Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟕;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dù đang lái xe nhưng wonwoo luôn để mắt đến người đang chìm trong giấc mộng ở ghế sau. khi hắn thấy đôi vai em khẽ run lên dưới tác động của điều hòa, wonwoo đỗ xe lại bên lề đường một lúc, lặng lẽ chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút. hắn nhẹ nhàng cởi áo vest của mình, khẽ khàng đắp lên người junhui, cố gắng không làm em thức giấc. trong khoảnh khắc này, hắn chỉ đứng yên một chút, nhìn junhui ngủ, khuôn mặt em bình yên hơn so với sự sợ hãi lúc nãy. trái tim hắn đập nhẹ, cảm giác yêu thương và bảo vệ dâng lên mạnh mẽ. hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể quan tâm đến ai nhiều như thế, nhưng junhui đã trở thành điều quan trọng nhất đối với hắn.

"ngủ ngon nhé, người thương của tôi." wonwoo khẽ thì thầm, rồi quay lại ghế lái, tiếp tục hành trình, vẫn giữ tốc độ chậm rãi để tránh làm em thức giấc.

những ánh đèn thành phố lướt qua cửa kính xe, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống vội vã thường ngày của wonwoo. nhưng lúc này, chẳng có gì quan trọng hơn việc giữ cho junhui được an toàn và thoải mái.

về đến căn biệt thự, wonwoo lái xe chầm chậm vào garage, động tác của hắn cẩn trọng đến từng chi tiết để không làm junhui thức giấc. khi xe dừng hẳn, wonwoo lặng lẽ mở cửa xe phía sau, ánh mắt dịu dàng khi nhìn junhui vẫn đang ngủ say dưới lớp áo vest của hắn. hắn cúi người, nhẹ nhàng bế junhui lên trong vòng tay, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể em truyền qua. đôi tay hắn giữ chặt nhưng cẩn thận, từng bước chân đều nhẹ như gió thoảng, không muốn đánh thức em dậy sau một đêm đầy căng thẳng. trong không gian yên tĩnh của căn biệt thự, mọi thứ như lắng đọng lại. những ngọn đèn hành lang chiếu sáng mờ nhạt, tạo nên bầu không khí ấm áp. wonwoo đưa junhui lên phòng, nhẹ nhàng đặt em xuống giường như đặt một thứ gì đó quý giá. hắn kéo chăn đắp lên người junhui, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt em.

sau đó, wonwoo lặng lẽ đứng dậy, tắt đèn và khẽ khàng rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Junhui có thể tiếp tục giấc ngủ bình yên.

wonwoo bước xuống nhà, cảm giác mệt mỏi dần tan biến khi tiếng cười nói khe khẽ từ phòng bếp vọng ra. hắn đi tới cửa bếp và thấy kim mingyu, một gương mặt quen thuộc vừa bị wonwoo gọi đến nhờ chăm sóc harin cách đây nửa tiếng trước, đang ngồi trên ghế cạnh harin. cả hai đang cười đùa vui vẻ, harin vừa ăn vừa hí hoáy với những món đồ chơi nhỏ xíu trên bàn, còn mingyu thì giúp con bé hoàn thành bữa tối. kim mingyu là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong ngành, luôn là người mà hắn có thể tin tưởng từ những ngày đầu chập chững trong nghề cho đến tận bây giờ.

"này, ông anh về rồi à. diễn viên moon sao rồi?" mingyu ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân. giọng cậu ta nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự tò mò.

"em ấy ổn rồi, đang ngủ trên lầu." wonwoo đáp, ánh mắt thoáng qua harin trước khi dừng lại ở mingyu. "cảm ơn vì đã đến chăm sóc harin."

"ôi trời, có gì đâu. con bé dễ thương thế này, ai mà nỡ không giúp chứ." mingyu cười một cái rồi cậu quay sang harin, vỗ nhẹ vào vai con bé. "chú là người bày đồ chơi giỏi nhất, đúng không harin?"

harin cười khúc khích rồi cũng gật đầu một cái, cái miệng nhỏ xinh nhai nhóp nhép, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc khi có một người nói chuyện cùng mình bên cạnh. wonwoo nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy lòng nhẹ nhõm.

