! con có thể thấy mọi thứ từ đây!" harin thích thú chỉ tay về phía những tòa nhà xa xa, đôi mắt long lanh.

"đúng vậy, cảnh này thật đẹp. từ đây, seoul trông thật khác, như một bức tranh lung linh." junhui khẽ mỉm cười, nhìn theo hướng harin chỉ. ánh nắng vàng hắt lên khuôn mặt của em, khiến đôi mắt ánh lên một vẻ ấm áp dịu dàng.

cạnh bên, wonwoo không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. hắn nhìn thấy niềm vui trong mắt harin và sự bình yên toát ra từ junhui. một khoảnh khắc tưởng chừng như giản dị lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc. hắn chợt nhận ra rằng, bên cạnh hai người này, cuộc sống của hắn đã trở nên đầy màu sắc và ý nghĩa hơn. junhui quay sang nhìn wonwoo, ánh mắt hai người gặp nhau. không cần nói lời nào, nhưng sự ấm áp trong ánh nhìn của cả hai đã nói lên tất cả. dường như, giữa sự tấp nập của thành phố, họ đã tìm thấy một chút bình yên cho riêng mình - cùng với harin, cùng với nhau.

cả ba tiếp tục ngắm nhìn thành phố từ trên cao, không khí lạnh của đầu đông mang theo chút se lạnh, nhưng bên cạnh nhau, họ cảm thấy thật ấm áp.

trời vừa chớm đông, không khí se lạnh của buổi sáng sớm bao phủ khắp khu vui chơi. những cơn gió nhẹ thổi qua khiến junhui khẽ rùng mình, nhưng không khí mát mẻ cũng mang lại cảm giác dễ chịu, làm cho bầu trời trong xanh thêm phần dịu dàng. cả ba người đều mặc một lớp áo khoác mỏng, đủ để giữ ấm trong tiết trời đầu đông. harin nắm chặt tay junhui, đôi má ửng hồng vì gió lạnh nhưng vẫn lấp lánh niềm vui.

"junie ơi, con có thể mua một ly sô cô la nóng không? ở đây chắc chắn bán nhiều món ấm lắm!" cô bé háo hức nhìn quanh, đôi mắt tìm kiếm gian hàng đồ uống.

"được thôi, chúng ta sẽ ghé qua đó trước rồi chơi tiếp. phải giữ ấm đã." junhui mỉm cười dịu dàng, gật đầu đáp lại.

"đừng để bị cảm lạnh chứ harin, lần trước cảm lạnh chưa chừa hay sao mà không kéo áo lên." wonwoo đứng cạnh, cũng kéo chiếc áo khoác lại cho harin để chắn gió tốt hơn.

cả ba bước vào quầy đồ uống gần đó. không khí ấm áp từ những quán ăn và mùi thơm của sô cô la nóng, bánh ngọt lan tỏa trong không gian, làm tăng thêm sự hứng khởi cho chuyến đi. harin vui vẻ nhảy nhót khi cầm ly sô cô la nóng trong tay, những ngón tay nhỏ bé cuộn quanh chiếc cốc, tìm kiếm chút ấm áp giữa trời đông. junhui uống một ngụm trà nóng, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. không khí đông lạnh, nhưng lòng em lại thấy ấm áp vô cùng khi ở bên cạnh hai người. wonwoo vẫn chăm chút cho harin từng chút một, hắn nhẹ nhàng đút bánh cho bé ăn rồi còn cẩn thận bảo harin thổi cho bớt nguội đã. trời lạnh, nhưng dường như chẳng thể ảnh hưởng đến sự ấm áp giữa họ.

cả ba người đi lòng vòng một lúc rồi ghé vào một quán ăn nhỏ để ăn trưa. sau khi thưởng thức bữa trưa trong quán ăn ấm cúng, cả ba lại tiếp tục cuộc hành trình khám phá khu vui chơi. harin vui vẻ chạy nhảy, kéo junhui cùng tham gia vào các trò chơi, còn wonwoo luôn đứng từ xa quan sát với nụ cười dịu dàng. thời gian trôi qua nhanh chóng, trời dần ngả màu chiều, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên khung cảnh, nhuộm một màu ấm áp lên khu vui chơi. junhui ngồi trên ghế, nhẹ nhàng đung đưa chiếc xích đu bên cạnh harin, cả hai cùng cười đùa với nhau.

