Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh gần như rướn người để hôn lên khóe miệng của Matsukawa, và rồi khựng lại.

↻ ◁ II ▷ ↺

Có vài thời điểm, phải lòng Hanamaki thực sự rất hợp lí. Có đôi khi, gã bắt đầu nghĩ Hanamaki cũng có tình cảm tương tự. Và rồi cũng có lúc, gã bàng hoàng nhận ra Hanamaki không hề – chưa từng như vậy. Có lúc, gã không hiếu kì nữa (dừng việc để bản thân hiếu kì). Có khoảng thời gian, gã nói cho Hanamaki về sự thật một, hai lần. Có đôi lần, Hanamaki không trả lời mà chỉ hôn gã – một cách cẩu thả, say xỉn – rồi chẳng hé răng nửa lời vào ngày tiếp theo. Vài thời điểm, mọi ranh giới đều mờ ảo. Có lúc thật khó để phân biệt họ đang trên mức tình bạn bởi họ không phải là bạn, không còn nữa. Và có lúc, họ ngừng định nghĩa nó. Nhưng rồi có lần, gã phải tự hỏi chuyện này có hiệu quả hay không. Có một thời điểm, gã nghĩ rằng nó chẳng đem lại kết quả gì hết.

Có đôi khi, Matsukawa nghĩ rằng gã nên dừng yêu Hanamaki.

Và có đôi lần, gã quyết định rằng mình cần phải làm vậy, không sớm thì muộn.

"Vậyyy thì," Hanamaki lên tiếng. Trời về đêm thật lạnh, và thậm chí cổ đang quàng khăn, vành tai của Hanamaki vẫn ửng hồng, hợp với màu tóc của anh. "Đám cưới thế nào?"

"Ổn," Matsukawa đáp. Câu trả lời quá khách sáo, nhưng gã nghĩ thật tuyệt khi thỉnh thoảng ghé qua Tokyo thay vì mong Iwaizumi và Hanamaki về Miyagi thăm gã. "Tuyệt lắm, tớ nghĩ vậy. Cô dâu và chú rể trông khá hạnh phúc."

"Khá hạnh phúc?" Hanamaki bật cười. "Có thể tưởng tượng được. Tiếc là cậu phải quay về sớm. Cậu có thể ngủ trên ghế của tớ, cậu biết đấy."

"Cậu chỉ muốn lừa tớ dọn dẹp căn hộ cho cậu thôi."

"Ừ, ừ thì, đáng để thử lắm chứ."

Có lần Hanamaki đã hỏi – giữa những nụ hôn của họ – Cậu nghĩ vì sao tớ về Miyagi thường xuyên?

Gã không biết câu trả lời. Gã thử đáp án mang tên lòng hiếu thảo và nhận lại tràng cười của đối phương thay vì câu khẳng định. Matsukawa tự hỏi những ngày này liệu Hanamaki có cô đơn không. Có lẽ đó chính là đáp án.

"Hừm," Hanamaki lại mở lời. "Tìm được ai khác chưa?"

Matsukawa quẹt giày vào mặt đường. "Ý cậu là sao?"

Họ rảo bước trong im lặng với bầu không khí nặng nề trong vài phút tiếp theo, tiếng ồn ào của đám đông nhiễu loạn tựa tiếng ồn trắng. Một tay của Hanamaki đặt trong túi áo của Matsukawa, nắm chặt miếng dán giữ nhiệt mà Matsukawa cố ý mua trên đường tới quán rượu.

"Bỏ đi," Hanamaki nói, câu nói không mang theo thô lỗ hay ác ý. Anh gạt nó đi như thể câu hỏi chẳng hề quan trọng và Matsukawa cũng không tiếp tục hỏi. "Cậu có nghĩ tin nhắn của cậu có phần thô lỗ không? Hiện tại tớ không còn yêu cậu nữa," anh móc mỉa.

Matsukawa nhún vai. "Còn hơn là không nói gì cả."

"Không chắc lắm," Hanamaki đáp. Họ đang đi qua con phố thiếu ánh sáng nên Matsukawa không thể phán đoán nét mặt của đối phương. "Ầy, tớ nghĩ thật tốt khi có thể tiếp tục tiến lên."

Chẳng phải như vậy thì tốt hơn sao? Gã định hỏi.

Gã gửi tin nhắn mà không suy nghĩ nhiều, cũng như không trông mong gì nhiều. Có lẽ là một tiếng bật cười, có lẽ là một dấu chấm hỏi, có lẽ là một tin nhắn chẳng liên quan gì về việc liệu cửa hàng Lawson gần chỗ gã sống có bát cơm mà Hanamaki thích không bởi mỗi lần Hanamaki ghé qua cửa hàng thực phẩm chỗ anh, anh chẳng bao giờ tìm được nó cả.

