Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đây là một chuyện chẳng hề dễ dàng một chút nào - yêu một kẻ nói dối. Seokmin luôn luôn nghĩ về hành vi ấy như một thứ gì đó rõ ràng và tách biệt như giấy trắng mực đen, ừm, những điều xấu chẳng hạn. Cái thể loại "việc xấu" mà những người "xấu tính" sẽ làm ấy. Ví dụ như hành vi soi mói móc mỉa người khác này, lan truyền tin tức giả mạo này, lừa lọc này, bạo lực nữa này, mọi người biết đấy, những thứ chuyện mà lũ xấu tính sẽ thường hay bày trò. Cậu chẳng còn là một đứa nhóc nữa rồi, mặc dù đúng là sự trẻ con có thường xuyên bộc lộ ở một khía cạnh nào đó trong cậu chẳng hạn, cậu vẫn hiểu rõ ràng rằng thế giới không có vận hành theo một cách hoàn hảo như thế, và cậu cũng không tồn tại trong cái bầu trời đạo đức lý tưởng tuyệt đối nào hết, cậu chỉ là một thằng đàn ông mới 26 tuổi mà thôi. Một chàng trai 26 mùa xuân, đang cố gắng hết sức mình. 

Cậu không nói dối, hoặc ít nhất là cố gắng để không nói dối. 

Joshua nói dối rất nhiều. 

Joshua không phải là một người có tính nhất quán về chuyện này, và người ta chẳng thể biết được khi nào thì anh ấy nói dối, và khi nào thì không. Điều đáng sợ nhất ở đây chính là sự bất ổn trong những lời nói dối của anh ấy - khi mà ban đầu người ta có thể nghĩ rằng Joshua là một kẻ nói dối tệ, bởi vì tại thời điểm đó thì anh nói dối rất tệ thật - gương mặt của ảnh tỏa sáng và khóe môi thì nhếch cao một quá thường xuyên, và tập hợp này đã tố giác anh quá nhiều. 

Nhưng thật sự thì những lời nói dối ấy mỏng tang như tờ giấy ấy tựa như một tấm ngăn trong suốt đặt trong vách phòng, và những lời thật lòng thì ẩn sâu trong tận cùng bóng tối, vì vậy mà đối với những người thân quen, Joshua trông có vẻ như là một người tệ hại trong việc nói dối - dù thực chất phải là ngược lại. Có lẽ vì lý do đó mà đôi khi Joshua sẽ cố tình tỏ ra tội nghiệp khi anh ấy nói dối, hoặc đôi khi ảnh sẽ lười biếng nhả ra ngay mấy câu có phần khiêu khích, và Seokmin cảm thấy điều này thật sự rất đáng yêu. 

Mặc dù vậy, chúng vẫn gây bực bội ở một khía cạnh nào đó, sự bực bội khi mà những lời nói dối vô thưởng vô phạt ấy chỉ là những góc cạnh mờ nhạt trong hằng hà sa số những lời nói dối tài tình nhất của Joshua. Những lời nói dối ấy nhẹ như một hơi thở, nhẹ như một dòng nước chảy, và chúng trôi tuột trong những cuộc hội thoại một cách vô cùng dễ dàng như chưa từng có gì xảy ra, những lời nói dối lướt trên đầu lưỡi và tan biến trước khi có người phát giác ra chúng. 

"Em duy trì cơ bắp giỏi thật đó," Joshua nói khi nắm lòng bàn tay thành hình vuông và đặt nó trên cánh tay của Seokmin. Cậu, cực kỳ can đảm và chắc chắn phải công nhận là khả năng tự kiểm soát của cậu quá ư là phi thường, để đứng yên và chẳng hề lay động đến một giây. Có thể là người lớn hơn đang cố dụ dỗ cậu khoe khoang về đống cơ bắp của mình, nhưng trái ngược với những gì anh nghĩ, Seokmin không dễ mềm lòng theo bất cứ lời khen đường mật nào của anh hết.Đây là một lời khen mang đậm phong cách Joshua, và Seokmin thì lại tương đối tin tưởng vào hầu hết những lời khẳng định vươn ra từ đôi môi xinh đẹp của anh ấy. 