"junie! nhìn con vẽ nè!" harin cầm một cành cây nhỏ, hí hoáy vẽ trên mặt đất những bức tranh ngộ nghĩnh. junhui chăm chú ngắm nhìn, thỉnh thoảng khen ngợi khiến cô bé càng thêm phấn khích.

wonwoo ngồi gần đó, nhìn hai người với ánh mắt đầy yêu thương. cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm nhận được sự yên bình, sự kết nối mà junhui mang lại không chỉ với harin, mà còn với chính hắn.

"chúng ta nên chuẩn bị về thôi, harin. trời tối rồi đấy." khi mặt trời bắt đầu lặn, junhui nhẹ nhàng gọi harin.

"hôm nào chúng ta lại đi chơi nữa được không, junie?" cô bé ngoan ngoãn đứng dậy, dọn dẹp đống phấn vẽ, nhưng không quên kéo tay junhui, nói đầy tiếc nuối.

"được chứ, khi nào chúng ta lại đi chơi nhé." junhui bật cười, khẽ xoa đầu cô bé,

trên đường về, không gian trong xe trở nên yên tĩnh hơn hẳn. harin đã thiếp đi từ lúc nào, đầu tựa vào cánh tay junhui, thở đều đều. cô bé có lẽ đã quá mệt sau một ngày dài vui chơi, đôi môi vẫn còn vương chút nụ cười khi chìm vào giấc ngủ. junhui nhìn harin, lòng tràn ngập sự dịu dàng. em nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác đắp lên người cô bé để giữ ấm, rồi quay sang wonwoo đang lái xe, nở một nụ cười đầy ấm áp.

"con bé thật đáng yêu." junhui khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ để không đánh thức harin.

"ừ, hôm nay con bé vui lắm. cảm ơn cậu vì đã chăm sóc harin." wonwoo liếc qua qua gương chiếu hậu, ánh mắt dịu dàng khi thấy cảnh tượng ấy.

"à, chút nữa anh bế bé lên nhà rồi chở tôi về lại khu chung cư nhé. tôi vừa nhận được thông báo là khu chung cư đã tu sửa xong xuôi rồi." junhui đề nghị.

"cậu định về sớm vậy sao?" wonwoo hơi khựng lại khi nghe lời đề nghị của junhui. hắn im lặng một lúc, đôi mắt vẫn nhìn vào con đường phía trước. giọng hắn trầm hẳn, có chút luyến tiếc mà junhui dễ dàng cảm nhận được.

"vâng, tôi đã ở đây khá lâu rồi. với lại, harin cũng cần thời gian để quen lại với lịch trình bình thường của con bé. tôi không muốn làm phiền hai người quá nhiều." junhui gật đầu, nở một nụ cười nhẹ.

"cậu không hề làm phiền gì đâu, junhui. ngược lại, sự hiện diện của cậu... đã giúp tôi rất nhiều." hắn khẽ thở dài, mắt vẫn liếc nhìn harin đang ngủ say bên cạnh. "nhưng nếu cậu muốn về thì tôi sẽ đưa cậu."

"tôi rất vui được ở bên harin nhưng dù sao thì harin cũng còn phải đi học mà." junhui cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của wonwoo, nhưng em hiểu rằng không thể cứ mãi ở lại đây.

wonwoo im lặng một lúc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. hắn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. xe từ từ tiến vào cổng biệt thự, và wonwoo cẩn thận dừng lại. hắn bước ra, rồi mở cửa phía sau giúp junhui và bế harin vào nhà. sau khi cẩn thận đắp chăn cho harin, hắn đi xuống đứng đợi em lấy đồ.

suốt quãng đường về, không ai nói với nhau câu gì, chỉ có âm thanh của chiếc xe lướt nhẹ trên mặt đường. bầu không khí giữa junhui và wonwoo không căng thẳng, nhưng có một sự tĩnh lặng đáng chú ý, như thể cả hai đều đang chìm trong những suy nghĩ riêng. ánh đèn đường vàng vọt hắt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt trầm tư của wonwoo. junhui nhìn ra ngoài cửa sổ, thu trọn không gian vào đáy mắt. wonwoo thì thỉnh thoảng liếc nhìn junhui, nhưng lại không nói gì. hắn có quá nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. lòng hắn có một cảm giác trống vắng, như thể nếu để junhui rời đi, một phần của cuộc sống hắn cũng sẽ biến mất theo.

cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước khu chung cư của junhui. wonwoo tắt máy, nhưng vẫn không vội bước xuống hay mở lời, chỉ nhìn về phía trước, ánh mắt đượm buồn.

"cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi xin phép lên nhà trước nhé. anh về cẩn thận." junhui khẽ mở lời, phá vỡ sự im lặng.

"không có gì đâu, có gì thì cứ gọi tôi nhé." wonwoo nhìn em, trong lòng như có chút gì đó nghẹn lại. hắn mỉm cười gượng gạo, đôi mắt hơi tối lại.

junhui gật đầu, mở cửa xe và bước ra ngoài, cảm nhận không khí lạnh đầu đông phả vào mặt. em nhìn lên tòa chung cư của mình, rồi quay lại nhìn wonwoo lần cuối trước khi khẽ cúi đầu chào tạm biệt. cánh cửa xe khép lại, và junhui bắt đầu bước về phía cửa tòa nhà, nhưng trong lòng em cảm thấy có một sự trống trải khó tả. bước vào khu chung cư quen thuộc, junhui thở ra một hơi dài, lòng ngổn ngang những cảm xúc mà em không biết phải đối diện thế nào.

junhui chợt cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khi nhận ra có người đi theo sau mình. em nhanh chóng quay lại, và qua lớp cửa kính, hình ảnh một người trùm kín mít hiện lên trước mắt. không chỉ có chiếc áo khoác dày cộp, mà còn cả mũ và khẩu trang che mặt, khiến em không thể nhìn rõ được vẻ mặt của người đó. cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, junhui nhớ ra đã từng nhìn thấy người này ở đâu đó, có thể là trên mạng xã hội hoặc trong những lần fan cuồng theo dõi em. "không ổn rồi," em tự nhủ, tim đập thình thịch. "đó chắc chắn là tên fan cuồng bám đuôi mình đợt trước. cảm giác này, nó giống hệt với lần trước."

vội vàng, junhui quyết định tăng tốc bước đi, cố gắng không để người đó nhận ra em đang lo lắng. em liên tục tự nhắc mình rằng phải bình tĩnh. hơi thở trở nên nặng nề, và cảm giác như không khí xung quanh đang dày đặc hơn. khi em tiến đến cửa vào khu chung cư, junhui cố gắng nhớ lại cách mà mình có thể bảo vệ bản thân. đột nhiên, em quay lại nhìn, và người kia dường như cũng dừng lại, không tiến thêm một bước. tên đó đứng ở đó, như đang chờ đợi điều gì đó.

junhui cảm thấy toàn thân run rẩy khi cầm điện thoại trong tay, sự hoảng loạn dâng lên không thể kiểm soát được. những lần trước đây, em luôn có quản lý và bảo vệ đi cùng, nhưng lần này lại hoàn toàn một mình. cảm giác bất an len lỏi vào từng suy nghĩ, làm tim em đập loạn nhịp. em đứng trước cửa khu chung cư, cảm thấy như mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh của người trùm kín mặt đang lởn vởn phía sau, vẫn giữ khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện rõ ràng. trong khoảnh khắc ấy, junhui nhớ lại tất cả những câu chuyện về fan cuồng mà em từng nghe, từng thấy. những lần theo dõi, đe dọa, những hành động vượt quá giới hạn. lần này, không còn ai bên cạnh để bảo vệ, và điều đó khiến em thấy mình nhỏ bé, cô độc hơn bao giờ hết.

em cố hít một hơi sâu, cố gắng trấn an bản thân. "mình phải bình tĩnh," junhui tự nhủ, nhưng cơn hoảng loạn vẫn không dứt. những ngón tay run lên khi em tìm kiếm sự an toàn trong chiếc điện thoại. sau một vài lần chệch hướng, cuối cùng em cũng bấm được số của chị quản lý. tiếng chuông vang lên, mỗi giây chờ đợi như dài vô tận. junhui lén nhìn qua kính cửa thêm một lần nữa, và tên đó đang đến gần em hơn. khi junhui chạy về phía trước, cảm giác hoảng loạn không ngừng tăng lên, nhưng bất chợt, em va phải một người và ngay lập tức được ôm chặt. một cơn sóng nhẹ nhàng tràn qua tâm trí em khi nhận ra đó là wonwoo. mùi hương quen thuộc của hắn, ấm áp và an lành, khiến em cảm thấy như mọi nỗi lo âu đều tan biến.