Nhưng hiện tại thì khác, Matsukawa muốn biết anh thực sự có ý gì.

"Không có gì thực sự thay đổi cả," anh nói, và gã thực sự không biết phải đáp lời ra sao bởi ngay sau đó Hanamaki thu tay về.

"Đến lúc rồi," Hanamaki lẩm bẩm, đá một viên sỏi lạc. Nó lăn một lần, hai lần rồi biến mất vào màn đêm. Anh hời hợt hỏi. "Hình mẫu lí tưởng của cậu là gì?"

Matsukawa không tự chủ mà cười to. "Muốn làm thần tình yêu Cupid sao?"

"Đừng xấu hổ."

Sau cùng, Matsukawa quyết định rằng việc rơi vào lưới tình chẳng phải là một quyết định có ý thức gì cho cam. Và cũng như phải lòng một ai, quyết định dừng yêu một người cũng chẳng thể nào dễ dàng như việc chọn một chiếc áo sơ mi đen mặc đi làm vào hôm nay, ngày mai, hay hôm qua.

Trong ánh đèn mờ ảo của thành phố, Hanamaki tỏa ra khí chất dịu dàng khiến trái tim Matsukawa ngu ngốc mà lỗi nhịp theo. Gã phải buộc bản thân nhìn về phía trước, biểu cảm chuyển về trạng thái trung lập, không hứng thú. Có lẽ gã đã nổi cơn điên vào sáng nay sau khi gõ xong dòng tin nhắn. Matsukawa không phải là kiểu người hấp tấp như vậy, nhưng có lẽ gã chỉ muốn có sự chú ý của Hanamaki mà thôi. Họ đều rất bận rộn, có lẽ Hanamaki còn bận hơn gã. Có lẽ là vậy. Có lẽ Matsukawa chỉ nhớ anh mà thôi.

Nhưng gã biết có lẽ mọi chuyện không phải vậy. Gã biết gã chưa từng để tâm rằng có nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng mà họ không gặp nhau trực tiếp, và họ vẫn ổn. Vậy nên họa chăng gã thực sự chẳng muốn yêu anh nữa.

"Tớ không biết," sau cùng Matsukawa lên tiếng. Gã mím môi suy ngẫm. "Chuyện đấy có quan trọng không?"

"Có lẽ không," Hanamaki đáp. Cách mà anh nói cho thấy anh chẳng để tâm chút nào – như thể nó không đáng để anh bỏ ra năng lượng vậy.

"Tớ thích chăm sóc người khác," Matsukawa nói. Gã ậm ừ suy ngẫm, bỏ miếng dán giữ nhiệt khỏi túi mình và cho nó vào túi áo của Hanamaki. "Tớ nghĩ mình thích người cũng thích chăm sóc tớ."

"Rất lãng mạn," Hanamaki cười toe sau lớp khăn choàng, Matsukawa biết chắc. "Tớ đã nghĩ rằng câu trả lời sẽ là 'ngực bự' hay 'chim to' hoặc đại loại vậy, nhưng cảm ơn vì đã làm tớ cười."

"Đó là những gì cậu muốn nghe?"

Hanamaki cho tay vào túi áo của anh – bên mà Matsukawa vừa cho miếng dán giữ nhiệt vào – và giữ im lặng. Họ tiếp tục đi thêm một vài bước, tĩnh lặng và thư thái như mọi khi. Matsukawa xa xăm nghĩ liệu gã còn có thể tìm những xúc cảm hiện tại với người khác nữa hay không.

"Không," Hanamaki nói. "Không chắc nữa."

Phần còn lại của quãng đường cũng rơi vào im lặng. Sau đó trước khi tiến vào tòa nhà nơi Hanamaki ở, anh gần như rướn người để hôn lên khóe miệng của Matsukawa, và rồi khựng lại. Thật lạ - cách mà họ dường như đồng thời nhớ ra rằng Matsukawa không còn yêu nữa, còn Hanamaki thì chưa từng. Những gì họ đã trải qua trước đây coi như tan biến vào hư không.

"Ngủ ngon," Hanamaki lên tiếng trước, bởi anh luôn giỏi trong việc gạt phăng mọi thứ.

"Ngủ ngon," Matsukawa đáp, trái tim chậm rãi đập nơi lồng ngực thay cho lời nhắc nhở rằng gã cũng nên học cách gạt bỏ mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top