"Cảm ơn nha? Em nghĩ thế?"

"Anh đang khen em đó," Joshua khẳng định chắc nịch, và tiếp tục, "Anh không giống như em. Anh mất cơ rất nhanh, anh cũng có thể nhanh chóng có cơ trở lại, nhưng mà chuyện này phiền phức chết đi được ấy. Nhờ nó mà tất cả mọi người đều có thể dễ dàng biết được khi nào thì anh lười biếng, hoặc khi nào thì anh ốm." 

Điều này thì đúng thật. Seokmin đã để ý những chuyện như thế từ rất lâu về trước rồi, với tư cách là một người quan sát Joshua Hong trong một thời gian dài, cậu có thể dễ dàng cảm nhận được cơ thể của anh đã thay đổi như thế nào trong một năm. Ừ thì, đây là một công cụ khá hữu ích trong việc nắm bắt một người hay nói dối ấy. Một manh mối thường thấy khi mà Joshua không thực sự thể hiện tốt như cái cách anh ấy phân bua hay ứng xử, là khi những câu chuyện trở nên mỏng manh hơn, ảnh thường giấu đi cánh tay của mình - đặc biệt là trong những bộ đồ quá khổ, khoác cardigan hoặc áo len dài tay ngay cả khi vào hè, và Seokmin nhận thấy hết tất cả. Cậu nhận thấy tất tần tật những thay đổi nhỏ nhất ở Joshua. 

Đôi khi cậu cảm thấy đây là một việc cậu bắt buộc phải làm, như thể cậu nợ Joshua ở điểm này vậy, - bởi vì cậu là một người có khả năng chăm sóc bản thân mình tốt tới nỗi biết rõ thời điểm làn da của mình trở nên sậm màu, hoặc hai bàn tay của cậu trở nên thô ráp và lớp biểu bì cũng chẳng được chải chuốt, dù rằng nghe chừng như điều này có vẻ khá thô lỗ. Sẽ hơi thô lỗ khi mà con người ta chỉ chăm chăm nhìn vô những sai sót, nhưng mà đó là cái cách mà Seokmin đã học để tự chăm sóc mình và những người khác. 

Mà điều đó cũng chẳng có nghĩa là Seokmin cảm thấy anh ấy bớt lộng lẫy đi một chút nào cả. Thậm chí cậu còn cảm thấy thật vô lý khi nghĩ rằng Joshua không xinh đẹp thì có. Đôi khi điều này khiến cậu cảm thấy thật tệ hại, nhưng hầu hết thì nó lại khá... sảng khoái. Bởi vì đây chẳng phải là một cơn cảm nắng tầm thường nữa, và cũng chẳng ngồn ngộn ham muốn tình dục nữa, sức thu hút mà Joshua có đối với cậu không biểu lộ quá rõ ràng ra phía ngoài, nhưng chúng vẫn có một cảm giác gì đó vô cùng nhẹ nhàng. Và điều này thì lại càng khiến Seokmin cảm thấy kỳ quặc hơn, bởi vì anh luôn mang đến cho cậu một cảm giác gì đó vừa ngây thơ, trẻ con; lại vừa dịu dàng và thanh thoát, và Seokmin biết rõ rằng chính bản thân cậu cũng gợi cho anh những xúc cảm ấy. 

