Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Iwaizumi nhìn họ. "Hai người đùa tôi à?" Hắn lặp lại, gần như là lời đe dọa. "Vậy là chia tay? Cứ như thế?"

ɴᴏᴡ ᴘʟᴀʏɪɴɢ

[talks firmly and camly]

1:03 ━━━━◉─────── 27:01

Vào một buổi sáng, Matsukawa thức giấc và quyết định gã sẽ không tiếp tục yêu nữa.

Đó là một quyết định tỉnh táo, và gã không nghĩ nhiều về nó. Buổi sáng bắt đầu và vận hành như mọi hôm. Gã loạng choạng rời giường và tới nhà tắm, đánh răng trong lúc đợi những bọt trắng ở sườn mặt biến mất. Gã cạo râu, suýt cào trúng mình hai lần rồi nhìn dãy áo sơ mi được là phẳng phiu giống hệt nhau và giả vờ suy ngẫm xem nên chọn cái nào (rồi tiếp tục bật cười với bản thân, trò đùa cũ đến mức nó vẫn còn buồn cười).

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Gã nghĩ, tầm mắt dừng ở chiếc bàn chải màu hồng không thuộc về gã, hừm, đúng vậy. Hôm nay là một ngày đẹp để dừng yêu.

ılı.lıllılı.ıllı

"Đây là cách mà nó hoạt động sao," Iwaizumi nghiêm mặt. Hắn đang uống cốc bia thứ hai của mình cho thấy công việc của đối phương có lẽ khá căng thẳng. Matsukawa định hỏi, nhưng có khi nó lại biến thành câu móc mỉa hơn (và thêm chút cố tình nữa, bởi nó thực sự, thực sự rất buồn cười khi về cơ bản, công việc của Iwaizumi là trông nom đối thủ từ cấp ba của họ và vài người khác), vậy nên gã nhanh trí nhún vai. Lông mày của Iwaizumi cau lại sâu hơn trước đó. "Đây không phải cách nó hoạt động," hắn nói.

"Cậu muốn biết tớ nghĩ gì không?" Matsukawa hỏi.

Iwaizumi mím môi và cân nhắc. "Không, không hẳn." Sau đó thì, "Nói xừ đi."

"Tớ nghĩ," Matsukawa lên tiếng, ngả lưng vào ghế và vươn tay toan lấy – chỉ trong giây lát rồi lại thu tay về – xiên yakitori (xiên gà nướng) cuối cùng. Chiếc ghế trống bên cạnh phần nào kiềm chế chuyển động của gã. "Tớ nghĩ rằng việc cậu quan tâm tới tình trường của tớ thật đáng yêu. Đợi đã. Có khi nào? Iwaizumi? Cậu yêu tớ s –"

"Câm miệng," Iwaizumi gầm gừ, cùng lúc có bàn tay lạnh lẽo sờ vào gáy Matsukawa, và cùng lúc đó có người lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười. "Thu ngay ý nghĩ đó lại."

Hanamaki ngồi vào chiếc ghế trống cạnh Matsukawa và xoa xoa tay, cởi chiếc khăn quàng cổ và trải nó sau lưng ghế. Anh tập trung thích ứng với bầu không khí ở đây trong một lúc (như thể anh không phải người đến muộn hai mươi phút dù cho không vướng việc gì) rồi cuối cùng cầm lấy chiếc xiên gà cuối cùng trên bàn.

"Dù sao thì," Hanamaki miệng đầy đồ ăn nói, "Iwaizumi yêu tớ. Tớ biết kể từ khi cậu ấy nắm tay tớ."

"Chúng ta chơi trò vật tay," Iwaizumi gầm lên.

"Đúng vậy, nhưng ánh mắt chúng ta chạm nhau và tớ thề... bắn ra tia lửa điện luôn," Hanamaki ngân nga, đan tay vào nhau mơ mộng nói. Bằng kĩ thuật phi phàm (và cả tập luyện nữa), Hanamaki dễ dàng tránh được chiếc khăn giấy vo tròn mà Iwaizumi ném tới chỗ mình.

Matsukawa đưa tay che miệng khẽ cười.

Iwaizumi day day thái dương. "Đầu đau quá," hắn lẩm bẩm.

"Cậu quá già để xấu hổ," Hanamaki không chút ấn tượng đảo mắt. Anh cười toe rồi đặt chiếc xiên không trở lại đĩa. "Dù sao thì chúng ta đang nói về chuyện gì vậy? Tình trường của Iwaizumi sao? Chủ đề yêu thích của tớ. Có một ngày khi đang tắm vào buổi sáng, tớ nhận được cuộc gọi đau khổ của Oikawa hỏi xem liệu Iwaizumi đã nhận ra Oikawa đang chiến tranh lạnh với cậu ta hay chưa. Vậy nên bọn tớ phải kiểm tra một lượt, suy ra tớ có thể đảm bảo rằng chuyện tình yêu tình báo của Iwaizumi không nóng hổi vừa thổi vừa ăn cho lắm."

Iwaizumi ngẩng lên từ cốc và nhíu mày. "Cậu ta chiến tranh lạnh với tớ?" Tay cầm cốc của hắn chùng xuống. "Không, gượm đã. Bọn tớ không nói về chuyện đó." Hắn lắc đầu, "Matsukawa quyết định cậu ta sẽ không tiếp tục yêu nữa."