"ra nói chuyện chút đi." wonwoo khẽ nghiêng đầu về phía cửa, ra hiệu cho mingyu.

"ba con sẽ quay lại ngay, harin à nên con ăn ngoan nhé." mingyu ngay lập tức nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của người anh này. cậu gật đầu rồi nói với harin.

cả hai bước ra khỏi phòng bếp và đi ra ngoài ban công. không khí đêm đầu đông lạnh lẽo khẽ thổi qua, khiến cả hai người im lặng trong giây lát. mingyu dựa lưng vào lan can, nhìn wonwoo chờ đợi.

"sao vậy hyung? có chuyện gì à?" mingyu lên tiếng trước, ánh mắt dò xét.

"junhui vừa gặp rắc rối với một fan cuồng." wonwoo thở dài, nhìn vào khoảng không trước mặt.

"fan cuồng? anh ấy ổn chứ?" mingyu nhíu mày, nghiêng người về phía trước.

"em ấy ổn. nhưng rõ ràng là không thoải mái chút nào. kẻ đó đã bị cảnh cáo vài lần, nhưng vẫn không chịu buông tha." wonwoo nói, giọng trầm hẳn lại. hắn nhớ lại cảnh junhui run rẩy trong vòng tay mình và cảm giác phẫn nộ lại dâng lên. "tí nữa gửi anh số điện thoại của cảnh sát jang bên sở, có gì anh sẽ xử lý gọn một lần luôn."

"em biết rồi, tí nữa em tìm xong gửi anh." mingyu nhìn wonwoo một lúc rồi khẽ thở dài. rõ ràng mà nói thì moon junhui đúng thật là người vô cùng đặc biệt đối với jeon wonwoo.

"còn nữa, lần này cậu muốn gì. tự nhiên đồng ý ngay thế là có chuyện muốn nhờ đúng không?" wonwoo không lòng vòng mà nói thẳng ngay đến chuyện này.

"anh vẫn tinh ý đấy nhỉ, đúng là người kinh doanh có khác." mingyu bật cười khẽ.

wonwoo chỉ nhướng mày, không đáp. hắn biết rõ thói quen của mingyu, mỗi khi nhận lời giúp đỡ ai đó nhanh chóng như vậy, chắc chắn có chuyện muốn nhờ lại.

"anh biết xu minghao đúng chứ? em muốn hợp tác với cậu ấy." mingyu cũng nghiêm túc trở lại, đi thẳng vào mục đích của mình.

xu minghao là một nhà thiết kế với một thương hiệu riêng được phủ sóng trên hầu hết các mặt báo. dù không oanh tạc khắp các sàn diễn như những thương hiệu nổi tiếng khác nhưng mỗi lần các thiết kế của cậu ra mắt đều rất thu hút công chúng, cánh báo chí cũng như giới thời trang. nhưng mà chẳng phải theo jeon wonwoo nhớ thì kim mingyu và xu minghao không ưa nhau có tiếng cơ mà? báo chí cũng chẳng ít lần đưa tin về mối quan hệ như chó với mèo này của hai người. cuối cùng thì mấy bài viết đó cũng chìm nghỉm nhưng sao bây giờ lại đòi hợp tác?

"nhà thiết kế xu đúng không? tất nhiên là anh biết. nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến cậu?" wonwoo gật đầu, ánh mắt trở nên chăm chú hơn. "chẳng phải hai đứa không ưa nhau à? lần này lại muốn ngỏ ý hợp tác, có ý gì đây."

"không có gì đâu anh, chuyện cá nhân thôi." mingyu cười, đôi mắt lấp lánh chút tinh ranh. "chẳng phải minghao và diễn viên moon rất thân sao? anh nhờ anh ấy là có thể giúp em tiếp cận minghao dễ dàng hơn rồi. em đã cố gắng liên hệ nhưng cậu ấy kín tiếng quá, hình như còn chặn em trên khắp các nền tảng nên giờ khó mà bắt đầu cuộc nói chuyện. nếu anh nhờ diễn viên moon thì có thể sẽ mở ra cơ hội hợp tác cho em."