Cậu có thể dễ dàng nhận ra những khoảnh khắc mà Joshua phá lên cười với mình, thoải mái và vô tư tới nỗi quên cả lấy tay che miệng lại, cười một tràng thật dở hơi đến nỗi nấc cụt và để lộ cả vòm họng. Cậu cũng có thể dễ dàng nhận ra những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt to tròn và sáng ngời của anh khi họ bắt đầu vài cuộc tranh cãi vẩn vơ nhỏ xíu, hoặc là khi người lớn hơn hết lòng cổ vũ cậu, đặc biệt là khi Seokmin bày ra đủ thứ trò sau khi say quắc cần câu như trèo lên cây hồi còn học đại học rồi lại quá sợ để nhảy xuống chẳng hạn, hoặc là việc hát om sòm trong phòng karaoke. 

"Hiện giờ trông anh ổn đấy," Seokmin nói. 

"Anh vẫn ổn đó giờ mà." Joshua đáp bằng một cái nhún vai khiến cậu tự hỏi rằng cái "ổn" của anh có nghĩa là gì, liệu nó là việc tập thể dục hàng ngày, hay là khi anh thật sự ăn đủ ba bữa một ngày chẳng hạn. 

-

Một cuộc chiến nhỏ mà Seokmin đã từng chứng kiến diễn ra như thế này: khi Soonyoung tra khảo Joshua về lượng thức ăn anh hấp thụ trong một ngày theo một hướng hơi tọc mạch, và dù rằng cậu ta có ý tốt - thì Soonyoung lại thực hiện việc đó một cách hoàn toàn công khai. Ừm thì ý của Seokmin là, cuộc tụ họp hôm đó cũng chỉ là bốn người bạn thân ngồi quây quần dùng bữa tối với nhau thôi, nhưng Seokmin biết rõ rằng một chuyện tế nhị giống như thế nên được thảo luận 1:1 với nhau sau một cánh cửa đóng kín ở nhà của ai đó trong số họ, chứ không phải là nơi công cộng như thế này. 

Soonyoung đã hỏi, rất rất lịch sự, rằng có phải Joshua đã thật sự no rồi hay không, rằng có thật sự là anh đang ăn kiêng khi mà việc đó là không cần thiết (ờ thì thôi gạt cái từ "cần thiết" ngớ ngẩn này sang một bên đi) hay không, rằng có phải anh đang không hề tự làm khổ mình hay không. 

Biểu cảm bị xúc phạm hiện lên một cách vô cùng rõ ràng trên khuôn mặt của Joshua, đôi mắt lẻ loi của anh ấy mở lớn và tròn vo với sự tổn thương và có lẽ là một chút sợ hãi nữa. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, anh thở ra một hơi, "Anh cảm thấy không được thoải mái cho lắm khi biết rằng bạn bè mình đang cố gắng kiểm soát những gì anh ăn. Lúc nào anh cũng ăn ít như thế này hết. Và anh cũng không biết mình đã làm gì khiến cho em-" người lớn hơn ngừng lại một lúc, vẻ mặt hoàn toàn bất động, "-nghĩ như vậy về anh. Anh sẽ vào nhà tắm."

-

Giờ thì Seokmin đã nhìn sang phía anh, "Khoan đã, anh đang rủ em ra ngoài chơi chỉ vì không muốn đến phòng tập gym đấy hả?" 

Joshua bật cười và khẽ cúi đầu xuống, đỉnh đầu tròn vo của anh đập nhẹ vào vai của cậu, "Có lẽ vậy, không phải là ai cũng nhận ra nó rồi đấy chứ?" 

"Nếu anh là mà anh Seungcheol, thì chắc chắn là cái vai tội nghiệp này của em sẽ là nơi anh ghé răng đó," Seokmin chưng hửng. 

"Em có thích như thế hong nào?" Joshua đáp ngay tắp lự với ánh mắt tinh nghịch. 

"Chỉ khi nào em được ăn miếng trả miếng thôi." 

"Anh đâu có để Seungcheol cắn mình cơ chứ," Joshua đáp trả, dù đó không phải là câu trả lời. 

"Không phải ai trong chúng ta cũng có cái đặc quyền từ chối anh Seungcheol hết."

