Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟓;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vẫn mưa, từng giọt nước rơi xuống mặt đất tạo thành những vũng nhỏ dọc theo con phố. Wonwoo bước đi trong cơn mưa, cảm giác cô đơn và lạc lõng càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Áo khoác của anh đã bị ướt sũng, và những giọt mưa liên tục rơi trên khuôn mặt anh, hòa lẫn với những giọt nước mắt không thể rơi. Anh không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là tự động bước đi mà không có mục đích cụ thể. Mưa như một bức tường vô hình, che khuất tầm nhìn và khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Hơi lạnh từ cơn mưa thấm vào người anh, làm tăng thêm cảm giác đơn độc.

Cảm giác tuyệt vọng và bất lực bắt đầu bao trùm. Anh nghĩ về Junhui, về những lời an ủi và động viên của em. Cảm giác nhớ nhung và sự thiếu thốn tình cảm ngày càng rõ rệt. Anh tự hỏi liệu đây có phải là lúc mình cần phải tìm đến những người thân yêu để tìm lại sự bình yên hay không?

Wonwoo dừng lại trước một quán mì nhỏ nằm trong góc khuất của con đường trải dài. Quán mì không mang nét hiện đại, cũng không có những thiết kế bắt mắt hay trang trí cầu kỳ. Thay vào đó, nó mang một vẻ giản dị và ấm cúng với diện tích nhỏ hẹp, chỉ đủ để kê vừa vặn một hai bộ bàn ghế. Chủ quán là một đôi vợ chồng đã lớn tuổi. Hai vợ chồng chủ quán đứng sau quầy, với nụ cười thân thiện và ánh mắt hiền từ, làm cho không khí trong quán thêm phần dễ chịu. Họ nhìn thấy Wonwoo bước vào, và người vợ nhanh chóng chào đón anh bằng một cái gật đầu lịch sự, còn người chồng thì đang chuẩn bị món mì nóng hổi trên bếp.

Wonwoo bước vào quán, cảm giác như vừa tìm thấy một chỗ trú ẩn nhỏ bé giữa cơn bão. Anh ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng mờ ảo từ đèn đường ngoài phố chiếu vào, tạo ra một không gian ấm áp và yên bình. Anh không cần phải nói nhiều, chỉ cần một khoảng lặng để hồi phục tâm trạng.

Khi mở điện thoại ra, Wonwoo thấy tin nhắn từ Junhui mà anh đã bỏ lỡ hồi sáng. Lời nhắn được gửi từ vài tiếng trước, có vẻ như Junhui đã phản hồi lại khi anh đang nói chuyện với gia đình dì. Wonwoo đọc tin nhắn được gửi đến: "Wonu à, anh sao thế? Có chuyện gì không ổn đúng không, gia đình dì lại bắt nạt anh hả? Wonu này, em vẫn ở đây đấy nhé, đừng có mà giấu gì nghe chưa, anh hay vậy lắm đấy."

Những từ ngữ của Junhui như một liều thuốc an ủi, khiến lòng Wonwoo dịu lại. Dù chỉ là một tin nhắn đơn giản, nó mang đến cho anh cảm giác được quan tâm và thấu hiểu. Wonwoo nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và cảm nhận sự ấm áp từ những lời động viên đó.

Wonwoo nhanh chóng nhắn lại, "Hôm nay anh gặp nhiều chuyện không tốt nên tâm trạng hơi tệ, khiến em lo lắng rồi Junie. Em nhớ ăn uống đầy đủ, đừng gắng sức đấy nhé. Anh sẽ đến bên cạnh em sớm thôi."

Sau khi gửi tin nhắn, Wonwoo đặt điện thoại xuống. Người vợ nhanh chóng mang đến cho anh một bát mì nóng. Mùi hương thơm phức của nước dùng và các gia vị làm ấm lòng anh. Wonwoo cảm ơn và bắt đầu thưởng thức món ăn. Những sợi mì mềm mại và nước dùng đậm đà làm anh cảm thấy dễ chịu hơn, như thể có ai đó đang an ủi và chăm sóc anh dù chỉ qua một bữa ăn đơn giản.

