Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 7 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu Argentina thắng trận này, tớ sẽ cầu hôn cậu."

"Nếu Nhật Bản thắng, có lẽ cậu nên chuyển tới sống cùng tớ vĩnh viễn."

↻ ◁ II ▷ ↺

Một tuần nhanh chóng trôi qua, không có nhiều chuyển biến xảy đến chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày. Gã gần như cảm thấy biết ơn. Nó giống như một dấu hiệu nơi đây không thể tránh khỏi là đích đến của họ. Quay trở lại về chốn thư thái như họ đã từng.

"Mọi chuyện thật hỗn loạn," Hanamaki kêu lên vào một buổi sáng, ngẩng lên khỏi chiếc túi mà anh đang nhét quần áo vào, tóc vẫn rối bời do vừa rời giường. "Chúng ta làm sai trình tự hết thảy. Cậu thậm chí còn không hầu cơm hầu rượu tớ lúc chúng ta học cấp ba."

"Hồi đấy đâu được phép làm thế."

"Đấy chỉ là quy định của trường thôi," Hanamaki đáp. "Không hoa hoét, không pháo hoa, không chocolate. Thậm chí hôm nào cậu cũng bắt tớ mua bánh mì dưa gang cho cậu. Cậu là ai, thằng bắt nạt sao?"

"Thực ra là chúng ta chơi kéo, búa, bao và cậu thua."

"Chỉ có đồ hèn mới ra búa đầu tiên," Hanamaki giơ lên một cái áo và nheo mắt. "Áo của cậu sao? À, không quan trọng. Giờ nó là của tớ."

"Cứ tự nhiên," Matsukawa nói. "Đền bù cho chỗ bánh mì dưa gang."

"Cậu không cho tớ. Tớ nhận lấy nó," Hanamaki sửa lại. "Vai trò của tớ trong mối quan hệ này không còn là trao đi nữa. Tớ chỉ tiếp nhận thôi."

"Mối quan hệ, hửm?" Matsukawa thích thú, uống nốt nước và đặt cốc lên bàn. "Chẳng phải như vậy đồng nghĩa với chúng ta là người yêu sao?"

Hanamaki ngẩng lên khỏi đống lộn xộn mà anh đóng gói và vờ như ngạc nhiên trước câu hỏi (đùa) của Matsukawa. "Dùng giấy lót cốc đi, đồ quái vật." anh nói, rồi lại tiếp tục. "Tớ làm hộp cơm hình thằng nhỏ cho cậu. Cậu nghĩ tớ sẽ làm vậy với ai khác sao?"

Bởi vì gã là người giỏi làm theo chỉ dẫn, Matsukawa lôi giấy lót cốc từ dưới bàn lên. "Ngon lắm, nhưng có lẽ sau này cậu nên cân nhắc tới một thứ gì đó ít tục tĩu hơn, một con gấu chẳng hạn."

"Yêu nhau được hai tuần và tớ đã bị đòi hỏi quá nhiều." Hanamaki dường như chuẩn bị bỏ cuộc việc gói đồ. Anh đẩy túi sang một bên và trèo lên sofa, nâng tay Matsukawa và choàng qua vai mình. Anh không nhiều lời mà ngả vào lòng gã, thở dài thườn thượt. "Không có gì thay đổi cả. Tuần thứ hai và tớ vẫn ghét bắp tay của cậu."

"Tuần thứ hai," Matsukawa lặp lại. "Chúng ta nên gọi tám năm bên nhau trước đó là gì đây?"

"Những nỗi đau lớn dần," Hanamaki dễ dàng đáp lại.

Họ giữ nguyên tư thế như vậy. Vài tiếng nữa, Hanamaki sẽ đi tàu về Tokyo. Có lẽ trong vài tuần nữa, biến sự sẽ xảy ra, hoặc có lẽ không có gì sẽ xảy đến cả.

Matsukawa cảm thấy ổn khi không biết điều gì sẽ xuất hiện sau này. Có vài câu hỏi vốn dĩ chẳng cần câu trả lời.

"Hừm," gã lẩm bẩm. "Tớ nghĩ rằng chúng ta đã trưởng thành rất tốt."

"Ừ, tớ cũng nghĩ vậy."

ılı.lıllılı.ıllı

("Nếu Argentina thắng trận này, tớ sẽ cầu hôn cậu," Hanamaki nói.

Matsukawa ngẩng lên từ bồn rửa nơi gã đang rửa nốt chiếc đĩa cuối cùng. Hanamaki thực sự quay về để xem trận đấu Olympic với những người bạn khác của họ. Hôm nay lại là một ngày họ sống cùng nhau, nhưng vẫn không có nhiều thay đổi.