"Anh không biết chuyện này là vì anh với cậu ấy bằng tuổi, hay là vì cậu ấy biết anh là người Jeonghan yêu thích nhất nữa." 

Thực ra thì việc Joshua là ưu tiên của Jeonghan cũng không quá rõ ràng đến mức đấy, nhưng thực tế thì hầu hết mọi người đều nắm chuyện này trong lòng bàn tay. Mặc dù Jeonghan sẽ chiều chuộng những đứa em của mình nhiều hơn, như Mingyu, Seokmin, và đặc biệt là Chan chẳng hạn, thì việc giữa Jeonghan và Joshua luôn có sự liên kết gì đó rất đặc biệt là một điều rõ rành rành như ban ngày. Sợi dây liên kết giữa những người bạn thân thiết nhất mà không phải cặp đôi nào cũng có được - đó là sự cảm thông, thấu hiểu như thần giao cách cảm và đôi mắt của người này sẽ tự nhiên hướng về phía của người kia. 

Và giữa hai người này thì mọi thứ luôn đi theo đúng chiều hướng giống như thế. Vào vài khoảng thời gian ngẫu nhiên, có thể là họ lại lạm dụng cái sợi dây thần giao cách cảm của mình chẳng hạn, Joshua sẽ xuất hiện trước cửa nhà của Jeonghan với đủ thứ nghề lỉnh kỉnh của anh ấy như thể ảnh là một nhân viên dọn dẹp, và cằn nhằn Jeonghan phải đứng dậy mà dọn dẹp cùng ảnh.

 Seokmin đã vinh dự có một cơ hội được chiêm ngưỡng điều này khi cậu tới thăm nhà của Jeonghan. 

Seokmin và Jeonghan đã từng ăn tối trong căn hộ phải nói là thảm họa của Jeonghan. Họ dùng bữa ở ngoài ban công bất chấp thời tiết, và hoàn toàn chẳng có một bề mặt nào đủ sạch để có thể chất chứa đống bát đĩa cũng như thức ăn trong căn hộ của ảnh cả. Seokmin không phải là một người quá ngăn nắp, nhưng cậu cũng có những quy tắc riêng. Ít nhất thì cậu cũng sẽ bưng loạn cả nhà lên và dọn dẹp từ đầu tới cuối, và cậu cũng không có để lại đồ ăn thừa hay một chồng bát đĩa chất đống. Quần áo nằm ngổn ngang trên sàn nhà, giấy tờ vứt lộn xộn trên mặt bàn, đủ thứ đồ lặt vặt cất chẳng đúng chỗ, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ một vật gì có thể thu hút mầm bệnh cả. 

Nhưng không phải lúc nào Jeonghan cũng như vậy. Khi Joshua stress và quyết định buông thả bản thân (không nhiều lắm, chỉ đủ để cái tên luôn chăm chăm quan sát anh cẩn thận nào đó kia nhận ra), Jeonghan cũng sẽ thả trôi bản thân theo cuộc sống riêng của ảnh, cho căn hộ của ảnh, quần áo mà ảnh mặc, màu tóc, xe cộ, những thứ đại loại giống như vậy. 

Joshua đã xuất hiện, gõ cửa, với một cái xô lớn đựng đầy dụng cụ lau dọn. 

"Seokmin! Ra là em ở đây," và Joshua nhoẻn miệng cười như thể anh vừa được ai đó trao tặng một món quà nào đó bất ngờ lắm, hoặc có khi là trúng cả giải xổ số của cả tuần nữa, "Có muốn giúp anh hong nào?" 

Seokmin nhanh chóng được giao nhiệm vụ phân loại các bìa thư của Jeonghan và dọn rác khỏi bàn cà phê cũng như tủ chứa TV. Jeonghan được chia nhiệm vụ thu dọn đống đồ giặt của ảnh lại và ném vào thêm một núi đồ mới, và chắc chắn là Joshua đã rất dũng cảm khi bước vào nhà tắm. Dù sao thì ảnh cũng có đôi găng tay mà. 