Hanamaki vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ không hứng thú. "Ờ, tớ nhận được tin nhắn rồi."

"Tin nhắn?"

Matsukawa nhạt nhẽo uống một ngụm thật dài, tầm mắt chuyển từ bàn sang trận đấu bóng chuyền nữ trên tivi.

"Ừ." Hanamaki đẩy ghế về phía sau, giơ tay để thu hút sự chú ý của nhân viên đi ngang qua. "Tin nhắn, và tớ sẽ trích dẫn, đọc này –" Hanamaki cố tình trầm giọng để nghe vô cảm nhất có thể. " – 'Hãy nghĩ về chuyện đó đi, hiện tại tớ không còn yêu cậu nữa.'"

Có người ghi điểm trên màn hình. Phục vụ đi tới chỗ Hanamaki.

"Một phần yakitori và một cốc nước giống của họ –"

"Sao cơ," Iwaizumi lên giọng.

"Sao cái gì?" Hanamaki ngừng lại. "Cậu muốn gì? Thêm đồ uống?"

Iwaizumi nheo mắt. Phục vụ hiểu ý và rời đi. "Sao cơ?" Hắn lặp lại. Hắn quay lại để nhìn đăm đăm vào Matsukawa. "Sao cơ? Cậu vừa nhắn tin cho cậu ta? Nói như vậy? Và như thế? Giống như chấm dứt hợp đồng? Như thể hai người là đối tác làm ăn?" Hắn mím môi, nửa bối rối nửa tức giận. Một trong những biểu cảm yêu thích của Matsukawa. "Hai cậu đùa đúng không?" Iwaizumi nói.

"Đây có thể cho cậu xem tin nhắn nhé," Hanamaki nói.

"Không. Hai cậu đang đùa tớ."

Có người chuyển kênh. Một cô gái quảng cáo trang sức từ cửa hàng Matsukawa lướt qua mỗi ngày trên đường đi làm. 'Một chiếc nhẫn kim cương là cách tuyệt nhất để sưởi ấm đêm đông giá lạnh!' cô nói. Chẳng có ý nghĩa gì hết.

"Không đùa," Matsukawa nói, bỏ tay khỏi cằm rồi đặt lên bàn và trao cho Iwaizumi nụ cười hờ hững. "Tớ nghĩ Hanamaki xứng đáng được biết."

Iwaizumi nhìn họ. "Hai người đùa tôi à?" Hắn lặp lại, gần như là lời đe dọa. "Vậy là chia tay? Cứ như thế?"

Hanamaki không thèm chớp mắt. "Bọn tớ không –"

"Gì cũng được," Iwaizumi xen vào, mơ hồ chỉ vào Matsukawa và Hanamaki. "Kết thúc rồi? Cứ như vậy thôi?"

Matsukawa ậm ừ suy ngẫm rồi ngả lưng vào ghế. Câu hỏi của Iwaizumi đơn giản hóa mọi chuyện. Hoặc, ừ thì, Matsukawa không muốn thừa nhận bất cứ điều gì phức tạp cả, nhưng gã không thể phủ nhận nó ở thời điểm hiện tại. Gã nghĩ rằng có những chuyện không nên bàn bạc ở một quán rượu tồi tàn ở Tokyo. Đây có lẽ là một trong số đó. Có vài chuyện gã cũng chẳng muốn nói về ở bất cứ đâu. Đây chắc chắn là một trong số đó.

Gã liếc mắt nhìn đồng hồ và nghĩ có lẽ mình nên chuẩn bị về nhà.

"Vậy là Oikawa lại chiến tranh lạnh với Iwaizumi?" Matsukawa mím môi, trầm ngâm vuốt cằm. "Thảo nào cậu ta trả lời tin nhắn của tất cả mọi người trừ Iwaizumi trong nhóm chat."

"Này –"

"Nhưng đó là vài ngày trước rồi," Hanamaki dễ dàng tiếp lời, như thể anh đang có cùng suy nghĩ với Matsukawa – như thể họ vẫn luôn như vậy. "Có lẽ cậu ta lại xuống nước bởi nhận ra mình nhớ Iwa-chan nhiều nhường nào."

"Chúa ơi, cả cậu nữa sao?" Iwaizumi rên rỉ.

"Sự kiện hàng tuần," Matsukawa nhếch mép.

Bên dưới bàn, Hanamaki va mắt cá chân vào Matsukawa một lần. Có lẽ đó chỉ là sự tình cờ. Và khi anh làm lần thứ hai, Matsukawa mới nhận ra không phải vậy.

Matsukawa lén nhìn sườn mặt Hanamaki. Tầm mắt họ không gặp nhau.

Thường thì gã sẽ làm điều tương tự với anh. Nhưng không phải hôm nay. Bởi vì hôm nay, gã không yêu đối phương nữa.

"Hai cậu đều là thằng khốn," Iwaizumi tuyên bố.

Matsukawa mỉm cười, không bỏ lỡ nụ cười của Hanamaki – dù nụ cười đó không nằm trong tầm nhìn của gã, và lười biếng nhấp đồ uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top