"Người yêu cháu đấy sao? Trông cháu có vẻ hạnh phúc khi đọc tin nhắn." Quán nằm trong góc khuất, không trang trí cầu kỳ, vả lại tầm này cũng còn sớm nên chẳng có ai ngoài Wonwoo, bác gái đứng trong quầy liền lên tiếng hỏi.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đặt bát mì xuống và đáp, "Dạ vâng ạ, cậu ấy là một người rất quan trọng đối với cháu."

Bác trai gật gù, nụ cười hiền hậu hiện lên trên gương mặt. "Thì ra là vậy. Mà hai cháu yêu xa đúng không? Cậu ấy ở nước ngoài hả?"

Wonwoo khẽ lắc đầu, "Dạ không ạ. Cậu ấy ở Gwangju."

"Cách đây năm tiếng đi tàu, cũng xa đấy cháu ạ." Bác trai trầm ngâm rồi cũng cười nói lại với anh.

"Dạ, bọn cháu cũng ít khi gặp nhau. Công việc của cháu nhiều nên chẳng đi đâu được." Wonwoo nở một nụ cười buồn, nói trong giọng tiếc nuối.

"Ở Seoul nhộn nhịp mà cô đơn quá cháu nhỉ, nhất là bọn trẻ các cháu ấy. Bác cũng chỉ bán tầm vài năm nữa thôi rồi cũng chuyển về quê." Bác trai gật gù, nói với giọng trầm lắng.

"Cháu có gì phiền muộn đúng không? Cháu cứ coi hai bác là người nhà, có gì hai bác sẽ giúp cho." Bác gái đi đến vỗ vai anh rồi cũng ngồi xuống cạnh bác trai.

Nghe những lời động viên và sự quan tâm từ đôi vợ chồng chủ quán, Wonwoo cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng. Anh biết rằng đôi vợ chồng này không phải chỉ là những người chủ quán bình thường, mà là những người có lòng tốt và sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ. Wonwoo nói ra hết những lắng lo của mình, những gì mình trăn trở trong suốt thời gian qua. Vợ chồng bác chủ quán nhìn anh với ánh nhìn thương xót, bác gái còn không kìm được mà ôm lấy anh vỗ về. Có lẽ, sau từng ấy năm, anh mới hiểu được trọn vẹn ý nghĩa của "gia đình".

Bác gái lắng nghe với vẻ mặt đồng cảm, còn bác trai chỉ im lặng, ánh mắt đầy sự hiểu biết. "Đôi khi, không phải lúc nào gia đình cũng là nơi cháu có thể dựa vào đâu cháu ạ," bác trai nói, "nhưng điều quan trọng là cháu vẫn giữ được sự kiên định và không làm điều gì trái với lòng tự trọng của mình."

"Cảm ơn hai bác," Wonwoo nói, sự cảm kích rõ ràng trong giọng nói của anh. "Cháu đã nghĩ nhiều về việc chuyển đến Gwangju để bắt đầu lại, tìm một nơi yên bình hơn. Nhưng hiện tại, cháu cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa."

Bác gái vỗ vai anh và cười nhẹ nhàng. "Gwangju là một nơi yên bình và nhẹ nhàng. Nếu cháu cảm thấy đây là nơi phù hợp với mình, thì hãy thử đi. Hơn nữa, nơi đó còn có người cháu thương mà phải không?"

Wonwoo gật đầu, có lẽ anh biết bản thân cần làm gì rồi. Khi rời quán, Wonwoo cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như thể gánh nặng trên vai anh đã được san sẻ đi phần nào. Mưa cũng đã tạnh, trả lại cho Seoul sự rực rỡ vốn có. Những ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước còn đọng lại sau cơn mưa, tạo nên những tia sáng lấp lánh, giống như những tia hy vọng le lói trong lòng anh.