Mà thực tế thì chuyện này đáng yêu quá đỗi. Seokmin tự thấy bản thân mình bị anh làm cho phân tâm, khi cậu ngước mắt lên và nhìn thấy Joshua đang quỳ gối, đưa tay cọ rửa cặn xà phòng đọng trên sàn nhà tắm của Jeonghan, thậm chí là đánh bồn cầu, và đổ baking soda lẫn giấm ăn xuống khe cống thoát nước. Joshua thoắt ẩn thoắt hiện khắp căn hộ của Jeonghan một cách thuần thục, những việc mà ảnh làm kèm theo sự tự tin cao ngất kia có lẽ đến từ kinh nghiệm chăm sóc Jeonghan qua nhiều năm. 

Mẹ của Jeonghan mến Joshua, và vẫn luôn mến Joshua từ sau đợt Tết Trung thu đầu tiên mà Jeonghan bưng ảnh đến nhà họ. 

Joshua trao cho Seokmin trọng trách mở nhạc, và vui vẻ ngân nga cùng với cậu khi họ cùng nhảy nhót và dọn dẹp căn hộ. Khi Jeonghan đã thấm mệt, và kéo Seokmin ngồi xuống chiếc ghế dài cùng với anh, Joshua đã nhanh chóng chuyển mục tiêu dọn dẹp sang căn phòng ngủ mà không hề phàn nàn lấy một câu. 

"Anh ấy lúc nào cũng như thế này á hả?" Seokmin hỏi Jeonghan. 

"Có khi anh còn chẳng giúp cậu ấy nữa cơ. Nhiều lúc anh chỉ nằm lười ở trên giường với cái điện thoại và cậu ấy sẽ dọn dẹp xung quanh ngay," người lớn hơn dựa vai vào Seokmin, "Anh chưa từng yêu cầu cậu ấy làm việc đó, em biết mà."

"Em biết."

"Anh thì không."

"Em biết." Và đúng thật là Seokmin luôn luôn biết, biết rất rõ là đằng khác, mặc dù Jeonghan là người luôn giúp đỡ bạn bè mà chẳng bao giờ yêu cầu sự giúp đỡ, Seokmin luôn biết thừa là Joshua sẽ chẳng bao giờ hỏi Jeonghan rằng mày có cần người phụ không đâu, mà ảnh sẽ xuất hiện một cách vô cùng tự nhiên ở đó để giúp thôi. Joshua cực kỳ tôn trọng ranh giới giữa người với người, anh sợ mình sẽ bước ra khỏi phạm vi không cho phép đó, vì vậy anh luôn cẩn thận đề phòng để bản thân không ở lại quá lâu khi được chào đón, nhưng thực tế thì mấy cái ranh giới ngớ ngẩn này không có tồn tại giữa họ. Sau một quãng nghỉ ngắn, Seokmin vơ lấy máy hút bụi còn Jeonghan thì lau nhà. 

Một lát sau, họ hâm nóng lại đồ ăn và kéo Joshua về căn phòng khách - giờ thì nó đã vô cùng ngăn nắp - để thưởng thức bữa tối. Joshua và Seokmin chia tiền taxi trên đường về nhà, và Seokmin đã áp sát cơ thể vào người của anh trong suốt chuyến đi. Cậu cố tình đặt giỏ picnic của người lớn hơn lên ghế để cậu có thể ngồi ở chính giữa, áp Joshua sang một bên, và anh đã dựa mình vào người cậu. Cậu đã hít lấy hít để hương chanh và mùi gì đó thanh khiết bám trên da anh một cách ngấu nghiến. 

"Em đã bao giờ nghe về một phi vụ nào đó trên Sao Hỏa chưa?" Joshua đột ngột cất tiếng sau một khoảng lặng.