"junhui!" wonwoo lo lắng gọi tên em, ánh mắt dịu dàng bao bọc lấy em. "có chuyện gì vậy?"

junhui chưa kịp đáp, chỉ còn biết nhìn về phía người trùm kín mặt đang đến gần hơn. hắn cũng nhận thấy sự hiện diện của wonwoo và bỗng dừng lại, ánh mắt như tìm kiếm điều gì đó trước khi chậm rãi lùi lại.

"là một tên fan cuồng bám đuôi tôi, tên đó đã bị cảnh cáo nhiều lần rồi." junhui cố gắng nói trong khi tim vẫn còn đập nhanh. "wonwoo à, tôi sợ lắm. làm ơn đuổi tên đó đi đi."

junhui vùi mình sâu hơn trong vòng tay của wonwoo, nước mắt không tự chủ mà bắt đầu ngân ngấn. wonwoo khẽ siết chặt vòng tay hơn, ôm cả người em vào lòng. dù không nhìn thấy ánh mắt wonwoo lúc này nhưng em có thể cảm nhận được ánh mắt như muốn bóp tên kia của hắn.

"junhui, đừng sợ. có anh ở đây rồi." wonwoo thì thầm, giọng hắn trầm ấm như một chiếc áo choàng an toàn vây quanh em. hắn không chỉ ôm em chặt hơn mà còn cảm nhận được sự giận dữ đang dâng lên trong lòng. "anh sẽ không để ai làm hại em."

người lạ mặt vẫn đứng đó, chưa từng có ý định rời đi. nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt như muốn băm mình ra thành trăm mảnh của hắn, tên đó tự động rút lui. junhui có thể cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp, nhưng sự hiện diện mạnh mẽ của wonwoo như một bức tường vững chắc, giúp em cảm thấy an toàn hơn. nước mắt bắt đầu rơi xuống má, nhưng em không muốn thể hiện sự yếu đuối trước người lạ kia, đặc biệt khi bên cạnh có wonwoo.

"junhui, em ổn chứ?" wonwoo hỏi, vẫn giữ em trong vòng tay, dịu dàng xoa lưng như trấn an. "xin lỗi vì em phải trải qua điều này."

"tôi... tôi ổn, nhưng..." junhui ngập ngừng. "tôi sợ lắm, wonwoo. tên đó đã theo dõi tôi một thời gian dài rồi. lần trước còn có quản lí và nhân viên bảo an, lần này tôi chỉ có một mình. cảm giác ấy... tôi không biết nữa."

"em về biệt thự của tôi ở tạm nhé, ở đây không an toàn cho em đâu." wonwoo nhìn vào mắt em, ánh mắt không chỉ tràn đầy sự dịu dàng mà còn có cả sự kiên quyết. "tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai đụng vào em nữa. tin tôi nhé, junhui?"

junhui gật đầu, rồi để wonwoo nắm chặt tay mình dẫn ra xe của hắn. wonwoo để em nằm ở ghế sau, tranh thủ chợp mắt một lúc. hơi thở của em dần trở nên đều đặn hơn khi cảm nhận được sự an toàn trong chiếc xe và bên cạnh là wonwoo, người luôn bảo vệ em. wonwoo lái xe với sự tập trung, nhưng trong lòng hắn không thể ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. hắn cảm thấy tức giận không chỉ vì tên fan cuồng kia mà còn vì junhui đã phải chịu đựng những điều như thế. hắn không muốn em phải trải qua bất kỳ nỗi sợ hãi nào nữa. chỉ cần một cuộc điện thoại được gọi đến người quen làm trong ngành cảnh sát là wonwoo có thể dễ dàng xử lý gọn gàng tên bám theo junhui lúc nãy.

nhìn qua gương chiếu hậu, thấy junhui đang ngủ say, gương mặt em dịu dàng như một thiên thần. wonwoo cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi biết em đã tìm được giấc ngủ yên bình. hắn không thể không mỉm cười khi nghĩ đến những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ đã trải qua cùng nhau, và hắn quyết tâm sẽ không để những điều xấu ảnh hưởng đến hạnh phúc của em. chiếc xe lướt qua những con phố nhộn nhịp của seoul, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu vào cửa kính, tạo nên một không gian huyền ảo. wonwoo thỉnh thoảng liếc nhìn về phía junhui, lòng tràn đầy yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top