Chắc anh sẽ nhớ nơi này lắm khi rời đi. Các tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn, từng dòng xe cộ vẫn tấp nập trong đêm, ánh vàng nhè nhẹ của đèn đường cũng hắt lên khuôn mặt Wonwoo. Qua đêm nay thôi, Wonwoo sẽ chẳng còn thuộc về nơi này nữa. Quyết định rời Seoul không hề dễ dàng với Wonwoo. Anh đã gắn bó với thành phố này từ nhỏ, nơi những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, những con phố tấp nập người qua lại, và những ký ức vui buồn đan xen. Nhưng giờ đây, anh cảm thấy đã đến lúc cần thay đổi, cần tìm đến một nơi mà trái tim anh thực sự thuộc về. Anh sẽ đến một nơi khác hẳn, thay ánh đèn đường bằng ánh trăng ngà, thay dòng xe vội vã bằng tiếng cười nói của mọi người, thay những tòa nhà cao tầng bằng đồi núi và biển xanh.

Trên đường đến bệnh viện, nơi anh đã gắn bó suốt những năm tháng qua, Wonwoo cảm thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng len lỏi trong lòng. Anh sẽ nhớ nơi này, nhớ những đêm trực căng thẳng, nhớ những bệnh nhân mà anh đã chăm sóc, nhưng anh biết, mình cần phải rời đi để tìm kiếm một tương lai mới. Viện trưởng là một người có trách nhiệm, Wonwoo luôn kính trọng ông. Có lẽ chẳng có gì bất ngờ khi giờ này anh vẫn thấy viện trưởng ở đây. Bước vào văn phòng viện trưởng, Wonwoo hít một hơi thật sâu trước khi gõ cửa. Trong lòng anh đã sẵn sàng cho cuộc trò chuyện này, biết rằng đây là bước đầu tiên để anh có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở Gwangju, nơi có Junhui và những hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

"Viện trưởng, cháu muốn xin nghỉ việc." Wonwoo nói với giọng chắc chắn nhưng vẫn ẩn chứa sự xúc động. "Cháu đã suy nghĩ kỹ về điều này. Cháu muốn tìm một nơi yên bình hơn để sống, để bắt đầu lại từ đầu."

Viện trưởng nhìn Wonwoo, ánh mắt trầm ngâm nhưng đầy sự thấu hiểu. "Bác hiểu. Có lẽ ai trong chúng ta cũng cần những khoảnh khắc để lắng nghe trái tim mình. Cháu là một người bác luôn tin tưởng, nếu đây là điều cháu thực sự mong muốn, bác sẽ không ngăn cản."

Wonwoo có chút tiếc nuối, "Cháu cũng sẽ nhớ mọi người lắm."

Viện trưởng đứng dậy, tiến đến gần và đặt tay lên vai Wonwoo, đôi mắt ánh lên vẻ trầm lắng nhưng cũng ẩn chứa sự quan tâm. "Wonwoo, cháu đã làm rất tốt rồi. Bác có quen một người bạn già mở phòng khám ở Gwangju. Bác không biết nó có gần chỗ cháu muốn đến không nhưng bác linh cảm sẽ là có. Nếu muốn, hãy gọi cho bác nhé."

"Dạ cháu cảm ơn viện trưởng nhiều." Wonwoo cúi đầu cảm ơn rồi cũng rời đi.

Cơn mưa đã ngớt, để lại một bầu không khí trong lành và mát mẻ. Seoul về đêm, dù đã khuya nhưng vẫn nhộn nhịp, ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu trên các vũng nước còn đọng lại, tạo nên một khung cảnh lấp lánh như những tia hy vọng mới chớm nở trong lòng Wonwoo. Anh chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện, cảm nhận hơi lạnh từ những cơn gió đêm và không khí tĩnh lặng khác hẳn với sự xô bồ mà anh thường thấy ban ngày. Những bước chân của anh nhẹ nhàng nhưng kiên định, như đã sẵn sàng cho một hành trình mới, một cuộc sống mới đang chờ đón phía trước.