"Hả?"

"Thì, em biết đấy, cái thứ mà họ, NASA hay là mấy tổ chức nào về không gian hay là vũ trụ mà anh chẳng nhớ nổi tên nữa, đã lệnh cho các tình nguyện viên của họ gửi một phi vụ bí ẩn tới thuộc địa Sao Hỏa, và họ chẳng bao giờ quay lại nữa."

"Chuyện này có thật đấy à?"

"Anh không biết," Joshua đáp, "nhưng vấn đề là mọi người đều nghĩ rằng chuyện này là thật, và họ giành giật nhau để điền tên mình vô cái danh sách đó - cái danh sách khẳng định rằng họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội quay trở lại Trái Đất nữa ấy. Liệu em có thể làm như thế không?" 

"Em á? Khônggg." Cậu cố gắng ngẫm về chuyện đó một lúc, chỉ vừa đủ để chắc chắn, "Yeah, chắc chắn là không rồi. Còn anh thì sao?"

"Không. Ý anh là... Ừm, có thể, nếu mà tất cả những người anh yêu không còn trên cõi đời này nữa."

"Phi nhân đạo chưa kìa."

"Anh không có chứng minh cái gì ở đây hết!! Anh chỉ đang nói là, nếu tất cả những người anh yêu không còn trên Trái Đất này nữa, ok anh sẽ tới Sao Hỏa sống ngay lập tức."

"Được rồi, em đoán là với cái giả thuyết tất cả những người em thương qua đời thì em sẽ..."

Trước khi Seokmin kịp đưa ra hướng đi cho dòng suy nghĩ của mình thì Joshua lại ngắt ngang lời của cậu, "Đợi đã, không, không, cho anh rút lại, anh sẽ không lên Sao Hỏa đâu." 

"Cái gì cơ?" Seokmin bật cười, "Sao vậy trời, có thứ gì khiến anh đổi ý hả? Sao nào, tự dưng anh tìm thấy hy vọng cho nhân loại hay gì? Kiểu dạng vậy á hả?"

"Không, không phải thế, nhưng mà thử nghĩ mà xem. Loại người nào mà có thể điền đơn đăng ký một nhiệm vụ không có ngày trở về chứ, chẳng lẽ anh muốn mình mắc kẹt với đám dở hơi đó mãi mãi ư? Anh không có giống như em đâu, anh không hòa đồng với tất cả mọi người," Joshua tuyên bố một cách dứt khoát khiến cậu cười nắc nẻ.

"AnH KhÔnG hÒa ĐồNg VớI TấT cẢ mỌi NgỪờI," Seokmin nhại lại, và Joshua nhanh chóng ném cho cậu một cái lườm, và điều đó lại khiến cậu cười phá lên. 

"Em thì có này, em hòa đồng với người yêu cũ này, em hòa đồng với người yêu cũ của người khác này, em hòa đồng với mấy thằng cha chết tiệt nào đó nữa này," anh trỏ ngón tay vào mặt cậu, "Em còn hòa đồng với cả những tên công tố viên ất ơ nữa!" 

"Em thấy là anh hơi có thành kiến với công tố viên các thứ đồ đó rồi nha, mà đến giờ là được một khoảng thời gian dài rồi đó. Em với cô ấy chỉ hẹn hò một vài lần thôi mà, và cổ còn rất tốt nữa."

"Hai người chỉ hẹn hò một vài lần bởi vì cô ta phải chuyển tới Gwangju thì có!" Joshua hít vào một hơi thật sâu như thể anh đang đặt bản thân mình ở giới hạn, nhưng mà ánh mắt của anh vẫn giữ nguyên. 

"Cổ nice mà."

"Cô ta tống người khác vô tù rồi đó!"

"Okay, okay, em sẽ không hẹn hò với bất kỳ một công tố viên nào nữa."