"vậy là cậu muốn junhui làm cầu nối cho cuộc gặp này?" wonwoo nghiêng đầu, vẻ dò xét.

"đúng là có thể hơi ngại, nhưng chỉ cần anh ấy giới thiệu thôi, phần còn lại em sẽ tự lo." mingyu đáp, cố thuyết phục. "và đương nhiên, em sẽ không làm gì gây khó khăn cho anh ấy đâu. đừng có mà nói như thể em sắp ăn thịt diễn viên moon của anh không bằng ấy."

"anh sẽ hỏi junhui. nhưng nếu cậu ấy không đồng ý, thì dừng ở đó nhé." wonwoo im lặng một lúc, đôi mày cau lại đầy suy nghĩ. hắn biết junhui có quan hệ khá thân thiết với xu minghao, nhưng cũng không muốn ép em vào những tình huống bất tiện. sau vài giây, hắn trả lời.

"anh cứ yên tâm, không ép buộc gì đâu." mingyu gật đầu, không giấu nổi nụ cười hài lòng.

sau khi trao đổi thêm vài câu chuyện phiếm và lên kế hoạch cụ thể, kim mingyu nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị ra về.

"thôi, cũng muộn rồi, để em về trước. còn nhiều việc cần chuẩn bị cho buổi chụp ảnh sắp tới." mingyu vừa nói vừa mặc lại áo khoác.

"về cẩn thận, nhớ gửi số liên lạc của cảnh sát jang đấy." wonwoo tiễn mingyu ra cửa, cẩn thận giữ giọng thấp để không đánh thức junhui cũng như làm phiền harin đang học bài.

"yên tâm, em sẽ gửi sớm nhất. còn chuyện với xu minghao, mong anh giúp em một tay." mingyu cười nhẹ, vẫy tay tạm biệt. "tạm biệt, có gì báo sớm để em còn xem xét phương án khác."

"ừ biết rồi." wonwoo đáp, đóng cửa lại sau khi mingyu rời đi.

sau khi tiễn mingyu đi, wonwoo cảm nhận rõ sự yên tĩnh trong căn nhà. hắn vào bếp, mở tủ lạnh và tìm thấy vài món đơn giản để ăn tạm, nhưng tâm trí vẫn không thể dứt khỏi hình ảnh junhui run rẩy trong vòng tay mình. sau khi ăn qua loa, wonwoo bắt tay vào nấu một nồi cháo trắng thịt băm cho junhui. hắn biết, sau sự việc vừa rồi, junhui sẽ cần thứ gì đó nhẹ nhàng, ấm bụng để giúp em bình tĩnh lại. những lát thịt được băm nhỏ, cùng gạo trắng nấu trên lửa nhỏ, tỏa ra mùi hương dễ chịu. trong lúc nồi cháo sôi, wonwoo còn tranh thủ pha thêm một ly sữa ấm cho harin, đề phòng nếu con bé thức dậy nửa đêm.

khi mọi thứ hoàn tất, wonwoo để bát cháo và cốc sữa lên khay rồi mang lên tầng. hắn ghé vào phòng của harin trước. wonwoo nhẹ nhàng mở cửa phòng harin, thấy con bé đang chuẩn bị lên giường sau một ngày dài vui chơi. harin ngẩng đầu lên khi thấy wonwoo bước vào, nở một nụ cười ngái ngủ nhưng vẫn đầy ấm áp.

"con uống sữa rồi ngủ nhé." wonwoo dịu dàng nói, đặt cốc sữa ấm lên bàn cạnh giường.