Khi đứng trước ga tàu, nơi mà anh đã đi qua không biết bao nhiêu lần trong cuộc đời mình, lần này, Wonwoo cảm thấy khác lạ. Đêm nay, có lẽ là định mệnh. Chuyến tàu đến Gwangju chưa bao giờ chạy đêm cả, nhưng hôm nay lại có một chuyến chạy rất khuya, như một sự sắp đặt của cuộc đời này với Wonwoo vậy. Anh bước lên tàu, chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi có thể hướng tầm nhìn ra khung cảnh Seoul lần cuối. Từng ánh đèn, từng góc phố quen thuộc dần lùi xa khi con tàu bắt đầu lăn bánh, mang theo cả những kỷ niệm và cảm xúc còn chưa kịp nói thành lời.

Trong không gian yên tĩnh của khoang tàu, một nụ cười khẽ hiện trên môi anh khi nghĩ về những lời hứa và hy vọng mà cả hai đã trao nhau. Tàu lướt nhanh trên những con đường mòn, hướng về phía Gwangju, nơi có Junhui, nơi mà anh tin rằng sẽ là nơi trái tim anh thực sự thuộc về. Wonwoo mở điện thoại, chầm chậm gửi đi một tin nhắn.

"Trân quý của anh, sáng mai tỉnh dậy anh sẽ ở bên em nhé."

Khi tàu rời ga, những ánh đèn của Seoul dần nhạt nhòa, nhường chỗ cho bóng tối và yên tĩnh của đêm khuya. Trong lòng Wonwoo, những cảm xúc trộn lẫn - có chút tiếc nuối khi phải rời xa nơi bản thân đã gắn bó bao năm, nhưng cũng đầy hy vọng về tương lai mới ở Gwangju, nơi anh tin rằng sẽ mang lại sự bình yên và hạnh phúc mà anh hằng khao khát. Ngồi bên cửa sổ, Wonwoo nhìn ra khung cảnh bên ngoài đang dần thay đổi, từ những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn đến những cánh đồng tĩnh lặng dưới ánh trăng. Tâm trí anh lại nhớ đến Junhui, người đã luôn ở bên, dù chỉ qua những tin nhắn, nhưng đủ để sưởi ấm trái tim anh trong những lúc khó khăn nhất.

Điện thoại trong tay rung lên báo hiệu tin nhắn vừa gửi đi. Wonwoo khẽ mỉm cười, mường tượng ra gương mặt rạng rỡ của Junhui khi đọc dòng tin đó. Anh tự nhủ rằng, cuộc hành trình này không chỉ là rời xa một nơi mà là bước chân đến một nơi mới, nơi tình yêu và sự bình yên đang chờ đón anh. Mọi người xung quanh anh đều dần chìm vào giấc ngủ, anh cũng chợp mắt một lúc.

Trong khoang tàu im ắng, tiếng bánh xe lăn trên đường ray tạo nên một nhịp điệu đều đặn, như nhịp đập của trái tim anh đang hướng về phía Gwangju, nơi có Junhui. Sáng mai, khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào khoang tàu, Wonwoo sẽ tỉnh dậy với niềm tin rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Anh sẽ gặp lại Junhui, người đã chờ đợi anh, và họ sẽ cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới, bình yên và hạnh phúc.

Chẳng biết qua bao lâu nhưng Wonwoo đã đến được nơi mình muốn đến. Trong làn sương mờ buổi sớm, tàu nhẹ nhàng dừng lại ở ga Gwangju. Những âm thanh nhỏ xíu của thành phố tỉnh giấc hòa cùng tiếng thở đều đặn của những hành khách vẫn đang say ngủ trong khoang tàu. Wonwoo khẽ mở mắt, ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Gwangju, nơi anh từng nghĩ đến chỉ qua những câu chuyện kể, giờ đây hiện lên rõ ràng trước mắt, đẹp đẽ và yên bình.