"Cầu hôn?" Gã lặp lại. "Cậu thực sự đã nghĩ tới chuyện cưới xin rồi sao? Nếu tớ không biết, tớ lại tưởng rằng cậu thích tớ đấy."

"Gượm đã, một người đàn ông không thể mơ mộng sao? Món soba cậu làm tối qua thực sự rất tuyệt. Tớ chỉ đang bảo đảm vận may của mình thôi."

"Cậu muốn kết hôn với tớ chỉ vì món soba chứ không phải ngoại hình cùng tính cách sáng ngời của tớ?" Matsukawa lau tay và đi tới bàn ăn nơi Hanamaki đang ăn nho. "Tớ không biết mình có bị rung động không, nhưng cảm ơn nhé."

"Món soba chỉ là lí do lớn nhất," Hanamaki cười toe toét. Anh nâng tay kéo mặt Matsukawa lại gần, ép gã phải cúi xuống khiến môi họ chạm nhau. "Dù sao thì, nếu Argentina thắng, tớ sẽ cầu hôn cậu. Không phải hôm nay hay ngày mai, mà là một ngày nào đó. Cẩn thận đấy. Đừng nhanh chân hơn tớ. Và nếu Nhật Bản thắng... tớ không biết nữa. Cứ làm những gì cậu muốn."

"Cậu thực sự yêu tớ," Matsukawa trêu chọc, hôn lên trán Hanamaki rồi xoay người lấy chìa khóa trên bàn. "Thật ngượng ngùng nhỉ."

"Cậu tỏ tình trước."

"Vào cấp ba. Dù sao thì, chúng ta phải chuẩn bị thôi nếu không muốn bỏ lỡ trận đấu. Yahaba đã gửi địa chỉ của quán bar đúng không?"

"Ừ, ừ, tới ngay đây."

Khi Hanamaki đang lấy đồ cần phải mang tới quán bar trong vài giờ tiếp theo, Matsukawa lên tiếng. "Nếu Nhật Bản thắng, có lẽ cậu nên chuyển tới sống cùng tớ vĩnh viễn."

Hanamaki cứng người. "Sao cơ?"

"Cậu có thể làm vậy," Matsukawa nói khi xỏ giày. "Dù sao thì cậu cũng quay về Sendai sau khi công việc tạm thời kia kết thúc. Tại sao cậu phải ở tạm trong lúc tìm một căn hộ khác trong khi cậu có thể sống luôn ở đây?"

"Cậu sẽ phát chán tớ đấy," Hanamaki trêu chọc khi đi giày. Dây giày của anh lỏng lẻo thắt lại, nhưng anh không bận tâm tới chúng. Matsukawa cúi xuống chỉnh lại dây giày cho anh. "Chúa ơi, kì quặc thật. Tớ cảm thấy xấu hổ sao? Tại sao cậu lại hỏi như vậy? Cậu nghĩ mình là tên dẻo miệng hay gì?"

"Về cơ bản, cậu mới cầu hôn tớ một phút trước."

"Trên lí thuyết thôi," Hanamaki càu nhàu. "Tớ chỉ tuyên bố quyền sở hữu của mình."

Matsukawa thẳng lưng để nhìn vào mắt Hanamaki, khóe môi cong lên trái ngược với cái nhíu mày của Hanamaki. "Cứ nói đồng ý đi. Hãy cho Yahaba một lí do thực thụ để mua bánh." Gã với tay sau lưng để chạm vào nắm đấm cửa, mắt vẫn không rời khỏi đối phương, nhưng Hanamaki nắm lấy khuỷu tay gã.

"Nếu Nhật Bản không thắng thì sao?" Anh vươn người như thể mong đợi Matsukawa làm điều tương tự.

Và Matsukawa làm theo anh, ngừng lại khi môi họ gần nhau trong gang tấc. "Chuyển vào ở với tớ," gã lẩm bẩm. "Chúng ta có thể vờ như cậu thương hại tớ nếu cậu xấu hổ," gã trêu chọc.

Hanamaki ngoác miệng cười. Anh hôn Matsukawa và lùi lại. "Tớ sẽ ngủ ở đâu?"

Matsukawa ậm ừ, một tay giữ lấy Hanamaki, tay còn lại cầm nắm đấm cửa. "Futon khá thoải mái," gã nói. "Sàn cũng được sưởi nhiệt." Cánh cửa kêu lên khi họ tay trong tay đi một bước, hai bước về phía trước. "Và giường cũng đủ lớn cho hai người.")

-END-

Note: 

Gửi tới bạn độc giả duy nhất của bộ truyện này (tính tới thời điểm hiện tại):

Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đọc và ủng hộ mình! Mình vuiii lắm luôn 💖


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top