"vâng ạ." harin đáp, mắt hơi nhắm lại nhưng vẫn cố vươn tay ra đón lấy ly sữa. wonwoo giúp con bé cầm chắc ly và chờ cho harin uống hết ly sữa trước khi đặt lại xuống bàn. hắn kéo chăn đắp lên người harin, khẽ vuốt nhẹ tóc bé, rồi cúi xuống hôn lên trán con bé một cách yêu thương. "ba jeon ơi, junie có sao không vậy ba?"

wonwoo khẽ khựng lại khi nghe harin hỏi, giọng con bé đầy lo lắng dù đang ngái ngủ. hắn nhìn con bé một lúc, cảm nhận sự quan tâm thật lòng từ đứa trẻ nhỏ bé dành cho Junhui. khẽ mỉm cười, hắn ngồi xuống cạnh giường harin, dịu dàng đáp.

"junie ổn rồi, con đừng lo. junie chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi, giống như con sau khi chơi cả ngày vậy." wonwoo nhẹ nhàng trấn an harin.

harin chớp mắt, gật đầu chầm chậm, dường như bị thuyết phục bởi lời nói nhẹ nhàng của wonwoo.

"vậy ba nhớ chăm sóc junie nha, con thương junie lắm ạ." harin nói, giọng nhỏ dần khi cơn buồn ngủ lại kéo đến.

"ừ, ba hứa sẽ chăm sóc cho junie." wonwoo thì thầm, vuốt tóc con bé lần nữa trước khi đứng dậy. "ngủ ngon nhé, harin của ba."

"dạ chúc ba ngủ ngon, con yêu ba." harin thì thầm, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

đảm bảo harin đã an giấc, wonwoo cẩn thận tắt đèn phòng, chỉ để lại ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ. hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lấy khay đựng bát cháo cùng một cốc nước ấm và đi sang phòng junhui. khi bước vào phòng junhui, ánh sáng nhẹ nhàng từ đèn ngủ tạo nên một không gian ấm áp và yên bình. wonwoo đặt khay cháo lên bàn cạnh giường, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em, nhìn thấy junhui đang ngủ say. hắn không thể không cảm thấy một nỗi lo lắng lẫn sự dịu dàng dâng lên trong lòng. hình ảnh em run rẩy trong vòng tay hắn lúc trước vẫn còn ám ảnh. wonwoo nhẹ nhàng vuốt ve tóc junhui, cảm giác như từng sợi tóc em đang nắm giữ những giấc mơ yên bình.

bỗng dưng wonwoo thấy em bật dậy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cả người em đều run rẩy, chân tay quơ loạn xạ trong không khí như cố với lấy thứ gì. hình ảnh đó làm wonwoo không khỏi giật mình. tim hắn đập mạnh, lo lắng tột độ khi thấy junhui đang trong trạng thái hoảng loạn. hắn vội vàng đặt bát cháo sang một bên và nắm chặt tay em, cố gắng trấn an em.

"junhui! em làm sao vậy?!" wonwoo gọi, cố gắng đánh thức em. hắn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết lắc vai em.

junhui vẫn không phản ứng, những tiếng kêu cứu thoát ra từ miệng em làm lòng hắn càng thêm nghẹt thở. hắn cảm thấy bất lực, không biết phải làm gì để giúp em thoát khỏi cơn ác mộng này.

"anh đang ở đây với em, junhui! hãy mở mắt ra, nhìn anh này!" wonwoo nói, giọng hắn trầm và đầy lo âu. hắn không ngừng xoa lưng em, hy vọng có thể truyền cho em chút bình yên giữa cơn sóng gió.

cuối cùng, junhui từ từ mở mắt, nhưng ánh nhìn vẫn còn hoảng loạn, như thể đang ở giữa một cơn ác mộng. wonwoo lập tức ôm chặt lấy em, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cơ thể em.

"đừng sợ, anh ở đây rồi. em an toàn rồi." hắn nhẹ nhàng thì thầm, cố gắng truyền đạt cho em cảm giác bình yên và bảo vệ. "cứ bám chặt vào anh, em sẽ ổn thôi."

junhui từ từ bình tĩnh lại, cảm giác an toàn khi được wonwoo ôm chặt trong vòng tay. nước mắt lặng lẽ rơi trên má em, nhưng nỗi sợ hãi dần tan biến, nhường chỗ cho sự ấm áp và tình cảm từ người bên cạnh.