Wonwoo bước xuống tàu, hít một hơi dài cảm nhận hương vị của buổi sáng nơi đây. Gwangju chào đón anh bằng không khí trong lành và mát mẻ, Wonwoo bắt một chuyến xe đến chỗ ở của Junhui. Nơi Junhui ở không phải một làng quê hẻo lánh nhưng cũng chẳng phải một phố thị xa hoa. Nó tấp nập và rộn ràng tiếng cười nói của mọi người, không khí vô cùng vui vẻ. Khi đến nơi, Wonwoo thầm cảm thán. Đúng như những gì người thương của anh miêu tả, nơi này đẹp đến tưởng như không thực. Nơi đây hứng trọn bầu trời trong xanh, có những ngọn đồi phủ màu xanh mướt, có biển xanh rộng lớn, có cát trắng trải dài, có nắng vàng rực rỡ, có gió biển lành lạnh.

Anh đi bộ dọc con đường, mọi người nhìn thấy anh đều cười tươi và hỏi thăm anh mới đến sao. Wonwoo cũng cười đáp lại lịch sự. Số nhà 17, đây là nơi anh muốn đến. Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà của Junhui chính là một tiệm sách được trang trí bởi hoa và cây cỏ. Tiếng điện thoại anh vang lên tiếng tin nhắn, hàng loạt tin nhắn được Junhui gửi đến. Nhưng trước khi kịp mở chúng ra, một cuộc gọi từ Junhui đã làm gián đoạn. Không kịp suy nghĩ nhiều, Wonwoo vội bắt máy.

Giọng Junhui nhẹ nhàng, pha chút hồi hộp. "Wonu, tin nhắn anh gửi em nghĩa là sao? Đừng nói anh..."

"Anh đang đứng dưới nhà em này, em có chào đón anh không?" Wonwoo khẽ bật cười, còn tiện bấm chuông cửa nhà em một cái cho em tin rồi lùi lại.

Sau đó là một đoạn im lặng dài. Lúc Wonwoo định lên tiếng, cánh cửa bật mở ra ngay trong tức khắc. Junhui đứng đó, đôi mắt mở to ngạc nhiên xen lẫn niềm vui không thể giấu nổi. Ánh sáng buổi sớm chiếu lên gương mặt Junhui, làm nổi bật sự ngây thơ và hạnh phúc trong đôi mắt em. Khoảnh khắc đó, cả hai đều im lặng, chỉ nhìn nhau, như thể không thể tin rằng người kia thực sự đang đứng trước mặt mình.

"Anh đến với em rồi đây," Wonwoo trả lời, giọng nói trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Anh ngắt cuộc gọi, bỏ điện thoại vào túi, rồi bước nhanh về phía Junhui. Mỗi bước chân như xích lại gần hơn với hạnh phúc mà anh đã mong chờ suốt thời gian qua. Khi chỉ còn cách vài bước, Junhui chạy về phía anh, đôi mắt lấp lánh sự vui mừng và đôi tay giang rộng chào đón. Họ ôm chặt lấy nhau, không cần lời nói nào thêm. Cảm giác an toàn, ấm áp và thân thuộc tràn ngập trong lòng cả hai, như thể mọi khó khăn và cách trở đều đã lùi xa.

Sau một lúc, Junhui nắm lấy tay Wonwoo, kéo anh vào trong tiệm sách. "Sao anh lại tới đây mà không báo trước rõ ràng cho em biết? Anh định ở đây bao lâu."

Wonwoo nhìn quanh, không gian ấm cúng của tiệm sách với những kệ sách được sắp xếp gọn gàng, những chậu hoa nhỏ nhắn đặt khắp nơi, và mùi hương nhẹ nhàng từ những tấm nến thơm làm anh cảm thấy như đang ở nhà. Anh nhìn Junhui, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương và chân thành. "Anh sẽ ở đây, cả đời Junie à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top