"Không cần phải làm vậy đâu, anh không muốn em cảm thấy là anh đang kiểm soát bản thân em như thế." 

Đây là một trong nhiều lần khác Seokmin cảm thấy là cậu có thể giả vờ như cả hai người họ đang hẹn hò. Kiểu, có thể họ đã quen nhau được một tháng rồi đi, thì trong khoảng thời gian đó họ vẫn sẽ học cách làm sao để ở bên nhau một cách hòa hợp như thế này. Nhưng mà hiện giờ thì họ không hề hẹn hò cái gì sất, họ chỉ đơn giản là họ thôi, Seokmin và Joshua, cùng nhau nhảy một điệu nhảy mà họ đã cuốn vào trong suốt ba năm trở lại đây. 

"Thôi mà. Em thấy rất vui khi mà anh đặt nguyên tắc cho em như thế này," Seokmin đáp với một nụ cười hiền. 

"Okay thế thì- thế thì em cũng có thể đặt cho anh một nguyên tắc," Joshua nói với một cái gật đầu thật dễ thương và đầy mong chờ, nhưng anh lại nhìn về phía trước chứ không nhìn thẳng vào mắt của cậu. Không sao, Seokmin thích góc nhìn này của anh, bởi vì cậu thích những đường cong mềm mại trên gương mặt hài hòa hiền dịu của anh, chúng có vẻ gì đó khác hẳn so với những góc cạnh sắc nét khác. 

"Bất cứ quy tắc nào á?"

"Bất cứ quy tắc nào."

Đừng nói dối em nữa. Ý nghĩ đó ngay lập tức bật ra trong đầu của Seokmin. Hãy thành thật với em mọi nơi mọi lúc, hãy trở lời những câu hỏi của em thay vì chuyển hướng cuộc trò chuyện sang một đề tài nào đó khác. Đừng nói dối em, hãy để em được làm ngoại lệ của anh; giữa hàng ngàn người trong cuộc sống của anh, xin anh hãy để em là người duy nhất tường tận tất cả những sự thật ấy. Hãy để em nắm giữ sự thật của anh trong lòng bàn tay và để em hiểu rằng, chúng thuộc về em. 

Nhưng Seokmin biết rõ rằng cậu không thể nào nói ra những điều đó. Không phải lúc thích hợp khi mà cậu vẫn muốn cuộc trò chuyện này được tiếp diễn trong tối nay. Và chắc chắn là, ngay lúc này, cậu sẽ làm bất cứ thứ gì chỉ để tiếp tục cùng anh tán gẫu cho tới hết ngày. Chỉ có họ trong căn hộ của Seokmin và Minghao thôi, và Minghao thì đã đi công tác tại một triển lãm nào đó ở châu Âu rồi, và Joshua Hong thì lại quá đỗi ấm áp khi ngồi cạnh cậu như thế này, và đương nhiên và Seokmin chỉ muốn chôn chân ngay tại đây và thầm thì với anh về đủ thứ chuyện cho tới khi giọng của họ khàn cả đi và mặt trời bắt đầu ló rạng mà thôi. 

"Đừng có đi ăn trưa với cái gã đồng nghiệp ở công ty anh nữa." Hmm, chuyện này có vẻ đi hơi xa rồi. 

Joshua nhướng một bên lông mày lên, "Jongin á hả?"

"Gã đó không phải cấp trên của anh, đúng không?"

"Không, ảnh chỉ là nhân viên kinh doanh thôi." 

"Okay. Thế thì được. Nguyên tắc của em đó." 

Điều này thật ngu ngốc, Seokmin còn chẳng thèm để ý thằng cha đó nhiều đến mức đấy, gã khùng đó cũng chỉ là một tên đẹp trai vô thưởng vô phạt mà thôi. Joshua thật sự có rất nhiều bạn bè với ngoại hình sáng, và Seokmin nghĩ rằng gã này có vẻ đẹp một cách hơi quá đáng, và thật kỳ quặc khi mà gã ta cứ mời mọc Joshua đi ăn cùng quá thường xuyên.