"tôi... tôi xin lỗi." junhui lắp bắp, giọng còn run rẩy. "tôi không biết tại sao mình lại như vậy."

"không có gì phải xin lỗi cả." wonwoo đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "mọi người đều có những lúc yếu đuối. quan trọng là em đã vượt qua được nó. anh ở đây để bảo vệ em."

hắn khẽ vuốt tóc junhui, tạo cảm giác dễ chịu hơn cho em. cảm giác được yêu thương và che chở khiến em dần lấy lại bình tĩnh. hơi thở của Junhui trở nên đều đặn hơn, và em dần nhận ra rằng bản thân không đơn độc. một khoảng lặng dễ chịu trôi qua, khi cả hai chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên nhau, như thể cả thế giới bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại họ trong không gian ấm áp của riêng mình. wonwoo nhẹ nhàng đặt bát cháo lên bàn cạnh giường, rồi quay lại nhìn junhui với ánh mắt dịu dàng.

"em ăn chút cháo nhé. anh đã nấu cho em đấy." hắn nói, cố gắng khiến giọng mình thật êm ái để junhui cảm thấy thoải mái hơn.

"cảm ơn anh." em đáp, cảm giác đói bụng bắt đầu len lỏi trong cơ thể. hơi ấm từ bát cháo tỏa ra làm em cảm thấy dễ chịu hơn.

wonwoo ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn em ăn. trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy như mọi lo toan đều tan biến, chỉ còn lại sự bình yên giữa hai người.

"em ăn từ từ thôi, không cần vội." wonwoo khuyên, ánh mắt không rời khỏi từng động tác của junhui. hắn cảm nhận được từng muỗng cháo mà em đưa vào miệng, như thể đang nuốt đi những lo âu và sợ hãi trong lòng.

"cháo ngon thật đấy." junhui mỉm cười, ánh mắt sáng lên khi nhìn vào bát cháo. cảm giác ấm áp lan tỏa từ bên trong cơ thể em, khiến em quên đi những nỗi lo lắng lúc trước.

"nếu em muốn, chúng ta có thể cùng nhau xem phim hoặc đọc sách một chút sau khi ăn xong." hắn gợi ý, muốn mang đến cho em một buổi tối thư giãn hơn. wonwoo nhẹ nhàng đặt tay lên lưng em, vuốt ve một cách nhẹ nhàng.

"anh không phải hoàn thành công việc à?" junhui hỏi, ánh mắt chứa đựng sự tò mò lẫn lo lắng.

"thời gian dành cho em quan trọng hơn, mấy cái đó giải quyết sau cũng được." wonwoo đáp, giọng điềm tĩnh. hắn biết rằng junhui cần sự hiện diện của mình hơn bao giờ hết.

"anh thật sự không cần phải..." junhui định nói, nhưng bị ngắt lời bởi ánh mắt kiên quyết của wonwoo. hắn không cho phép em tiếp tục cảm thấy có lỗi về điều này.

"junhui, em đã trải qua một ngày rất khó khăn. anh muốn ở đây để chăm sóc em." hắn nói, giọng nghiêm túc nhưng ấm áp. "hãy để anh làm điều này, được không?"

junhui chỉ biết gật đầu, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói của hắn. nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi em, như thể mọi căng thẳng trong lòng đã được tháo gỡ.

"cảm ơn anh, wonwoo. tôi thực sự rất biết ơn vì có anh bên cạnh." giọng em đầy ấm áp và thành thật.

"em không cần phải cảm ơn, chỉ cần em biết rằng anh sẽ luôn ở đây cho em, vậy là đủ rồi." wonwoo mỉm cười, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp.

không khí xung quanh họ trở nên yên bình, và junhui cảm thấy như mọi thứ đang dần trở lại đúng quỹ đạo. họ đã vượt qua một ngày đầy thử thách, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại sự bình yên và tình cảm chân thành giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top