"Vậy thì anh vẫn có thể nói chuyện với anh ta chứ? Kiểu, trong lúc làm việc ấy?"

"Ừm."

Joshua ngẫm nghĩ trong giây lát và ngậm lấy cánh môi dưới trước khi gật đầu. "Okay, không đi ăn trưa với Jongin nữa, duyệt."

Trái tim ngốc nghếch của Seokimin đập thình thịch một cách hơi nguy hiểm, cậu cảm thấy chúng đang biểu tình dọc lồng ngực như thể tiếng trống dội thùng thình trong câu lạc bộ, tiếng lạch cạch của bộ xương khớp, chúng hòa vào làm một, và gần như nổ tung với nhịp điệu vang như sấm rền. 

"Okay," Seokmin đáp lại, chỉ để cho có tự nhiên. Cậu không thể giữ nụ cười trên gương mặt của mình nữa. Joshua vẫn nhìn cậu với ánh mắt có phần mong chờ, nhưng anh cũng đáp lại cậu bằng một nụ cười dễ thương. 






-

tbc.

mình có hơi bận một tí, nhưng mà tác phẩm này dài lắm í nên mình sẽ cố trans 1 chap trong ít nhất 1-2 ngày, nên nếu 2 ngày rùi mà không thấy mình up chap mới thì mọi người xin hãy đòi mình ngay ha.... không là mình lười khủng khiếp hic hic =))))))))))))))) 


về chuyện của shua mấy ngày hôm nay thì mình luôn nghĩ thế này.

nói sao nhỉ, mỗi khi mình nhìn shua thì trong đầu mình luôn hiện lên 1 dấu chấm hỏi to đùng như thế này, là dù cuộc sống này có nghiệt ngã với mình đến thế nào thì trên đời này thực sự vẫn đang tồn tại một người hiền hòa và dịu dàng đến mức đấy, một người tinh tế và nhanh nhạy tới mức người khác không thể theo kịp những hành vi lịch thiệp của anh ấy: người ta vừa dợm bước đến cái bàn thì anh đã kéo ghế mời họ ngồi xuống, hay khi dokyeom vu vơ loay hoay bóc cây kẹo thôi mà ảnh cũng lo lắng gỡ hộ cho bằng được.

cho nên từ ngày đầu tiên biết tới anh cho tới tận sau này, mình vẫn luôn ước rằng thế giới này có thể đối xử dịu dàng với anh như cái cách anh hiền hòa ngắm nhìn nhân gian vậy.

cuối cùng thì, mình chỉ mong là shua sẽ thật vui vẻ và bình an, vì mấy thứ chẳng ra gì như thế này khiến mình cũng lo cho anh đến mất ngủ nhiều ngày liền, mà nhớ 2 người này quá nên lại mò đi kiếm fic đọc, mà trúng fic hay quá lại muốn bê về dịch như này TT 

btw mình thích hình tượng seokmin hiền hậu dễ thương và có hơi ngốc ngốc một tí trong mắt của anh tú (vì thực ga đấy cũng là cách mình nhìn hai người này luôn hờ hờ, dù tất nhiên là bạn cún này không có ngoan như zẻ bề ngoài) nên vớ được mấy fic như vầy mình vui khủng khiếp luôn á chời =))))))))) em bé kyeomkyeom dễ thương của anh shua huhu nghe thôi là thấy tan chảy rồi =((((((((((((((( hai ngừi nì còn có cái điệu cười giống y chang nhau nữa huhu tôi sẽ ngất =(((((((((((((((((((( sao mà dễ thương vậy khong biếc =(((((((((((((

mong là 2 bạn nhỏ nhà mình và cả seventeen sẽ luôn cười rạng rỡ như thế này nhé (*'ω`*).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top